Ý trong lời này cũng đã quá rõ ràng, Hứa Lưu Âm có chút chân tay luống cuống, xấu hổ không thôi.

Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Con trai bác ưu tú như vậy, có phải mắt nhìn cũng quá cao không, cho nên vẫn chưa nói xong được đâu ạ?”

“Nói tới cũng thật là làm bác đau đầu. Cũng không nói là mắt nhìn cao, nó cứ tin nhất kiến chung tình gì đó, trên đời mình có thể có mấy đôi nhất kiến chung tình rồi thành? Ở chung rồi mới biết được hợp hay không hợp, có đúng không?”

Hứa Tình Thâm đáp: “Dạ.”

Hứa Lưu Âm đứng bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm vỗ vỗ đầu vai cô,.

“Chờ chị một lát, chị sắp xong rồi.”

“Ừm.”

Hứa Lưu Âm đứng bên cạnh không nói lời gì. Con trai Lão Mai nhìn cô chăm chú, không hề chớp mắt, hận không thể đính cả tròng mắt lên người cô. Lão Mai vẫn ngồi trên giường bệnh, nhìn dáng vẻ hai mẹ con họ, ông ấy rầm rì hai câu.

“Cổ họng tôi sao lại khó chịu vầy, vừa đau vừa ngứa…”

Bà Mai quay đầu lại nhìn ông ấy.

“Lúc tới không phải không có gì sao?”

“Đó là vừa nãy, bây giờ mới có phản ứng.”

Bà Mai vội quay lại trước giường bệnh, đây tốt xấu cũng là ung thư da mà, sao có thể không khiến người ta nhọc lòng được? “Vừa lúc bác sĩ Hứa cũng ở đây, để cô ấy xem đi?”

“Hứa nha đầu không xem được phương diện này, con bé không hiểu.”

Tưởng Viễn Chu đứng bên cạnh nói: “Cô ấy mà còn không hiểu, nếu không có cô ấy, đến bây giờ bác còn coi thứ trên cổ mình là nốt ruồi đấy.”

Lão Mai không nói năng gì. Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu.

Anh cũng nghe ra Lão Mai cố ý mà còn muốn vạch trần ông ấy, không phải đạo.

Sắc mặt bà Mai nôn nóng mà nhìn cổ Lão Mai.

“Không sao đó chứ? Muốn gọi bác sĩ không?”

“Ba!” Người thanh niên đứng bên cạnh cũng không khỏi tiến lên. “Sau này ba kiêng rượu với thuốc lá đi.”

“Mẹ thấy ba con bị cái bệnh này, có liên quan rất nhiều tới con, đều là bị con chọc giận ra.”

Cậu con trai bật cười: “Mẹ, cái này liên quan gì tới con?”

“Con cũng đã lớn như vậy, có nhắc tới bạn gái chưa? Có để mắt không?”

“Cái này cần có duyên không phải sao?”

Nhắc tới mấy chữ này, bà Mai liền cảm thấy đau đầu.

“Nhất kiến chung tình không phải con muốn là có thể gặp. Con đó, con đã nhất kiến chung tình với cô gái nào rồi?”

“Có chứ.”

“Vậy sao? Nhà ai?”

Người con trai cố ý xoay người, ánh mắt nhìn về phía Hứa Lưu Âm, khóe miệng anh ta tô đầy ý cười: “Dù sao cũng là có.”

Một cái nhìn này, hàm nghĩa bên trong đã rõ ràng.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu nhìn nhau. Hứa Lưu Âm cũng cảm giác được không khí khác thường. Tầm mắt bà Mai trông lại, trên khuôn mặt nháy mắt cười như một đóa hoa nở rộ.

“Thật tốt quá, thật tốt quá.”

Hứa Lưu Âm xấu hổ lên tiếng: “Chị, em vẫn nên đi ra ngoài chờ chị vậy?”

“Được, đi ra đi.”

Hứa Lưu Âm đi ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.

Bà Mai đứng trước cửa nhìn nhìn mấy lần.

“Hiên Hiên, có phải con thấy cô gái này không tồi?”

“Mẹ, mẹ có thể đừng gọi con cách buồn nôn vậy không? Đây cũng không phải ở nhà.”

“Đây cũng không có người ngoài đâu.”

Người đàn ông bất đắc dĩ, có vẻ cũng đã quen. Bà Mai đi tới cạnh Hứa Tình Thâm.

“Có số liên lạc của cô bé này không?”

“Có thì có ạ, nhưng mà…”

“Sao vậy?”

Hứa Tình Thâm đương nhiên hy vọng Hứa Lưu Âm có thể bắt đầu lại, nhưng có một số việc cô cũng không tiện nói dối.

“Có lẽ bọn họ không phù hợp lắm đâu ạ.”

“Nói chuyện cũng chưa nói, sao đã không hợp?” Nói lời này, thế mà lại là Mai Dịch Hiên.

Bà Mai nhìn nhìn anh ta: “Con cũng cảm thấy nên quen nhau thử?”

“Ừm.”

Hứa Tình Thâm hai tay cắm trong túi, nghĩ nghĩ, chung quy vẫn từ chối thay Hứa Lưu Âm.

“Vẫn là không được đâu ạ.”

“Vì sao chứ?” Bà Mai nhíu mày. “Có phải cảm thấy Hiên Hiên nhà bác không xứng với cô Hứa?”

“Không, đương nhiên không phải ạ.”

Bà Mai khẽ thở dài: “Đứa con trai này của nhà bác, thật sự làm bác rất nhọc lòng. Giấy không gói được lửa, có ít chuyện liên quan tới nó, có lẽ các cháu đã nghe qua rồi nhỉ? Phải, nó từng kết hôn, chớp lấy chớp bỏ. Đi ra ngoài du lịch gặp một cô gái, nhìn vừa mắt, gạt bọn bác rồi đi làm giấy kết hôn. Việc này trước sau chưa tới nửa tháng, bác còn chưa gặp cái cô gọi là con dâu ấy thì nó đã chạy rồi.”

“Mẹ!” Người đàn ông không ngờ bà Mai đem chuyện của mình kể hết.

“Bác sĩ Hứa, chúng ta đây không phải sợ mất mặt sao? Với bên ngoài thì không có gì, nhưng nó với đứa con gái kia đã cắt đứt sạch sẽ rồi…”

Hứa Lưu Âm thật không biết chuyện của nhà họ Mai, cô vội mở miệng nói: “Mai phu nhân, bác nghĩ nhiều rồi, cháu không phải ý này. Đứa em này của cháu cũng tốt, tính tình ôn hòa, nhân phẩm rất tốt, sở dĩ không hợp, là vì nó… cũng từng ly hôn.”

“Cái gì?” Điểm này, thật sự lại ngoài dự kiến của người nhà họ Mai. “Con bé nhìn rất trẻ, mới bao nhiêu tuổi chứ.”

“Cũng là hồ đồ mà, trước đó cháu cũng không biết chuyện của con trai bác. Cháu thấy, chủ yếu là cảm thấy điều kiện của con trai bác quá tốt.”

Bà Mai nhìn con trai bên cạnh.

“Mẹ nghe con.”

“Bác sĩ Hứa, bác có thể lấy số điện thoại của cô Hứa không?”

“Đương nhiên có thể.”

Hứa Lưu Âm ở ngoài đợi một lúc lâu mới nghe được cửa phòng bệnh truyền đến động tĩnh. Cô quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đi ra.

“Chị, trong đó là bệnh nhân của chị sao?”

Cả nhà đều rất kỳ kỳ quái quái.

“Không phải.” Cánh tay Hứa Tình Thâm để lên vai Hứa Lưu Âm, vừa đi tới trước vừa nói. “Không coi là vậy.”

Hai người đi tới trước. Sau khi đi ra, Tưởng Viễn Chu vốn định kéo tay Hứa Tình Thâm, không ngờ cô căn bản không suy xét đến anh, trực tiếp bỏ mặc anh không màng tới.

“Tình Thâm…”

Hứa Tình Thâm nói lời tâm tình với Hứa Lưu Âm: “Vừa rồi người kia em thấy rồi chứ? Âm Âm, chị thấy những người đó không tệ.”

“Không phải anh chị muốn giới thiệu bạn trai cho em thật đó chứ?”

“Chẳng lẽ em không nghĩ tới việc bắt đầu lại sao?”

Hứa Lưu Âm cười cười nói: “Em thật đúng là không nghĩ tới.”

“Trước kia không nghĩ tới, vậy hiện tại bắt đầu nghĩ đi, nếu gặp được người thích hợp, dù sao đi chăng nữa cũng đừng buông tay.”

Hai người đi một đường tới văn phòng Tưởng Viễn Chu, đi vào rồi vẫn nói.

Lão Bạch đã đi làm lại, cả người nét mặt toả sáng. Anh ấy pha cho Hứa Tình Thâm và Hứa Lưu Âm mỗi người một tách trà hoa.

“Âm Âm, bên phía anh cô tạm thời vẫn chưa thể gặp mặt, nhưng cô không nên gấp gáp.”

“Tôi biết.” Hứa Lưu Âm nhận tách trà từ tay Lão Bạch. “Tôi đã nhận một thiết kế mới cho một ngôi nhà ở đây, thầy bảo tôi ở lại Đông Thành, có khó khăn gì thì nói qua máy tính với ông ấy. Vừa lúc mấy ngày nay tôi cũng phải chạy tới nhà khách hàng.”

“Ừ, như vậy cũng tốt, đỡ phải hai bên chạy tới chạy lui.”

Hứa Lưu Âm ngồi lúc, nhận được điện thoại của khách hàng, bảo cô cùng đi chọn mua vài thứ.

Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, cô lập tức cầm túi đứng dậy, “Chị, em đi trước.”

“Được, trên đường để ý đó!”

Hứa Lưu Âm vội đi ra ngoài. Thấy cô đi khỏi văn phòng, Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi tới cạnh Hứa Tình Thâm, “Cả làm bà mối em cũng ôm?”

“Đây là nhà họ Mai đề cập trước. Anh xem ánh mắt công tử nhà họ Mai đi, cậu ta chỉ nhìn Âm Âm một cái là đã không dời mắt.”

Lúc đi ra khỏi bệnh viện, đang chuẩn bị ra cổng đón xe, thình lình Hứa Lưu Âm nghe được có người gọi mình.

“Cô Hứa?”

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy xe của Mai Dịch Hiên đã ngừng bên cạnh mình. Hứa Lưu Âm thu tay lại, đối phương đã hạ cửa sổ xe xuống, “Cô Hứa đang đi đâu thế?”

“Tôi có cuộc hẹn, đang định qua đó.”

“Tôi đưa em đi.”

“Không cần đâu.” Hứa Lưu Âm vội từ chối.

Mai Dịch Hiên đẩy cửa xe đi xuống, “Đừng khách khí với tôi.”

“Không phải tôi khách khí với anh, tôi với anh không thân.”

Người đàn ông không ngờ cô sẽ như vậy, anh ta cười cười rồi nói: “Bác sĩ Hứa đã giới thiệu em cho tôi, sau này sẽ thân.”

“Theo tôi được biết, cũng đâu phải như vậy nhỉ?”

Mai Dịch Hiên nhún vai, “Chúng ta cũng chưa có đối tượng, thử tìm hiểu nhau không phải rất tốt sao?”

“Ngại quá, hiện tại tôi chỉ muốn làm việc của mình cho tốt, không muốn đi nhọc lòng chuyện khác.”

“Tôi đồng ý, chúng tôi có thể làm bạn trước. Em lên xe đi, tôi đưa em đi…”

Hứa Lưu Âm không khỏi dời tầm mắt, thình lình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang từ ngoài chạy vào. Xe của Mai Dịch Hiên dừng ở giữa đường, bảo vệ đang định lại đây bảo anh ta mau chạy đi. Hứa Lưu Âm liếc mắt một cái đã thấy người ngồi ở ghế lái. Cô không nói hai lời, bước đến bên xe Mai Dịch Hiên. Động tác của cô cực nhanh mà mở cửa xe, ngồi vào, sau đó đóng sầm cửa xe.

Dù liền mạch lưu loát, nhưng Mục Kính Sâm vẫn thấy cô.

Mai Dịch Hiên giật mình, lúc lấy được phản ứng, Hứa Lưu Âm đã thắt xong dây an toàn.

Anh ta cười cười, vòng qua trước xe ngồi vào ghế lái, lúc ngẩng đầu chuẩn bị khởi động xe, lại thấy một chiếc xe đánh tay lái tới, cản đường của mình.

“Sao lại thế này?” Mai Dịch Hiên nói thầm. Anh ta định mở cửa xe đi xuống.

“Đừng xuống.” Hứa Lưu Âm mở miệng. “Chúng ta đi đi.”

Mục Kính Sâm đẩy cửa xe ra, ánh mắt nhìn thẳng tắp, chằm chằm vào hai người ở ghế lái. Người đàn ông nhìn Hứa Lưu Âm phía bên cạnh, “Em quen anh ta sao?”

“Quen.”

“Quan hệ gì?”

Hứa Lưu Âm ngồi nghiêm chỉnh lại, Mai Dịch Hiên cười cười, “Chồng cũ?”

Cô trái lại rít hơi lạnh, “Sao anh biết?”

“Nhìn biểu tình của hai người là biết.”

“Chỉ nhìn biểu tình, anh còn có thể đoán được quan hệ trước kia của tôi với anh ta?”

Mục Kính Sâm đi đến trước xe, thấy hai người ở trong xe đang nhìn nhau. Bọn họ vẻ như đang quên mình mà nói chuyện với nhau, hoàn toàn xem nhẹ bên ngoài còn anh đây tồn tại.

“Vậy bây giờ làm sao đây?” Người đàn ông hỏi.

Hứa Lưu Âm thu hồi tầm mắt, “Mặc kệ anh ta đi.”

Mục Kính Sâm đi tới một bên ghế lái, giơ tay gõ vào cửa kính bên phía Hứa Lưu Âm.

Người ngồi ở bên trong lại không có ý muốn để ý tới anh chút nào, cô lần thứ hai nhìn về phía người đàn ông, “Thất thần làm gì, lái xe đi.”

“Tình cảnh này thật đúng là xấu hổ đó, tôi một chút kinh nghiệm ứng đối cũng không có.”

Hứa Lưu Âm dở khóc dở cười, “Cái này cần kinh nghiệm gì sao? Tôi cũng không có mà.”

Mục Kính Sâm dùng sức mà vỗ vào cửa sổ xe, “Hứa Lưu Âm, em xuống cho anh!”

Cô vẫn ngồi không nhúc nhích, hai tay người đàn ông hướng về phía tay lái, “Tôi vầy có được tính là giúp em giải vây không?”

“Ừm, xem vậy đi.”

“Vậy tối hôm nay em mời tôi ăn cơm chiều?”

Hứa Lưu Âm trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Anh ăn cướp hả?”

“Tôi mời em cũng được mà.”

“Được rồi được rồi, lái xe.”

Cửa sổ xe đóng chặt, tiếng hai người nói chuyện cũng không đủ rõ để truyền vào tai Mục Kính Sâm. Anh kéo cửa xe ra, kết quả nằm trong dự kiến của anh, cửa xe tự động khóa trái.

Hứa Lưu Âm không khỏi ngoái đầu lại, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn Mục Kính Sâm.

Cô giơ tay lên, cũng vỗ mạnh vào cửa sổ xe, lòng bàn tay đau đến tê tái. Người đàn ông thấy thế, cho xe lùi ra sau. Biết mình ở ngoài xe, không chặn được, Mục Kính Sâm không đứng đó thêm, vội quay vào xe.

Mai Dịch Hiên đánh tay lái, xe chạy ra ngoài, nhưng lúc này Mục Kính Sâm cũng đánh tay lái qua, theo sát phía sau.

Hai chiếc xe một trước một sau, người đàn ông nhìn kính chiếu hậu, “Nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như rất không cam lòng, ngày thường dây dưa em sao?”

Hứa Lưu Âm lười để ý, “Dù sao tôi không muốn gặp anh ta là được.”

“Tôi lại thích thái độ ấy của em, muốn cắt là cắt sạch sẽ, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng là đau khổ nhất.”

Hứa Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là khu náo nhiệt, tốc độ xe không thể quá nhanh. Mục Kính Sâm cũng không có ý muốn đuổi kịp và vượt qua, chỉ theo sát như vậy.

“Chúng ta đi đâu?”

“Tôi có hẹn với khách hàng.”

“Hẹn mấy giờ?”

“Một tiếng nữa, gặp ở Trung tâm Kiến trúc Phương Nam.”

“Vậy còn sớm mà.” Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên tay lái. “Từ đây tới Trung tâm Kiến trúc Phương Nam chưa mất tới hai mươi phút, tôi đưa em tới một nơi, thế nào?”

“Đi đâu?” Hứa Lưu Âm cũng không có lấy một chút tâm tình. “Đàng sau lại còn có người đi theo đó.”

“Chính là vì anh ta đi theo nên tôi mới muốn đưa em đi.”

Hứa Lưu Âm chỉnh lại dáng ngồi, “Nhưng tính tình anh ta chẳng tốt chỗ nào đâu.”

“Tính tình anh ta tốt hay không có liên quan tới chúng ta sao? Anh ta là chồng cũ của em, tôi là người hiện tại nghĩ tới tương lai của em.”

Hứa Lưu Âm liếc anh ta một cái, “Tôi cũng không nên ngồi vào xe anh.”

Người đàn ông tiếp tục lái xe. Sau một lúc lâu, Hứa Lưu Âm nhịn không được hỏi: “Anh dẫn tôi đi đâu?”

“Tới nhà tôi đó.”

“Cái gì? Tới nhà anh?” Hứa Lưu Âm ngồi bật dậy. “Cho tôi xuống xe.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện