Editor: Dế Mèn

Hứa Lưu Âm nhắm hai mắt, trong lời nói bình tĩnh vô cùng.

“Chuyện kiếp sau, kiếp sau lại nói. Nói không chừng tôi có thể gặp được cô gái ân cần dịu dàng, tôi sẽ không cần phải nhịn.”

Tay Mục Kính Sâm rơi xuống, kéo dây lưng giữa áo ngủ ra. Đôi môi mỏng của anh tiến tới bên tai cô, nói: “Em cũng biết em…”

Hứa Lưu Âm ngắt lời anh, “Cũng không phải tôi không cho anh đi tìm phụ nữ ân cần chăm sóc.”

Anh mím chặt cánh môi, tay kéo áo ngủ chỉnh lại, một tay ôm Hứa Lưu Âm càng chặt.

Cô như ngủ rồi, ít nhất, cô một chút phản ứng cũng không có. Mục Kính Sâm không tin mình chút sức mê hoặc cũng không có. Anh ghé tới tai Hứa Lưu Âm, thổi hơi, bàn tay anh rơi xuống trên đùi cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái.

Hứa Lưu Âm vẫn không nhúc nhích, rõ ràng một chút đáp lại cũng không cho.

Mục Kính Sâm nằm dịch ra đàng sau, thật sự kìm nén quá bực bội.

Nếu cả đêm ôm như vậy, gì cũng không làm, anh không nghẹn chết là không thể.

Anh nghĩ nghĩ, lần thứ hai ôm lấy cô. Hứa Lưu Âm nhấc chân đá ra sau vào chân anh, “Nếu anh lại không ngủ thì anh xuống đất ngủ đi.”

“Ai nói anh không ngủ?” Mục Kính Sâm nhắm mắt. “Anh ngủ, ngủ ngon.”

Đầu Hứa Lưu Âm cựa quậy trên gối, không buồn ngủ, nhưng sáng mai còn có việc, cô không thể vì Mục Kính Sâm ở đây mà ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình.

Sau một lúc lâu, khi Mục Kính Sâm lại muốn trêu chọc thì Hứa Lưu Âm rõ ràng đã ngủ rồi.

Mục Kính Sâm thở hắt, học dáng vẻ của cô, vẫn không nhúc nhích mà nhắm mắt lại.

Anh cảm thấy anh thật sự ngủ được một chập, bởi vì, hình như anh nằm mơ.

Tiêu chuẩn cảnh tượng trong mộng rất cao, thiếu nhi không thể xem, đủ các tư thế cộng thêm kích thích dâng lên.

Hứa Lưu Âm bị một loạt âm thanh đánh thức.

Miệng Mục Kính Sâm phát ra tiếng kêu mơ hồ, với cả còn động tác nào đó. Anh không làm thật, nhưng ít ra… động tác đều có cả.

Hứa Lưu Âm đột nhiên mở mắt ra, muốn bò dậy, phần eo lại bị cánh tay sau lưng ôm lấy.

Mục Kính Sâm đột nhiên va đụng tới trước, đôi mắt hạnh của Hứa Lưu Âm trợn lên. Sắc mặt cô chợt khó coi, cô mặc áo ngủ, nội y trên người cũng đàng hoàng, Hứa Lưu Âm kéo mạnh tay anh ra. Cô bật dậy, bật đèn đầu giường. Cô cầm lấy gối của mình, nện như mưa vào mặt Mục Kính Sâm.

Mục Kính Sâm vẫn chưa tỉnh hẳn, đột nhiên bị tập kích như vậy, anh lấy tay che mặt theo bản năng.

“Làm gì vậy?”

Hứa Lưu Âm không tạm dừng chút nào, “Lưu manh, lưu manh!”

Mục Kính Sâm rất vất vả ngồi dậy, nhưng đôi tay vẫn phải bảo vệ trước người. Sau khi thoáng tỉnh táo lại, anh đoạt lấy cái gối trong tay Hứa Lưu Âm một cái, “Làm sao đánh anh?”

“Anh còn hỏi được?” Hứa Lưu Âm mặt đầy phẫn nộ, gương mặt dưới ánh đèn màu vàng mật có vẻ có vài phần dữ tợn, đó là bởi vì thật sự khó thở.

Hứa Lưu Âm chỉ tay vào Mục Kính Sâm, “Anh ghê tởm.”

Người đàn ông bỏ cái gối qua bên, túm lấy mớ tóc xõa tung, vẻ mặt không phải bộ dạng rõ điều gì, “Ghê tởm gì? Anh chạm vào em ư?”

Hứa Lưu Âm cắn chặt răng, “Chính anh làm chuyện tốt gì, tự trong lòng anh rõ.”

“Anh thật sự không rõ lắm, em nói rõ với anh đi.”

Hứa Lưu Âm ngồi dậy, hai đầu gối quỳ trên giường, cô xoay người sang chỗ khác, “Tự anh xem.”

Tầm mắt Mục Kính Sâm đầy băn khoăn nhìn trên lưng cô, không phát hiện được gì khác thường.

“Xem gì?”

Cô dứt khoát chỉ chỉ chỗ mông mình. Mục Kính Sâm ghé sát vào một chút, thấy một dấu vết khả nghi. Bàn tay to của anh với qua sờ, Hứa Lưu Âm lập tức đập tay anh ra.

“Anh lại ngụy biện hả.”

“Anh không chạm vào em.”

“Vậy “thứ đồ chơi” này từ đâu ra?”

Mục Kính Sâm ngồi trên giường, tay sền sệt kinh khủng, anh nhìn, nói: “Anh chỉ có giấc mơ thôi.”

Hứa Lưu Âm xuống giường, xốc chăn lên nhìn khăn trải giường, may mắn trên giường không có.

“Chuyện phát sinh trong mơ, anh không kiểm soát được.”

Hứa Lưu Âm hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.

“Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó!”

“Thật đúng vậy.”

Mục Kính Sâm cảm thấy rất thoải mái, mặc kệ trong mộng hay ngoài mộng, dù sao lúc này anh đã khuây khoả rồi. Hứa Lưu Âm đến trước tủ quần áo, cầm bộ quần áo ra, cô đi vào toilet thay.

Mục Kính Sâm trên người sạch sẽ. Hứa Lưu Âm thay quần áo xong quay ra, thấy anh còn ngồi.

“Anh không đi tắm đi?”

“Quần áo anh không bị dơ.”

Hứa Lưu Âm kéo chăn bên chân anh ra, “Trên người anh thì sao?”

Mục Kính Sâm thoải mái nằm ra sau, hai tay gối lên sau đầu, “Sạch mà!”

“Phải không?” Hứa Lưu Âm đứng ở mép giường, vẫn không nhúc nhích. “Dấu vết trên người tôi đây, từ đâu ra?”

Mục Kính Sâm liếc nhìn cô một cái, tầm mắt Hứa Lưu Âm dừng trên mặt anh, không dời xuống, “Anh vẫn chưa tỉnh ngủ phải không?”

Người đàn ông ngồi dậy, chân trần đứng trên mặt đất.

“Trong ấn tượng anh không có chạm vào anh, đương nhiên không nghĩ người mình có dơ hay không.”

Hứa Lưu Âm ôm chặt chăn trong ngực, “Một lát anh ngủ ở sô pha đi.”

“No!” Mục Kính Sâm dứt khoát từ chối.

Hứa Lưu Âm đau đầu ngồi xuống mép giường, “Bộ dáng này của anh tôi lại chịu không nổi.” “Anh làm gì em? Anh đâu chạm vào em đúng không?”

Hứa Lưu Âm lên giường, nhìn đồng hồ, “Dù sao trời cũng sắp sáng rồi, hay anh xem TV đi.”

Mục Kính Sâm vào phòng tắm tắm rửa nhanh, đơn giản; lúc ra, lên giường, cái chăn kia đã bị Hứa Lưu Âm đè dưới người. Anh túm chặt một góc, Hứa Lưu Âm không nhúc nhích, Mục Kính Sâm kéo kéo vài cái.

“Anh lạnh.”

Hứa Lưu Âm đẩy tay anh ra, “Bây giờ là thời tiết nào rồi mà còn lạnh?”

“Lạnh thật mà, không tin em sờ xem.” Mục Kính Sâm vươn cánh tay ra. “Tối khuya, lạnh chết mất.”

“Trong tủ quần áo còn chăn, tự anh đi lấy đi.”

“Hai người ở cạnh mới được, còn có thể sưởi ấm.”

Mục Kính Sâm dùng sức kéo chăn lại, giằng kéo giữa hai người. Thế nhưng Hứa Lưu Âm chung quy không kéo lại Mục Kính Sâm, người đàn ông nhân cơ hội chui vào, chân đụng phải chân Hứa Lưu Âm.

Cô nhấc một chân đá về phía anh, “Đừng chạm vào tôi.”

“Anh chạm vào em khi nào?” Mục Kính Sâm không biết xấu hổ, hỏi.

Hứa Lưu Âm ngáp một cái, “Anh đi xem TV đi.”

“Anh không có hứng thú với TV.”

Cô gối lên cái gối sau đầu, đầu xoay tới xoay lui trên gối, “Tôi buồn ngủ.”

“Buồn ngủ thì em ngủ đi, hà tất làm khó bản thân chứ.”

Hứa Lưu Âm liếc anh một cái, “Anh ở đây, sao tôi ngủ?”

“Anh cũng sẽ không làm gì em.”

Hứa Lưu Âm nằm xuống, kéo chăn cao hơn đỉnh đầu, “Đừng có quấy rầy tôi, đừng có chạm vào tôi.”

Mục Kính Sâm thấy cô đưa lưng về phía mình, anh không thốt một tiếng, không đồng ý, cũng không phản đối.

Sau một lúc lâu, hơi thở của Hứa Lưu Âm dần dần trầm thấp ổn định. Cô thế mà có thể ngủ thật, nhưng Mục Kính Sâm lúc này lại đang lúc cao hứng. Anh ngồi dậy thật cẩn thận, cố hết sức không phát ra một chút động tĩnh nào. Nửa người trên của anh để sát vào Hứa Lưu Âm, nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ một lát.

Cô lại ngủ rất sâu, lông mi vẫn không nhúc nhích, như là hai cây quạt nhỏ xòe ra.

Mục Kính Sâm giơ tay ôm lấy cô, lông mày Hứa Lưu Âm theo bản năng hơi chau lại, “Ngủ đi, buồn ngủ.”

Người đàn ông gác chân gác lên người Hứa Lưu Âm, hai tay hai chân siết chặt. Hứa Lưu Âm không thoải mái mà khum khum vai, “Đừng đụng vào tôi.”

“Chỉ đụng em thôi.”

Cô giãy giãy mấy cái, Mục Kính Sâm xoay bả vai cô lại, để cô ngủ trong lòng mình.

Hứa Lưu Âm không mở mắt ra, nhưng trên khuôn mặt bày tràn vẻ không kiên nhẫn, “Có để người ta ngủ không? Đá anh xuống đó.”

“Ngủ, ngủ.”

Mục Kính Sâm nằm xuống thật cẩn thận. Tay Hứa Lưu Âm đẩy trước ngực anh, người đàn ông dùng sức ôm chặt lấy cô, “Ngủ mau đi, không phải kêu mệt sao?”

Hứa Lưu Âm không làm gì nữa, Mục Kính Sâm dịch chăn lại. Rất nhanh, cô liền ngủ mê man.

Mục Kính Sâm càng không ngủ được, anh nhìn người phụ nữ trong lòng. Hứa Lưu Âm mặc áo thun ngắn tay, kiểu dáng rộng thùng thình đơn giản. Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm da thịt ở cần cổ cô, ánh mắt dời xuống một chút, liền dừng ở chỗ ngực cô.

Cổ họng anh khẽ nuốt. Tay giữ chặt cổ áo Hứa Lưu Âm, ngón trỏ anh móc cổ áo ra, kéo kéo cổ áo ra rộng hơn.

Hứa Lưu Âm không có chút phản ứng nào. Mục Kính Sâm thò đầu lại gần, thấy được phong cảnh trong cổ áo.

Mắt anh sáng lên, nhìn thế nào cũng không mệt, thật là đẹp mắt, thật khiến người ta động lòng.

Đáng tiếc, không thể đụng vào!

Cổ họng Mục Kính Sâm không khỏi nuốt nuốt, dốc sức đè nèn gì đó xuống. Anh thu tay lại, rồi rất nhanh, ngón tay lại từ vạt áo thun của Hứa Lưu Âm vươn vào trong.

Người đàn ông nín thở tập trung, như đang vụng trộm, nhưng mặc dù chạm vào được “phong cảnh” kia, cũng không đã cơn nghiện.

Đây quá là không giống phong cách của Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm kìm nén rất khủng khiếp, anh liền dùng sức.

Hứa Lưu Âm chỉ kêu lên, không tỉnh dậy, quả thật là buồn ngủ lắm rồi. Với Mục Kính Sâm mà nói, đây thật sự cũng tương đương đang tự ngược.

Anh cứ tự ngược như vậy gần hơn nửa buổi tối.

Lúc sáng sớm, Mục Kính Sâm ôm Hứa Lưu Âm, cơn buồn ngủ đánh tới, lúc này anh mới từ từ nhắm hai mắt lại.

Không lâu sau, ánh mặt trời bắn vào phòng. Khi Hứa Lưu Âm còn chưa mở mắt đã cảm thấy cổ đau nhức khủng khiếp. Cô cố hết sức mở mành mắt ra, cảm thấy bệnh xương cổ của mình sắp tới rồi.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông xuất hiện đầu tiên trong mắt cô. Đầu Hứa Lưu Âm giật giật, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ trên tay anh cả hơn nửa đêm.

Không trách thấy khó chịu như thế, nhưng cô không cảm thấy ngủ trên cánh tay người khác là một loại ngọt ngào để hưởng thụ.

Hứa Lưu Âm không dám thở lớn, sợ đánh thức Mục Kính Sâm. Cô một tay đẩy chăn ra, tay kia chống xuống cạnh người, cô liền coi Mục Kính Sâm thành một con hổ già đã ngủ say. Tối hôm qua cũng coi như vượt qua được một cách thái bình, nhưng hiện tại không giống vậy, lỡ anh hung mãnh lên thì sao bây giờ? Hứa Lưu Âm ngồi dậy rồi mới từ từ dịch hai chân. Lúc đứng dậy khỏi giường, cô cũng không dám dùng sức quá lớn, chỉ có thể hơi đứng dậy.

Cô rón ra rón rén mở tủ quần áo, mặc quần vào, lại thả nhẹ bước chân vào phòng tắm.

Hứa Lưu Âm rửa mặt chải đầu đơn giản vài cái, lúc quay lại phòng ngủ, Mục Kính Sâm vẫn đang ngủ. Cô thở sâu, cầm túi của mình, rồi mới đi ra cửa.

Leng keng!!!

Leng keng, leng keng!!!

Ngoài cửa, một tràng tiếng chuông cửa đột nhiên truyền đến.

Mục Kính Sâm đột nhiên bừng tỉnh dậy, theo bản năng buộc chặt hai tay, nhưng lại ôm không khí.

“Âm Âm!!!”

Lúc này anh mới phản ứng lại Hứa Lưu Âm không có bên cạnh mình. Người đàn ông xốc chăn lên, đứng dậy nhanh. Hứa Lưu Âm sợ tới mức vội kéo cửa phòng ra, cô thấy Hứa Tình Thâm đứng ở ngoài.

Tiếng Mục Kính Sâm đuổi theo đàng sau, “Âm Âm!”

Tiếng bước chân của người đàn ông cũng đang dồn tới gần, Hứa Lưu Âm vội đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm vừa nhìn thấy cảnh tượng phức tạp này, cánh tay đã bị Hứa Lưu Âm ôm lấy.

Cửa phòng theo quán tính bắt đầu khép lại, đuôi mắt Hứa Lưu Âm nhìn thấy một bóng dáng. Cô cũng không thấy rõ, nhưng bóng dáng kia thoảng qua đáy mắt cô, hình như cô cảm thấy bên trong người đàn ông không có mặc quần áo gì thì phải?

Cửa đóng rầm lại, Hứa Lưu Âm kéo Hứa Tình Thâm bước nhanh đi.

Mục Kính Sâm đuổi tới cửa, tay dừng trên tay cầm, mở một tiếng ”cạch” rồi anh có vẻ mới ý thức được bộ dáng hiện tại của mình là gì.

Anh vội đóng cửa lại.

Hứa Lưu Âm và Hứa Tình Thâm đi thẳng tới trước thang máy. Mãi đến khi vào thang máy rồi, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, lúc này Hứa Lưu Âm mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Âm Âm, trong phòng có Mục Kính Sâm phải không?”

“Dạ.” Cô gật đầu.

“Sao cậu ta lại ở đây?”

Hứa Lưu Âm dựa vào tường thang máy bên cạnh, “Tối qua tới, nói gì cũng không chịu đi.”

“Cho nên, chỉ có hai đứa ở chung một buổi tối.”

Hứa Lưu Âm vội xua tay, “Cũng không phải, anh ta ở lại phòng em, nhưng bọn em cũng không làm gì cả.”

“Âm Âm, trong lòng em vẫn yêu cậu ta đúng không?”

Hứa Lưu Âm theo bản năng lắc đầu, “Không có.”

“Không đúng thì các em sẽ không…”

“Nhưng giữa bọn em trong sáng.”

Hứa Tình Thâm cười khẽ, “Là ở chung một phòng nhưng không phát sinh quan hệ phải không?”

“Ừm.”

Cửa thang máy mở ra, Hứa Tình Thâm đi thẳng ra ngoài, Hứa Lưu Âm đi theo sau lưng cô. Ra ngoài khách sạn, Hứa Tình Thâm dừng chân lại, “Vậy còn em, sao em lại cho cậu ta ở lại?”

“Em…” Hứa Lưu Âm cũng cảm thấy tối qua mình như bị kẹp đầu vào cửa.

“Thật ra em cũng không nói được, ngay từ đầu em ôm dự định nói chuyện đàng hoàng với anh ta, nhưng mà anh ta…”

“Cậu ta có tư tưởng không an phận phải không?”

“Ừm, nhưng,,, Có thể nói thế đi.” Trên mặt Hứa Lưu Âm có chút ảo não. “Em cũng không phải đối thủ của anh ta nên em nói với anh ta, nếu anh ta có thể nhịn được một đêm thì em sẽ tin anh ta muốn ở bên em lần nữa…”

Ý cười bên khóe miệng Hứa Tình Thâm có chút không kìm được: “Nếu em khăng khăng từ chối, với đánh cậu ta ra ngoài thật dữ, cậu ta hẳn cũng sẽ không còn cách gì.”

“Chị, chị không biết đâu, bây giờ Mục Kính Sâm như một người thay đổi rồi, lì lợm la liếm không nói, anh ta gần như ngày nào cũng xuất hiện trước mặt em, em sắp bị phiền chết rồi.”

“Chị biết, cũng hiểu được.” Hứa Tình Thâm nhìn cánh cửa trước mặt. “Nhưng cậu ta không sốt ruột được sao? Bên cạnh em có Mai Dịch Hiên ưu tú như vậy, nếu Mục Kính Sâm còn đoan chính nghiêm túc, chẳng khác nào cậu ta chắp tay nhường em lại.”

“Chị, chúng ta đi nhanh đi.”

“Em sợ cậu ta đuổi theo tới đây à!?”

“Em đúng là sợ anh ta.”

Hứa Tình Thâm và Hứa Lưu Âm bước nhanh về phía bãi đỗ xe. Ngồi vào trong xe, Hứa Tình Thâm khởi động xe.

“Mục Kính Sâm rất phiền, lại còn mặt dày mày dạn, nhưng điều làm chị không hiểu chính là em đó, Âm Âm.”

“Em? Em có chuyện gì?” Hứa Lưu Âm thắt dây an toàn, hỏi.

“Thì bởi vì cậu ta quấn lấy em, làm em phiền, em lại cho anh ta ngủ bên mình một đêm?”

Miệng Hứa Lưu Âm mấp máy, muốn phản bác, lại phát hiện mình không tìm ra được một nào có thể phản bác lại.

“Anh ta nhất định không chịu đi mà, hơn nữa lúc ấy anh ta… Nếu em không nghĩ tới kế sách tạm thời đó, em có lẽ đã…”

Cô muốn nói lại thôi, nhưng Hứa Tình Thâm là người từng trải, cô nghe hiểu cả.

Hứa Tình Thâm lái xe khỏi khách sạn, sau đó hỏi Hứa Lưu Âm một câu ý tứ sâu xa.

“Âm Âm, nếu tối qua đổi lại là Mai Dịch Hiên, em có dùng hết toàn lực cũng phải quét cậu ta ra khỏi phòng phải không?”

“Đó đương nhiên…” Cô buột miệng thốt ra. Tựa như ý thức được mình đã kích động, Hứa Lưu Âm lại đổi khẩu khí rất nhanh, “Bởi vì Mai Dịch Hiên sẽ không như vậy, anh ta và em còn xa lắm mới tới bước đó.”

Trong lúc chờ đèn đỏ, Hứa Tình Thâm nhìn Hứa Lưu Âm, “Em cũng đừng quên, Mục Kính Sâm bây giờ là chồng cũ của em, còn Mai Dịch Hiên có thể coi như là đối tượng xem mắt của em.”

“Chị…”

Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ nhẹ trên tay lái, “Âm Âm, em ngẫm lại cho kỹ.”

Cô cúi thấp đầu xuống, hai tay đan vào nhau, “Em mặc kệ hắn bây giờ anh ta thế nào, em chính là không thể quên được cảnh tượng em đã thấy ở Cục Dân Chính kia.”

“Chị có thể hiểu được.” Hứa Tình Thâm lần thứ hai khởi động xe. “Nếu đổi lại là chị, chị cũng giống vậy, chỉ nghe thấy thì có lẽ sẽ đỡ hơn chút. Nhưng chính mình đứng bên cạnh thấy anh ta và người phụ nữ khác thiếu chút nữa làm giấy kết hôn, có thể nói, đó thật sự sẽ có bóng ma tâm lý.”

“Hiện tại với em mà nói, lúc trước em bị đuổi ra khỏi nhà họ Mục, đau cũng không bằng một phần mười khi nhìn thấy anh ta ở Cục Dân Chính. Em không muốn nhớ lại, nhưng không bỏ xuống được.”

“Không bỏ xuống được thì cũng đừng ép mình, thời gian sẽ thay em quyết định.”



Mục Kính Sâm ở trong phòng vội vàng mặc xong quần áo. Anh kéo cửa đi ra ngoài, trên hành lang đã sớm không còn bóng dáng Hứa Lưu Âm.

Anh biết, cô nhất định đã chạy sớm rồi.

Mục Kính Sâm đẩy cánh cửa sắp lại ra, đuổi theo cũng vô ích, anh dứt khoát quay lại vào phòng.

Mục Kính Sâm cầm điện thoại bàn ở bên giường Hứa Lưu Âm, gọi điện thoại cho quầy lễ tân, “Chào cô, tôi muốn xin lại một thẻ phòng.”

“Được ạ, xin anh chờ một chút…”

Không bao lâu, lễ tân bên kia nói tiếp: “Chào anh, anh và cô Hứa là quan hệ gì ạ?”

“Còn có thể là quan hệ gì, đã ở chung một phòng. Cô xem số phòng hiển thị đi, tối qua tôi ở đây, vài ngày tới, tôi cũng sẽ ở phòng này, nhưng cô ấy chỉ lấy một thẻ phòng, bây giờ rất không tiện.”

“Được ạ, đợi lát nữa anh tới lễ tân đăng ký thông tin check in là được ạ.”

Mục Kính Sâm đồng ý, “Được.”

“Thưa anh, có điều trước tiên anh phải nói thông tin của cô Hứa mới được ạ.”

Mục Kính Sâm ngồi xuống mép giường, “Các cô còn cẩn thận như thế?”

“Không còn cách ạ, đây là quy định ạ.”

“Được rồi.” Mục Kính Sâm cong khóe miệng, “Người ở phòng này tên Hứa Lưu Âm, số chứng minh nhân dân là…”

Bên kia xác minh lại trên máy tính rất nhanh, “Không thành vấn đề, vậy một lát anh cầm chứng minh nhân dân xuống dưới đăng ký là được. Bây giờ thẻ phòng chúng tôi sẽ chuẩn bị cho anh ạ.”

“Được.”

Mục Kính Sâm cúp điện thoại. Bây giờ Hứa Lưu Âm nhất định đã đi rồi, anh vội đi ra phòng, anh thừa lúc Hứa Lưu Âm không ở đây, lén làm việc này.



Nhà họ Tô.

Tô Thần ra khỏi phòng, nhìn thấy bà Tô đã làm bữa sáng xong, “Mẹ, sáng nay ăn gì vậy?”

“Hoành thánh gói, mau ngồi đi.”

Tô Thần kéo ghế ra, bà Tô lấy một chén nhỏ đưa tới tay cô, “Một lát Lý Hằng hình như sẽ tới đấy.”

Tô Thần ừm, “Sao mẹ biết?”

“Lần trước nó để số điện thoại lại cho mẹ, sáng nay gọi điện cho mẹ, nói là muốn cầm ít trứng gà mái mới tới.”

“Thật là làm phiền anh ấy.”

“Đúng vậy.”

Tô Thần làm như chẳng có gí, ăn hoành thánh. Lý Hằng tới, hẳn là nói chuyện khách sạn nhỉ? Cũng không biết có bắt được nhược điểm của Mục Thành Quân không.

Ăn xong cơm sáng, tiếng chuông cửa reo lên, bà Tô đi mở cửa. Tô Thần nhìn thấy Lý Hằng đứng ở ngoài, tay xách theo bao lớn bao nhỏ đồ.

“Ai da, thằng bé này, sao lại mang nhiều thế chứ?”

“Mẹ cháu bảo cháu mang đến ạ. Thật ra không có đồ gì nhiều đâu ạ, nhiều đồ tươi trong đó lắm, à, còn có trứng gà.”

Bà Tô xách toàn bộ đồ trong tay anh đi. Tầm mắt Lý Hằng nhìn Tô Thần, “Em sao rồi, sắp sinh rồi nhỉ?”

“Ừm.”

“Lý Hằng, cháu đừng khách khí nha, mau ngồi đi, ăn sáng chưa?”

Lý Hằng dứt khoát ngồi xuống cạnh Tô Thần, “Chưa ăn ạ.”

“Vừa khéo, trong nồi còn một chén hoành thánh, bác lấy cho cháu.”

“Cám ơn dì, vậy con đây không khách sáo nữa.”

Tô Thần nhìn về phía bếp, thấy bảo mẫu đang bận rộn ở trong, cô vội vàng đè thấp giọng, hỏi: “Thế nào?”

Lý Hằng lắc đầu, “Mục Thành Quân ngày thường đều ở nhà, hắn căn bản là không có đi khách sạn, cái phòng kia… vẫn luôn bỏ không.”

“Vậy ư?” Vẻ mặt Tô Thần chợt có chút nghiêm túc. “Vậy cách này không thực hiện được?”

“Điểm yếu này sợ là rất khó túm được.”

Bà Tô bưng hoành thánh tới, lại nghe tiếng chuông cửa lần thứ hai reo lên.

Cô không khỏi nhìn đồng hồ báo thức trên tường, nhìn về phía Tô Thần, nói: “Chẳng lẽ ba con quên cầm thứ gì?”

Bà Tô bỏ chén xuống, bước nhanh tới cửa, “Sao ông còn bấm chuông cửa…”

Nửa câu sau bị mắc chặt lại, bà Tô vội nghiêng người, “Là Thành Quân đó!”

Lý Hằng vừa cầm chén lên, hoảng sợ. Tô Thần cũng không khỏi nhìn về phía cửa.

“Thành Quân, sáng sớm vầy sao cậu tới rồi?”

Mục Thành Quân đi vào, lại không ngờ trước bàn ăn thấy một người đàn ông xa lạ. Vẻ mặt của hắn có sự thay đổi rất nhỏ. Bà Tô thấy trong tay hắn cầm theo đồ, “Đây là…”

“Tôi cầm từ nhà tới.” Mục Thành Quân để hộp quà lên bàn, ánh mắt nhìn Lý Hằng không buông, “Cậu là ai?”

“Tôi là hàng xóm trước kia của Tô Thần, cũng học chung trường với cô ấy.” Lý Hằng vội giải thích. “Nhà tôi với bên dì Tô đây quan hệ vẫn luôn tốt, à, mẹ tôi bảo tôi cầm trứng gà mái với ít rau tươi tới.”

Thần sắc Mục Thành Quân không thay đổi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Hằng không rời đi.

Lý Hằng sau lưng căng thẳng đến độ cả người ra mồ hôi lạnh. Anh chỉ sợ đụng phải Mục Thành Quân nên mới cố ý tới sớm, lúc này mới 7 giờ hơn mà, sao lại cứ đụng phải như thế chứ!

“Thành Quân, cậu ăn sáng chưa?”

Mục Thành Quân dứt khoát kéo ghế ra ngồi xuống, hắn ra hiệu bà Tô cầm hộp quà vào, thân người người đàn ông hơi hơi nghiêng tới trước. Lý Hằng gục đầu ăn hết hoành thánh.

“Hàng xóm? Cậu tên gì?”

“Mục Thành Quân, anh tra hộ khẩu sao?” Tô Thần vội cắm vào câu.

“Cô khẩn trương làm gì?”

Tô Thần dựa vào lưng ghế, “Chỗ nào anh thấy tôi khẩn trương?”

Bà Tô cất đồ xong quay vào phòng ăn, “Thành Quân, lấy cho cậu chén hoành thánh nhé!”

“Được.”

Mục Thành Quân nhìn bà Tô đi vào bếp, lúc này mới mở miệng hỏi: “Hình như trước kia tôi gặp cậu rồi.”

Lý Hằng ngẩng mắt lên nhìn về phía Mục Thành Quân, “Không có đâu nhỉ? Tôi không có ấn tượng gì.”

Tô Thần cũng lo Mục Thành Quân có thể nào cho người đi điều tra Lý Hằng không, cô hết sức làm bộ hết thảy đều bình thường, “Lần sau đừng đưa nhiều trứng gà mái thế cho em nữa, bảo dì để lại cho nhà ăn đi.”

“Em đừng khách sáo, mẹ anh còn nói muốn bớt thời gian tới đây đấy!”

Hai người nói chuyện, Mục Thành Quân thình lình mở miệng: “Cậu thường xuyên tới đây sao?”

“Đương nhiên không, tôi tranh thủ giúp mẹ tôi đưa chút đồ…”

Hai tay Mục Thành Quân chống vào mép bàn. Lúc đi ra, bà Tô vừa lúc nghe được, bà sợ Mục Thành Quân hiểu lầm, vội tiến lên giải thích: “Lý Hằng chỉ sốt sắng thôi, Thành Quân, cậu đừng hiểu lầm.”

“Mẹ.” Tô Thần nhíu mày. “Anh ta hiểu lầm gì? Chẳng lẽ tất cả người ra vào cửa đều phải giải thích rõ ràng bối cảnh gia đình với anh ta sao?”

Mục Thành Quân cười cười, “Tô Thần, tôi nghe ra giọng cô khẩn trương. Tôi không hiểu, đây là cô đang chột dạ sao?”

“Tôi sao có!” Tầm mắt Tô Thần nhìn về phía Lý Hằng. “Anh cũng đừng ăn nữa, mau đi làm đi, đỡ phải một lát bị người ta đặt câu hỏi như tra hộ khẩu.”

Lý Hằng đã không muốn ở lại đây từ sớm, anh buông thìa đứng dậy, “Tôi đây đi trước.”

Mục Thành Quân không giữ anh lại. Bà Tô ai da một tiếng, “Thần Thần, sao đuổi người như vậy chứ?”

“Không phải, không phải đuổi cháu đâu, cháu đi làm cũng sắp muộn rồi…”

Mục Thành Quân nhìn người đàn ông bước nhanh về phía cửa, khóe miệng hắn khẩy ra nụ cười lạnh, “Chạy trối chết.”

“Anh phải nói lời như vậy sao? Người ta không chê tôi chưa kết hôn đã có bầu, còn muốn tặng nhà tôi đồ, giờ hay rồi, anh không thấy xấu hổ?”

“Có gì xấu hổ?” Mục Thành Quân dựa người ra sau. “Nghe ý tứ của cô, hắn không chê cô chưa kết hôn đã có bầu, cô rất cảm động? Có phải đã sớm tìm được chỗ cho mình rồi không?”

Tô Thần nghe vậy, tức giận đến cả khuôn mặt đều trắng bệch. Tay cô sờ tới cái chén bên cạnh, trong chén còn có một chén canh hoành thánh, Tô Thần thật muốn hắt nó vào mặt Mục Thành Quân.

Người đàn ông thấy thế, liền nắm cổ tay Tô Thần, dùng sức rất mạnh, bàn tay Tô Thần bị đè xuống mặt bàn.

“Làm gì?”

“Cô muốn làm gì? Lấy canh hắt tôi?”

Bà Tô đóng cửa lại, xoay người đi tới, nhìn thấy bộ dạng hai người, trong lòng có chút lo lắng, “Thành Quân, cậu thật sự hiểu lầm rồi.”

“Lý Hằng đó đã tới nhà mấy lần?”

“Không được mấy lần đâu, bình thường chỉ lại đây đưa ít đồ. Biết trứng gà mái tốt cho thai phụ, nó liền tới đưa chút trứng.”

Mục Thành Quân gật đầu, tầm mắt trói chặt Tô Thần không bỏ, “Phải không?”

“Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi có đàn ông khác?”

Nghe được Tô Thần nói như vậy, bà Tô cũng nhịn không được nhìn về phía Mục Thành Quân.

Mục Thành Quân khẽ buông tay, “Không, tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò thôi.”

“Này có gì mà tò mò, người tôi tiếp xúc hàng ngày chỉ nhiêu thế, không giống anh, chỉ thư ký bên cạnh đã có mấy người.”

Lời này của Tô Thần mang theo ý sâu xa. Người Mục Thành Quân từ sau ghé sát tới, “Xem ra, tôi phải điều tra Lý Hằng này đàng hoàng.”

Đây là điều Tô Thần lo lắng nhất, có điều người đàn ông đã nói tới chuyện này rồi, cô không thể để lộ.

“Anh có rảnh như vậy thì anh đi tra đi, tốt nhất là tra hết ba đời anh ấy.”

Tô Thần đẩy ghế ra, đứng dậy, “Mẹ, con ăn quá no rồi, con đi một chút.”

“Đừng xuống lầu, Thành Quân ở đây mà.”

Tô Thần liếc người đàn ông đang ngồi, “Được, không xuống lầu thì con đi dạo trong phòng.”

Cô đi mấy bước, nhìn thấy người bảo mẫu bưng một chén hoành thánh lại, Tô Thần nở nở nụ cười nói: “Mục tiên sinh không cần ăn sáng, anh ta đã sớm no rồi.”

Bảo mẫu để cái chén tới tầm tay Mục Thành Quân, “Mục tiên sinh, trước khi tới anh ăn rồi sao?”

“Ăn rồi!” Tô Thần tiếp lời, nói. “Anh ta ăn một vò giấm.”

Sắc mặt Mục Thành Quân liền thay đổi.

“Cô nói tôi đang ghen?”

Tô Thần là cố ý nói như vậy, vì muốn dời lực chú ý của Mục Thành Quân khỏi người Lý Hằng. Cô cười cười, một lời cũng chưa nói, đẩy cửa phòng ra, vào phòng ngủ.

Ánh mắt Mục Thành Quân lướt qua bà Tô và bảo mẫu, thấy bọn họ đều đang cười.

Có gì buồn cười?

Ghen gì, thực là càn quấy bậy bạ.



Hứa Lưu Âm sau khi chia tay Hứa Tình Thâm, mỗi mình đi trước mua vài thứ.

Cô mang đồ đi ra ngoài, cô không muốn gọi xe, liền theo bảng hiệu tàu điện ngầm đi về phía trước.

Xung quanh cũng không có xe cộ gì, chỗ này cũng là Hứa Lưu Âm dựa theo bản đồ Cao Đức (Amap) tìm tới. Thấy đèn xanh sáng lên, cô đi theo vạch kẻ đường.

Trên đường cái vắng vẻ, tổng cộng cũng không mấy chiếc xe, ánh mắt Hứa Lưu Âm nhìn chăm chú về phía trước mà đi.

Một chiếc xe nhanh chóng chạy tới, Hứa Lưu Âm đột nhiên không kịp phòng ngừa, chờ khi phản ứng lại được, xe đã sắp đụng vào người cô.

Cô ngã bịch, ngồi xuống đất, đầu xe đã đụng phải chân cô. Hứa Lưu Âm hai tay đau kinh khủng, cô dựa vào bản năng, với dáng vẻ ngồi chật vật mà lùi ra sau.

Nguyễn Noãn lập tức đẩy cửa xe đi xuống. Cô ta bước nhanh đến cạnh Hứa Lưu Âm, tay túm chặt cánh tay cô.

“Cô muốn làm gì?”

“Cô dậy cho tôi.”

Hứa Lưu Âm bị cô ta kéo dậy, hai chân cô tê dại, hơi đứng không vững. Nguyễn Noãn nhân cơ hội đưa cô tới bên xe, cô ta mở cửa xe, mạnh mẽ muốn nhét Hứa Lưu Âm vào.

Cô dĩ nhiên không chịu, hai tay ôm cửa xe không chịu buông ra. Nguyễn Noãn từ trong túi móc ra con dao găm, dí vào eo Hứa Lưu Âm, “Đi vào.”

Hứa Lưu Âm không động đậy nữa, Nguyễn Noãn thấy thế, đẩy mạnh cô vào ghế sau xe. Xe nhanh chóng khởi động, rồi chạy như bay về phía trước.

Hứa Lưu Âm nhìn bốn phía, “Cô muốn đưa tôi đi đâu?”

Nguyễn Noãn cũng không nói một lời. Tốc độ xe phi nhanh, rất nhiều chỗ Hứa Lưu Âm không quen thuộc, chỉ thấy Nguyễn Noãn đánh tay lái tới tới lui lui.

Dần dần, xe chạy vào một ngõ hẻm, mặc dù chỗ hẹp như thế, xe của Nguyễn Noãn cũng lượn vòng vèo về phía trước.

Đi tới trước một tòa nhà có tường màu trắng, Nguyễn Noãn ngừng xe, ấn còi ba tiếng.

Cổng rất nhanh được mở ra, cô ta lái xe vào trong. Đi ngang qua một người đàn ông, Nguyễn Noãn hạ cửa sổ xe xuống, từ ghế lái phụ lấy túi đồ quăng ra ngoài.

“Chỗ này là một trăm ngàn tệ, đếm đi, hôm nay tôi bao hết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện