Editor: Dế Mèn

Sắc mặt Mục Thành Quân trong nháy mắt lạnh đi. Ảnh chụp rõ ràng là vừa chụp, nhìn khung cảnh, là trên ban công nhà họ Tô.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ngón tay ấn lên, xem ảnh chụp được phóng đại lên. Tô Thần và Lý Hằng hẳn đang nói chuyện, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tô Thần, nhưng có thể thấy Lý Hằng cảm xúc kích động hai tay giang rộng, hai người đang nói gì? Mục Thành Quân thoát khỏi giao diện tin nhắn, để di động lên bàn.

Thư ký bên cạnh thấy hắn sắc mặt thay đổi, liền nghiêm túc khuôn phép đưa hợp đồng tới, “Anh Mục.”

Người đàn ông xem sơ qua, cầm bút viết tên lên chỗ ký.

“Anh Mục, vị trí thư ký ở ngoài đang trống, bên bộ phận nhân sự muốn hỏi thử ý kiến của anh, có cần thông báo tuyển dụng lần nữa không ạ?”

Thật ra đối với vị trí này ai ai cũng hiểu, trong lòng đều biết rõ, chỉ là cũng chẳng ai chọc vỡ, ở chốn công sở anh lừa tôi gạt, chỉ cần làm tốt vị trí của mình là được rồi.

Ngón tay Mục Thành Quân gõ trên mặt bàn, sau một hồi ồn ào thì bỗng dừng động tác.

“Tạm thời không cần.”

“Dạ.”

Thư ký cầm văn kiện đi ra ngoài, Mục Thành Quân cũng đứng dậy.



Nhà họ Tô.

Tô Thần nhìn đồng hồ, sắp 10 giờ, cô sợ Mục Thành Quân sẽ lại tới đây sớm.

“Lý Hằng, một lát anh ta cũng sẽ tới đây.”

“Thần Thần, anh hy vọng em có thể từ từ suy xét, anh thật sự là vì tốt cho em.”

“Em biết, em đương nhiên rõ anh tốt với em.” Tô Thần dựa vào bên cửa sổ, nói chuyện trong nhà không tiện, cô cũng chỉ có thể ở lại đây. “Anh giúp em rất nhiều rồi, em không muốn Mục Thành Quân thấy anh rồi đi nhằm vào anh.”

“Dù hắn có biết anh muốn giúp em bỏ đi, nhưng anh muốn giúp em thì đã sao chứ? Đây là xã hội pháp trị, hết thảy đều phải…”

“Lý Hằng, em là không muốn anh đi vào vũng nước đục này.”

“Anh không sợ!”



Xe Mục Thành Quân băng qua trên con đường cái dài. Tài xế ấn còi, băng nhanh qua người đi đường đàng trước.

Di động của người đàn ông lần thứ hai truyền đến âm thanh, hắn móc ra nhìn, đó mà lại là một video.

Trong video, Tô Thần trong tay cầm mắc áo, giống như đang phơi quần áo, Lý Hằng đứng đối diện cô, cửa sổ sát đất phía sau đóng lại; nhìn như vậy, trên ban công xác thật chỉ có hai người bọn họ.

Giọng Lý Hằng rõ ràng truyền vào tai Mục Thành Quân, “Thần Thần, vậy em không nghĩ tới chuyện mang Khoai Tây Nhỏ bỏ đi sao?”

“Bỏ đi? Đi đâu?”

“Anh có thể giúp em mà! Em mang theo Khoai Tây Nhỏ rời khỏi Mục Thành Quân, anh thu xếp cho em…”

“Vậy anh đã nghĩ sẽ để em đi đâu chưa?” Đây là giọng của Tô Thần.

“Rời khỏi Đông Thành, anh có thể thu xếp cho em tới thành phố khác… Em có thể tiếp tục kiện Mục Thành Quân.”

Video hiển thị đã phát xong. Mục Thành Quân nắm chặt di động, ánh mắt lộ ra một chút lạnh lẽo hung hãn. Hắn dựa nửa người trên vào lưng ghế, xem video này lại một lần nữa.

Lý Hằng sao lại ở nhà họ Tô? Chẳng lẽ có chuyện khéo vậy? Tô Thần khó khi được về nhà một lần, hắn ta lại vừa đúng lúc tới nhà họ Tô sao?

Còn nữa, trong video hai người thế mà còn đang bàn chuyện bỏ đi. Tên Lý Hằng này thật là ăn gan hùm mật gấu, lần lượt khiêu chiến giới hạn của hắn hả, hắn ta rốt cuộc đóng vai trò gì? Là Tô Thần lôi kéo hắn ta muốn hắn ta hỗ trợ; hay là trong lòng hắn ta mang ý xấu với Tô Thần, nên mới xúi gịuc cô bỏ đi?

Mục Thành Quân nhấc đôi chân dài lên, ánh mắt lạnh lẽo đi một chút. Nhìn từ video, Tô Thần có vẻ rất thấy hứng thú với đề tài này, bằng không cũng sẽ không hỏi Lý Hằng định để cô đi đâu.

Người đàn ông nâng tay trái lên, ngón tay ấn nhẹ vào giữa trán, cô muốn chạy? Cô thế mà muốn đi thật?

Đây là chuyện Mục Thành Quân không thể chịu đựng nhất. Lúc trước nếu hắn thả mặc tàn nhẫn, nhà họ Mục là chỉ cần Khoai Tây Nhỏ; với hắn, Tô Thần chẳng qua chỉ là hàng phụ kèm. Hắn mới đầu cũng không muốn hàng phụ kèm Tô Thần này vào nhà; nhưng hôm nay, mặc kệ là Khoai Tây Nhỏ hay là Tô Thần, hai người bọn họ ai cũng đừng mong rời khỏi nhà họ Mục, dù Tô Thần có là tặng phẩm thế nào thì cũng là của hắn.

Mục Thành Quân biết, nghĩ Tô Thần như vậy có vẻ rất không công bằng cho cô, nhưng hắn thật sự không có biện pháp để nuốt xuống cơn giận này.

Đi tới nhà họ Tô, xe dừng hẳn trong bãi đỗ. Mục Thành Quân đi ra ngoài, trên làn da ánh lên ánh mặt trời vàng ánh. Hắn đi được mấy bước, liền cảm giác được trên tay nóng cháy vô cùng. Đi tới cửa nhà họ Tô, hắn đưa tay xem đồng hồ, còn sớm.

Mục Thành Quân ấn chuông cửa. Tô Thần ở trên ban công nghe thấy, bà Tô sốt ruột đứng dậy, “Có phải Thành quân tới không?”

Tô Thần vội kéo cửa sổ sát đất ra đi vào. Ông Tô mở cửa, quả nhiên thấy Mục Thành Quân, “Mau vào đi.”

Tô Thần đứng trước sô pha, “Anh… Sớm vậy.”

Người đàn ông liếc nhìn lại một cái, thấy Lý Hằng từ bên kia ban công đi vào. “Trong nhà có khách à.”

“Ừm.” Tô Thần cũng không định giải thích gì, với lại Lý Hằng chỉ là đến xem đứa nhỏ. Bà Tô ở bên cạnh mời Lý Hằng và Mục Thành Quân cùng ngồi. “Biết Thần Thần hôm nay lại đây, Lý Hằng còn cố ý tặng bao lì xì. Thật là khách khí, lần trước ở trung tâm Nguyệt Tử, mẹ con đã mang không ít đồ tới rồi.”

Lý Hằng đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Dì à, con về trước ạ.”

“Không phải hôm nay nghỉ sao?”

Mục Thành Quân tiến lên hai bước, đứng trước mặt Lý Hằng, “Đã tới rồi, ăn cơm trưa đi.”

“Không cần đâu.” Sắc mặt Lý Hằng có chút khó coi, hơn nữa vốn đã chán ghét Mục Thành Quân, anh thật sự một khắc cũng không muốn nhìn thấy hắn. “Tôi còn có việc.”

“Chẳng lẽ thấy tôi nên mới sốt ruột đi? Tôi thấy… thần sắc anh không đúng đấy, chẳng lẽ chột dạ?”

Sắc mặt Tô Thần khẽ biến đổi, Lý Hằng ngẩng đầu nhìn thẳng chăm chú vào Mục Thành Quân, “Tôi có gì mà chột dạ?”

“Vậy ở lại ăn cơm đi, ăn xong tôi đưa Tô Thần và con đi bệnh viện làm kiểm tra, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Bà Tô nhiệt tình nắm cổ tay Lý Hằng kéo lại. “Tới ngồi đi, một lát ăn cơm rồi.”

Lý Hằng ngồi xuống sô pha. Tô Thần thấy Mục Thành Quân đi tới trước, cô định hỏi hắn sao tới sớm vậy, lại thấy người đàn ông đi thẳng ra ban công.

Cô bước theo qua. Mục Thành Quân đứng bên cửa sổ sát đất, không có đi ra ngoài, tầm mắt không ngừng quét khắp ban công.

“Làm sao vậy?” Tô Thần không khỏi hỏi.

“Không có gì.” Mục Thành Quân thấy cô định bước ra ngoài, một tay đem cô kéo lại. “Vừa về nhà đã vội vàng làm việc, không chịu ngồi yên phải không?”

“Ý gì chứ?” Hàng lông mày đẹp của Tô Thần nhíu lại, ánh mắt hơi ngẩng lên, nhìn mấy bộ quần áo được phơi lên. “Tôi chỉ làm chút việc khả năng cho phép… Nhưng mà, sao anh biết tôi làm?”

Mục Thành Quân vẫn không nói. Tô Thần muốn đi ra ngoài, lại bị hắn túm trở về.

“Khoai Tây Nhỏ vừa thay quần áo, tôi đi giặt một chút.”

“Không cần.” Mục Thành Quân túm tay Tô Thần mang cô về phòng khách. “Bảo mẫu sẽ làm, khó khi cô được về, trò chuyện với mẹ cô đi.”

Tô Thần đẩy tay hắn ra, “Vậy tự anh ngồi đi.”

“Ừm, nhà mình, tôi sẽ không khách khí.” Mục Thành Quân ngồi đối diện Lý Hằng, bà Tô rót nước cho hai người.

Khoai Tây Nhỏ ngủ rồi, Tô Thần ôm thằng bé vào phòng. Lý Hằng ngồi ở sô pha không nói một tiếng, Mục Thành Quân khẽ cong khóe miệng, “Nghe nói anh là luật sư?”

“Anh e là đã sớm điều tra tôi sạch sẽ rồi đúng không?”

“Tôi điều tra anh làm gì?” Mục Thành Quân dựa qua bên cạnh. “Lãng phí thời gian.”

Lý Hằng trừng mắt với người đàn ông. Mục Thành Quân ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thầy anh là luật sư Viên, đúng không?”

“Anh còn nói không điều tra, những việc này thật ra anh lại biết rành rành.”

“Đó là vì tôi biết thầy anh, ông ta có nhắc tới anh.”

Trong lòng Lý Hằng rơi lộp bộp, “Anh quen ông ấy?”

“Chúng ta từng gặp?”

“Khi nào?” Lý Hằng nôn nóng hỏi thành tiếng.

Mục Thành Quân hai tay đan vào nhau, ánh mắt yên tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt. Lý Hằng hiển nhiên đối với chuyện kia hoàn toàn không biết gì cả, tới hiện giờ còn luôn miệng nhận giặc làm thầy, dựa vào kiểu người này, từ đâu ra tự tin muốn mang Tô Thần đi?

“Mấy hôm trước lúc Tô Thần ở trung tâm Nguyệt Tử thì phải.”

Khóe miệng Lý Hằng run run, đây là có ý gì? Hay là… chỉ là trùng hợp đây?

“Theo tôi được biết, thầy tôi với công ty anh cũng không có bất luận nghiệp vụ gì qua lại hơn nữa mấy vụ án trong tay ông ấy cũng không hề liên quan tới anh.”

“Anh xác định vụ án trong tay ông tay không liên quan tới tôi?” Mục Thành Quân nói xong lời này, nửa người trên hơi hơi nghiêng tới trước, tầm mắt gắt gao nhìn Lý Hằng chăm chăm. “Anh nghĩ lại đi.”

Khóe miệng Lý Hằng không nghe theo sai khiến của anh mà giật giật hai cái, nhưng anh không dám nghĩ hướng xấu về nó, “Tôi đương nhiên xác định.”

“Như vậy xem ra, vụ án của Tô Thần, ông ta đã nói dối.”

“Cái gì?” Lý Hằng kinh hãi. “Anh nói cho rõ ràng.”

Tô Thần từ trong phòng đi ra, vừa lúc nghe được hai người nói chuyện. Cô bước nhanh tới, muốn ngăn Mục Thành Quân tiếp tục, “Mau chuẩn bị ăn cơm đi, buổi chiều không phải còn phải đi kiểm tra sao?”

Cô đi tới cạnh Mục Thành Quân. Mục Thành Quân lại không sốt ruột, hắn giữ chặt cổ tay Tô Thần một cái, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.

Lý Hằng nghĩ tới lời Mục Thành Quân vừa nói, càng nghĩ càng thấy không đúng, “Cái gì mà nói vụ án của Tô Thần, ông ấy đang nói dối? Anh chẳng lẽ biết?”

Tô Thần vội đè mu bàn tay Mục Thành Quân lại, “Các anh rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy?”

Người đàn ông nhìn nhìn cô, tay kia phủ lên mu bàn tay Tô Thần, bàn tay thân mật vuốt ve vài cái, “Không có gì.”

Tô Thần không quen như vậy, muốn rút tay về, nhưng Mục Thành Quân hiển nhiên giữ rất chặt.

“Thần Thần…”

Mục Thành Quân nghe cách gôi như thế, sắc mặt chợt không vui, “Cô ấy có tên, cô ấy tên Tô Thần.”

“Thần Thần, em nói rõ ràng rốt cuộc chuyện là thế nào?” Lý Hằng hoàn toàn không nghe vào lời Mục Thành Quân nói.

Người đàn ông liền cau mày, Tô Thần miễn cưỡng cười cười, “Cũng không có việc gì, anh đừng nghĩ nhiều.”

“Sao cô không nói cho anh ta, thầy anh ta đã bán đứng anh ta. Nếu không phải luật sư Viên cầm mấy thứ kia tới tìm tôi, tôi cũng sẽ không biết các người muốn kiện. Còn nữa, nơi làm việc bây giờ của anh, chính là dùng tiền của tôi mà thuê, Tô Thần đã toàn tâm toàn ý tin tưởng anh…”

“Mục Thành Quân!” Tô Thần đè thấp giọng, sắc mặt cũng thay đổi. “Đừng!”

Mục Thành Quân chỉ tạm dừng, lại tiếp tục nói: “Tô Thần toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng kết quả là, anh lại hại cô ấy. Nếu cô ấy tìm luật sư khác, không chừng còn có thể có khả năng liều với tôi một lần, bây giờ thì hay rồi… Chưa chiến đã bại, anh uất ức không?”

Bàn tay Tô Thần bị hắn nắm lấy, trên mu bàn tay cảm giác được cái nóng. Tô Thần thấy Lý Hằng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong phòng khách không có ai khác, cho nên cũng sẽ không có ai hỏi bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì.

Cửa phòng bếp bị kéo ra, bà Tô mang đồ ăn vào, “Chuẩn bị ăn cơm đi.”

Lý Hằng ngồi yên, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Thần, hỏi: “Anh ra nói là thật vậy chăng?”

“Lý Hằng,chuyện kiện tụng là em từ bỏ, là em không muốn làm.”

Mục Thành Quân hừ lạnh, “Đó là vì bị tôi phát hiện, cô làm không được.”

“Mục Thành Quân!”

Người đàn ông quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cô hiện tại nôn nóng vậy là vì cái gì? Không muốn làm Lý Hằng áy náy? Nhưng hắn nói đều là lời thật, càng không có thêm mắm thêm muối bất cứ thành phần gì bên trong.

Bà Tô và ông Tô bưng tất cả đồ ăn lên. Bà Tô tới mời bọn họ vào bàn.

Lý Hằng không nhúc nhích. Anh thật muốn chạy trối chết, nhưng lúc này nếu anh đứng dậy bỏ đi, giống như lời nói sao?

Mục Thành Quân dẫn đầu đứng lên, vẫn không quên kéo tay Tô Thần, “Đi, ăn cơm đi, đói chết rồi.”

Bà Tô đi qua, thân thiết mời Lý Hằng, “Ăn cơm thôi!”

Mấy người họ mang tâm tư ngồi xuống bàn cơm. Mục Thành Quân như chưa có việc gì, cầm lấy chén đũa. Lý Hằng cứng đờ đưa tay về phía đôi đũa, Tô Thần khách khí nói: “Lý Hằng, anh ăn đi!”

“Sao cô không kêu tôi ăn?” Mục Thành Quân hỏi.

“Anh còn cần tôi cầm đũa cho anh?”

Vừa vào bàn đã hoạt động, bản thân dường như cũng khách khí hơn.

Bà Tô nghe vậy, bật cười, nói: “Phải, người trong nhà không cần khách khí.”

Lý Hằng ăn cơm vô vị, bị đả kích không nhẹ, nhai cơm trong miệng, một miếng đồ ăn cũng chưa động vào.

Tô Thần gắp một đũa đồ ăn, Mục Thành Quân thấy thế, đưa chén tới.

Cô nhìn hắn, có chút không tình nguyện mà thả đũa ra, đồ ăn rơi xuống chén Mục Thành Quân.

Lý Hằng thật sự nhìn không nổi, nhưng giờ còn trên bàn cơm, anh dùng sức lùa hai miếng cơm.

Ăn cơm xong, Lý Hằng không ở lại, vội vàng chào ông Tô và bà Tô đi.

Mục Thành Quân giữ chặt tay Tô Thần tay, mang cô vào phòng. Khoai Tây Nhỏ ngủ ngon lành, người đàn ông đóng cửa lại.

Tô Thần lên tiếng trước, “Anh làm gì mà muốn nói với anh ấy?”

“Vậy cô, vì sao không nên nói cho hắn ta?”

“Tính tình anh ấy quá ngay thẳng, nhất định sẽ đi tìm lão luật sư kia đối chất, làm tới cùng không chừng sẽ mất luôn việc.”

Mục Thành Quân đi tới trước hai bước, thần sắc không có chút nào dao động. “Vậy nếu hắn ta không biết thì sao? Sẽ có thể an tâm mà ở lại văn phòng luật của lão luật sư kia? Lão luật sư Viên có thể bán đứng tư liệu của người ủy thác, thì rõ ràng những chuyện ác khác, hắn cũng đã qua không ít. Bây giờ cô trái lại không lo tương lai người anh hàng xóm này của cô bị nghiêng lệch?”

Hắn tới trước mặt Tô Thần, khum lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Hắn chính là phải thử xem cô thái độ gì, hắn muốn xem bộ dạng giận tím mặt của cô.

Nhưng cô không thể tỏ ra mảy may đau lòng hay không muốn trước mặt hắn, nếu không, Mục Thành Quân thật không thể cam đoan lúc này mình có đuổi theo bóp chết hắn ta không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện