Editor: Dế Mèn

Đối mặt này câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Thần không biết nên trả lời thế nào.

Người của Tân Thế Huân đều đã bị khống chế. Mục Kính Sâm nhìn Tân Thế Huân nằm trên mặt đất, “Anh cả, chị dâu, hai người đi trước đi, chuyện còn lại giao em xử lý.”

Cơn giận của Mục Thành Quân còn sót lại chưa tiêu tan, “Cậu cũng nghe rồi, nếu không giải quyết lão cho xong, lần sau lão sẽ còn tìm chúng ta gây phiền toái.”

“Em rõ.”

Mục Thành Quân nắm lấy bàn tay Tô Thần. Mục Kính Sâm ngày thường thích nói đùa với hắn, nhưng hiện tại Mục Thành Quân chật vật như vậy, Mục Kính Sâm cũng không nhiều lời câu nào. Trong lòng anh chẳng qua đã hiểu rõ, chuyện này tuy đã qua nhiều năm, nhưng lại khắc vào lòng Mục Thành Quân vết thương vĩnh viễn không cách nào xóa đi.

Tô Thần theo hắn đi về phía trước, ngang qua mộ cô con gái nhà họ Tân, Mục Thành Quân hơi ngừng chân. Hắn lạnh lùng nhìn, cuối cùng không thốt một tiếng mà kéo Tô Thần đi.

Ngoài nghĩa trang có xe đang đợi bọn họ, Mục Thành Quân và Tô Thần ngồi vào xe. Tài xế nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, dĩ nhiên khiếp sợ, “Mục tiên sinh, mợ cả, hai người không sao chứ ạ?”

“Mắt anh thật sự không nhìn ra tôi có chuyện hay không à?”

Nghe giọng Mục Thành Quân rất hăng, Tô Thần vội tiếp lời: “Tôi muốn đi gặp ba mẹ tôi, tôi không yên tâm.”

“Gọi điện thoại cho Lão Nhị, hỏi nó xem.”

Tài xế nghe vậy, gật đầu, lập tức gọi cho Mục Kính Sâm.

Chưa tới một lúc, tài xế hỏi xong, nói địa chỉ cho Mục Thành Quân và Tô Thần.

“Tới khách sạn trước, sau đó về nhà.” Mục Thành Quân phân phó.

Tài xế vừa định khởi động xe, Mục Thành Quân lần thứ hai mở miệng hỏi: “Có khăn ướt không?”

“Có ạ.”

Tài xế đưa một hộp khăn ướt cho Mục Thành Quân, người đàn ông cầm lấy, rút hai tờ ra. Hắn xoay qua phía Tô Thần, hai tay ôm giữ mặt cô, cố định đầu cô không cho cô lộn xộn. Trên đầu, trên người Tô Thần đều là bùn đất, trên mặt càng thảm không nỡ nhìn, bùn đất dính vào đều bị nước mắt làm trôi.

Hắn dùng khăn ướt lau cho cô, “Cô mang bộ dạng này đi gặp bọn họ, không hù chết bọn họ là điều không thể.”

Tô Thần nhắm mắt lại, “Vậy cũng còn đẹp hơn anh, mặt anh bị huỷ hoại rồi.”

Mục Thành Quân quệt một cái, khăn giấy lập tức liền dơ hết, hắn vội đổi tờ khác, “Mấy ngày nữa vẫn có thể hồi phục lại, mặt tôi, tôi không sợ.”

Cô bình tĩnh nhìn hắn, “Chỗ khác thì sao? Bị thương nặng không?”

“Vẫn tốt.”

Tầm mắt Tô Thần rơi xuống trên vai hắn, với chuyện mới phát sinh vừa rồi, cô không nói thêm câu nào nữa, có điều trong lòng lại rõ ràng. Hóa ra nhà họ Tân liên tiếp gây phiền toái, là vì cái chết của cô con gái nhà họ Tân. Hóa ra cô con gái nhà họ Tân lại chết như vậy, hóa ra… Mục Thành Quân năm đó là bị thương như vậy. Đêm nay tàn nhẫn, mạo hiểm mà trở lại nguyên một màn kia. Tô Thần biết chuyện này là điều cấm kỵ của Mục Thành Quân, cho dù qua lâu như vậy rồi, hắn cũng tuyệt đối không muốn nghe ai nhắc lại một câu.

Đường nét của Tô Thần từ từ rõ nét, tóc cũng dơ khủng khiếp. Mục Thành Quân thấy cô như vậy thật sự khó coi, hắn vén tóc cô ra sau tai, “Có buộc tóc không?”

Tô Thần lắc đầu, tay phải theo bản năng nắm cổ tay tay trái, sờ tới dây thun tiện tròng vào tay trước đó. Tô Thần gỡ nó xuống, muốn giơ tay buộc tóc lại.

“Để tôi.” Mục Thành Quân nói, cầm lấy dây buộc tóc trong tay Tô Thần.

“Anh không được đâu, vẫn nên để tôi đi.”

Mục Thành Quân nắm tóc Tô Thần, “Trên đời này còn chuyện gì tôi không làm được?”

“Anh chưa từng làm mà.”

“Chưa từng làm, dựa vào tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra được.”

Tô Thần không biết Mục Thành Quân lấy đâu ra tự tin nhưng hắn nói chắc chắn như vậy, cô vẫn lựa chọn tin hắn một lần.

Mục Thành Quân quấn dây buộc tóc quanh tóc Tô Thần, từng vòng một, rõ ràng cô cảm giác được tóc bị cuốn lấy, “Ai da, đau.”

“Chịu chút là xong thôi.”

“Tự tôi có thể cột được mà…”

Mục Thành Quân đang thử, Tô Thần cảm thấy tóc mình sắp bị dây thun kéo sạch hết. Người đàn ông vất vả thả tay ra, Tô Thần sờ sờ sau đầu.

“Khá đẹp.” Mục Thành Quân nhìn, nói.

“Một lát anh về trước, hoặc tới bệnh viện đi. Bộ dạng này của anh ba mẹ tôi thấy cũng sẽ lo lắng.”

“Tôi ở dưới khách sạn chờ em.”

Xe theo con đường đêm chạy về phía trước. Sau khi tới khách sạn ông Tô bà Tô ở, Tô Thần vội vàng xuống xe.

Tài xế dẫn cô lên lầu. Tô Thần đi tới trước một căn phòng, cô không chờ được mà ấn chuông cửa.

Bên trong lập tức truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng được mở ra. Bà Tô và ông Tô đều ở đây, nhìn thấy con gái đứng ở ngoài, bà Tô ôm chầm lấy cô, “Thần Thần, Thần Thần, con không sao là tốt rồi.”

“Ba, mẹ.” Tô Thần nói, giọng nói cũng nghẹn. Cô ra sức ôm bà Tô, “Ba mẹ cũng ổn chứ?”

“Ba mẹ không sao, không sao.”

Tô Thần theo ông Tô và bà Tô vào phòng. Bà Tô nhìn xung quanh ra phía ngoài, “Thành Quân đâu?”

“Anh ấy cũng không sao…”

“Mấy người khác thì sao?”

“Bị thương chút ạ…”

Bà Tô cả kinh, “Thật không sao chứ?”

“Bị thương ngoài da, không sao ạ.”

Tô Thần đi vào phòng. Khách sạn Mục Kính Sâm thu xếp, dĩ nhiên là thuộc hàng cao cấp, có điều trên cái giường lớn kia cũng không có dấu vết đã có người ngủ, chăn vẫn chỉnh chỉnh tề tề trải bên trên. Bà Tô kéo tay Tô Thần tới, “Thần Thần, mẹ với ba con lo lắng gần chết.”

“Không sao đâu ạ, không phải giờ con quay về rồi sao?”

“Những việc đó rốt cuộc là người nào thế? Còn cả, trong nhà có phải cháy không ra gì rồi không? Thần Thần…” Bà Tô nhìn Tô Thần khắp người dơ bẩn, “Bọn chúng không làm gì con chứ?”

“Không ạ.”

Lúc Tô Thần đi vào, trên sàn nhà dính đầy dấu chân bùn, bà Tô nôn nóng truy vấn, “Bọn chúng mang con đi đâu? Người con sao lại như vậy?”

“Mẹ, con bây giờ không sao là được rồi.”

“Con nói đi chứ, bọn chúng rốt cuộc làm gì con?”

Tô Thần biết nếu không nói rõ ràng, ba mẹ sợ là sẽ cứ suy nghĩ lung tung.

“Là đào cái hố, xô con xuống…”

Ông Tô sắc mặt nháy mắt liền thay đổi, “Như thế còn không phải chôn sống sao?”

“Cái gì?” Bà Tô đặt mông ngồi xuống bên giường, ngơ ngẩn nhìn Tô Thần chăm chú, “Chúng ta là gia đình bình dân, chưa từng đắc tội người nào. Thần Thần, con thành thật nói với mẹ, có phải đối phương nhắm vào Thành Quân hay không?”

Quan hệ xã hội của nhà họ Tô đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng không có khả năng có người tốn nhiều phí như vậy, lao tâm đi đối phó với họ; nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là Mục Thành Quân đã đắc tội người nào đó.

Bà Tô liền kéo con gái qua, để cô ngồi xuống bên giường, “Đối phương rốt cuộc muốn làm gì hả?”

“Mẹ, rất nhiều chuyện con cũng không rõ lắm…”

Bà Tô khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng, ánh mắt lộ ra sự thương tiếc. Bà nắm chặt bàn tay con gái, “Thần Thần, lúc trước mẹ luôn bảo con vì Khoai Tây Nhỏ mà suy xét, bảo con cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh; nhưng mà như vậy xem ra… Có phải mẹ sai rồi không?”

“Mẹ, sao mẹ nói vậy?”

“Gia đình nhà họ Mục như vậy, sẽ đắc tội với rất nhiều người đúng không? Con xem lần này tới trả thù… Giết người phóng hỏa đều dám làm đó! Thần Thần, mẹ thật sự không yên tâm.”

Tô Thần nhìn vẻ mặt nôn nóng của bà Tô, sự sợ hãi này là đột nhiên sinh ra, cô duỗi tay nắm chặt bàn tay bà Tô.

“Thần Thần, thật sự không được… Con dọn khỏi nhà họ Mục ngay đi?”

Tô Thần trầm mặc một lúc lâu, bà Tô còn vội nói thêm: “Thần Thần, con nói chuyện đi!”

“Mẹ, chuyện này qua rồi.”

“Nhưng mà sẽ còn có lần sau đúng không? Mẹ không thể để con mạo hiểm như vậy.”

Trong đầu Tô Thần rất loạn. Trước kia cô luôn muốn thoát khỏi nhà họ Mục, chỉ là ba mẹ, người thân cận nhất bên cạnh, đều khuyên cô; giờ thì sao, bọn họ nghiễm nhiên đã đứng bên cô, ủng hộ ý nghĩ ban đầu của cô. Hẳn cô nên vừa lòng mà đồng ý mới đúng, chung quy chuyện đêm nay quá mức nguy hiểm, Tô Thần không thể không chính thức đối mặt. Mục Thành Quân nợ nhiều như vậy, khó đảm bảo sẽ không có lần sau.

Có chút lời nói vẻ như đã gần tới cổ họng rồi. Ông Tô cũng là ý này, ông đi đến trước mặt Tô Thần, “Thần Thần, chuyện phóng hỏa đốt nhà như vậy bọn họ cũng dám làm, vậy còn chuyện gì không làm được chứ? Ba mẹ chỉ có một đứa con gái con…”

Tô Thần hai tay đan vào nhau, “Ba, mẹ, trước tiên ba mẹ đừng có gấp. Con sẽ kể chuyện đêm nay cho ba mẹ, đỡ cho ba mẹ cứ trong lòng không yên. Nhà họ Mục có nhà thù oán, bọn chúng phóng hỏa đốt nhà, chắc là vì muốn dụ con với Mục Thành Quân tới. Lúc ấy con hoảng đến độ tim muốn nhảy ra ngoài, con tưởng ba mẹ xảy ra chuyện rồi, mãi đến khi con thấy ba mẹ ngồi trong xe. Lúc ấy con bị uy hiếp, không thể kêu lên, con lúc đó mới hiểu ra hoàn toàn: đối phương thế mà muốn lấy con đe dọa Mục Thành Quân.”

Bà Tô nghe được thì hãi hùng khiếp vía. Tô Thần khẽ lắc đầu, khóe miệng cong lên, “Mẹ, lời thật nói với mẹ rồi. Sau khi con và ba mẹ bị tách xe riêng, lúc ấy con vô cùng tuyệt vọng, con cảm thấy bản thân mình hẳn không thể sống sót quay về rồi.”

“Thần Thần.” Bà Tô nghe thế, vội dùng tay ôm lấy con gái. “Đừng nói như vậy, con đừng dọa mẹ.”

“Thật sự, suy nghĩ như thế thật sự vô cùng mãnh liệt, bởi vì con cảm thấy Mục Thành Quân sẽ không tới. Sau khi không thấy con, chắc anh ấy đã biết là ai muốn uy hiếp anh ấy, cũng biết đối phương muốn làm gì mình.”

Bà Tô nghe thế, cả người cũng bình tĩnh lại. Đúng vậy, nói cho cùng, Tô Thần với Mục Thành Quân mà nói, thân phận chính xác nhất hẳn là mẹ Khoai Tây Nhỏ, huống hồ nhà họ Mục gia đình như vậy, con cái trong nhà đều quý giá vô cùng, ai lại chịu vì người khác mạo hiểm nữa chứ? Bà Tô nắm chặt tay Tô Thần, “Vậy cuối cùng con về thế nào? Báo công an sao?”

“Không phải, là Mục Thành Quân đưa con về.”

Bà Tô yên lặng nhìn Tô Thần, “Thành Quân đưa con về?”

“Ừm.”

“Cậu ta… Cậu ta thật sự không sao chứ?”

Tô Thần lắc đầu, “Thập tử nhất sinh mà!”

Bà Tô trong mắt có chút phức tạp, “Bị đánh sao?”

Tô Thần khẽ lên tiếng, nhưng cô vẫn không nói được. Mục Thành Quân không chỉ bị người ra sức đánh một trận, còn bị người tàn nhẫn nhục nhã một phen; nếu không phải Mục Kính Sâm xuất hiện đúng lúc, hắn hiện tại chắc sống không bằng chết rồi đúng không?

Trong lòng Tô Thần có chút khó chịu. Ông Tô đi tới, đặt tay lên vai cô, “Thần Thần, vậy con nhanh về nhà đi, tắm rửa một cái đàng hoàng, ngủ một giấc. Thấy con an toàn, ba với mẹ con cũng liền an tâm rồi, ngày mai con lại đến thăm ba mẹ.”

“Đúng đó.” Bà Tô lau hai mắt, cố nén cảm xúc dao động lúc này, “Thần Thần, mau về đi, bên nhà họ Mục nhất định cũng lo lắng.”

“Vâng, vậy ba mẹ mau nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Ừ.”

Ông Tô đưa Tô Thần ra khách sạn, Tô Thần dừng chân nhìn sang ông, “Ba, ba vào đi.”

“Được.”

Xe của Mục Thành Quân chạy tới, đợi dừng lại hẳn, người đàn ông đẩy cửa xe đi xuống. Ông Tô thấy bộ dạng của hắn thì hoảng sợ, nhưng ông vẫn không nói thêm gì, “Thần Thần, con với Thành Quân về sớm một chút nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Hai người lần thứ hai ngồi lại vào xe. Lúc xe quay lại nhà họ Mục, nhìn lại một cái, đèn phòng khách đang bật.

Tô Thần theo Mục Thành Quân đi vào trong. Bà Mục ngồi tựa trên sô pha, nghe có tiếng bước chân vào, bà vội vàng đứng dậy, “Các con cuối cùng về rồi.”

Bà Mục tiến lên, nhìn nhìn bộ dáng hai người. Mặt Mục Thành Quân vết thương mới cộng vết thương cũ cạnh nhau, nhìn thấy ghê người; Tô Thần bộ dáng cũng rất dọa người, cả người đều là đất. Khuôn mặt bà Mục lộ vẻ nôn nóng, “Đều không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì ạ.”

Bà Mục có quá nhiều thắc mắc, nhưng nhìn hai người, bà cực lực để tâm tình mình bình tĩnh lại, “Muốn tới bệnh viện xem không?”

“Muốn ạ.” Mục Thành Quân nhìn đồng hồ, “Con với Tô Thần lên lầu tắm rửa một cái trước, sau đó bọn con liền đi bệnh viện.”

“Được, mau đi đi.”

Hai người một trước một sau lên lầu, Tô Thần không yên tâm đi theo sau Mục Thành Quân, “Anh có thấy chỗ nào đặc biệt đau kinh khủng không?”

“Vẫn ổn.”

“Vậy nếu không bây giờ đi bệnh viện ngay đi?”

Mục Thành Quân đẩy cửa phòng đi vào, “Bộ dạng này của em, đi ra ngoài sẽ hù chết người, tám chín phần mười sẽ tưởng em từ mộ bò ra đấy.”

“Có sao đâu, lỡ anh bị nội thương gì…”

Mục Thành Quân đột nhiên dừng chân lại, xoay người bế ngang cô lên. Tô Thần chỉ cảm thấy cả người bay lên không, cô theo bản năng duỗi tay bám lấy vai Mục Thành Quân, “Anh làm gì thế?”

“Tôi có nội thương, có điều không phải vì bị đánh, mà vì bản thân nhịn mà ra, em hiểu ý tôi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện