Hai người đàn ông kia bị ném lại ở nhà họ Vạn, Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm đi ra ngoài.

Quay trở lại trên xe, bàn tay của Hứa Tình Thâm vẫn còn đang siết chặt lại. Lão Bạch ra hiệu bảo tài xế lái xe. Tưởng Viễn Chu kéo tay của cô qua, duỗi ra từng ngón một, sau đó ngắm nhìn lòng bàn tay của cô, "tay cũng đánh phát đỏ lên rồi."

"chuyện hôm nay anh đã làm vì tôi, tôi sẽ khắc ghi ở trong lòng."

Tưởng Viễn Chu nắm lấy bàn tay của cô, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ trông thấy có một chiếc xe đang nhanh chóng lao vút qua. Lão Bạch liếc nhìn rồi nói, "là Vạn tiên sinh."

Vạn Hâm Tằng vội vàng chạy tới nhà con gái, giày còn không kịp thay liền bước thẳng vào phòng. Cảnh tượng những vệt máu đỏ thẫm vương vãi khắp nơi đập ngay vào mắt khiến ông ta sốt ruột lên tiếng, "Dục Ninh, xảy ra chuyện gì vậy ?"

"ba......"Vạn Dục Ninh đang vùi trong lòng Phương Thịnh, thút thít nức nở khẽ kêu lên một tiếng.

"con gái, con đừng làm ba sợ."

Vạn Hâm Tằng bước nhanh tới phía trước. Phương Thịnh bảo hai người đàn ông bị thương kia tự mình đi tới bệnh viện. Vạn Hâm Tằng chỉ vào vết máu trên bàn trà, "Tưởng, Tưởng Viễn Chu làm hả ?"

Lúc này, người giúp việc đang đứng ở cách đó không xa liền bước tới, "lần này cũng may nhờ có Phương tiên sinh, nếu không, ngón tay của tiểu thư......"

Thấy chị ta không dám nói tiếp nữa, Vạn Hâm Tằng nghiêm mặt hỏi, "ngón tay của tiểu thư thế nào ?"

"Tưởng tiên sinh suýt nữa đã cắt đứt ngón tay của tiểu thư. Hai người kia cũng do ngài ấy tự tay đâm chảy máu."

Vạn Hâm Tằng vội vàng bước tới kiểm tra tay của con gái. Phương Thịnh nâng tay phải của cô ta lên, "cũng còn may, chỉ bị thương ngoài da, để con đưa cô ấy đi lên lầu xử lý."

"đi đi."

Vạn Dục Ninh bị dọa sợ đến bây giờ vẫn còn đang run lẩy bẩy. Phương Thịnh đưa cô ta đi lên lầu. Vạn Hâm Tằng gọi người giúp việc ban nãy tới đây, "Tưởng Viễn Chu bị điên rồi à ?"

"ngài ấy còn dẫn theo một người phụ nữ tới đây, hung hăng doạ người. Nếu không nhờ có Phương Thịnh giật lại con dao kia, e rằng Tưởng tiên sinh có thể sẽ xuống tay thật đấy. Hơn nữa Phương Thịnh còn liên tục nói giúp cho tiểu thư, che chở bảo vệ, còn bị người phụ nữ kia tát cho một cái bạt tai."

Trong mắt Vạn Hâm Tằng lập tức dâng trào lửa giận. Một hồi lâu sau thấy Phương Thịnh vẫn còn chưa xuống, ông ta liền đi thẳng lên lầu.

Vạn Dục Ninh chưa bao giờ phải chịu đau khổ, hai ngày nay lại liên tiếp bị thương. Vết cắt trên ngón tay không sâu lắm, chẳng qua chỉ bị rách da.Phương Thịnh lau rửa sạch sẽ vết máu cho cô ta, sau đó dán băng keo cá nhân lên.

"anh đi đâu vậy ?"Thấy anh định rời đi, Vạn Dục Ninh vội vàng túm chặt lấy vạt áo của anh.

"ba vẫn còn đang ở dưới lầu.""đừng đi, "Vạn Dục Ninh đứng dậy ôm lấy hông của Phương Thịnh, "bây giờ trong đầu em đều toàn là những tiếng kêu gào đáng sợ ấy, có xua cũng không đi được."

Phương Thịnh khẽ vuốt ve mấy cái trên đỉnh đầu của cô ta, "được rồi, anh không đi nữa."

"Phương Thịnh, em đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có anh mới đối xử thật lòng với em mà thôi. Em và anh hãy chung sống với nhau thật hạnh phúc. Em sẽ chăm sóc sức khoẻ cho tốt, nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con thông minh khỏe mạnh."

Vạn Hâm Tằng đứng ở cửa không hề bước vào. Tưởng Viễn Chu vì phụ nữ mà càng ngày càng không coi nhà họ Vạn ra gì cả. Bây giờ cả nhà họ Vạn chỉ dựa vào một mình ông ta để chống đỡ. Nếu Phương Thịnh đã là con rể của ông ta, như vậy cũng đáng để tin tưởng. Ô b ta hẳn nên mau chóng nâng đỡ tạo cơ hội cho Phương Thịnh phát triển sự nghiệp, lỡ đâu có ngày Tưởng Viễn Chu lại quay đầu trở thành kẻ địch của ông ta thì sao đây ? Cửu Long Thương.

Hứa Tình Thâm từ xe lăn chậm chạp đứng dậy, "người không biết, còn tưởng rằng tôi là kẻ bị tàn tật đấy, tôi ngồi không quen."

"cả người đều mùi của bệnh viện, thay quần áo đi."Tưởng Viễn Chu lấy một bộ quần áo rộng rãi từ trong phòng treo đồ ra. Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"để tôi tự mặc."

"tay của em có thể cử động được sao ?"Động tác của Tưởng Viễn Chu rất thành thạo cởi nút áo ra giúp cô. Từ trước đến giờ Hứa Tình Thâm luôn là một người không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Mặc dù chuyện xảy ra hôm nay ở nhà họ Vạn, khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cô cũng không hề hỏi Tưởng Viễn Chu một câu rằng : tại sao lại phải làm như vậy.

Dù sao ở trong lòng của Tưởng Viễn Chu, vị trí của Vạn Dục Ninh luôn luôn quan trọng hơn so với cô.

Vì cô mà đối xử với Vạn Dục Ninh như vậy, không phải là rất kỳ quái hay sao ?

Tưởng Viễn Chu cởi áo của cô ra, kéo tuột xuống khỏi vai. Trên cánh tay trắng nõn có một mảng bầm tím, lấm tấm rỉ máu. Vải vóc sượt qua làn da, Hứa Tình Thâm cởi xong quần áo liền toát mồ hôi lạnh đầy người. Người đàn ông nghiêng người tiến tới nhẹ nhàng hôn lên cánh tay của cô. Lúc thay quần áo cho cô anh còn dứt khoát cởi luôn cả áo ngực ra.

"ở nhà không cần phải mặc."

"trong nhà còn có người khác."

Tưởng Viễn Chu cười khẽ, vứt áo ngực qua một bên, "mặc thêm áo khoác là được rồi, thoải mái."

Hứa Tình Thâm còn chưa đến mức độ cởi mở như thế. Tưởng Viễn Chu dứt khoát kéo tay của cô qua, "em sợ bị xệ à ?"

"tôi mới không sợ."

"ừ, em khá to."

"anh đây là đang chế giễu ngoại hình của người khác."Tưởng Viễn Chu mặc cho cô một chiếc áo sơ mi rộng rãi, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, "đây rõ ràng là khen ngợi, thế nào lại bị gọi là chế giễu ngoại hình của người khác ?"

"anh biết lúc tôi còn đi học, sợ nhất là môn gì không ?"

"môn gì ?"

"môn thể dục, tôi sợ nhất là chạy bộ."Lời Hứa Tình Thâm nói là sự thật. Cô và Tưởng Viễn Chu cứ nói qua nói lại anh một câu tôi một câu, bởi vì cô không muốn nghĩ tới chuyện ban nãy. Dù biết rõ phản ứng đó của Phương Thịnh là hết sức bình thường, nhưng cô vẫn không thể nào kìm nén được nỗi đau tựa như dao cắt ở trong lòng.

Nhà họ Vạn.

Buổi tối, Vạn Dục Ninh ôm đầu gối co ro ngồi trên giường lớn. Đã mấy ngày trôi qua rồi, nhưng cô ta vẫn còn hốt hoảng sợ hãi như cũ, tựa như cảnh tượng ngày hôm đó mới vừa mới diễn ra ở ngay trước mắt cô ta.

Phương Thịnh biết cô ta bị doạ sợ, hơn nữa Tưởng Viễn Chu lại tự mình ra tay, nhất định là điều đó cũng tác động tới Vạn Dục Ninh.

Anh bảo Vạn Dục Ninh tự nhốt mình ở trong phòng suốt cả ngày. Đối với hai vợ chồng nhà họ Vạn bên kia, anh chỉ nói rằng tâm tình của cô ta không tốt, không muốn ra ngoài. Về phần người giúp việc ở bên này, cùng lắm Phương Thịnh chỉ cho phép bọn họ bưng đồ ăn lên mà thôi, ngay cả A Mai gọi điện thoại tới nói muốn đến thăm, cũng bị Phương Thịnh khéo léo từ chối.

Anh bước tới mép giường ngồi xuống. Sắc mặt của Vạn Dục Ninh tái mét, đôi môi nhợt nhạt. Phương Thịnh liếc nhìn cô ta, "tại sao còn chưa ngủ ?"

"em cũng không biết, trong lòng vô cùng buồn bực, "Vạn Dục Ninh giơ tay lên vò vò đầu tóc của mình, "Phương Thịnh, anh nói xem nếu em bước ra khỏi cửa phòng này một bước, Hứa Tình Thâm có giết chết em không ? Còn em trai của cô ta nữa chứ. Không, không, còn cả Tưởng Viễn Chu, còn cả lão Bạch, còn cả......"

Vạn Dục Ninh liệt kê ra một loạt những cái tên, càng nghĩ càng cảm thấy xác suất xảy ra khả năng này cực lớn. Phương Thịnh không hề cắt lời cô ta. Vạn Dục Ninh co rúm hai vai lại, "Phương Thịnh, Phương Thịnh !"

Người đàn ông vươn tay ra nắm lấy bả vai của cô ta, "nếu đã sợ như vậy rồi thì đừng đi ra ngoài nữa, sau này cứ ở trong nhà đi."

"anh ở bên cạnh em nhiều hơn nữa được không ?"

"được."Phương Thịnh ôm cô ta vào trong lòng, "em cứ ngủ không yên giấc như vậy, để anh đi rót cho em ly sữa tươi."

"vâng."

Phương Thịnh bước xuống lầu, dặn dò người giúp việc ở bên cạnh, "hâm sữa xong chưa ?"

"hâm xong rồi, theo lời dặn của ngài cho thêm chút mật ong."Người giúp việc bưng sữa tươi đưa cho Phương Thịnh.

Người đàn ông nhận lấy rồi đi lên lầu. Bước tới trước cửa phòng ngủ, anh lôi một chai thuốc ra từ trong túi, lấy một viên ra nghiền nát rồi đổ vào trong cái ly, sau đó đảo đảo lắc lắc mấy cái.Vạn Dục Ninh ngược lại rất nghe lời, Phương Thịnh đưa cho cô ta ly sữa tươi, cô ta liền ngoan ngoãn uống hết sạch.

Một tháng sau, vết thương của Hứa Tình Thâm mới được coi là lành hẳn hoàn toàn.

Tiết trời trở nên ấm áp, cô thay xong quần áo ngồi chờ Tưởng Viễn Chu ở trong phòng ngủ. Một lát sau, người đàn ông mới từ phòng thay quần áo bước ra. Hứa Tình Thâm liếc nhìn lại, khóe mắt bờ mi đều hiện lên ý cười. Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh ăn mặc tuỳ tiện như vậy. Bỏ xuống bộ vest chững chạc nghiêm túc, trên người của Tưởng Viễn Chu là một chiếc áo sơ mi đơn giản, rộng thùng thình, vạt áo đem nhét vào trong một cái quần cũng hết sức bình thường. Ánh mắt của Hứa Tình Thâm nhìn xuống, ống quần của người đàn ông còn bị xắn lên, lộ cả mắt cá chân ra ngoài......

Miêu tả như thế nào đây nhỉ ?

Gợi cảm mê người ?

Đại khái có thể nói như vậy đi. Hứa Tình Thâm không giấu được sự vui vẻ, "Tưởng tiên sinh hôm nay rất đẹp trai nha."

Tưởng Viễn Chu bước tới, không khí lạnh lẽo quanh người cũng thu lại, "đặt chỗ xong rồi, đi thôi."

Đã lâu lắm rồi cô không được đi ra ngoài, bây giờ phải đi cho bay bớt mùi mốc meo mới được.

Bước vào trong phòng ăn của nhà hàng cơm Tây, Hứa Tình Thâm ngồi xuống chỗ đã được đặt trước, hai tay khẽ xoa nắn bắp đùi, "hôm nào phải đi vận động một chút mới được, cơ bắp hình như không còn nghe lời nữa rồi."

"không thành vấn đề, lát nữa ăn tối xong, quay về Cửu Long Thương bơi lội."

"trình độ của tôi không cao được như anh."

"không sao cả, cũng đâu có ai nhìn thấy."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hứa Tình Thâm lơ đãng ngẩng đầu lên, trông thấy có người đang từ cửa chính của nhà hàng cơm Tây bước vào. Vạn Dục Ninh kéo cánh tay của Phương Thịnh đi tới. Nhân viên phục vụ viên dùng tay làm động tác mời, sau đó đi trước dẫn đường.

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm về phía Vạn Dục Ninh, mi mắt bắt đầu giật giật một cách không an phận, chỉ cảm thấy bữa cơm tối này lại không thể vui vẻ được nữa rồi.

Bọn họ đang từng bước một tiến đến gần. Hứa Tình Thâm siết chặt điện thoại di động ở bên cạnh. Chỉ có như vậy thì cô mới có thể làm dịu đi sự bứt rứt và căm hận ở trong lòng. Xét cho cùng thì vẫn không công bằng, kẻ đầu têu gây chuyện kia cũng chưa trả giá đủ cho một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, cho việc cô thiếu chút nữa phải bỏ mạng.

Tưởng Viễn Chu chú ý tới tầm mắt của cô, quay đầu nhìn lại.

Vạn Dục Ninh cũng vừa khéo cũng chống lại tầm mắt của anh. Tưởng Viễn Chu vừa nhìn đã cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Ánh mắt của Vạn Dục Ninh tránh né, nhanh chóng không dám nhìn lại anh nữa.

Phương Thịnh dẫn Vạn Dục Ninh đi tới trước bàn ăn ở cách đó không xa. Tưởng Viễn Chu lui người ra đằng sau dựa vào lưng ghế, vắt chân trái thon dài lên.Đã hơn một tháng trôi qua, đây cũng là lần đầu tiên Vạn Dục Ninh đi ra ngoài. Phương Thịnh không muốn người nhà họ Vạn phát hiện ra điều gì, vì vậy tối nay mới dẫn cô ta đi ra ngoài ăn tối, còn cẩn thận chọn một nơi khá yên tĩnh, không ngờ rằng lại gặp phải Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm cũng đang ở đây.

Phương Thịnh chọn món xong, lấy điện thoại di động ra xem.

Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu liếc nhìn sang, anh thấy hai tay Vạn Dục Ninh đang ôm lấy đầu, sau đó bịt kín lỗ tai.

Phương Thịnh thấy vậy, nghiêng người đứng dậy kéo tay của cô ta ra. Anh hạ thấp giọng hỏi, "sao vậy ?"

"ở đây ồn ào quá."

Phương Thịnh giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, "suỵt, em đừng để ý tới nó là được."

Một tay Tưởng Viễn Chu chống gò má. Hứa Tình Thâm quay đầu sang liếc nhìn, ánh mắt lại đảo trở về trên khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu, "sao vậy ?"

"em có cảm thấy Vạn Dục Ninh trông hơi khác thường hay không ?"

"không cảm thấy."Giọng điệu của Hứa Tình Thâm rất lạnh lùng, "có lẽ là do làm chuyện ác quá nhiều, bị ma quỷ gõ cửa hỏi thăm."

Đôi con ngươi sâu thẳm của Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Tình Thâm. Nhân viên phục vụ bưng thức ăn tới. Hứa Tình Thâm chưa ăn một miếng cũng đã cảm thấy no rồi.

Ở bên kia, Vạn Dục Ninh đang cầm dao nĩa trong tay. Lưỡi dao sắc bén cắt xuống miếng thịt bò bít tết, sức lực của cô ta càng lúc càng lớn, miếng thịt bò bít tết đã bị đứt ra rồi nhưng Vạn Dục Ninh lại vẫn còn đang tiếp tục cắt xuống, lưỡi dao đập vào đĩa phát ra âm thanh lanh lảnh. Vạn Dục Ninh hình như cũng không hề phát hiện ra, mãi cho đến khi có người ở bên cạnh quay đầu nhìn sang.

Phương Thịnh vươn tay ra đè lại cổ tay của cô ta."để anh làm cho."

Hứa Tình Thâm nhét một miếng thịt bò bít tết nhỏ vào trong miệng, mi mắt không hề nâng lên, nhưng lại thấy bóng người ở trước mặt đột nhiên đứng dậy. Một tay Tưởng Viễn Chu nhét ở trong túi quần, hai chân thon dài bước từng bước một về phía trước. Anh đi tới trước bàn của Vạn Dục Ninh và Phương Thịnh, rút cái tay đang nhét ở trong túi quần ra rồi chống lên mép bàn, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang siết chặt bộ dao nĩa trong tay, "Vạn Dục Ninh, em bị sao vậy ?"

Đôi mắt của Vạn Dục Ninh vẫn nhìn chăm chú vào động tác trong tay Phương Thịnh. Người kia đang ung dung thong thả cắt miếng thịt bò bít tết ra thành từng mẩu nhỏ, "Tưởng tiên sinh, lần trước Dục Ninh bị doạ sợ, đến bây giờ cũng chưa ổn định lại được, mong anh sau này đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa."

Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu đảo qua ngón tay của Vạn Dục Ninh. Hôm đó anh cũng không cắt cô ta sâu lắm, nhưng bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy được vết thương. Đáy mắt của anh tràn đầy nghi ngờ, nhíu chặt chân mày hỏi, "Dục Ninh, nói chuyện đi."

Cô ta mím chặt đôi môi, thậm chí cũng không hề nhìn Tưởng Viễn Chu.

Phương Thịnh cầm đĩa thịt bò bít tết đã cắt xong đưa về phía Vạn Dục Ninh, "Tưởng tiên sinh, còn việc gì nữa không ?""Vạn Dục Ninh ngang tàng kiêu căng có thể bị doạ sợ đến vậy à ?"

"nếu không thì sao ?"Phương Thịnh đặt con dao ăn xuống, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, "cũng tại Tưởng tiên sinh trước kia đối xử với cô ấy quá tốt, bây giờ lại hành động trái ngược hẳn như vậy, ai có thể chấp nhận được chứ ? Huống chi anh còn đâm chém máu me ở ngay trước mặt cô ấy nữa. Thật ra lá gan của Dục Ninh cũng chẳng lớn là bao cả. Chuyện này, anh hẳn cũng biết rõ ràng cơ mà."

Trong ánh mắt của Tưởng Viễn Chu toát ra vẻ quái lạ. Anh nâng bàn tay lên đặt trên bả vai của Vạn Dục Ninh. Cô ta tựa như bị giật mình, đẩy ghế ra đứng phắt dậy.

"Dục Ninh ?"

Vạn Dục Ninh liếc sang Tưởng Viễn Chu rồi lại nhìn Phương Thịnh, "em đi toilet."

"được."

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta rời đi. Anh mang theo vẻ mặt phức tạp quay trở lại trước bàn của mình, vừa khéo Hứa Tình Thâm cũng đứng dậy, "tôi đi rửa tay."

Người đàn ông ngồi lại xuống chỗ cũ, hình như không hề nghe lọt lời của Hứa Tình Thâm vào tai.

Vạn Dục Ninh đang đứng trước bồn rửa mặt, đổ xà phòng ra tay rồi kỳ cọ hết lần này tới lần khác, nhưng lại cố gắng hết sức tránh ngón tay bị thương lần trước của mình.

Hứa Tình Thâm thong thả đi tới bên cạnh cô ta. Ngón tay trắng nõn chìa tới, vòi nước tự động liền chảy ra. Đôi mắt của cô xuyên qua tấm gương nhìn về phía Vạn Dục Ninh.

Từ khi cô nhìn thấy Vạn Dục Ninh bước vào phòng ăn, cô cũng đã biết cô ta không được bình thường.

Dựa theo tính tình trước kia của Vạn tiểu thư, nếu vô tình gặp nhau trong nhà hàng như thế này, cô ta có thể thờ ơ hờ hững được sao ? Hứa Tình Thâm rửa sạch hai tay rồi đứng dậy, "Vạn tiểu thư, tại sao ngón tay của cô lại chưa bị đứt nhỉ ?"

Vạn Dục Ninh đột nhiên giật nảy mình một cái, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cô, "cô muốn làm gì ?"

"có gì mà phải sợ, lúc em trai tôi bị cắt mất một ngón tay, cô cũng không phải là chưa từng nhìn thấy."Hứa Tình Thâm nghiêng người qua, tiến tới gần Vạn Dục Ninh, "thế nào đến phiên chính bản thân mình lại sợ thành như vậy ?"

"cô đừng chọc tôi !"

"tôi đâu có chọc cô, "Hứa Tình Thâm thử dò xét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của Vạn Dục Ninh, "tôi biết, thiếu mất một ngón tay không có gì đáng sợ cả. Vạn tiểu thư có muốn nhảy thử từ trên lầu xuống không ?"

Vạn Dục Ninh giơ tay nắm lấy thành bồn ở bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, "cô tránh ra !"

Hứa Tình Thâm để ý tới chiếc khăn lụa đang quấn trên cổ Vạn Dục Ninh. Cô ngắm nhìn, khóe miệng khẽ vểnh lên, "làn da trắng trẻo mịn màng này của Vạn tiểu thư, có phải đã để lại một vết sẹo trông rất đáng sợ rồi không ?""tránh ra !"Vạn Dục Ninh cầm túi lên định rời đi.

Từ xưa đến nay Hứa Tình Thâm không phải là người thích dây dưa gây sự. Cô có nằm mơ cũng chỉ muốn phủi sạch quan hệ với Vạn Dục Ninh, không bị cô ta đeo bám mới phải. Thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới ngón tay bị cắt đứt của Hứa Minh Xuyên, nỗi căm hận này có làm thế nào cũng không thể nuốt trôi được !

Vạn Dục Ninh chỉ cần ra lệnh một tiếng, đứa em trai duy nhất của cô lập tức rơi vào kết cục tàn tật cả đời.

Mặc dù ngón tay bị cắt đứt trong vòng tám giờ vàng vẫn có thể nối lại được, nhưng làm sao có thể hồi phục lại hoàn toàn được như trước kia được chứ ?

Hứa Tình Thâm bước tới một bước, ngăn chặn ở ngay trước mặt Vạn Dục Ninh. Cô lấy điện thoại di động mở Baidu ra tìm kiếm, sau đó phóng to một tấm hình lên rồi chìa tới trước mặt Vạn Dục Ninh, "Vạn tiểu thư, nhờ cô ban tặng, hôm đó thiếu chút nữa tôi đã trở thành như vầy rồi."

Đó là một tấm hình được chụp lại sau khi có người bị rơi từ trên lầu xuống đất. Vạn Dục Ninh không hề đề phòng chút nào, hình ảnh máu me ghê tởm đó đập thẳng vào trong tầm mắt của cô ta, lồng ngực của cô ta đột nhiên giật nảy lên. Hứa Tình Thâm trông thấy sắc mặt của cô ta càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng nghiêng người qua ói thẳng xuống.

Hứa Tình Thâm nhìn ngó xung quanh, sau đó cất điện thoại di động bước nhanh rời đi.

Cô cứ cho là ở đây hoàn toàn vắng vẻ không một bóng người, lại không hề hay biết rằng tất cả đều đã bị người ta ghi hình lại hết.

Quay trở lại phòng ăn, Hứa Tình Thâm làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra tiếp tục dùng cơm. Một hồi lâu sau, Vạn Dục Ninh cũng bước ra.

Phương Thịnh trông thấy bước chân của cô ta liêu xiêu lảo đảo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, anh đứng dậy kéo tay của cô ta qua, "sao vậy ? Khó chịu ở đâu à ?"

Vạn Dục Ninh đẩy bàn tay của anh ra, cầm ly rượu nho ở trên bàn lên rồi bước tới phía trước. Phương Thịnh trông thấy cô ta bước đi thật nhanh. Ngón tay đang nghịch ly rượu của Tưởng Viễn Chu hơi khựng lại, ánh mắt nâng lên cao.

"nhìn cái gì vậy ?"Hứa Tình Thâm hỏi.

Một dòng nước lạnh lẽo đột nhiên tưới thẳng xuống từ trên đỉnh đầu của cô. Hứa Tình Thâm cắn răng chịu đựng không hề kêu lên một tiếng. Tưởng Viễn Chu nhanh chóng đứng dậy, giật lấy ly rượu từ trong tay của Vạn Dục Ninh, "em làm gì thế ?"

Vạn Dục Ninh giơ tay chỉ về phía Hứa Tình Thâm, "cô ta muốn hãm hại em, cô ta muốn lấy mạng của em !"

"Vạn tiểu thư, cô nói bậy bạ gì đó ?"Hứa Tình Thâm đứng dậy, vẻ mặt rất vô tội.

"cô còn bảo tôi nhảy lầu nữa, bây giờ cô lại giả vờ giả vịt cái gì ?"

Tưởng Viễn Chu kéo Vạn Dục Ninh ra phía sau, anh cầm khăn ăn lên đưa cho Hứa Tình Thâm. Phương Thịnh cũng chạy tới giữ chặt lấy Vạn Dục Ninh. "chuyện gì xảy ra vậy ?"

Trong mắt Vạn Dục Ninh đều toàn là ấm ức, "ban nãy cô ta đã đe doạ em ở trong toilet, còn bảo em nhảy từ trên lầu xuống nữa !"

"Vạn tiểu thư, nói chuyện phải có bằng chứng cụ thể, huống chi tôi nói những lời đó đối với bản thân mình có ích lợi gì đâu ? Cô cũng đâu thể nghe lời tôi mà làm thật chứ ?"Vẻ mặt của Hứa Tình Thâm rất bình tĩnh phân tích từng câu từng chữ một.

Vạn Dục Ninh siết chặt hai nắm tay hung hăng xông tới, "tôi sẽ xé xác cô ra, cái đồ phụ nữ lòng dạ rắn rết này !"

"đủ rồi !"Tưởng Viễn Chu đẩy hai cánh tay đang khua khoắng của cô ta ra, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống dáng vẻ đã gần như mất khống chế của Vạn Dục Ninh, "anh thấy em thật đúng là điên cuồng gàn dở, mất công anh còn tưởng rằng em có chỗ nào đó không ổn. Vạn Dục Ninh, mặt mũi của em ném đi còn chưa đủ phải không ?"

Hứa Tình Thâm nấp ở sau lưng Tưởng Viễn Chu, cẩn thận lau chùi mặt mũi. Cơn điên cuồng lúc này của Vạn Dục Ninh đã che giấu đi sự bất ổn ban nãy. Phương Thịnh kịp thời ôm lấy cô ta, "Dục Ninh, chúng ta trở về đi."

"em không về, em không về. Chẳng lẽ các anh không nhìn thấy hay sao ? Cô ta muốn em chết mà."

Nơi đây chính là nhà hàng cơm Tây danh tiếng nhất ở Đông Thành, xung quanh đã có người không chịu nổi mà đứng dậy rời đi. Tưởng Viễn Chu xoay người lại nhìn Hứa Tình Thâm, "không sao chứ ?"

Cô khẽ lắc đầu, "không sao."

"chúng ta đi."

Hứa Tình Thâm cầm túi lê đi theo sau lưng Tưởng Viễn Chu. Ánh mắt của Phương Thịnh dừng lại trên người cô, vừa khéo cô cũng tránh đi. Bả vai của Vạn Dục Ninh run rẩy, co rúm ở trong lòng Phương Thịnh, tựa như thật sự có người muốn hãm hại cô ta.

"tại sao không có ai tin tưởng em hết vậy ?"

Môi mỏng của Phương Thịnh tiến tới gần bên tai cô ta thì thầm, "anh tin mà, chúng ta quay trở lại chỗ ngồi đi có được không ?"

Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu bước ra khỏi nhà hàng cơm Tây. Gió đêm chậm rãi thổi vào khuôn mặt, không còn lạnh lẽo như mấy tháng trước, khiến cho người ta chỉ muốn túm chặt lấy cổ áo. Xe chạy đến cửa, tài xế bước xuống mở cửa xe. Tưởng Viễn Chu duỗi cánh tay dài ra đằng sau, dễ dàng tóm được tay của Hứa Tình Thâm.

Anh kéo cô tới trước mặt mình. Mái tóc của Hứa Tình Thâm vẫn còn ướt nhẹp. Tưởng Viễn Chu tháo dây buộc tóc ra cho cô, "ăn no chưa ?"

"no rồi."

"tốt lắm, đi về nhà tắm rửa."Tưởng Viễn Chu nói xong, nắm lấy hông của cô nhét vào trong xe.

Phương Thịnh và Vạn Dục Ninh cũng không ở lại nhà hàng lâu. Bước ra ngoài, Vạn Dục Ninh vẫn còn ôm chặt lấy cánh tay của anh không dám thả ra. Phương Thịnh tự mình lái xe, ghé vào một tiệm bánh ngọt nổi tiếng, anh vào mua ít thứ rồi quay trở ra."Dục Ninh, đã lâu rồi không đến thăm ba mẹ, chúng ta thuận đường ghé qua một chút nhé ?"

"em không muốn đi."

Phương Thịnh phát động cơ, lái xe chạy thẳng tới nhà họ Vạn, "cũng không thể khiến bọn họ lo lắng cho em mãi được."

Đi tới nhà họ Vạn, hai vợ chồng Vạn Hâm Tằng mới vừa ăn xong bữa tối. Nghe tin con gái con rể tới chơi, bọn họ vội vàng sai người giúp việc đi chuẩn bị ít trà bánh và trái cây.

Phương Thịnh xách đồ bước vào phòng khách. Vạn phu nhân vưad trông thấy con gái liền bước nhanh đi tới, "Dục Ninh à."

"mẹ."Vạn Dục Ninh khẽ kêu lên.

"đây là thế nào ? Không vui sao ?"

Phương Thịnh gọi người giúp việc ở bên cạnh qua, "tiểu thư hơi mệt, đưa cô ấy lên lầu nghỉ trước đi."

Người giúp việc liếc nhìn Vạn Hâm Tằng, sau đó gật đầu nói, "dạ."

Vạn phu nhân ngồi lại vào ghế sa lon. Phương Thịnh cũng ngồi xuống trước mặt bọn họ, "ba, mẹ, kể từ sau chuyện lần trước, tinh thần của Dục Ninh rất không ổn định, hẳn là bị doạ sợ chết khiếp rồi."

"cái gì ? Vẫn chưa hồi phục lại như cũ à ?"Vẻ mặt của Vạn phu nhân rất nóng nảy.

"vốn đã khá lên một chút rồi, "Hai tay Phương Thịnh đan vào nhau rồi đặt trên đầu gối, "thế nhưng tối nay lúc bọn con đi ra ngoài lại vô tình gặp phải Tưởng Viễn Chu. Ba xem tình trạng của cô ấy......"

"ba sẽ lập tức sắp xếp một bác sĩ cho con bé, kiểm tra thăm khám cho nó thật kỹ càng."

Thấy Vạn Hâm Tằng chuẩn bị đi gọi điện thoại, Phương Thịnh vội vàng ngăn lại, "ba, con đã sớm tìm được một vị bác sĩ tài giỏi nhất khám cho Dục Ninh rồi. Cô ấy cũng không phải mắc bệnh gì cả, chỉ là bị kích thích quá mức dẫn tới phản ứng, nhưng cũng có khả năng......"

"khả năng gì ?"Vạn phu nhân vội vàng hỏi.

"nếu như hồi phục không tốt, mà vẫn cứ liên tục bị kích thích, sẽ dễ dàng xuất hiện nhũng triệu chứng của bệnh thần kinh."

Vạn phu nhân vô cùng kinh hãi, "cái gì !"

"mẹ......"Phương Thịnh vừa định nói chuyện thì lại bị Vạn Hâm Tằng cắt ngang. So với sự sốt ruột và lo lắng của Vạn phu nhân, Vạn Hâm Tằng vẫn còn hết sức bình tĩnh, "chẳng phải Phương Thịnh đã nói rồi sao ? Xác suất xảy ra khả năng ấy thấp biết bao nhiêu ? Dục Ninh cũng thật là, lá gan nhỏ như vậy, có thế thôi mà đã bị dọa sợ rồi."

Phương Thịnh nghe vậy, trong lòng lại càng thêm ăn chắc. Khoé miệng của anh cong lên nét cười, an ủi Vạn phu nhân mấy câu, "đúng thế, mẹ, mẹ đừng lo lắng. Bác sĩ tâm lý con cũng đã tìm được rồi, ngày mai sẽ đến nhà mình."

Vạn Hâm Tằng nghe xong, cảm thấy hết sức vui mừng, "nhờ cả vào con. Phương Thịnh, gần đây ba còn phải ra nước ngoài một chuyến, chuyện ở công ty và trong nhà con nhớ để ý nhiều hơn một chút.""yên tâm đi, ba."

Người đàn ông nhìn chằm chằm hai vợ chồng nhà họ Vạn đang ở trước mặt, tầm mắt lướt qua bọn họ phóng ra xa, ngắm nhìn bức tường được dát vàng óng ánh ở đằng sau. Vạn Hâm Tằng chỉ hận không thể đem toàn bộ đá quý khảm hết lên ngôi nhà xa hoa tráng lệ này. Từ trước đến giờ, cách mà nhà họ Vạn kiếm tiền đều rất hèn hạ đê tiện đến mức mất cả tính người. Mà hôm nay, quả báo đang lần lượt tìm tới bọn họ.

Cửu Long Thương.

Hứa Tình Thâm bước xuống xe định đi vào trong nhà. Tưởng Viễn Chu giơ tay nắm lấy cánh tay của cô, "cùng anh vận động một lát đi."

"tôi muốn lên lầu xem hồ sơ bệnh án."

"rốt cuộc em có phải là phụ nữ không vậy ?"Tưởng Viễn Chu lôi cô đi thẳng một mạch tới hồ bơi, "trong đó có đồ bơi rồi, tự thay đi."

Lúc Hứa Tình Thâm bước vào hồ bơi, Tưởng Viễn Chu đang tung người một phát nhảy xuống, bọt nước văng lên bắn vào chân cô. Cô bước tới, chậm rãi đi xuống hồ bằng bậc thang ở bên cạnh. Làn nước lạnh lẽo tràn qua đầu gối khiến cô không dám tiếp tục bước đi nữa. Tưởng Viễn Chu đã bơi tới bờ đối diện. Ann tháo kính bơi xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với Hứa Tình Thâm.

Cô lấy hết can đảm, buông tay ra rồi nhúng người xuống. Tưởng Viễn Chu lại đeo kính bơi lên, lặn xuống nước.

Hứa Tình Thâm nhìn thấy rất rõ ràng. Đợi sau khi người đàn ông bơi tới trước mặt, cô liền vội vàng xoay người lại.

Tưởng Viễn Chu vươn tay ra kéo cô lại, "để anh dạy em cách lặn xuống."

"tôi biết rồi."

"chỉ bằng mấy động tác mèo cào của em, chắc là thường xuyên bị sặc nước chứ gì ?"

Hứa Tình Thâm cởi mũ bơi xuống, đội cái này thực sự không thoải mái chút nào, "bơi lội thôi mà, chỉ cần biết là được rồi, tại sao cứ nhất định phải học nhiều loại như vậy ?"

"học lặn có thể rèn luyện gia tăng thể tích phổi."

Hứa Tình Thâm lại càng thêm buồn chán, "tăng thể tích phổi để làm gì ?"

"để làm việc cho tốt."

Hứa Tình Thâm duỗi tay ra khua khoắng vài cái ở trong nước, hiển nhiên là không hề nghe ra được ý ngầm trong lời của Tưởng Viễn Chu, còn tự cho là mình đã hiểu, "ồ, ý anh là hô hấp nhân tạo đúng không ? Chuyện đó không cần đâu."

"ý anh nói là tăng thêm thú vui ở trên giường cơ."Gương mặt đẹp trai của Tưởng Viễn Chu đột nhiên chìa tới gần cô. Hứa Tình Thâm vừa nghĩ cũng biết ngay đó là chuyện gì.

Cô vốc nước trong tay rồi hắt lên mặt Tưởng Viễn Chu, "xấu xa."

Đôi mắt của người đàn ông đang khép hờ. Giọt nước trong vắt từ trên gò má của anh chảy xuống, anh giơ tay lên lau đi. Hứa Tình Thâm vừa xoay người định bơi đi, nhưng lại bị Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy vòng eo thon thả. "chuẩn bị xong chưa ?"

"chuẩn bị cái gì ! Tôi không học đâu !"

"cũng không phải do em quyết định."Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô bơi tới khu vực nước sâu, "nghe anh nói này, hít sâu vào, lặn xuống nước rồi đếm ba giây, sau đó nhả không khí ra, biết chưa ?"

"tôi sẽ không ——"

Hứa Tình Thâm lập tức bị anh nhấn xuống đáy hồ. Cô nín thở không dám phun ra. Sau một thời gian dài đương nhiên là không chịu nổi nữa, một ngụm nước liền tràn vào trong cổ họng, cô giãy giụa trồi lên khỏi mặt nước, hơn nữa dưới tình thế nguy hiểm còn bị mất thăng bằng. Cánh tay của Hứa Tình Thâm quơ quào mấy cái, thật khó khăn mới chạm được vào người của Tưởng Viễn Chu. Cô vội vàng mặc kệ tất cả nhào tới ôm chặt lấy cổ của anh.

Khoang mũi đau rát đến mức khó chịu. Hứa Tình Thâm không dám buông tay ra nữa, "Tưởng Viễn Chu, tôi là bệnh nhân !"

"em đã khỏi hẳn rồi."

"nhưng dù sao tôi cũng đã nhảy từ trên lầu ba xuống."

"gặp nạn lớn mà không chết chắc chắn về sau sẽ có phúc."

Hứa Tình Thâm tựa đầu vào bờ vai của anh, "đừng có mơ đến chuyện ném tôi xuống nữa."

Khoé miệng của Tưởng Viễn Chu khẽ vểnh lên, bờ mi cũng bị nhiễm chút ý xấu xa, "chuẩn bị xong chưa ?"

Hai cánh tay của Hứa Tình Thâm quấn chặt lấy cổ của Tưởng Viễn Chu, còn dứt khoát dùng hai chân kẹp lại hông của anh. Cô đã chắc chắn rằng anh sẽ không thể dễ dàng ấn cô vào trong nước được nữa. Ý cười của Tưởng Viễn Chu vẫn không giảm, "xem ra đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ rồi."

Một tay anh ôm chặt lấy hông của Hứa Tình Thâm, đột nhiên lặn người xuống. Làn nước hồ bị phản xạ ra ánh sáng màu xanh ngọc lấp lánh tràn ngập qua đỉnh đầu của hai người. Hứa Tình Thâm buông chân ra định trồi lên nhưng lại bị Tưởng Viễn Chu ôm chặt không thể nhúc nhích.

Cô đang đeo kính bơi, vì vậy nên mới có thể nhìn thấy rõ ràng người đang ở trước mặt. Tưởng Viễn Chu rất thong thả thoải mái. Lúc Hứa Tình Thâm lắc lắc cái đầu vì hô hấp không được, anh ung dung tự nhiên nhả ra một hơi. Khi cô cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa thì Tưởng Viễn Chu lại mỉm cười, tiến tới gần hôn lên môi cô.

Thật khó khăn mới được quay trở lại trên mặt nước, Hứa Tình Thâm tháo kính bơi của Tưởng Viễn Chu xuống. Cô đã bị sặc đến mức chịu không nổi, lập tức cố tình ho thẳng vào mặt của anh.

Tưởng Viễn Chu vội vàng quay mặt đi. Hứa Tình Thâm ôm chầm lấy cổ của anh, dí mặt lại gần, "khụ, khụ ——"

"Hứa Tình Thâm, em có biết cái gì gọi là mất vệ sinh không vậy ?"

"nếu anh đã nói ra được câu này, vậy tại sao anh còn làm tôi bị sặc nước chứ ?"

Tưởng Viễn Chu bị chọc cười, lên tiếng chế giễu, "đây chính là lý do tại sao anh bảo em luyện tập cách nín thở đấy." Hứa Tình Thâm không ngừng lau nước dính trên mặt, "để tôi tự tập đi."

"được, anh sẽ theo dõi."

Cô liếc nhìn anh, "đây cũng không phải là nội dung trong sách giáo khoa, thầy Tưởng còn phải theo dõi sao ?"

"mồm miệng sắc bén, luyện cho nở phổi đi. Đợi lát nữa quay trở về phòng ngủ, anh phải kiểm tra kết quả mới được."

Hứa Tình Thâm duỗi tay hắt nước tới. Tưởng Viễn Chu bơi tới bờ ở đối diện, ung dung thong thả tựa vào thành hồ, "nào, bắt đầu."

Thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng bơi ra ngoài, làn da trắng nõn ẩn hiện trong làn nước toả ra ánh sáng gợi cảm mê người. Ngón tay của Tưởng Viễn Chu gõ gõ vài cái vào thành hồ, ngắm nhìn Hứa Tình Thâm hít sâu xuống một hơi, sau đó chìm vào trong làn nước.

Mấy giây sau, Hứa Tình Thâm nổi lên mặt nước. Tưởng Viễn Chu ở đằng xa hô lên, "dừng lại."

Cô không thể không ngừng lại, giọng điệu không vui, "lại gì nữa ?"

"làm lại từ đầu, thời gian quá ngắn, nếu em tự luyện tập không đàng hoàng, anh sẽ lập tức đè em xuống đáy hồ."

Hứa Tình Thâm tức giận quay trở lại chỗ ban nãy, sau đó bắt đầu lại một lần nữa. Bản thân cô vốn cũng đã biết bơi rồi, vì vậy khi học môn này cũng tiếp thu được rất nhanh, dù sao cũng đã có nền tảng sẵn rồi. Bơi được hơn nửa đường, sức lực của cô dần dần cạn kiệt. Hứa Tình Thâm lặn xuống nước. Cô đang đeo kính bơi, vì vậy có thể nhìn thấy rõ ràng đôi chân thon dài của Tưởng Viễn Chu, cùng với dáng người hấp dẫn của anh trong làn nước.

"anh chưa cho phép em trồi lên, nhớ nhả khí."

Hứa Tình Thâm quơ múa hai tay, cảm thấy lồng ngực của mình càng lúc càng căng tức. Cô định nổi lên, nhưng Tưởng Viễn Chu lại lập tức nói ngay, "nếu một chút kiên trì cuối cùng này mà em cũng làm không được thì bắt đầu lại một lần nữa cho anh."

Hứa Tình Thâm dồn hết toàn bộ sức lực của mình lao tới phía trước. Lúc sắp bơi tới trước mặt người đàn ông, cô không chịu nổi nữa, hốt hoảng vùng vẫy hai cánh tay ở dưới nước, hình như đã không còn một chút sức lực nào để có thể đưa mình nổi lên lại nữa. Hai tay Hứa Tình Thâm không ngừng quơ chụp lung tung, cuối cùng cũng nắm được một thứ gì đó.

Hình như là quần bơi của Tưởng Viễn Chu.

Mặc kệ, Hứa Tình Thâm lôi kéo quần bơi của anh vài cái muốn mượn lực để trồi lên, chỉ là không ngờ lại kéo tuột quần của anh xuống.

Hết lần này tới lần khác cô vẫn không thể nổi lên được, cả người đâm tới phía trước. Hứa Tình Thâm có quay mặt đi cũng vô ích, sườn mặt lập tức áp sát vào chỗ đó. Cô dùng sức quẫy đạp hai chân, chỉ còn thiếu nước hét lên cứu mạng.

Mò mẫm cọ xát tới lui nhiều lần mà Tưởng Viễn Chu vẫn không chịu chìa tay ra cứu giúp, Hứa Tình Thâm chỉ có thể tự lực cánh sinh, nắm lấy cơ bụng rắn chắc rồi bấu vào lồng ngực cứng cáp của anh, tựa như một con khỉ đang trèo lên cây. Trong nháy mắt trồi lên khỏi mặt nước, Hứa Tình Thâm há hốc mồm để thở, bàn tay phải vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kinh hoảng vẫn chưa thể hoàn hồn lại được, "hù chết tôi !""em đây là đang bơi lặn hay là đang tụt quần của người khác vậy ?"

Hứa Tình Thâm tháo kính bơi xuống, thở hồng hộc. Tưởng Viễn Chu rũ mắt nhìn xuống, thấy trước ngực của mình bị ửng đỏ hai mảng lớn, loáng thoáng còn có cả vết cào của móng tay.

"anh không thấy tôi thiếu chút nữa bị chết chìm sao ?"

"hồ nước này chỗ sâu nhất cũng chỉ cao hơn một thước, còn có thể dìm chết em một người biết bơi ư ?"Tưởng Viễn Chu kéo cô qua, để cô ngồi lên chân của mình. Trong mũi của Hứa Tình Thâm vẫn còn đau xót. Hai tay của người đàn ông vòng qua hông cô, từng nụ hôn lần lượt rơi trên đầu vai của cô.

Hai tay cô đè lại bàn tay của người đàn ông, "có phải làm ở hồ bơi, anh cảm thấy đặc biệt hưng phấn đúng không ?"

"không, "Môi mỏng của Tưởng Viễn Chu tiến tới gần bên tai Hứa Tình Thâm. Câu nói kế tiếp lại cách nửa ngày mới có thể phát ra được. Anh nhẹ nhàng thổi một hơi, mang theo nụ cười nhạt đầy quyến rũ, "tối nay trở về phòng, leo lên giường, để cho anh xem thử kết quả luyện tập của em đi."

Khuôn mặt của Hứa Tình Thâm chẳng biết có phải vì tức giận hay không mà đỏ ửng lên, định dùng bả vai húc vào anh, nhưng không ngờ lại bị Tưởng Viễn Chu đè cánh tay xuống.

Anh đương nhiên là không kịp chờ đợi, thật vất vả mới chờ được đến ngày cô lành hẳn vết thương, ngọn lửa dục vọng kia đã sớm ngo ngoe rục rịch muốn bùng nổ ra ở trong lòng rồi.

Màn đêm mông lung mịt mờ, bao phủ lấy bóng dáng của một đôi nam nữ đang quấn quýt triền miên trên chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ. Nếu nói sự kết hợp đẹp nhất, ăn ý nhất, đại khái chính là như vầy, khuôn mặt đẹp nhất, vóc dáng đẹp nhất, vì tất cả những điều đó mà đàn lên một khúc nhạc mê hồn lay động lòng người.

Hôm sau.

Chiếc xe đang chậm rãi chạy trên đường hướng về phía Tinh Cảng. Lão Bạch đang bàn với Tưởng Viễn Chu về kế hoạch làm việc của ngày hôm nay. Đôi mắt của người đàn ông khép hờ, tựa vào chiếc đệm lót bọc da thật.

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy thắt lưng tê dại, không ngừng dùng tay khẽ day day ấn ấn.

Lão Bạch nhìn thấy liền hỏi, "thân thể của Hứa tiểu thư không được thoải mái sao ?"

"không có."Cô vặn vẹo cái cổ, bả vai cũng đau nhức vô cùng.

"có thể là do mấy hôm nay Hứa tiểu thư ở nhà dưỡng thương, ít vận động."

Khoé miệng của Tưởng Viễn Chu lơ đãng cong lên, "có lẽ do đột nhiên vận động quá sức gây ra chăng ?"

Lão Bạch là ai chứ, nghe thấy lời này còn có thể không hiểu được sao ?

Hứa Tình Thâm cảm thấy cực kỳ lúng túng xấu hổ, không nói câu nào, hình như còn có chút ý tứ chấp nhận. Cô liếc nhìn anh, "vâng, Tưởng tiên sinh là bác tài xế *, cái gì cũng biết tuốt." Sau khi lão Bạch xoay người lại, thiếu chút nữa là phụt cười. Tưởng Viễn Chu tròn mắt nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm, vẻ mặt hiếm khi lại ngơ ngác như lúc này, "bác tài xế ? Anh cũng không dễ dàng đi lái xe cho người khác đâu."

Chiếc xe chạy vào Tinh Cảng. Sau khi dừng lại hẳn trong hầm đỗ xe, Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra bước xuống, "bác tài xế Tưởng, bái bai."

"có phải đầu óc của cô ấy bị cháy hỏng rồi không ?"Tưởng Viễn Chu khó hiểu lên tiếng.

Lão Bạch nghiêng người qua, "Tưởng tiên sinh, ngài không hiểu ý nghĩa của từ ' bác tài xế ' sao ?"

Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu quét về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí điều khiển, "không phải là lái xe sao ?"

"đợi lát nữa đi lên lầu, tôi sẽ giải thích cho ngài nghe."

Ngự Hồ Danh Để.

Hôm nay Phương Thịnh không đi làm, anh ngồi im lặng trong phòng khách. Khoảng chín giờ sáng sáng, bác sĩ tâm lý tới.

Anh đứng dậy chào hỏi, bắt tay với đối phương, "bác sĩ Tôn, chào ngài."

"Phương tiên sinh, chào ngài."

Phương Thịnh vừa dẫn ông ta đi lên lầu, vừa quay đầu lại trò chuyện, "vợ tôi bị như vậy cũng không tính là nghiêm trọng lắm nhỉ ? Chỉ là trước đây gặp phải chút chuyện đáng sợ, nhưng tôi không yên tâm, nghe nói ngài có nghiên cứu chuyên sâu trong lĩnh vực điều trị tâm lý, vì vậy mới mời ngài đến xem thử một chút."

"ngài quá khen rồi, chờ tôi trò chuyện với Phương phu nhân xong rồi hẵng nói."

"vâng."Phương Thịnh dẫn ông ta bước vào phòng ngủ, Vạn Dục Ninh mới vừa rửa mặt xong đang ngồi trên ghế sa lon, bác sĩ Tôn quang sang nói với Phương Thịnh, "Phương tiên sinh, ngài ra ngoài trước đi."

Phương Thịnh khẽ gật đầu, sau khi rời khỏi phòng còn nhẹ nhàng đóng của lại.

Khoảng chừng một giờ sau, bác sĩ Tôn mới mở cửa đi ra. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn thì cư nhiên lại thấy Phương Thịnh vẫn còn đang đứng chờ ở bên ngoài.

"bác sĩ Tôn, thế nào rồi ?"

"tôi muốn nói riêng với ngài mấy câu."

"được."Phương Thịnh lại dẫn bác sĩ Tôn đến phòng làm việc. Sau khi hai người ngồi xuống, bác sĩ Tôn liền đi thẳng vào vấn đề, "tình trạng của Phương phu nhân không được lạc quan cho lắm. Mặc dù chỉ bị hoảng sợ, nhưng nỗi ám ảnh ở trong lòng cô ấy lại rất nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có thể càng ngày càng trở nên tồi tệ mà thôi."

"ngài có cách nào không ?"

"cần phải có thời gian."

"không thành vấn đề."Thái độ của Phương Thịnh vô cùng sốt ruột, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ lo âu, "chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho cô ấy."

"tôi cần một không gian riêng biệt để tháo gỡ khúc mắc ở trong lòng của Phương phu nhân. Còn nữa, dù sao cũng là bệnh tâm lý, không thể nào nhìn thấy kết quả điều trị ngay được đâu. Tôi không cho phép bệnh nhân của tôi đang điều trị giữa chừng thì đổi bác sĩ khác." Phương Thịnh gật đầu đồng ý, "được. Cả tầng ba đều có thể để lại cho ngài."

Bác sĩ Tôn bước ra Ngự Hồ Danh Để, quay đầu lại nhìn về phía cánh cổng. Có thể nhìn ra được, nam chủ nhân của ngôi nhà này có tình cảm rất sâu nặng đối với nữ chủ nhân. Vì muốn khiến cho cô ấy có thể mau chóng bước ra khỏi cơn ác mộng mà tất cả những yêu cầu mà ông ta đề ra đối phương đều có thể đồng ý hết, cũng coi như là cố gắng hết sức để phối hợp.

Chỉ là......

Bác sĩ Tôn bước ra ngoài, ngồi lên chiếc xe Ford của mình. Mấy hôm trước có một người xa lạ đến nhà ông ta, bảo là ghé qua thăm hỏi. Không ngờ rằng đối phương lại đi thẳng vào vấn đề chính, là chuyện về Vạn Dục Ninh.

Người kia biết rõ mặc dù tiền lương của bác sĩ Tôn không tệ, nhưng nếu muốn có đủ khả năng để mua được một phòng khám mới vừa ý hài lòng, đó là trong khó lại càng thêm khó.

Đối phương chỉ nói một câu, liền khiến cho bác sĩ Tôn lập tức động lòng, "ngài và gia đình của ngài mỗi người một nơi trong khoảng thời gian dài như vậy, nhất định là rất dằn vặt khổ sở đúng không ? Vợ của ngài mang theo con gái sống ở thành phố Tân Châu. Nghe nói ngài còn đi xem phòng khám ở đó nữa, chỉ là giá trị hơn một trăm vạn."

Bác sĩ Tôn phát động cơ, ngẩng đầu lên nhìn ngôi biệt thự kia một lần nữa.

Ông ta nhìn thấy Phương Thịnh bước ra ngoài ban công. Hai tay bác sĩ Tôn siết chặt lấy tay lái. Nếu muốn khiến cho Vạn Dục Ninh hoàn toàn biến thành một kẻ điên, rất dễ dàng, nếu muốn sở hữu được một phòng khám, thật ra còn dễ dàng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông ta.

Bác sĩ Tôn lái xe rời đi. Ông ta cảm thấy mình có thể bí quá hoá liều mà thử một lần xem sao. Chờ sau khi nắm chắc được phòng khám kia trong tay, ông ta sẽ quay trở về thành phố Tân Châu, từ đó bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp một lần nữa.

Phương Thịnh lôi hộp thuốc lá từ trong túi ra, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên mặt hộp. Đây là quà cưới mà Hứa Tình Thâm đã tặng cho anh.

Thật là châm chọc biết bao. Chuyện bất đắc dĩ nhất thống khổ nhất trên đời này chắc cũng chỉ đến thế là cùng ? Không chỉ bắt cô phải nhìn tận mắt anh cưới người khác, cô đem tặng cho anh một món đồ gần gũi nhất ở bên người, cư nhiên cũng bởi vì anh kết hôn với người khác.

Phương Thịnh cầm một điếu thuốc lên nhét vào trong miệng. Chiêcd bật lửa màu bạc ' tách ' một tiếng bùng lên ngọn lửa, nhanh chóng đốt cháy đầu điếu thuốc. Hai má của anh lõm vào, từng cơn đau đớn nhè nhẹ đang ùa vào tim, vào phổi của anh. Bóng dáng cô độc của anh tựa vào trước lan can. Trong ánh mắt, chiếc xe của bác sĩ Tôn đang chạy đi càng lúc càng xa. Khoé miệng của Phương Thịnh đột nhiên kéo ra một nụ cười.

Có trời mới biết, vì muốn tìm ra một điều kiện hấp dẫn có thể dễ dàng mua chuộc được vị bác sĩ tâm lý này, anh đã hao tốn bao nhiêu sức lực.

Con đường này, đã dài dằng dặc mà lại còn gian nan đầy rẫy nguy hiểm, Phương Thịnh cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, vì vậy, anh nhất định phải kéo người khác xuống làm đệm lưng. Đánh mất ngàn đời cũng được, rơi xuống địa ngục cũng được, trên đời này ngoại trừ Phương Minh Khôn và Hứa Tình Thâm, hai người mà anh không thể gây tổn thương ra, sống chết của người khác nào có liên quan gì đến anh đâu ? Mấy ngày nay, Hứa Tình Thâm thường xuyên ghé về thăm nhà nhiều hơn một chút. Triệu Phương Hoa trông thấy cô, vẻ mặt cũng nhăn nhó khó coi, nhưng vì ngại Tưởng Viễn Chu, bà ta có giận cũng chẳng dám nói gì.

Về phía Vạn Dục Ninh, kể từ sau khi Tưởng Viễn Chu đích thân dẫn cô đến Ngự Hồ Danh Để, rốt cuộc cô ta cũng không còn tới tìm cô gây phiền phức nữa.

Gần đây Vạn Hâm Tằng vì chuyện của công ty mà hao tổn cả về tinh thần lẫn sức lực. Lúc chạng vạng, nhớ lại đã sắp một tuần rồi mà vẫn chưa hỏi thăm gì về chuyện của Vạn Dục Ninh, ông ta liền bớt chút thời gian gọi điện thoại tới nhà.

Phương Thịnh chóng nhanh nhận điện thoại từ trong tay của người giúp việc, "alo, ba."

"Phương Thịnh à, mấy ngày nay Dục Ninh thế nào rồi ?"

"cũng tạm ổn ạ, bác sĩ Tôn nói rằng đã có chút chuyển biến, cứ từ từ đi."

Vạn Hâm Tằng thở phào nhẹ nhõm, "vậy thì tốt."

"ba, mấy hôm trước mẹ có ghé qua đây, nói rằng gần đây sức khoẻ của ba không được tốt à ?"

"không có đáng ngại, chỉ là cao huyết áp thôi, bệnh cũ ấy mà."

Phương Thịnh ngồi xuống ghế sa lon, ngón tay gõ nhẹ mấy cái lên thành ghế, "gần đây sức khoẻ của Dục Ninh không được tốt lắm, thời gian con đến công ty cũng ít đi, hơn nữa chúng ta lại còn vừa tung ra thị trường một loại thuốc mới, ba nhất định là rất vất vả rồi."

"không sao cả, những chuyện đó ba cũng không yên tâm giao cho người khác làm. Con cứ yên tâm chăm sóc tốt cho Dục Ninh đi."

"dạ, con có thời gian sẽ tranh thủ đến công ty ngay."

Phương Thịnh cúp điện thoại. Người giúp việc đi tới trước mặt anh, "Phương tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong."

"chuẩn bị một phần cho cô ấy, để tôi bưng lên lầu."

"dạ."

Bệnh viện Tinh Cảng.

Lại nửa tháng trôi qua, Hứa Tình Thâm cất giấy bút xong, cầm túi và điện thoại di động đứng dậy. Tống Giai Giai đã không chỉ một lần gọi điện thoại tới đây thúc giục, đã lâu lắm rồi không tụ họp với nhau, cứ một hai đòi mời cô đi ăn cơm.

Hứa Tình Thâm mới vừa bước ra khỏi bệnh viện, Tưởng Viễn Chu đã nhắn tin tới, "chờ anh ở cổng, không được rời đi."

Đây là cho nghỉ nhưng không cho đi ra ngoài à ?

Ngón tay của Hứa Tình Thâm gõ thật nhanh trên màn hình, "bác tài xế Tưởng, tối nay chúng ta không có hẹn."

Đi tới trạm xe lửa, Hứa Tình Thâm mới vừa nhấc bước chân lên, điện thoại di động lại truyền tới một trận rung. Cô lấy ra đọc, là của Tưởng Viễn Chu gửi tới, "có bệnh tại sao lại bỏ trị *."

Đây là nói ai có bệnh vậy ?

Hứa Tình Thâm không giấu được sự vui vẻ. Tưởng Viễn Chu ngược lại học hỏi rất nhanh nha.Đi tới chỗ hẹn, Tống Giai Giai đã đến từ sớm. Hứa Tình Thâm chạy hùng hục qua đó, "mình tới rồi đây."

"chị hai, cậu bắt mình chờ lâu muốn chết !"

"không còn cách nào khác, tàu điện ngầm đổi chuyến mà. Tại sao đằng trước lại bị chặn kín mít vậy ?"

Tống Giai Giai khoác qua cánh tay của cô, "con đường này đang được mở rộng để làm ngã tư, có thể không bị chặn lại được sao ?"

Hứa Tình Thâm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "bây giờ cũng sắp bảy giờ rưỡi rồi, ăn cái gì đây ?"

"một bữa tiệc thịnh soạn."

Cô đi theo Tống Giai Giai về phía trước, "cậu trúng số hả ?"

Tống Giai Giai hào hứng lắc lắc cánh tay của Hứa Tình Thâm mấy cái, "chẳng phải lần trước bạn trai của cậu đã trang trí lại nội thất cho nhà mình sao ? Hôm qua mẹ mình đã đi hỏi giá hai cái bình hoa đó rồi."

"thật sự đắt lắm à ?"

Tống Giai Giai không ngừng gật đầu, "mẹ mình thiếu chút nữa đã phát điên lên rồi, một hai bắt mình phải mời cậu về nhà, nhưng mình biết rõ là cậu nhất định sẽ không được tự nhiên, vì vậy mình mới hẹn riêng cậu ra đây."

Hứa Tình Thâm vừa định mở miệng nói bình hoa đó cũng không phải là của cô, ngẩng đầu lên liền thấy ở đầu đường trước mặt có khá đông người đang tụ tập.

"chuyện gì xảy ra vậy ?"

"đi, đi nhìn thử xem sao."

Tống Giai Giai kéo tay cô chạy nhanh tới phía trước. Hai người chen vào trong đám đông. Hứa Tình Thâm trông thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất, cô lập tức bước tới không chút do dự, "tôi là bác sĩ !"

Tài xế và một người giúp việc đang ngồi xổm ở trước mặt người đàn ông. Hứa Tình Thâm nhanh chóng bước tới phía trước, lúc này mới phát hiện ra người đang nằm trên mặt đất lại là Vạn Hâm Tằng.

Cô lập tức thu lại bước chân. Người tài xế thấy thế liền tỏ ra vô cùng lo lắng mà đứng dậy, "bác sĩ, cô mau tới cứu người đi."

"trước tiên các người hãy giải tán đám đông đi."Hứa Tình Thâm bước tới trước mặt Vạn Hâm Tằng, ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta. Thấy một người vẫn còn đang đứng ở đó, cô tỏ ra nghiêm túc mà nói, "đi đi !"

"vâng, vâng."

Hai người bắt đầu nói với đám đông, "làm phiền mọi người giải tán hết đi, đừng xúm lại vào đây nữa, cứu người quan trọng hơn."

Hứa Tình Thâm cẩn thận kiểm tra. Tình trạng của Vạn Hâm Tằng vô cùng không ổn, hai tay xoè ra đang không ngừng co giật. Tầm mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt của ông ta, "còn chỗ nào khó chịu nữa không ?"

"không...... cần......, tránh ra......"

Hứa Tình Thâm khẽ nheo mắt lại. Khoé miệng của Vạn Hâm Tằng rõ ràng méo xẹo, giọng nói lắp bắp nghe không rõ, "chúc mừng cô."Vạn Hâm Tằng trừng mắt nhìn cô ta. Hứa Tình Thâm thu lại ánh mắt, "nếu tôi đoán không lầm, ông hẳn đã bị tắc nghẽn mạch máu não rồi. Nói một cách nghiêm túc thì nửa đời còn lại đều phải ngồi trên xe lăn đấy."

"cái, cái gì......"

Hứa Tình Thâm đứng dậy, gọi tài xế của Vạn Hâm Tằng qua, "gọi 120 chưa ?"

"bệnh viện Nhân Hải đã phái xe đi rồi."

"ở đây cách Nhân Hải xa như vậy, tại sao không gọi 120 phái xe tới ?"

Tài xế tỏ ra khó xử, "ông chủ của chúng tôi cứ kiên quyết đòi tới bệnh viện của mình."

"thì ra là vậy, "Nơi đáy mắt của Hứa Tình Thâm lướt qua lạnh lùng, "nếu các người không sợ làm chậm trễ bệnh tình thì có thể chờ tiếp."

Xe của bệnh viện Nhân Hải muốn tới đây, cộng thêm thời gian kẹt xe nữa thì ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, đón người xong còn phải quay trở về...... Tốt lắm, trong thời gian vàng này mà chính bản thân mình còn không chịu nắm bắt, trách được ai đây ?

Hứa Tình Thâm nhấc chân lên. Người tài xế kia thấy vậy, kinh hoảng tái mặt bước tới túm lấy cánh tay của cô, "cô mau cứu người đi."

Trong đám đông, có người lấy điện thoại di động ra bắt đầu ghi hình lại, "đúng thế, không phải cô là bác sĩ sao ? Thấy chết mà không cứu kìa !"

Hứa Tình Thâm quay đầu lại liếc nhìn Vạn Hâm Tằng, "bây giờ ông ta không thể bị bị di chuyển. Không phải xe cứu thương đang trên đường chạy tới đây sao ?"

"dù có vậy thì cô cũng không thể bỏ đi được !"

"ai nói tôi muốn bỏ đi ?"Hứa Tình Thâm vẫn đứng yên ở tại chỗ, chỉ là không có bất kỳ hành động cứu giúp nào cả. Mọi người xung quanh đang dần dần cảm thấy bất bình, "cứu người đi, người ta cũng đã bị như vậy rồi......"

Hứa Tình Thâm lười giải thích. Mọi người đều cho rằng bác sĩ chính là thần tiên, vào giây phút quyết định, dù tay không cũng có thể cứu được mạng người.

Hơn nửa giờ sau, xe cứu thương của bệnh viện Nhân Hải mới chạy tới nơi, bác sĩ và y tá chạy ra đều là những người tài giỏi nhất. Hứa Tình Thâm thấy vậy, quay sang Tống Giai Giai đang đứng ở bên cạnh, "đi thôi, ăn cơm tối."

"ban nãy có mấy người mồm miệng cũng thật thối, có thể nói được như vậy, sao không tự mình cứu đi ?"

Hứa Tình Thâm hoàn toàn không hề nghe lọt lời của Tống Giai Giai vào tai. Cô vừa nhớ lại dáng vẻ ban nãy của Vạn Hâm Tằng, liền nghĩ ngay đến hai chữ ' quả báo '.

Ăn xong cơm tối rồi quay trở về Cửu Long Thương, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn vào trong nhà, Hứa Tình Thâm trông thấy Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại xuống rồi đi ra ngoài, nhìn qua trông rất vội vã. Hai nhà Tưởng - Vạn từ trước đến giờ đều rất thân thiết với nhau, hẳn là bọn họ đã thông báo qua đây rồi.

Hứa Tình Thâm nín thở bước tiếp, đi tới cửa, vừa khéo Tưởng Viễn Chu cũng bước ra ngoài.

Cô cướp lời của người đàn ông lên tiếng trước, "ban nãy trên đường đi ăn cơm tối với Tống Giai Giai, tôi có gặp Vạn Hâm Tằng, tình trạng hình như không được tốt......""anh biết rồi, em ngủ trước đi, anh đến bệnh viện một chuyến."

"được."Bước chân của Hứa Tình Thâm thong thả đi vào trong nhà.

Bệnh viện Nhân Hải.

Lúc này đã là rạng sáng, Tưởng Viễn Chu ghé thăm xong mới vừa rời đi. Phương Thịnh đang ngồi ở bên cạnh. Vạn phu nhân ghé người vào trước giường bệnh của Vạn Hâm Tằng khóc lóc thảm thiết.

Phương Thịnh nghe mà nhức cả đầu, "mẹ, mẹ đừng đau lòng nữa, giữ gìn sức khoẻ quan trọng hơn."

"sau này phải làm sao bây giờ đây, trụ cột duy nhất trong nhà cũng sụp đổ rồi."

Phương Thịnh liếc nhìn người quản gia ở bên cạnh, lên tiếng dặn dò, "tôi đã gọi điện thoại về Ngự Hồ Danh Để rồi, ông và tài xế ghé qua đó một chuyến đi, đón tiểu thư đến đây."

Vạn phu nhân nghe vậy, ngẩng mặt lên, đôi mắt đã khóc đến mức đỏ bừng, "làm vậy sẽ không kích thích đến Dục Ninh đấy chứ ?"

"mẹ, đã lúc nào rồi, ba cũng đã bệnh thành như vậy, Dục Ninh hẳn nên tới mới đúng."

Cả tinh thần lẫn sức lực của Vạn phu nhân đều quá mệt mỏi, nắm chặt lấy một tay của Vạn Hâm Tằng.

Lúc Tưởng Viễn Chu quay trở về Cửu Long Thương cũng sắp ba giờ. Anh rửa mặt xong rồi lên giường nằm. Hứa Tình Thâm lật người lại, mơ màng ngái ngủ, "anh về rồi."

Anh vươn tay ra ôm cô vào trong lòng. Hứa Tình Thâm mơ mơ màng màng hỏi, "tình hình ở bệnh viện thế nào rồi ?"

"liệt nửa người, đến nói chuyện cũng không được rõ ràng."

Hứa Tình Thâm mở to đôi mắt long lanh, cả người đột nhiên trở nên tỉnh táo hẳn, "đột ngột quá."

"ừ."

Tưởng Viễn Chu vùi mặt vào cần cổ của cô, không nói gì nữa. Lồng ngực của Hứa Tình Thâm cứ đập dồn lên thình thịch, có làm thế nào cũng không ngủ lại được nữa.

Lúc sáng sớm, cảnh vật ở bên ngoài Cửu Long Thương vẫn còn đang được bao phủ bởi một lớp sương mỏng. Nơi này là khu vực tấc đất tấc vàng của Đông Thành, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tiếng ồn nào đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu giấc mộng của những người ở đây. Khi vầng thái dương ngượng ngùng ló mặt ra khỏi đám mây trắng, ánh mặt trời trải dài xuyên qua cành lá, tạo thành muôn ngàn tia nắng nhỏ chiếu xuống mặt đất.

Hứa Tình Thâm mới vừa ngủ thiếp đi được một lát. Lúc này vẫn còn đang là sáng sớm, ngoài cửa sổ tỉnh thoảng lại có tiếng chim hót véo von lướt qua bên tai.

Bên ngoài Cửu Long Thương, một bóng người gầy guộc yếu ớt đột nhiên xuất hiện. Cô gái đang bước đi liêu xiêu lảo đảo ở trên đường, không hề mang theo bất kỳ một món đồ tùy thân nào cả. Cô ta cắn chặc hàm răng, hình như đã đi rất lâu mới đến được đây.

Bảo vệ cổng nhìn kỹ lại một chút rồi quay sang hỏi bạn đồng nghiệp ở đối diện, "cậu xem kìa, có phải là Vạn tiểu thư không ?"

"hình như là vậy."

Sắc mặt của Vạn Dục Ninh trắng bệch. Một người bảo vệ đi tới mấy bước, "Vạn tiểu thư, sao cô lại tới đây ?"

"Viễn Chu đâu ?"

"bây giờ còn đang là sáng sớm, Tưởng tiên sinh vẫn chưa thức dậy."

"chưa thức dậy ?"Vạn Dục Ninh bước tới trước cánh cổng sắt cao mấy thước, "vậy cho tôi vào chờ anh ấy."

"Vạn tiểu thư, thật xin lỗi. Tưởng tiên sinh đã ra lệnh, không có sự đồng ý của ngài ấy thì chúng tôi không thể cho cô vào."

Vạn Dục Ninh cứ cho là mình nghe lầm, cô ta giơ tay lên chỉ chỉ vào mình, "anh biết tôi là ai không ? Tôi là Tưởng phu nhân tương lai đấy."

Hai người bảo vệ nhìn nhau.vVạn Dục Ninh này cũng đã kết hôn rồi cơ mà, tại sao còn nói ra lời như vậy được chứ ?

"Vạn tiểu thư, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Tưởng tiên sinh."

Vạn Dục Ninh vặn chặt chân mày, cẩn thận nhìn chằm chằm người bảo vệ ở trước mặt, "làm sao anh lại không quen biết tôi được chứ ? Anh cũng ở đây mấy năm rồi, tôi cũng vẫn thường xuyên tới đây cơ mà."Vạn Dục Ninh quay sang nói với người còn lại, "còn anh nữa, anh tên là Kim Tích. Khi đó tôi còn nói không bằng gọi anh là Kim ( Vàng ) luôn đi cho rồi. Tưởng Viễn Chu còn cười nhạo tôi, cuối cùng cũng gọi anh là Kim luôn. Sao các anh lại thế này, tại sao không cho tôi vào ?"

Bảo vệ tỏ vẻ quái dị, trầm giọng nói, "Vạn tiểu thư, Kim đã chết từ hai năm trước rồi."

Vạn Dục Ninh kinh hoảng tái mặt, siết chặt hai nắm tay đứng trước cổng sắt. Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, "không phải, các người gạt tôi. Tưởng Viễn Chu đâu ? Tôi muốn gặp anh ấy !"

Cánh cổng sắt vẫn đóng chặt như cũ. Vạn Dục Ninh nhào tới dùng hai tay lắc lắc mấy cái, gào lên thật to, "Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu !"

Hứa Tình Thâm vừa cảm thấy buồn ngủ, liền bị giọng nói kia làm cho choàng tỉnh. Cô vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.

"Tưởng Viễn Chu, mở cửa ra cho em ! Tưởng Viễn Chu !"

Người đàn ông nằm bên cạnh khẽ động đậy, cánh tay đang ôm lấy Hứa Tình Thâm lại càng siết chặt hơn một chút, đôi mắt vẫn còn chưa mở ra, "có phải dưới lầu có người không ?"

"Tưởng Viễn Chu, mở cửa ra !"

Tưởng Viễn Chu đột nhiên mở mắt ra. Tai sao giọng nói này nghe lại giống của Vạn Dục Ninh thế nhỉ ?

* : bác tài xế ( 老司机 ) là ngôn ngữ mạng được dùng để chỉ những người có tầm hiểu biết cực kỳ sâu rộng, có thể nhanh chóng phân biệt, thu thập, chia sẻ thông tin kể cả những thông tin ít ai biết được. Có đường dây cung cấp thông tin cực kỳ nhanh chóng và chia sẻ với tốc độ chóng mặt. Từ này thường được cư dân mạng dùng với với thái độ kinh trọng và nể nang.

** : có bệnh tại sao lại bỏ trị ( 何弃疗 ) đây cũng là ngôn ngữ mạng có cùng ý nghĩa với câu ' Đến giờ uống thuốc rồi đó ' của chúng ta, thường được dùng khi muốn nói đối phương đầu óc có vấn đề, bị thần kinh.

------ Lời tác giả ------

Che miệng —— ngày mai lại là một chương cực kỳ đặc sắc rồi. Gần đây tôi thế nào lại viết khoẻ vậy nhỉ, toàn là hơn 10000 chữ thôi. Mau khen tôi đi ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện