Editor: Dế Mèn

♥♥♥

“Mau!!!”

Lão Bạch chỉ tới kịp kêu to một tiếng. Thật ra đuôi mắt người tài xế cũng thấy được, cậu ta đạp thật mạnh chân ga theo bản năng, xe nhảy ra ngoài. Cậu ta đánh tay lái qua trái một phát, đầu xe đâm vào đuôi chiếc xe con phía trước. Hướng đối diện còn có xe đang tới, tài xế bất chấp mà cứ đạp chân ga. Xe đâm quẹt lung tung, thân xe cọ vào chiếc xe con kia, phát ra thứ tiếng kin kít kin kít.

“Bảo vệ Tưởng tiên sinh!” Bảo vệ nhìn ra phía sau, thấy có ống thép đang đập tới.

“Tưởng tiên sinh chú ý!”

Anh ta lập tức đè bả vai Tưởng Viễn Chu xuống, một người vệ sĩ khác hỗ trợ đem Tưởng Viễn Chu ấn xuống. Người đàn ông nghe thấy có tiếng vang lớn truyền đến, loạt tiếng vang đó ở ngay trên đỉnh đầu Tưởng Viễn Chu. Lúc ống thép đổ xuống mang theo lực rất lớn mà đánh vào. Một đầu đập xuyên qua lớp kính, bay tới đúng khoảng không giữa chỗ tài xế và ghế lái phụ, còn xuyên qua cả lớp kính chắn gió đàng trước!

Chiếc xe màu đen đâm sầm vào chiếc xe đang lao tới rồi dừng lại, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên ở phía sau.

Tài xế ngẩng đầu xem, sau đó không khỏi nghiêng người qua.

“Tưởng tiên sinh, ngài không có việc gì chứ ạ?”

Lão Bạch chưa hết kinh hoàng, quay đầu nhìn lại. Ống thép lốm đốm rỉ sét xuyên qua cả chiếc xe lúc này đang bắc phía trên Tưởng Viễn Chu, có thể nghĩ vừa rồi nếu chậm một bước thôi…

Lão Bạch không dám nghĩ tiếp nữa.

“Tưởng tiên sinh! Tưởng tiên sinh!”

“Tôi không sao.”

Ống thép rớt xuống vẫn còn trên xe, một đầu cắm thẳng xuống sàn, nguyên cây ống thép lao vào chiếc xe.

Loảng xoảng___

Trên trần xe truyền đến vang lớn, nhưng may mắn không đáng lo. Lão Bạch hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhìn.

“Đúng là một loạt ‘ngoài ý muốn’ bự đấy!”

Anh ấy gọi điện thoại, nhanh chóng điều một chiếc xe khác lại đây.

Một người vệ sĩ xuống xe trước. Tưởng Viễn Chu nâng bàn tay lên, đẩy ống thép kia xuống, nó lao xuống cắm chặt qua hai ô cửa sổ, không thể lay chuyển. Tưởng Viễn Chu đành phải đem dịch người ra.

Ra tới ngoài rồi, hai người trên chiếc xe vận tải đi xuống. Tài xế xe vận tải sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Rất xin lỗi! Thực sự xin lỗi!”

Lão Bạch qua đó, không nói lời nào mà cho đối phương một cú đấm.

Hiện trường không chỉ có chiếc xe của Tưởng Viễn Chu gặp nạn, phía trước phía sau tạo thành tai nạn xe cộ không nhỏ, có người bụm mặt bước xuống xe, mặt đầy máu.

Lão Bạch vội đi tới.

“Tưởng tiên sinh, tôi đi xem có thương vong không.”

“Lão Bạch, đợi đã!” Tưởng Viễn Chu gọi anh ấy lại. “Chính cậu cũng đang bị thương, gọi 120 đi!”

“Dạ.”

Chiếc xe khác của Tưởng Viễn Chu nhanh chóng tới hiện trường, có điều không thể chạy vào.

Lão Bạch và hai người vệ sĩ che cho anh nhanh chóng rời khỏi đó, để tài xế lại đó một mình chờ xử lý.

Ngồi trong xe, thấy bọn họ như vậy, giọng nói của tài xế không khỏi nôn nóng: “Tưởng tiên sinh, mọi người không sao đó chứ?”

“Không sao, tới Tinh Cảng đi!”

“Dạ.”

Xe chạy đi không lâu, di động trong túi quần Tưởng Viễn Chu liền reo lên.

“Alo.”

Giọng điệu người đàn ông bình bình, không giống như mới vừa trải qua thập tử nhất sinh.

Những người trên xe người đều ướt đẫm, lúc xuống xe mưa vẫn không ít, bây giờ xe càng chạy càng nhanh, mưa cũng theo đó càng mưa càng lớn.

Bàn tay Tưởng Viễn Chu đè cổ. Lão Bạch không nghe được anh nói gì, mãi đến khi Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, Lão Bạch mới vô cùng cẩn thận mở miệng: “Tưởng tiên sinh?”

“Truy ra tung tích rồi.”

“Truy ra rồi ạ?”

Con ngươi Tưởng Viễn Chu u ám vô cùng, nửa người trên ngã mạnh vào ghế sau. Tầm mắt anh nhìn về phía trước, đôi môi mỏm mím lại thành một đường thẳng tắp. Lão Bạch nghe thấy cái tin này, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

“Thật sự truy ra rồi ạ? Vậy thật tốt quá!”

“Tưởng tiên sinh, cảnh sát có nói kẻ đó ở đâu không?”

Mí mắt Tưởng Viễn Chu hạ xuống, không nói chuyện.

Bộ dáng này của anh nói rõ ra là không muốn nói tiếp, Lão Bạch hiểu rõ tính tình anh nên cũng không hỏi tiếp.

Về tới Tinh Cảng, Lão Bạch đi theo bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Đi xử lý vết thương trước ạ.”

Tưởng Viễn Chu phất tay: “Không cần.”

Đi tới phòng làm việc, vệ sĩ mở cửa ra, Tưởng Viễn Chu đi thẳng vào. Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, tiết trời không tốt, hơn nữa trong phòng không bật đèn, cả căn phòng thật sự tối tăm. Bàn tay Tưởng Viễn Chu đưa tới vách tường, bật công tắc.

Hứa Tình Thâm ngồi ở sô pha, đôi mắt bị nhói đau, cô giơ tay che mắt, đôi mắt hơi nheo nheo lại nhìn Tưởng Viễn Chu bước tới phía cô.

Phần cổ anh toàn là máu, cả trên cổ áo sơ mi cũng dính đầy máu, mà anh dùng tay bịt miệng vết thương nên trên cần cổ để lại dấu máu hình bàn tay.

Hứa Tình Thâm nhìn thấy thì rợn người, không khỏi đứng dậy, tầm mắt rơi xuống trươc ngực Tưởng Viễn Chu, thấy chỗ ngực anh cũng có vết máu.

“Anh… Anh làm sao vậy?”

“Anh đã về rồi.” Tưởng Viễn Chu không trả lời câu hỏi của cô.

Cổ họng Hứa Tình Thâm nuốt nhẹ. Người đàn ông đứng trước mặt cô, cô phảng phất có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người anh. Hứa Tình Thâm nhíu nhíu mày, phẫn hận ngập trong lòng bỗng nhiên bị đè xuống đôi chút.

“Bên ngoài mưa lớn vậy nên xe gặp tai nạn?”

Tưởng Viễn Chu ôm cô vào trong lòng ngực.

Còn sống thật là tốt. Còn sống còn có thể ôm cô một cái, còn có thể cho anh thấy sự khẩn trương không giấu được trong mắt cô.

Cằm Hứa Tình Thâm dán ở đầu vai anh, tầm mắt rơi xuống cần cổ anh, thấy vết da thịt bị cắt kia.

Cô dùng sức đẩy anh ra.

“Thiếu chút nữa anh đã bị thương chạm tới động mạch cổ. Tưởng Viễn Chu, anh còn vài cm nữa mới thoát chết đó.”

“Đây không phải chưa chết sao?”

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Tưởng Viễn Chu cảm thấy con người đúng là yếu ớt, mặc kệ đàn ông hay là phụ nữ cũng đều giống nhau. Lúc bị thương anh không cảm thấy có bao nhiêu đau đớn, hiện tại vừa nghe Hứa Tình Thâm nói như vậy, anh lập tức cảm thấy đau kinh khủng.

Ở cửa truyền tới tiếng đập cửa.

“Tưởng tiên sinh!”

Lão Bạch và một người bác sĩ tiến vào.

“Trước tiên hãy để xử lý vết thương cho ngài trước đi ạ.”

Hứa Tình Thâm nhìn hai người đi vào. Lão Bạch thấy cô cũng không trốn, thần sắc không khỏi nghiêm túc, anh ấy cũng bị thương, hẳn là còn tệ hơn Tưởng Viễn Chu. Bàn tay rũ bên người của Hứa Tình Thâm giật giật. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn Hứa Tình Thâm đang đứng.

“Em cũng xử lý vết thương được, em làm đi.”

“Tôi không làm được.” Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Đây không phải còn bác sĩ sao?”

“Vết thương của tôi cần phải khâu lại không?”

“Cần ạ.” Bác sĩ tiếp lời.

Tưởng Viễn Chu nhăn mày: “Tôi không thích khâu, anh xử lý qua cho tôi được rồi.”

“Trường hợp mạch máu bị vỡ tình huống nhất định phải khâu.” Hứa Tình Thâm chen vào một câu.

“Anh Tưởng, bác sĩ Hứa nói đúng.” Người bác sĩ Lão Bạch đưa tới vẫn nhớ rõ Hứa Tình Thâm.

“Vết thương của anh còn có dấu hiệu tiếp tục chảy máu, băng bó bình thường nhất định không được.”

Tưởng Viễn Chu sờ sờ cổ: “Tình Thâm, em làm.”

“Tôi không làm.”

“Em xử lý tốt cho anh, anh sẽ đưa em về Bảo Lệ Cư Thượng.”

Đôi mắt Hứa Tình Thâm chớp chớp. “Thật?”

Tưởng Viễn Chu nhắm mắt: “Lại đây đi!”

Người bác sĩ cũng bảo Lão Bạch ngồi xuống. Tưởng Viễn Chu nghe được bên cạnh truyền đến động tĩnh.

“Đây chính là cổ của anh, em chú ý một chút!”

“Anh có yêu cầu đặc biệt gì không?”

“Ít nhất trông cũng phải đẹp đẹp.”

Hứa Tình Thâm dùng sức mà đẩy đầu anh sang một bên.

Xử lý vết thương xong, sắc mặt Tưởng Viễn Chu hơi tái, trán thấm mồ hôi lạnh. Cổ và tay Lão Bạch đều bị thương tích, trên mặt cũng có một vết. Có điều may mắn lúc mấy mảnh kính bắn ra, anh ấy theo bản năng đã che chắn mặt nên miệng vết thương không sâu; có điều mới vừa rồi chảy máu, nhìn vô cùng dọa người.

“Đi thôi.”

Hứa Tình Thâm thấy anh đứng dậy. Tưởng Viễn Chu trên cao nhìn xuống cô.

“Đưa em về nhà.”

Hứa Tình Thâm thật sự ngẩn ra, cảm thấy chuyện này hoàn toàn ngoài dự kiến của cô. Cô đứng lên theo. Lão Bạch cầm lấy áo khoác bên cạnh.

“Tưởng tiên sinh, nếu ngài thật sự đưa Tưởng phu nhân về, tôi đi bố trí tài xế là được, ngài đang bị thương…”

“Tôi không sao.” Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm. “Cô ấy một lòng muốn về nhà, tôi đây sẽ đưa cô ấy về.”

Đợi đến khi chớp mắt đã ngồi vào xe, Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy có chút khó tin, cô không nghĩ Tưởng Viễn Chu có thể giữ lời.

Trận mưa hôm nay khiến lòng người ta chợt phiền muộn. Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng lớp kính cũng bị mờ mờ, rất khó thấy rõ cảnh đường phố bên ngoài.

Trên xe còn một người vệ sĩ. Tưởng Viễn Chu không thay quần áo, mùi máu tươi trên người thật nồng nặc, Hứa Tình Thâm không khỏi quay đầu lại nhìn anh.

Ánh mắt người đàn ông khóa chặt cô: “Nhìn cái gì?”

“Thật sự là tai nạn xe?”

“Phải. Thiếu chút nữa đã chết dọc đường rồi.”

Nhịp tim đâm của Hứa Tình Thâm tức thì tăng nhanh, muốn nhảy hai nhịp cùng lúc. Cô thu hồi tầm mắt.

Tưởng Viễn Chu sau khi về lại vội vội vàng vàng ra ngoài, cả rửa tay cũng chưa. Bàn tay anh nắm bàn tay Hứa Tình Thâm, cô cảm giác được lòng bàn tay anh rin rít, không thoải mái, muốn rút về.

“Đợi lát nữa về tới Bảo Lệ Cư Thượng, em định đối mặt với Phó Kinh Sênh thế nào?”

Hứa Tình Thâm cụp mi: “Đây là chuyện của riêng tôi, không cần anh nhọc lòng.”

“Anh sợ em không đối mặt được.”

Hứa Tình Thâm dùng sức rụt tay lại.

“Không có chuyện gì tôi không đối mặt được.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu nắm nhẹ lấy, Hứa Tình Thâm thấy trên mu bàn tay mình có vết máu. Cô cảm thấy kỳ quái, Tưởng Viễn Chu là một người ưa sạch sẽ cũng như rất quan tâm tới dáng vẻ bên ngoài, cho dù là anh muốn giữ lời hứa đưa cô về, cũng đâu cần vội đi ngay lập tức? Anh hoàn toàn có thời gian để thay quần áo, hơn nữa anh bỗng nhiên trở nên dễ chịu như vậy, điều này là vì cái gì? Hứa Tình Thâm nhìn về phía trước, khoảng cách về tới Bảo Lệ Cư Thượng càng lúc càng gần, mùi máu tươi bên trong xe cũng càng lúc càng nặng, những bất an trong lòng cô cũng mau chóng từ trong họng nhảy ra ngoài.

Xe chạy vào Bảo Lệ Cư Thượng, một đường chạy thẳng, có điều lúc sắp tới cổng nhà, Hứa Tình Thâm nhìn thấy ngoài cổng đầy xe cảnh sát.

Tài xế cho xe dừng lại hẳn, sau đó cầm ô đi xuống.

Cửa xe bên cạnh Hứa Tình Thâm được mở ra, cô đi ra ngoài. Tưởng Viễn Chu cũng xuống xe, cầm lấy dù trong tay tài xế, che trên đầu mình và Hứa Tình Thâm.

Tại sao nơi này tất cả đều là xe cảnh sát?

Hơn nữa trước cổng còn có cảnh sát canh?

Hứa Tình Thâm bước nhanh tới, Tưởng Viễn Chu cũng đi tới.

Người cảnh sát mặc áo mưa tiến lên, Tưởng Viễn Chu mở miệng hỏi: “Người đâu?”

“Ở trong.”

Giọng Hứa Tình Thâm có chút run rẩy: “Xảy ra chuyện gì?”

Cánh tay người đàn ông ôm lấy bả vai cô.

“Nào, đi vào!”

Cảnh sát dĩ nhiên không tới cản bọn họ. Hứa Tình Thâm bước trên con đường quen thuộc kia, bước chân có chút dồn dập. Tiếng những giọt mưa đánh bồm bộp vào bề mặt dù, gió lại lớn, rất nhiều lần dù bị nghiêng đi. Khi bước tới cái cửa lớn, bả vai Hứa Tình Thâm ướt hết, giày cũng ướt. Lão Bạch và người vệ sĩ kia theo sau. Hứa Tình Thâm đi mở cửa, cửa vẫn không khóa, cô vặn nắm cửa.

Một chân cô vừa định bước vào lại thấy một họng súng tối om đột nhiên nhắm ngay vào mình. Hứa Tình Thâm giật mình hoảng hốt, Tưởng Viễn Chu thuận thế kéo cô vào lòng. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Viễn Chu, lúc này đối phương mới thu súng về.

Mồ hôi lạnh của Hứa Tình Thâm không khỏi chảy ra ngoài. Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ bả vai cô, sau đó tiếp tục ôm cô đi về phía trước.

“Chị dâu!” Phó Lưu Âm nhìn thấy cô liền từ sô pha đứng dậy.

“Âm Âm!”

Phó Lưu Âm bước tới phía cô, Hứa Tình Thâm vội vàng hỏi: “Sao lại thế này? Sao lại có nhiều cảnh sát vậy?”

“Bọn họ tới tìm anh.”

“Anh trai em?” Hứa Tình Thâm giật mình. “Anh trai em đâu?”

Vừa dứt lời liền nghe được ở đầu cầu thang có tiếng bước chân truyền đến.

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn, cô thấy Phó Kinh Sênh bế Lâm Lâm, đang từ trên lầu đi xuống, mà sau hắn còn có hai người cảnh sát đang cầm súng chĩa vào hắn.

Cô hoàn toàn sốt ruột, vội vàng muốn đi tới.

“Đứng lại!” Tưởng Viễn Chu lại giữ chặt cô.

“Tình Thâm, em về rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn về xung quanh, trong phòng khách đứng đầy cảnh sát, thấy Phó Kinh Sênh đi xuống, roàn roạt giơ súng nhắm vào hắn.

“Anh!”

“Đứng lại!” Một người cảnh sát chặn trước mặt cô ấy.

Phó Kinh Sênh bước từng bước xuống, bóng dáng cao lớn đi thẳng về phía Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ, ngẩng mắt thấy Lâm Lâm một tay ôm cổ Phó Kinh Sênh, con ngươi trắng đen rõ ràng đang nhìn cô.

“Lâm Lâm con xem, mẹ về rồi đây!”

“Mẹ, mẹ!!!”

Nước mắt Hứa Tình Thâm thiếu chút nữa rơi xuống.

“Phó Kinh Sênh, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Hai người cảnh sát một trái một phải, súng trong tay nhắm vào Phó Kinh Sênh.

“Bỏ đứa bé xuống!”

“Đồng chí cảnh sát, các anh đừng có như vậy, rốt cuộc tôi phạm phải chuyện gì?”

“Anh âm mưu bí mật can dự vào nhiều vụ án mạng. Hiện tại chúng tôi phải bắt anh, mời anh theo chúng tôi trở về.”

Khuôn mặt Hứa Tình Thâm hiện ra vẻ khó tin, Phó Lưu Âm bên cạnh cũng khẽ lắc đầu: “Không thể nào!”

Phó Kinh Sênh trong tay bế Lâm Lâm, cảnh sát cũng không cho người khác tới gần hắn.

“Bỏ đứa bé xuống.”

Người đàn ông nắm chặt bàn tay nhỏ của Lâm Lâm, nhìn bên cạnh từng cây súng đang nhắm ngay mình, tầm mắt hắn quay lại trên mặt Hứa Tình Thâm.

“Tình Thâm, Lâm Lâm ở nhà vẫn luôn nhớ em.”

Tưởng Viễn Chu giữ cổ tay Hứa Tình Thâm, nói: “Em nói bây giờ vẫn chưa hiểu Phó Kinh Sênh là người thế nào? Hắn không những là hacker, hắn còn là kẻ vạch kế hoạch của nhiều vụ án mạng. Em tưởng cái chết của Lăng Thận thật sự là ngoài ý muốn? Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy!”

Hứa Tình Thâm hất tay Tưởng Viễn Chu ra, muốn đi tới ôm Lâm Lâm, nhưng cảnh sát ngăn cô lại.

“Nguy hiểm!”

Bọn họ sợ Phó Kinh Sênh bắt cóc Lâm Lâm, cho nên bây giờ điều cần thiết là phải đảm bảo an toàn của Hứa Tình Thâm.

“Anh ấy sẽ không làm gì tôi…”

“Anh, bọn họ nói không phải sự thật, đúng không?” Khuôn mặt nhỏ của Phó Lưu Âm trắng bệch, làm thế nào cũng không có cách đem hai chữ “án mạng” liên quan tới Phó Kinh Sênh.

Người đàn ông biết những người trước mặt sẽ không để Hứa Tình Thâm tới gần hắn một bước, hắn khom lưng thả Lâm Lâm xuống đất. Lâm Lâm hơi hoảng sợ, bàn tay nhỏ một chút cũng không buông ra, há miệng gọi ba ba.

Đáy lòng Phó Kinh Sênh mềm nhũn, gỡ bàn tay nhỏ của Lâm Lâm ra.

Người cảnh sát ở gần hắn nhất chạy nhanh tới ôm Lâm Lâm đi. Đứa nhỏ hoảng sợ, cất tiếng khóc lớn: “Ba! Ba!”

Phó Kinh Sênh còn chưa kịp đứng lên đã bị hai người cảnh sát một trái một phải túm vai. Bọn họ kéo hắn dậy, sau đó còng tay lại.

Cổ họng Hứa Tình Thâm nuốt nhẹ: “Các anh làm gì vậy?”

“Tình Thâm, em hãy tin anh, dù thế nào thì anh cũng sẽ không làm hại Lâm Lâm.”

“Em biết…”

“Dẫn đi!”

Thấy Phó Kinh Sênh bị áp giải đi, Hứa Tình Thâm hơi lắc lắc đầu. Phó Lưu Âm bước nhanh tới, lại bị họ cản lại.

“Anh! Anh!”

“Tình Thâm!” Người đàn ông dừng chân lại. “Chăm sóc Âm Âm giúp anh!”

“Được.”

“Yên tâm, anh sẽ mau chóng trở về thôi.”

Phó Kinh Sênh bị áp giải đi ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu thấy có mấy người từ trên lầu đi xuống, anh tiến lên hỏi: “Thế nào?”

Viên cảnh sát dẫn đầu gật đầu: “Phải đem mấy thứ này đi, xem xem có thể khôi phục lại không. Chỉ sợ hắn đã đi trước chúng ta, tiêu hủy hết chứng cứ rồi.”

Hứa Tình Thâm không ngờ lúc mình trở về lại phải đối mặt loại sự tình này. Cô bế lấy Lâm Lâm, có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm phía cửa.

Viên cảnh sát kia bắt tay Tưởng Viễn Chu: “Anh Tưởng, lần này nhờ anh, anh không sao đó chứ?”

Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: “Vết thương nhỏ mà thôi.”

“Tên Phó Kinh Sênh này thật tàn nhẫn độc ác, hai lần đều muốn mạng anh. Bên bệnh viện chúng tôi đã phái qua đó rồi, cánh cửa kia trước đó đã bị người động tay động chân, cả chiếc xe tải chở đầy ống thép kia cũng có vấn đề.”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lạnh lùng: “Trước đó tôi chỉ nghi ngờ là hắn, nhưng không ngờ thật sự là hắn.”

“Hiện tại chỉ còn chưa nhận tội thôi, có điều kẻ càng như vậy sẽ càng không chịu mở miệng.”

Cảnh sát đã bắt được người nên nhanh chóng đi về.

Hứa Tình Thâm nhìn quanh xung quanh, buộc mình lấy lại tinh thần mà nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

“Phó Kinh Sênh muốn giết anh?”

“Phải.”

“Vì sao?”

“Tình Thâm, còn nhớ chuyện của dì nhỏ không? Dì ấy chết không phải do tai nạn mà là sau lưng có kẻ chuyên dày công sắp đặt thế cục. Sau đó Lão Bạch đã tiếp xúc với kẻ ấy, bọn anh giả bộ làm nhà họ Triệu ra mặt, nói muốn dùng tiền mua tính mạng anh. Lần trước ba em té trật chân làm vỡ kế hoạch của bọn anh. Còn hôm nay, anh vừa từ bệnh viện tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó lại ngẫu nhiên gặp tai nạn xe trên đường.”

Con ngươi u ám của Tưởng Viễn Chu đối diện Hứa Tình Thâm.

“Hết thảy những chuyện này đều do có người ở sau bức màn thao tác. Bây giờ cảnh sát cuối cùng cũng truy ra kẻ này, hắn chính là Phó Kinh Sênh.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, cảm giác như đang nghe chuyện trong phim.

“Phó Kinh Sênh?”

Lão Bạch đi vào vào, khuôn mặt không thể hiện gì, nói: “Phó Kinh Sênh muốn mạng của Tưởng tiên sinh, hơn nữa còn không chút nương tay. Nếu không phải Tưởng tiên sinh mạng lớn, hôm nay chúng tôi đã không về được rồi, nói không chừng đang sống sờ sờ lại bị cánh cửa kính nặng mấy trăm cân ở bệnh viện kia đè chết.”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm run run, bảo mẫu đứng bên cạnh đi tới, nói: “Đưa Lâm Lâm cho tôi đi, con bé cũng bị sợ rồi!”

Hứa Tình Thâm hơi buông tay, không nói một câu, xoay người đi tới sô pha ngồi.

Phó Lưu Âm ngồi bất động bên cạnh, hồn phách như ném đâu mất rồi.

Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm.

“Cái chết của Lăng Thận là kết quả của một sự tính toán tinh vi, căn bản không phải tai nạn. Nói cách khác, hắn bị người mưu sát. Còn có chuyện của Đinh Nguyệt, em đâu thể nào quên rồi chứ? Nhà họ Tống có thể thoát tội sạch sẽ là vì cái gì? Chính là bởi vì đàng sau bức màn có kẻ lên kế hoạch giúp, quét sạch sẽ dấu vết phạm tội, cho nên mới để hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật đến giờ.”

Hai tay Hứa Tình Thâm ôm mặt.

“Ý của anh là… những việc này tất cả đều là Phó Kinh Sênh làm?”

“Đến lúc đó, cảnh sát sẽ đem hành vi phạm tội của hắn công bố ra ngoài. Nhất định những chuyện liên quan tới hắn không dừng lại ở mấy chuyện anh đã nói đâu.”

“Không thể nào như vậy, không thể nào…”

Tưởng Viễn Chu cũng biết, lần này quá đột ngột, nhất định cô không tiếp thu được.

Lão Bạch đi đến cạnh anh.

“Tưởng tiên sinh, bây giờ làm sao ạ?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, căn nhà sẽ mau chóng bị niêm phong. Hứa Tình Thâm, em theo anh đi.”

“Tôi không đi.” Hứa Tình Thâm nói kiên định. “Tôi thế nào cũng không đi.”

“Em có nghĩ tới hậu quả để lại không?” Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh cô.

“Phó Kinh Sênh sẽ nhanh chóng bị vạch trần; đến lúc đó, có bao nhiêu người hận không thể giết hắn? Bọn họ tìm không được Phó Kinh Sênh sẽ tìm bọn em. Chưa cần nói đến người nào khác, nhà họ Lăng sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho em.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm vô cùng rối loạn, hai tay cô nắm tóc mà kéo.

“Dù cho vậy tôi cũng sẽ không đi theo anh. Tưởng Viễn Chu, anh mau rời khỏi chỗ này đi.”

“Lời này là do em nói nhé!”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại.

“Nếu Phó Kinh Sênh thật sự làm những chuyện đó, vậy thì tôi chấp nhận. Chính anh ấy đã có hành vi phạm tội thì chính mình phải chịu trách nhiệm, nhưng chuyện của Phó Kinh Sênh không liên quan tới anh, càng không có nghĩa anh ấy bị bắt thì tôi nhất định phải về với anh. Tôi không có lý do để ở cùng anh.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cổ họng khẽ nuốt, cảm giác vết thương ở cổ càng thêm đau đớn không chịu nổi.

Anh xoay người mà đi ra ngoài, cũng không ngoái đầu lại. Lão Bạch theo sát phía sau. Ra ngoài, cuối cùng người đàn ông vẫn dừng chân lại.

“Cho người canh giữ ở đây, bảo đảm an toàn của cô ấy.”

“Dạ.”

Phó Lưu Âm ngẩng lên, cô bò người tới cạnh Hứa Tình Thâm.

 “Chị dâu!”

Hứa Tình Thâm nhìn cô ấy.

“Âm Âm, đừng hoảng sợ! Sự tình vẫn chưa quyết định tới đâu.”

“Chị nói, những chuyện đó có thể do anh làm thật không?”

Hứa Tình Thâm nói không nên lời.

Tưởng Viễn Chu bị thương cô cũng đã thấy, cảnh sát không nói hai lời đã tới bắt người, nhất định đã nắm được một chút sự tình. Hứa Tình Thâm cầm cổ tay Phó Lưu Âm, bỗng nhiên cảm thấy lòng trống rỗng, cô cảm thấy ngôi nhà này hình như sắp tan nát rồi, không giữ nổi nữa rồi.

Tưởng Viễn Chu ngồi vào trong xe, Lão Bạch ngồi trước, nói: “Tưởng tiên sinh, về Cửu Long Thương đi ạ!”

“Ừ, về nhà!”

Bàn tay anh giơ lên, rơi xuống mặt, lúc này anh mới cảm giác tay mình hơi run.

Hóa ra anh cũng vô cùng hoảng sợ.

Hai lần tìm được đường sống giữa cái chết đều là thoáng nhìn thấy tử thần. Anh không tưởng tượng nổi, nếu lần nào đó anh không tránh được… vậy anh, có phải ngay cả nhìn mặt con lần cuối cũng không thể?



Bảo Lệ Cư Thượng.

Hứa Tình Thâm đứng bên cửa sồ trong phòng ngủ. Cô nhìn xuống dưới, nhìn thấy bóng người đang đi lại.

Lâm Lâm ngủ, Phó Lưu Âm ngồi ở sô pha. Đầu óc Hứa Tình Thâm đều toàn là vết thương trên cổ của Tưởng Viễn Chu, là cô tự tay khâu cho anh, nhưng trước đó cô thế nào cũng chưa không ngờ được Tưởng Viễn Chu bị thương bởi Phó Kinh Sênh.

Chẳng lẽ, Phó Kinh Sênh thật là muốn mạng của Tưởng Viễn Chu?

Chưa nói đến hiện tại anh chỉ là bị thương, lỡ đâu, lỡ như sự thật như Lão Bạch nói, thế thì tấm cửa kính kia nện xuống sẽ lấy mạng bọn họ thì sao?

Hứa Tình Thâm cảm thấy đau đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.



Hôm sau.

Sắc trời còn sớm, lúc Tưởng Viễn Chu xuống lầu, Lão Bạch đã chờ trong phòng khách.

Tới cục cảnh sát, Tưởng Viễn Chu đi vào một phòng. Anh nhìn đồng hồ.

 “Vẫn chưa nghỉ?”

Viên cảnh sát đứng hút thuốc, lắc lắc đầu, sắc mặt đầy mệt mỏi: “Hai máy tính mang về không mở được, hơn nữa Phó Kinh Sênh kiên quyết không nhận tội.”

“Nếu đã truy ra tới Bảo Lệ Cư Thượng rồi, người cũng bị bắt tại trận, hắn còn có thể không nhận tội?”

“Đúng vậy, hắn nói những chuyện đó không quan hệ tới hắn. Bây giờ tìm không thấy chứng cứ… đặc biệt khó giải quyết. Dù truy ra tới nhà rồi, hắn vẫn có thể chống chế, nói có thể bị kẻ khác giá họa.” Nói đến đây, người nọ rít mạnh điếu thuốc.

“Tôi cũng không tin không cậy được miệng hắn.”

“Hắn quá rõ một khi nhận tội sẽ đụng phải điều gì. Chỉ án tử của Lăng Thận đã có thể cho hắn ngồi mọt gông.”

“Đúng vậy! Mặt sau còn chưa biết chừng có thể liên quan sự tình ít nhiều, nếu thật sự đào ra được, có lẽ sẽ phá được rất nhiều án treo.”



Nhà họ Mục.

Tiếng chuông di động vang lên. Lăng Thời Ngâm mở mắt ra, bên cạnh giường trống không, Mục Thành Quân có thói quen dậy sớm. Cô ta đứng dậy lấy di động bắt máy: “Alo.”

“Thời Ngâm.” Bên kia truyền đến tiếng ông Lăng nói.

“Ba, sớm vậy có việc gì sao?”

“Ba mới hay tin, Phó Kinh Sênh bị bắt!”

Lăng Thời Ngâm nhíu nhíu mày: “Phó Kinh Sênh?”

“Chuyện của anh con khẳng định là do hắn làm. Nghe nói hắn đã âm mưu sắp đặt ra không ít án mạng, cảnh sát đang thẩm vấn.”

Lăng Thời Ngâm nghe vậy, giọng nói tràn ngập bi phẫn: “Con biết mà, anh con nhất định là do anh em họ Phó hại chết, còn cả Hứa Tình Thâm kia, cô ta cũng thoát không được can hệ. Trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp đến như vậy…”

Lăng Thời Ngâm nói đến đây lại nhẹ giọng nức nở: “Ba, chúng ta nhất định phải bắt đám người đó đền mạng cho anh.”

“Nhưng cái tên Phó Kinh Sênh đó hiện tại không chịu nhận tội.”

“Cái gì?” Lăng Thời Ngâm đứng dậy. “Cảnh sát bắt hắn chẳng lẽ không có chứng cứ sao?”

“Cảnh sát bắt hắn là bởi vì hắn muốn hại chết Tưởng Viễn Chu, nhưng đàng sau hắn nhất định liên quan tới một số chuyện lớn.”

Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay.

“Nhất định phải làm hắn nhận tội, như vậy anh mới có thể chết được nhắm mắt. Hắn còn muốn vùng vẫy trước cái chết đúng không? Không phải hắn còn vợ con sao? Con cũng không tin cái chết của anh, Hứa Tình Thâm không hề biết gì! Ba, ba yên tâm, con sẽ bắt cả đám bọn chúng đều phải đền mạng cho anh.”

“Thời Ngâm, con cũng đừng làm bậy! Nhà họ Lăng chúng ta chỉ có đứa con gái là con.”

“Ba yên tâm, bây giờ sau lưng con có nhà họ Mục, ai con cũng không sợ.”

Sau khi Lăng Thời Ngâm cúp điện thoại, trong mắt hiện ra một tia thâm độc.

[Top comment]

“Nếu như hôm nay Hứa Tình Thâm đi cùng Tưởng Viễn Chu, tôi sẽ rằng cô ấy vong ân phụ nghĩa.

Một người phụ nữ không tìm được việc làm, ôm đứa con trong bụng, đứa trẻ sinh ra sẽ phải cần đến tiền, hộ khẩu, cùng một loạt vấn đề.

Lúc này Phó Kinh Sênh đưa tay giúp đỡ, sau khi Lâm Lâm sinh ra, Phó Kinh Sênh cũng coi bé như con ruột của mình, còn đặc biệt nhấn mạnh với Hứa Tình Thâm rằng dù có xảy ra chuyện gì cũng không làm tổn thương con bé.

Hứa Tình Thâm là một người vợ trên danh nghĩa, nên cô không thể biết những chuyện trước đây Phó Kinh Sênh đã làm. Sau khi xảy ra chuyện, lẽ nào cô xoay người là có thể đi cùng Tưởng Viễn Chu?

Nếu như vì Tưởng Viễn Chu bị thương mà Hứa Tình Thâm có thể đi theo anh, là có thể hòa hợp, là ngay lập tức có thể tin tưởng Phó Kinh Sênh là một kẻ thao túng. Ngược lại, tôi thấy phản ứng này của cô ấy rất bình thường... Có muốn trách thì trách người bày cuộc, ừ, tôi đoán chính là họ Phó kia...

Còn Lăng Thời Ngâm nữa, cũng thật là vẫn còn mặt mũi, cô cho là nhà họ Mục sẽ vì cô mà đối đầu với Tưởng Viễn Chu sao, cũng không biết lấy đâu ra tự tin như vậy, thật sự là rất khôi hài...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện