Cho đến lúc bình tĩnh lại, cuối cùng tinh thần rời nhà trốn đi của tôi cũng trở về. Bàn tay siết chặt tôi của Tạ Sơ buông ra, phía dưới còn tham lam chen vào, miệng còn lẩm bẩm sao lại chặt như vậy, không thể đi vào.

Tôi suýt nữa bị chọc cười, dùng cùi chỏ đánh mạnh lên người Tạ Sơ một cái mới bò dậy.

Phần da bị ma sát dưới mông tôi bị mài đến tê dại, vừa rồi bị người ma sát mạnh như vậy, cửa huyệt phía sau cũng bị làm cho hơi mở ra. Lúc Tạ Sơ đẩy quy đầu vào còn không chịu thỏa mãn nhưng giới hạn cũng chỉ đi vào một chút như vậy.

Tạ Sơ mang gương mặt đỏ ửng nằm thở dốc trên ghế, từ xương quai xanh đến bụng cũng ướt một mảng lớn, tất cả đều là mồ hôi.

Tôi ngồi lên một chiếc salon khác, châm cho mình một điếu thuốc. Tôi muốn chậm rãi, chậm rãi tiêu hóa cảm giác hoảng hốt sau khi suýt bị khai bao của mình.

Phía sau không ngừng chảy tinh dịch, mông tôi tràn ngập cảm giác dính ướt rất không thoải mái.

Salon truyền tới âm thanh cót két, là Tạ Sơ bò qua. Cậu ấy rút mấy tờ giấy lau giữa đùi cho tôi.

Tôi rất hưởng thụ sự hầu hạ của cậu ấy, cho nên vô cùng tự nhiên nằm trên salon, cắn thuốc lá nhìn Tạ Sơ, nâng chân phải khoác lên vai cậu ấy để Tạ Sơ có thể thuận lợi lau sạch cho tôi.

Có lẽ hình ảnh trần truồng mở rộng hai chân này có chút kích thích, hoặc mảnh đất giữa hai đùi tôi bị chà đạp vô cùng thê thảm? Dù sao chắc là tên nhóc này có cảm giác vô cùng thành tựu, vì cậu ấy lập tức cứng rắn, cơ thể nóng hầm hập đè lên đùi tôi.

Tôi hơi nâng người lên, nhìn Tạ Sơ. Trên mặt đối phương không thể hiện cái gì, thậm chí có thể nói là mặt không biểu cảm, chỉ liếc qua một cái rồi lại cẩn thận dọn dẹp mảnh đất kia của tôi.

Tôi thầm buồn cười, cố ý hơi đưa đùi phải vào, đầu ngón chân lướt qua bờ vai cậu ấy, trượt qua ngực như muốn trêu chọc Tạ Sơ.

Sắc mặt Tạ Sơ không thay đổi, cậu ấy bắt lấy mắt cá chân của tôi, lập tức áp đùi phải của tôi lên trước ngực.

Tôi bị ép nằm xuống, không phản kháng cũng không giằng co, chỉ yên lặng chờ Tạ Sơ mặc quần cho tôi.

Nói thật, tôi cảm thấy tên nhóc Tạ Sơ này hơi mắc chứng OCD.

(*Chứng OCD: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một chứng rối loạn về tâm lý, thường có những lo lắng vì những lý do không chính đáng buộc bản thân người bệnh phải làm ra những hành vi mang tính bắt buộc để giảm bớt căng thẳng.)

Tôi là kiểu người lôi thôi, bình thường sau khi xả xong sẽ mang theo dấu vết đi ngủ.

Nhưng Tạ Sơ thì không như vậy, cậu ấy chẳng những đánh răng rửa mặt, còn lau người dọn dẹp lại mặc quần áo cho tôi.

Dù tôi không đứng đắn quyến rũ cậu ấy, Tạ Sơ cũng khép chân tôi lại mặc quần cho tôi.

Hơn nữa còn biết kiềm chế dục vọng, chỉ cần cậu ấy không muốn, cho dù bản thân cứng rắn không chịu nổi, cậu ấy cũng không để tôi chạm vào, vô cùng ngang ngược, như một ông già.

Tôi đã hơi buồn ngủ, chờ Tạ Sơ mặc quần cho tôi xong tôi mới miễn cưỡng mở mắt ra nói: “CMN cậu còn chưa liếm cho tôi, sáng mai đến phòng tôi, dùng miệng gọi tôi dậy.”

Tạ Sơ chưa nói được hay không nhưng tôi cảm thấy chắc chắn cậu ấy đã đồng ý.

Dù sao cậu ấy cũng là kiểu người nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ biết dùng hành động để chứng minh.

Đúng như dự đoán, hôm sau khi tôi còn ở trong mộng đã có người chui vào chăn tôi, cởi quần ngủ của tôi, vuốt mông bắt đầu khẩu giao cho tôi.

Tôi còn chưa tỉnh táo lắm, chỉ hơi nhấc mông lên, muốn đẩy sâu vào cái miệng kia.

Kết quả phía sau đột nhiên bị thoa gì đó lạnh như băng khiến tôi lập tức tỉnh táo.

Tôi vén chăn lên, hơi mở mắt, giọng nói khàn khàn: “Cậu làm gì vậy, bôi cái gì cho tôi đó?”

Tạ Sơ nhổ cái kia của tôi ra, dùng đôi môi bị tôi mài đến đỏ bừng đáp: “Tối hôm qua chỗ kia của anh hơi sưng, tôi bôi thuốc cho anh.”

“Không cần, không đau.”

Tạ Sơ cũng không trả lời, chỉ cố chấp tách hai chân tôi ra không cho khép lại.

Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy, thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu ấy mấy tuổi, nên nhường một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện