Tạ Sơ vừa dứt lời, trái tim tôi lập tức đau đớn, vừa chua vừa chát. Loại cảm giác đó là cảm giác trước nay chưa từng có, rất mới lạ.

Khiến tôi có chút khó chịu, có chút không biết làm sao.

Tôi xoay tay ôm lấy Tạ Sơ, một lúc sau mới mở miệng, tiếng vừa phát ra, tôi mới phát hiện giọng của tôi khàn đi. “Lúc nào? Hai người… hẹn hò khi nào.”

Vòng ôm của Tạ Sơ siết chặt, tôi nghe giọng nói rầu rĩ của cậu ấy từ hõm cổ tôi truyền tới: “Ngày vừa về từ bệnh viện.”

“…”

Tôi còn có thể nói cái gì, không còn lời nào để nói.

Tạ Sơ có thể được một bát bánh gạo nếp của tôi dỗ vui vẻ, mà đàn em lại ở cạnh cậu ấy vào thời điểm cậu ấy khó chịu nhất.

Hẹn hò là chuyện vô cùng bình thường, chẳng lẽ cậu ấy còn có thể ở bên tôi? Hay là trách móc Tạ Sơ đã hẹn hò còn làm mấy việc này với tôi?

Có tư cách gì, người ban đầu dạy Tạ Sơ vụng trộm lại chân đạp mấy chiếc thuyền còn không phải là tôi sao?

Không phải tôi thích lên giường với người có người mình thích nhất sao.

Rõ ràng tôi nên hài lòng mới đúng!

Suy nghĩ trong tim càng lúc càng rõ ràng, gần như giương nanh múa vuốt bổ nhào đến trước mặt tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào tình cảm tôi không muốn thừa nhận.

Nhưng vậy thì sao! Tôi có quá nhiều người như vậy! Dù Tạ Sơ đặc biệt hơn một chút, vậy thì sao?

Như đã chắc chắn suy nghĩ trong lòng, tôi vỗ bả vai Tạ Sơ một cái, cười mắng: “Cậu được đấy, nhanh lên tay như vậy, không uổng tôi làm một tấm gương tốt lâu như vậy.”

Tạ Sơ như là thở phào một cái, cậu ấy cũng nhìn tôi cười: “Cho nên, anh trai, sau này chúng ta đừng như vậy nữa, những chuyện đó… em chỉ muốn cùng cậu ấy.”

Suýt nữa là tôi không thể giữ nổi nụ cười dối trá của mình, tôi chỉ cảm thấy toàn thân bị chọc đau đớn.

Đây coi như là tôi bị một người giơ chân đá đi, còn là giống một tên ngu ngốc muốn lấy lòng đối tượng, kết quả sau đó đối tượng không muốn tiếp tục, vì đối tượng muốn lấy lòng một đối tượng khác.

Không cách nào duy trì biểu cảm, tôi đẩy Tạ Sơ ra, rời khỏi phòng cậu ấy.

Tạ Sơ cũng không cản tôi, chỉ yên lặng nhìn tôi rời đi, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng, khóa lại.

Thì ra từ ngày trở về từ bệnh viện đó, cậu ấy khóa cửa là có ý này.

Cậu ấy hẹn hò, cho nên cậu ấy không muốn làm mấy chuyện xấu hổ kia với tôi nữa.

Mẹ nó, sao tâm trạng lại khó chịu như vậy.

Tôi đứng trước cửa phòng Tạ Sơ một lúc rồi mới chạy trở lại phòng mình. Mặc quần áo đeo đồng hồ, cầm ví mở điện thoại, tìm mấy bạn giường bình thường hay qua lại, xem có ai rảnh rỗi.

Bây giờ tôi muốn làm tình, vô cùng muốn!

Nếu tiếp tục ở nhà, trong cơn xúc động tôi sẽ làm ra vài chuyện khiến tôi hối hận, hiện tại tôi chỉ muốn khiến đầu mình sạch sẽ.

Tôi vội vã ra ngoài, lái xe ra khỏi gara.

Tiếng động rất lớn, lại không có một ai bị quấy rầy.

Vì tôi vốn hoang đường, nửa đêm ba giờ mở gara lái xe ra ngoài là chuyện thường như cơm bữa, cho nên bảo vệ vô cùng phối hợp mở cửa cho tôi, còn cười hì hì hỏi tối nay tôi lại đi đâu chơi.

Điện thoại tôi đặt trên đầu xe sáng lên, là điện thoại của Tạ Sơ, chắc là cậu ấy nghe tiếng động tôi gây ra cho nên gọi qua.

Nhưng tôi nghĩ, chính cậu ấy thích thể hiện dục vọng độc chiếm của mình, tôi mới có thể tự tin như vậy, hôm nay coi như tự vả.

Cho nên tôi cắt đứt cuộc gọi của Tạ Sơ, ngược lại gọi điện cho lão Trần tài xế. “Tối nay tôi đi np, đợi sáng mai Tạ Sơ đi học thì nói cho cậu ấy biết, mấy ngày tới tôi không đưa cậu ấy đi học được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện