Trên người nam nhân nóng như bếp lò, bàn tay đông cứng của Tống Gia Ninh rất nhanh liền ấm áp lên, lại biến thành mềm mại non nớt, chỉ còn hai chân vẫn còn lạnh. Tống Gia Ninh không muốn để Thọ vương lại dùng thân thể giúp nàng ủ ấm chân, vùi ở trong lòng hắn nhỏ giọng nói: "Vương Gia, trước khi ngủ ngâm chân có trợ yên giấc, chúng ta cũng ngâm chân nhé?"

Triệu Hằng nghe vậy, chân xê dịch về phía nàng, cách hai tầng vớ cũng có thể cảm nhận độ lạnh trên chân nàng, liền buông nàng ra.

Tống Gia Ninh ngồi dậy, lắc chuông.

Song nhi, Lục nhi cùng đi vào.

Tống Gia Ninh bảo các nàng bưng nước rửa chân, hai nha hoàn lĩnh mệnh, đang muốn đi, chợt nghe trong trướng truyền đến một giọng nam nhân trầm thấp: "Trà."

Hai nữ nhân đáp lại, Lục nhi đi ra ngoài dặn dò, Song nhi nhanh chóng rót hai chén trà hơi nóng. Màn lụa một lần nữa vén lên, Tống Gia Ninh ngồi ở cuối giường, búi tóc vừa mới ôm qua có chút rối loạn, lỏng loẹt rơi xuống dưới một nhúm tóc, lộ ra lười biếng tùy ý, hai tay nâng bát trà, hài lòng liên tục uống ngay vài ngụm. Triệu Hằng nhìn, càng thêm xác định lúc vừa trở về là nàng muốn uống trà, thế nhưng hắn lại đuổi nha hoàn đi.

Để xuống bát trà đã đưa tới bên miệng, Triệu Hằng một ngụm cũng uống không vô.

Song nhi khẩn trương mặt không còn chút máu, Vương Gia gọi trà nhưng lại ngửi một cái cũng không uống, là nước trà có chỗ nào không tốt sao?

Tống Gia Ninh cũng chú ý tới, ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, kỳ quái hỏi: "Vương Gia sao không uống?"

Triệu Hằng liếc nhìn nàng một cái, một lần nữa giơ bát trà lên, uống hai ngụm thì không uống nữa.

Song nhi lần đầu tiên cảm kích tật miệng của Vương Gia, nhất định là cảm thấy chuyện nhỏ mới không có lãng phí nước bọt ở trên người nàng, nếu là người nói chuyện lưu loát, tám phần đã sớm giáo huấn nàng. Cung kính nhận lại bát trà, đám tiểu nha hoàn bên ngoài bưng hai chậu nước rửa chân, Song nhi nhìn chậu nước bốc sương trắng này, tim lại thót lên, nước ấm vái trời phù hợp đi.

Thật ra có hơi nóng, nhưng ngâm chân thích hợp nhất, Tống Gia Ninh thả hai chân vào trong nước, thoải mái mà thở một hơi, một đôi bàn chân trắng tinh sạch sẽ dán lên đáy bồn, không nhúc nhích. Triệu Hằng trước kia sinh hoạt thường ngày đều là Phúc công công hầu hạ, hắn càng quen nước hơi ấm, ánh mắt nghiêng qua, thấy nàng không có ghét bỏ nước nóng, hắn liền nhịn xuống hơi hơi không thoải mái này, mặt không thay đổi ngâm chân.

Lau chùi xong, Tống Gia Ninh mang giầy vào, hầu hạ Triệu Hằng cởi áo, cả người ấm ấm áp áp, tay chân lanh lẹ.

Triệu Hằng cúi đầu nhìn nàng, nhớ lại đủ loại chuyện tối nay, đột nhiên cảm thấy nàng vô cùng cẩn thận, hắn không phải hồng thủy mãnh thú, nàng sao lại sợ đến mức lạnh cũng không dám nói? Lạnh nóng cũng không dám nói, vậy nếu nàng ở bên ngoài chung đụng với người khác bị ủy khuất gì, hoặc là gặp được phiền toái gì, có phải lại không dám báo cho hắn hay không?

Nàng là Vương Phi, là thê tử của hắn, không phải thái giám nha hoàn chỉ cần hầu hạ hắn là đủ rồi.

"Nếu như, muốn cầu cạnh ta, bất kể lớn nhỏ, cố gắng mở miệng." Hắn nhìn nàng nói, giọng nói chậm chạp, lộ ra vài phần ngưng trọng.

Lời này hắn đã từng nói qua một lần khi ủ ấm tay cho nàng, Tống Gia Ninh dịu dàng mà dạ một tiếng, mặt mày thuận theo, không có một chút vui mừng khi được nam nhân sủng ái. Triệu Hằng đoán nàng không có để ở trong lòng, không có thật sự hiểu ý của hắn, nhíu mi, bổ sung: "Dám can đảm giấu giếm, tất phạt."

Tống Gia Ninh lại càng hoảng sợ, sững sờ tại chỗ. Hắn nói lời hay, nàng cho rằng là ban thưởng, trong lòng ngòn ngọt liền cho qua, hiện tại hắn lại muốn bởi vì nàng giấu giếm một chút chuyện lạnh nóng không quan trọng gì mà phạt nàng, Tống Gia Ninh lập tức xem lời nói kia trở thành mệnh lệnh phải tuân thủ, vội nhổm người hành lễ: "Vương Gia yên tâm, ta nhớ kỹ rồi."

Nhìn dáng vẻ trông gà hoá cuốc lúc này của nàng, trong đầu Triệu Hằng không khỏi hiển hiện tình hình tối hôm qua, nàng đẩy hắn ra, mình thì ôm lấy chăn nghiêng đầu ngủ khò. Bình tĩnh mà xem xét, Triệu Hằng càng thích nàng như vậy, thích thì làm, không thích ngay cả hắn cũng dám cự tuyệt, người giống như có sinh khí, hiện tại, quá ngoan.

"Ngủ đi." Triệu Hằng tự mình cởi trung y, đi đến giường bạt bộ.

Tống Gia Ninh vô thức nhìn hắn, lúc này vừa nhìn liền bị dọa hết hồn, vậy mà ở trên tấm lưng như ngọc của hắn phát hiện mấy dấu móng tay, ở đâu ra, khẳng định là nàng cào đó a...

Tống Gia Ninh cúi đầu, phát hiện móng tay quả nhiên hơi dài, âm thầm quyết định ngày mai mau cắt thôi, về phần đêm nay...

Hai khắc đồng hồ sau, Tống Gia Ninh gắt gao siết chặt đệm giường, kiên quyết không bao giờ đi ôm hắn nữa, sợ lại làm tổn thương thân thể cao quý của Vương Gia.

Triệu Hằng người ở phía trên, thấy rất rõ ràng, nàng nhiều lần đều tay giơ lên rồi, nửa đường lại đi túm chăn. Ngực nhảy lên một luồng lửa, Triệu Hằng mãnh liệt ôm người lên.

Vừa cùng nhau ngã xuống, Tống Gia Ninh không có bất kỳ chuẩn bị nào, cả kinh hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ của hắn, đầu gác lên đầu vai hắn, ra sức chống đỡ, trong miệng ô ô mà cầu hắn: "Vương Gia, Vương Gia đừng như vậy..." Hắn đây là muốn mạng của nàng mà, mới buổi tối thứ hai liền chơi đa dạng như vậy.

Nàng một hơi nói nhiều lời như vậy, tay vòng quanh cổ hắn, cả người mềm mại ấm áp ngăn lại hắn, Triệu Hằng thích nàng như vậy, cố ý ấn eo nàng hù dọa nàng. Tống Gia Ninh thật sự không chịu đựng nổi, vừa sốt ruột tay nhỏ nắm lấy bả vai hắn, lại tặng cho hắn một đôi dấu móng tay, thở phì phò càng không ngừng hô to Vương Gia.

Triệu Hằng nở nụ cười, đổi thành cách ôm nàng bình thường, một tay ôm eo nàng, một tay đẩy ra tóc đen xốc xếch bên tai nàng, chế trụ cái ót hôn miệng nàng. Nàng ngoan ngoãn không có một chút nóng nảy, cần phải bị bức ép đến mức nóng nảy mới được, Triệu Hằng không hài lòng lắm về điểm ấy, nhưng phi thường hài lòng thân thể mềm mại của nàng, hôn không đủ bóp không đủ.

Bởi vì mang theo một chút bất mãn, hắn hôn hơi cường thế dồn dập, Tống Gia Ninh rất nhanh liền không thể chống đỡ được, bàn tay nhỏ bé đẩy bả vai hắn, giấu đầu đi muốn lấy hơi. Nàng trốn hắn đuổi theo, né tránh, hai người một lần nữa té xuống, nàng ai ôi!!! Kêu đau, chê hắn đè chân của nàng, Triệu Hằng thích thú nâng chân nàng lên, không ngờ một động tác vô tình, lại đạt được thú vị nhiều hơn.

Tống Gia Ninh linh hồn nhỏ bé đều bị hắn đụng đi ra, lại càng không cần phải nói lý trí, hai tay khoác ở trên cổ hắn, nước mắt vừa rơi đều bị hắn đánh bay. Nhắm mắt lại cầu Vương Gia, Vương Gia không nghe, Tống Gia Ninh mở to mắt cầu, nhưng chỉ thấy hắn khuôn mặt tuấn tú mơ hồ lắc lư, vốn không để ý tới nàng. Tống Gia Ninh liền vừa khóc vừa gọi, cuống họng cũng khàn rồi, hắn rốt cuộc ra hết sức lực, Tống Gia Ninh khó có thể tin mà trừng to mắt, miệng nhỏ cũng tròn tròn mở to, nhưng không phát ra được một âm.

Triệu Hằng cái trán chống ván giường, hít thở ồ ồ, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt chiếm giữ mây mù phảng phất muốn hội tụ thành mưa, rơi ở trên người nàng. Nàng hai gò má ửng hồng, gương mặt ướt át như cánh hoa mẫu đơn được nước mưa tưới nhuần, bờ môi đỏ hơn, Triệu Hằng nhịn không được lại chặn miệng của nàng, lại ăn một lần thật lâu.

Nàng như vậy, có khuyết điểm gì hắn đều không để ý, chỉ mong nàng thân thể khoẻ mạnh chút, có thể chịu đựng được lâu hơn chút.

"Chân..."

Hắn rốt cuộc ăn miệng nàng đã đủ rồi, Tống Gia Ninh cũng rốt cuộc có cơ hội mở miệng, hữu khí vô lực nhắc nhở hắn.

Triệu Hằng lúc này mới buông chân nàng xuống, trở mình xuống dưới, đơn giản dọn dẹp bản thân một chút, vừa quay đầu lại, thấy nàng vẫn chống chân nằm ở đằng kia, bàn tay nhỏ cố gắng nắm chăn, run rẩy với không tới, vừa nhìn chính là trở mình cũng không còn khí lực. Triệu Hằng ném khăn đi, xoay người lại ôm lấy nàng, một tay đặt hai chân đang run lên của nàng để nằm ngang, một tay kéo chăn giúp nàng đắp lên, đầu lộ ở bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn này như Mẫu Đơn uống say, một mảnh đỏ hồng.

"Yếu đuối." Triệu Hằng sờ sờ mặt nàng, lần đầu tiên nói chuyện này cùng nàng.

Tống Gia Ninh mở to mắt, thấy hắn vẻ mặt thoả mãn, trong mắt dường như mang theo ý cười, nàng không khỏi thanh minh cho bản thân: "Còn không phải Vương Gia..." Nói đến một nửa, lý trí thu hồi, vội vàng im lặng.

Triệu Hằng điểm môi nàng: "Ta sao?"

Tống Gia Ninh rụt cổ lại lắc đầu, không dám nói, cũng không biết xấu hổ mà nói ra.

"Nói." Triệu Hằng trầm mặt, giống như thẩm vấn.

Tống Gia Ninh sợ, cắn cắn bờ môi, quay đầu nói: "Vương Gia, Vương Gia phong thái quá lớn."

Yếu ớt đáp lại lời của hắn, cuối cùng cũng nói được uyển chuyển chút ít, bằng không thì Tống Gia Ninh thật nói không nên lời hắn quá dũng mãnh.

Triệu Hằng hiểu ý của nàng, vén chăn lên, ôm cả người mềm mại đầy mồ hôi ẩm ướt của nàng nói: "Sau này, ăn nhiều một chút."

Ăn được nhiều mới có thể lớn lên cao lớn thật tốt, chính là phong thái lớn, nàng cũng chịu được.

Tống Gia Ninh nói mình ăn đã nhiều, há miệng cổ họng khó chịu, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng mới phát ra âm thanh: "Khát..."

Triệu Hằng vừa nãy không có lên tiếng, nhưng hắn chảy một thân mồ hôi, cũng cảm thấy khát, liền nắm chuông lắc. Song nhi gác đêm, nghe được động tĩnh cúi đầu đi đến, trong phòng giữ lại một chiếc đèn, mông lung có thể thấy được trong trướng Vương Gia nằm đưa lưng về phía nàng, gắt gao ôm lấy Vương Phi. Nghĩ đến Vương Phi liên tục kêu khóc nửa canh giờ, không biết trong trướng xảy ra chuyện dời sông lấp biển gì, Song nhi hai gò má nóng lên, nghe Vương Gia muốn trà, nàng nhanh chóng đi ra bên ngoài chuẩn bị.

Đợi nàng bưng nước trà đi vào, chỉ thấy Vương Gia mặc trung y ngồi ở bên giường, Song nhi cúi đầu đi vào màn lụa, một cỗ mùi vị không rõ đánh tới, vô cùng kiều diễm.

"Chuẩn bị nước, tắm gội."

"Vâng." Song nhi để cái khay trên tủ thấp, cúi đầu lui ra ngoài.

Trên khay một ấm trà hai tách trà, Triệu Hằng trước cầm một tách trà, Tống Gia Ninh trông mong nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn muốn đưa cho nàng, Tống Gia Ninh vội vàng chống đầu lên, một tay níu lại góc chăn không để cho chăn rơi xuống, một tay vươn ra đón tách trà. Cánh tay kia trắng như ngọc non nớt như mỡ, trơn bóng lộ ở bên ngoài, Triệu Hằng lo lắng nàng bị cảm lạnh, bảo nàng rút cánh tay về, hắn trực tiếp đưa tách trà đến bên miệng nàng.

Tống Gia Ninh xấu hổ liếc hắn một cái, dựa sát tay hắn uống vài ngụm, Triệu Hằng thấy cánh tay nàng chống thân thể còn đang run rẩy, bất đắc dĩ ôm cả người và chăn vào trong ngực, bảo nàng gối lên khuỷu tay mình, tiếp tục mớm nước.

Tống Gia Ninh coi như hiểu rõ nam nhân, sau khi thoả mãn rất cam lòng ôn nhu, cũng không khách khí, yên tâm thoải mái hưởng thụ Vương Gia hầu hạ. Liên tục uống hai chén trà, cuối cùng hết khát, ngửa mặt lên, nhìn hắn tự rót tự uống, cũng uống hai chén. Hắn khoác trung y lỏng loẹt, lộ ra một mảnh lồng ngực, lúc uống trà, yết hầu cao thấp chuyển động. Cùng giường hai đêm, Tống Gia Ninh lần đầu tiên có cơ hội đánh giá thân thể của nam nhân, Trước kia tuy rằng ôm thành một đoàn, nhưng nàng không có rảnh nhìn đâu.

Sau đó Tống Gia Ninh liền phát hiện, Thọ vương nhìn như đơn bạc, thư sinh, trên người lại rất rắn chắc, lồng ngực hơi phình ra, vừa tuấn nhã vừa nội liễm, vừa ẩn chứa sức lực dồi dào. Vạt áo rộng mở không nhiều lắm, đi xuống nàng nhìn không thấy, nhưng Tống Gia Ninh mơ hồ nhớ rõ, giống như sờ qua mấy khối lập phương rắn chắc khó chịu.

Quách Kiêu thân thể cường tráng, là vì quanh năm tập võ, chẳng lẽ Vương Gia cũng có kiên trì luyện võ?

Tống Gia Ninh suy nghĩ miên man, trước mắt bỗng nhiên thêm một bát trà, nàng vô thức sáp đầu qua, cúi đầu uống.

Triệu Hằng nhẹ nhàng nở nụ cười, trách không được nhìn chằm chằm vào hắn, quả nhiên không uống đủ, như chim tước chờ người đút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện