Nhi tử chọn Vương Phi chỉ nhìn khuôn mặt, Tuyên Đức Đế lại không thể tùy tùy tiện tiện định con dâu, nghiêm mặt nói: "Con hồi phủ trước, để trẫm suy nghĩ một chút."
Triệu Hằng cam chịu, hành lễ cáo lui.
Hắn buổi sáng tiến cung, Sở vương buổi chiều mới nhận được tin tức, sau khi hết bận việc phải làm, liền đi Thọ vương phủ.
Triệu Hằng ở thư phòng chờ đợi một ngày, lúc này đã đến bên cạnh hồ sen trong nội viện, thời tiết đầu mùa đông, lá sen sớm đã héo rũ, cá cũng không thấy tăm hơi, hắn chắp tay đứng ở trên cầu gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, cũng không biết đang nhìn cái gì. Sở Vương ngó ngó đệ đệ, hỏi dò: "Ban ngày đệ tiến cung, đi cầu phụ hoàng tứ hôn?"
Triệu Hằng gật đầu.
Sở Vương vui vẻ: "Phụ hoàng nói như thế nào?" Nghĩ đến đệ đệ sắp lập gia đình, Sở Vương quả thực so với lúc chính mình đính hôn còn vui hơn. Thật sự là đệ đệ hũ nút này quá mức làm hắn bận tâm, cưới vợ có vợ quản, hắn làm ca ca mới có thể một lòng hầu hạ Tiểu Tổ Tông trong nhà vừa sinh ra.
"Ông ấy muốn cân nhắc." Nói xong rồi, Triệu Hằng cầm hòn đá nhỏ trong tay xoay một lúc rồi ném vào trong nước.
Nụ cười trên mặt Sở Vương cứng lại, lập tức hiểu rõ, cười vỗ vỗ bả vai đệ đệ: "Đừng có gấp, khi ta cầu phụ hoàng chỉ hôn chị dâu ngươi cho ta, phụ hoàng cũng nói như vậy, qua bảy tám ngày mới cho lời chắc chắn. Hôn nhân đại sự, phụ hoàng muốn xác nhận cô nương tự chúng ta chọn có thể làm Vương Phi hay không, khẳng định cần có thời gian, đây cũng là bình thường."
Triệu Hằng nhìn huynh trưởng, vẻ mặt không có thay đổi gì, nhưng ngực thư thái vài phần. Phụ hoàng cố ý chỉ ra thân phận của nàng, hắn còn tưởng rằng trong miệng phụ hoàng cân nhắc liền thể hiện ông không đồng ý.
Tiễn huynh trưởng, Triệu Hằng tiếp tục mỗi ngày luyện chữ vẽ tranh, sau năm ngày, trong cung truyền đến tin tức, gọi hắn tiến cung.
"Phụ hoàng." Lần nữa bước vào Sùng Chính điện, Triệu Hằng cung kính hành lễ.
Tuyên Đức Đế vẫy vẫy tay, lấy ra tấu chương của nhi tử nói: "Năm trước trẫm đã nói qua, bảo con tự chọn Vương Phi hợp tâm ý, nhưng nha đầu Quách gia thân phận đặc thù, trẫm phải bảo đảm nàng có thể đảm nhiệm vị trí Vương Phi. Như vậy, đầu xuân sang năm trẫm sẽ an bài tuyển tú, cho nàng ở trong cung học quy củ một tháng cùng với tú nữ khác, nếu nàng có thể kiên trì đến cuối cùng, trẫm sẽ tứ hôn cho con."
Triệu Hằng ánh mắt khẽ biến, “kiên trì đến cuối”, phụ hoàng chẳng lẽ muốn khảo nghiệm nàng?
"Lời này trẫm chỉ nói với một mình con, con đừng vụng trộm báo tin cho nàng." Tuyên Đức Đế giống như vui đùa nói.
Triệu Hằng lập tức nói: "Nhi thần không dám."
Ngồi xe ngựa trở lại Vương Phủ, đi vào trong, Triệu Hằng mắt nhìn Vệ Quốc Công phủ bên cạnh, ngẫm lại thời gian tuyển tú chỉ còn bốn, năm tháng, nàng vừa mới dịu xuống từ chỗ Lỗ Trấn, sang năm Quách gia lại phải gả ra hai vị cô nương, ít nhất trước khi Tam cô nương xuất giá, Quách Bá Ngôn có lẽ cũng sẽ không thay nàng an bài hôn sự.
Như thế, hắn an tâm chờ là được.
~
Tháng 11, kinh thành rơi xuống một trận tuyết, tuyết tan trời càng lạnh hơn, Tống Gia Ninh ước gì có thể cả ngày đều ở trong phòng chỗ nào cũng không đi, nhưng Mậu Ca Nhi tinh thần vô cùng tốt, buổi sáng cơm nước xong xuôi muốn chạy ra ngoài, nhưng lại nhất định muốn ở cùng tỷ tỷ. Tống Gia Ninh mỗi lần đều cự tuyệt, nhưng bị đệ đệ trắng trắng mập mập làm nũng, Tống Gia Ninh liền kiên trì không nổi, phủ thêm áo choàng ôm lò sưởi tay, cam chịu số phận cùng đệ đệ bị gió bắc thổi.
Trời đông giá rét, hồ nước trong hoa viên Vệ Quốc Công phủ cũng kết một tầng băng dày. Đôi song sinh làm ra hai chiếc xe băng cho Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi, thật ra chính là hai cái chậu gỗ tròn, bên trong trải nệm bông thật dày, phía sau còn có thành ghế dựa vào, sau đó phía trước kéo hai sợi dây, bảo gã sai vặt kéo trên mặt hồ đóng băng.
Hai thằng bé đều rất thích, trời sáng liền hẹn đến hồ băng chơi, thi đấu xem ai chạy trước hồ một vòng. Gã sai vặt kéo xe hồng hộc thở ra khói trắng, hai tiểu ca ngồi trên xe băng hưng phấn kêu to. Tống Gia Ninh không dám đi chơi băng, lại lo lắng bỏ lại đệ đệ, liền gọi Song nhi chuyển cái ghế, nàng ngồi ngay hướng Nam, lười biếng phơi nắng.
Lan Phương tỷ tỷ không thích ra ngoài, Vân Phương còn bị Thái phu nhân hạn chế, Quốc Công Phủ to như vậy chỉ có nàng mỗi ngày dỗ dành đệ đệ.
Ngày hôm đó Tống Gia Ninh đang ngồi ở trên ghế đọc sách, Song nhi bỗng nhiên tới gần, nói khẽ: "Cô nương, biểu công tử đã đến."
Vệ Quốc Công phủ hiện chỉ có một biểu công tử, Tống Gia Ninh quay đầu, quả nhiên trông thấy Lương Thiệu đang dọc theo bờ hồ đi về phía nàng, hắn mặc trường bào trúc xanh, khuôn mặt tuấn tú được ánh mặt trời chiếu sáng, như thần tiên xuất hiện, toàn thân độ một tầng kim quang. Nhưng Tống Gia Ninh biết người đàn ông bên trong đạo kim quang này đến cùng có bao nhiêu dối trá, do đó chỉ nhìn một lần liền dựa vào thành ghế, tiếp tục lật sách xem.
"Gia Ninh biểu muội thật có nhã hứng."
Lương Thiệu chậm rãi tới gần, nhìn cô nương núp trong ghế tử đàn to lớn nói, ánh mắt khó nén kinh diễm. Nàng khoác áo choàng màu mai đỏ, hôm nay không có gió, nàng vẫn đội mũ trùm đầu của áo choàng, lông hồ cáo trắng như tuyết làm nổi bật lên bên má trắng nõn như hoa của nàng, bây giờ lười biếng dựa vào nơi đó, thấy hắn đến cũng không đứng dậy, có chút vô lễ, nhưng lại khiến cho người muốn nịnh nọt nàng.
Tống Gia Ninh không để ý tới hắn, Thái phu nhân không có ở đây, nàng ngay cả xã giao có lệ cũng không muốn lãng phí thời gian cùng Lương Thiệu. Nàng đã từng hết lòng với Lương Thiệu, vì hắn may áo bào vì hắn xuống bếp nấu canh, Lương Thiệu thì ngược lại, qua tay liền tặng nàng ra ngoài. Tặng thì tặng, người này lại còn không dám ở trước mặt cho nàng biết, lại còn sử dụng thuốc mê hạ lưu như vậy!
Là sợ bị nàng mắng lòng dạ ác độc vô tình?
Nghĩ đến nghẹn khuất ở kiếp trước, Tống Gia Ninh một chữ cũng xem không vào, ánh mắt xéo qua quét mắt nhìn vạt áo nam nhân, nghe tiếng kêu hưng phấn của bọn đệ đệ, Tống Gia Ninh cắn cắn bờ môi, rốt cuộc để sách xuống đứng lên, cười dịu dàng nhìn Lương Thiệu hỏi: "Cách kỳ thi mùa xuân càng ngày càng gần, biểu ca không ở thư phòng khổ đọc, sao lại ra ngoài vậy?"
Lúm đồng tiền nàng như hoa, mắt hạnh ngập nước phảng phất như đang nói ra vô hạn tình ý. Như Song nhi mỗi ngày hầu hạ bên cạnh Tống Gia Ninh, tự nhiên biết rõ, chỉ cần Tống Gia Ninh cười, vô luận là cười cho Thái phu nhân hay là nha hoàn trong phòng xem, đôi mắt hạnh kia của nàng liền sẽ đặc biệt câu dẫn người, chính là trời sinh vũ mị phong tình.
Nhưng Lương Thiệu ít giao tiếp với Tống Gia Ninh nên không biết, bị Tống Gia Ninh nhìn như vậy, Lương Thiệu thần hồn rung động, lời tỏ tình nói được càng chân thành, mắt hoa đào có thâm ý khác nhìn Tống Gia Ninh: "Ta cũng chẳng biết tại sao, chính là muốn ra ngoài một chút, không ngờ sẽ bất ngờ gặp gỡ Gia Ninh biểu muội, biểu muội là người ham học hỏi như vậy, không biết là đang xem sách gì?"
Tống Gia Ninh xoay người lại, nhặt sách dạy nấu ăn trên ghế lên đưa cho Lương Thiệu.
Lương Thiệu mở ra xem, nở nụ cười, nhìn Tống Gia Ninh trêu ghẹo nói: "Đã sớm nghe thấy sở trường của biểu muội là về ăn uống, không biết trù nghệ thì như thế nào?"
Tống Gia Ninh trù nghệ đương nhiên tốt, kiếp trước bị nhị thúc nhị thẩm vây ở nội trạch, nàng không có chuyện để làm, chỉ có thể ở khuê phòng, phòng bếp giết thời gian. Sau khi trở thành tiểu thiếp của Lương Thiệu, Lương Thiệu nhiều lần khen trù nghệ nàng tốt, còn nói có được nàng, là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hắn. Bây giờ nghe Lương Thiệu nhắc tới cái này, Tống Gia Ninh lần nữa nhớ lại những lừa gạt và phụ lòng kia, nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi.
"Không được tốt lắm, ta chỉ biết ăn." Tống Gia Ninh qua loa nói, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, chỉ vào mặt hồ nói: "Biểu ca dám đi lên trên không?"
Lương Thiệu cười: "Dám."
Tống Gia Ninh đôi mắt sáng lên: "Vậy chúng ta cùng nhau chơi bịt mắt bắt dê đi, bọn Mậu Ca Nhi muốn chơi, ta ngại ít người, không dễ chơi."
Mỹ nhân ngây thơ đáng yêu, Lương Thiệu nhìn mặt băng, trong đầu tự động hiển hiện một màn, Tống Gia Ninh trượt chân ngã sấp xuống, hắn kịp thời đỡ lấy, mỹ nhân vào lòng, là cơ hội tốt trời ban.
"Được." Lương Thiệu cưng chiều cười cười với Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh cũng cười, gọi bọn đệ đệ đã chạy đến hồ đối diện.
Nghe nói tỷ tỷ muốn ở trên băng chơi bịt mắt bắt dê, Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi đều rất cao hứng, Tống Gia Ninh liền dặn dò Song nhi đi lấy khăn đen che mắt. Lúc chờ đợi, Tống Gia Ninh bỏ lại Lương Thiệu, nàng dắt hai đệ đệ qua một bên, ngồi chồm hổm xuống thì thầm to nhỏ. Hai thằng bé ngó ngó Lương Thiệu, cũng cười hắc hắc.
Lương Thiệu hào hứng dạt dào nhìn Tống Gia Ninh, đoán được Tống Gia Ninh hơn phân nửa là nghĩ ra chủ ý gì trêu cợt hắn rồi.
"Tốt rồi, chúng ta bàn tay hay mu bàn tay, người không giống liền làm người bị bịt mắt." Mang theo bọn đệ đệ trở lại bên cạnh Lương Thiệu, Tống Gia Ninh đề nghị.
Khóe môi Lương Thiệu giơ lên, dĩ nhiên rõ ràng Tống Gia Ninh vừa mới mưu đồ cái gì.
Khi hai bàn tay lớn bốn bàn tay nhỏ chìa ra, Lương Thiệu cố ý chậm hơn một chút xíu, thấy Tống Gia Ninh và hai thằng bé đều là lòng bàn tay, hắn cười cười, mu bàn tay xìa ra ngoài.
Hắn muốn làm người bị bịt mắt, Mậu Ca Nhi là người thứ nhất bật cười, Thượng Ca Nhi quay đầu nhìn mặt hồ, Lương Thiệu không quá để ý bọn nhỏ, chỉ nhìn Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh ngọt ngào nói lời cảm tạ: "Đa tạ biểu ca nhường cho chúng ta."
"Nên thế." Lương Thiệu thấp giọng nói, ánh mắt ôn nhu.
Tống Gia Ninh giả bộ xấu hổ cúi thấp đầu, Song nhi đến, nàng ta bảo Lương Thiệu ngồi xổm xuống, nàng ta tự tay che mắt thay hắn, cam đoan khiến Lương Thiệu cái gì cũng không nhìn thấy, tiếp theo bảo Thượng Ca Nhi nắm Lương Thiệu đi lên trên băng. Vì Lương Thiệu, Tống Gia Ninh lúc này cũng không sợ băng nữa, đi ở phía trước dẫn đường cho Thượng Ca Nhi.
Rất nhanh, Tống Gia Ninh dừng ở trước một hang băng.
Cái băng động này có thể thả một cái ghế đi vào, là ngày hôm trước đôi song sinh đục ra, hai huynh đệ buông mồi câu, trong ánh mắt sợ hãi thán phục của bọn đệ đệ câu được mấy con cá to lên. Chủ tử câu hết cá, gã sai vặt nhét khối băn về lại chỗ cũ, hôm qua khối băng một lần nữa ngưng kết, Mậu Ca Nhi bướng bỉnh, một tay nắm gã sai vặt một cước giẫm loạn ở phía trên, khiến ban có chút tan ra, sáng nay lại tới đây giẫm mấy cước, còn dùng gậy gộc chọc vào bên trong khối băng.
Thật ra vừa rồi Tống Gia Ninh hợp mưu hai việc với bọn đệ đệ, một là tỷ đệ cùng ra lòng bàn tay, hai mới là quan trọng nhất, đó là muốn dụ Lương Thiệu rơi vào trong nước. Mậu Ca Nhi đều nghe tỷ tỷ, Thượng Ca Nhi là bé ngoan, nhưng ai bảo người ra chủ ý xấu chính là Tứ tỷ tỷ xinh đẹp mà hắn thích chứ? Một biểu ca xa lạ, một tỷ tỷ ở cùng ba năm, Thượng Ca Nhi đương nhiên nghe lời của tỷ tỷ.
Ngược lại là Song nhi, nhìn ra ý định của Tống Gia Ninh, liên tiếp lắc đầu với Tống Gia Ninh, lo lắng biểu công tử gặp chuyện không may, Tống Gia Ninh sẽ bị phạt.
Tống Gia Ninh không có sợ chút nào. Hai gã sai vặt của đệ đệ cũng ở bên cạnh, nhất định có thể kịp thời cứu Lương Thiệu lên, Lương Thiệu nhiều lắm là đông lạnh thôi, cho dù đoán được nàng là cố ý, với tính cách nịnh bợ của Lương Thiệu đối với Quốc Công Phủ, hắn cũng chắc chắn giả bộ rộng lượng. Còn chỗ Thái phu nhân, Tống Gia Ninh ra sức nghe lời, tổ mẫu thích nàng như vậy, chắc sẽ không phạt nặng.
Chuẩn bị xong, an bài Lương Thiệu đứng đưa lưng về phía băng động, Tống Gia Ninh thì vây quanh băng động, sau đó khi Lương Thiệu đếm tới mười, nàng cố ý nhỏ giọng nhắc nhở đệ đệ: "Mậu Ca Nhi đừng nhúc nhích..."
Mậu Ca Nhi kéo Thượng Ca Nhi cùng nhau chạy, nghe được lời của tỷ tỷ, lập tức ngoan ngoãn đứng vững.
Lương Thiệu cũng đã nghe được tiếng của Tống Gia Ninh, khóe môi khẽ nhếch, hắn chậm rãi xoay người lại, từng bước một đi đến hướng Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh khẩn trương theo dõi chân hắn, một bước, hai bước, ba bước... lúc Lương Thiệu bước đến bước thứ sáu, lúc chân của hắn đặt xuống, lần này, hắn dẫm vào khoảng không, "bùm" một tiếng, trong nháy mắt, cả người Lương Thiệu liền hoàn toàn rơi vào hố băng!
Triệu Hằng cam chịu, hành lễ cáo lui.
Hắn buổi sáng tiến cung, Sở vương buổi chiều mới nhận được tin tức, sau khi hết bận việc phải làm, liền đi Thọ vương phủ.
Triệu Hằng ở thư phòng chờ đợi một ngày, lúc này đã đến bên cạnh hồ sen trong nội viện, thời tiết đầu mùa đông, lá sen sớm đã héo rũ, cá cũng không thấy tăm hơi, hắn chắp tay đứng ở trên cầu gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, cũng không biết đang nhìn cái gì. Sở Vương ngó ngó đệ đệ, hỏi dò: "Ban ngày đệ tiến cung, đi cầu phụ hoàng tứ hôn?"
Triệu Hằng gật đầu.
Sở Vương vui vẻ: "Phụ hoàng nói như thế nào?" Nghĩ đến đệ đệ sắp lập gia đình, Sở Vương quả thực so với lúc chính mình đính hôn còn vui hơn. Thật sự là đệ đệ hũ nút này quá mức làm hắn bận tâm, cưới vợ có vợ quản, hắn làm ca ca mới có thể một lòng hầu hạ Tiểu Tổ Tông trong nhà vừa sinh ra.
"Ông ấy muốn cân nhắc." Nói xong rồi, Triệu Hằng cầm hòn đá nhỏ trong tay xoay một lúc rồi ném vào trong nước.
Nụ cười trên mặt Sở Vương cứng lại, lập tức hiểu rõ, cười vỗ vỗ bả vai đệ đệ: "Đừng có gấp, khi ta cầu phụ hoàng chỉ hôn chị dâu ngươi cho ta, phụ hoàng cũng nói như vậy, qua bảy tám ngày mới cho lời chắc chắn. Hôn nhân đại sự, phụ hoàng muốn xác nhận cô nương tự chúng ta chọn có thể làm Vương Phi hay không, khẳng định cần có thời gian, đây cũng là bình thường."
Triệu Hằng nhìn huynh trưởng, vẻ mặt không có thay đổi gì, nhưng ngực thư thái vài phần. Phụ hoàng cố ý chỉ ra thân phận của nàng, hắn còn tưởng rằng trong miệng phụ hoàng cân nhắc liền thể hiện ông không đồng ý.
Tiễn huynh trưởng, Triệu Hằng tiếp tục mỗi ngày luyện chữ vẽ tranh, sau năm ngày, trong cung truyền đến tin tức, gọi hắn tiến cung.
"Phụ hoàng." Lần nữa bước vào Sùng Chính điện, Triệu Hằng cung kính hành lễ.
Tuyên Đức Đế vẫy vẫy tay, lấy ra tấu chương của nhi tử nói: "Năm trước trẫm đã nói qua, bảo con tự chọn Vương Phi hợp tâm ý, nhưng nha đầu Quách gia thân phận đặc thù, trẫm phải bảo đảm nàng có thể đảm nhiệm vị trí Vương Phi. Như vậy, đầu xuân sang năm trẫm sẽ an bài tuyển tú, cho nàng ở trong cung học quy củ một tháng cùng với tú nữ khác, nếu nàng có thể kiên trì đến cuối cùng, trẫm sẽ tứ hôn cho con."
Triệu Hằng ánh mắt khẽ biến, “kiên trì đến cuối”, phụ hoàng chẳng lẽ muốn khảo nghiệm nàng?
"Lời này trẫm chỉ nói với một mình con, con đừng vụng trộm báo tin cho nàng." Tuyên Đức Đế giống như vui đùa nói.
Triệu Hằng lập tức nói: "Nhi thần không dám."
Ngồi xe ngựa trở lại Vương Phủ, đi vào trong, Triệu Hằng mắt nhìn Vệ Quốc Công phủ bên cạnh, ngẫm lại thời gian tuyển tú chỉ còn bốn, năm tháng, nàng vừa mới dịu xuống từ chỗ Lỗ Trấn, sang năm Quách gia lại phải gả ra hai vị cô nương, ít nhất trước khi Tam cô nương xuất giá, Quách Bá Ngôn có lẽ cũng sẽ không thay nàng an bài hôn sự.
Như thế, hắn an tâm chờ là được.
~
Tháng 11, kinh thành rơi xuống một trận tuyết, tuyết tan trời càng lạnh hơn, Tống Gia Ninh ước gì có thể cả ngày đều ở trong phòng chỗ nào cũng không đi, nhưng Mậu Ca Nhi tinh thần vô cùng tốt, buổi sáng cơm nước xong xuôi muốn chạy ra ngoài, nhưng lại nhất định muốn ở cùng tỷ tỷ. Tống Gia Ninh mỗi lần đều cự tuyệt, nhưng bị đệ đệ trắng trắng mập mập làm nũng, Tống Gia Ninh liền kiên trì không nổi, phủ thêm áo choàng ôm lò sưởi tay, cam chịu số phận cùng đệ đệ bị gió bắc thổi.
Trời đông giá rét, hồ nước trong hoa viên Vệ Quốc Công phủ cũng kết một tầng băng dày. Đôi song sinh làm ra hai chiếc xe băng cho Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi, thật ra chính là hai cái chậu gỗ tròn, bên trong trải nệm bông thật dày, phía sau còn có thành ghế dựa vào, sau đó phía trước kéo hai sợi dây, bảo gã sai vặt kéo trên mặt hồ đóng băng.
Hai thằng bé đều rất thích, trời sáng liền hẹn đến hồ băng chơi, thi đấu xem ai chạy trước hồ một vòng. Gã sai vặt kéo xe hồng hộc thở ra khói trắng, hai tiểu ca ngồi trên xe băng hưng phấn kêu to. Tống Gia Ninh không dám đi chơi băng, lại lo lắng bỏ lại đệ đệ, liền gọi Song nhi chuyển cái ghế, nàng ngồi ngay hướng Nam, lười biếng phơi nắng.
Lan Phương tỷ tỷ không thích ra ngoài, Vân Phương còn bị Thái phu nhân hạn chế, Quốc Công Phủ to như vậy chỉ có nàng mỗi ngày dỗ dành đệ đệ.
Ngày hôm đó Tống Gia Ninh đang ngồi ở trên ghế đọc sách, Song nhi bỗng nhiên tới gần, nói khẽ: "Cô nương, biểu công tử đã đến."
Vệ Quốc Công phủ hiện chỉ có một biểu công tử, Tống Gia Ninh quay đầu, quả nhiên trông thấy Lương Thiệu đang dọc theo bờ hồ đi về phía nàng, hắn mặc trường bào trúc xanh, khuôn mặt tuấn tú được ánh mặt trời chiếu sáng, như thần tiên xuất hiện, toàn thân độ một tầng kim quang. Nhưng Tống Gia Ninh biết người đàn ông bên trong đạo kim quang này đến cùng có bao nhiêu dối trá, do đó chỉ nhìn một lần liền dựa vào thành ghế, tiếp tục lật sách xem.
"Gia Ninh biểu muội thật có nhã hứng."
Lương Thiệu chậm rãi tới gần, nhìn cô nương núp trong ghế tử đàn to lớn nói, ánh mắt khó nén kinh diễm. Nàng khoác áo choàng màu mai đỏ, hôm nay không có gió, nàng vẫn đội mũ trùm đầu của áo choàng, lông hồ cáo trắng như tuyết làm nổi bật lên bên má trắng nõn như hoa của nàng, bây giờ lười biếng dựa vào nơi đó, thấy hắn đến cũng không đứng dậy, có chút vô lễ, nhưng lại khiến cho người muốn nịnh nọt nàng.
Tống Gia Ninh không để ý tới hắn, Thái phu nhân không có ở đây, nàng ngay cả xã giao có lệ cũng không muốn lãng phí thời gian cùng Lương Thiệu. Nàng đã từng hết lòng với Lương Thiệu, vì hắn may áo bào vì hắn xuống bếp nấu canh, Lương Thiệu thì ngược lại, qua tay liền tặng nàng ra ngoài. Tặng thì tặng, người này lại còn không dám ở trước mặt cho nàng biết, lại còn sử dụng thuốc mê hạ lưu như vậy!
Là sợ bị nàng mắng lòng dạ ác độc vô tình?
Nghĩ đến nghẹn khuất ở kiếp trước, Tống Gia Ninh một chữ cũng xem không vào, ánh mắt xéo qua quét mắt nhìn vạt áo nam nhân, nghe tiếng kêu hưng phấn của bọn đệ đệ, Tống Gia Ninh cắn cắn bờ môi, rốt cuộc để sách xuống đứng lên, cười dịu dàng nhìn Lương Thiệu hỏi: "Cách kỳ thi mùa xuân càng ngày càng gần, biểu ca không ở thư phòng khổ đọc, sao lại ra ngoài vậy?"
Lúm đồng tiền nàng như hoa, mắt hạnh ngập nước phảng phất như đang nói ra vô hạn tình ý. Như Song nhi mỗi ngày hầu hạ bên cạnh Tống Gia Ninh, tự nhiên biết rõ, chỉ cần Tống Gia Ninh cười, vô luận là cười cho Thái phu nhân hay là nha hoàn trong phòng xem, đôi mắt hạnh kia của nàng liền sẽ đặc biệt câu dẫn người, chính là trời sinh vũ mị phong tình.
Nhưng Lương Thiệu ít giao tiếp với Tống Gia Ninh nên không biết, bị Tống Gia Ninh nhìn như vậy, Lương Thiệu thần hồn rung động, lời tỏ tình nói được càng chân thành, mắt hoa đào có thâm ý khác nhìn Tống Gia Ninh: "Ta cũng chẳng biết tại sao, chính là muốn ra ngoài một chút, không ngờ sẽ bất ngờ gặp gỡ Gia Ninh biểu muội, biểu muội là người ham học hỏi như vậy, không biết là đang xem sách gì?"
Tống Gia Ninh xoay người lại, nhặt sách dạy nấu ăn trên ghế lên đưa cho Lương Thiệu.
Lương Thiệu mở ra xem, nở nụ cười, nhìn Tống Gia Ninh trêu ghẹo nói: "Đã sớm nghe thấy sở trường của biểu muội là về ăn uống, không biết trù nghệ thì như thế nào?"
Tống Gia Ninh trù nghệ đương nhiên tốt, kiếp trước bị nhị thúc nhị thẩm vây ở nội trạch, nàng không có chuyện để làm, chỉ có thể ở khuê phòng, phòng bếp giết thời gian. Sau khi trở thành tiểu thiếp của Lương Thiệu, Lương Thiệu nhiều lần khen trù nghệ nàng tốt, còn nói có được nàng, là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hắn. Bây giờ nghe Lương Thiệu nhắc tới cái này, Tống Gia Ninh lần nữa nhớ lại những lừa gạt và phụ lòng kia, nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi.
"Không được tốt lắm, ta chỉ biết ăn." Tống Gia Ninh qua loa nói, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, chỉ vào mặt hồ nói: "Biểu ca dám đi lên trên không?"
Lương Thiệu cười: "Dám."
Tống Gia Ninh đôi mắt sáng lên: "Vậy chúng ta cùng nhau chơi bịt mắt bắt dê đi, bọn Mậu Ca Nhi muốn chơi, ta ngại ít người, không dễ chơi."
Mỹ nhân ngây thơ đáng yêu, Lương Thiệu nhìn mặt băng, trong đầu tự động hiển hiện một màn, Tống Gia Ninh trượt chân ngã sấp xuống, hắn kịp thời đỡ lấy, mỹ nhân vào lòng, là cơ hội tốt trời ban.
"Được." Lương Thiệu cưng chiều cười cười với Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh cũng cười, gọi bọn đệ đệ đã chạy đến hồ đối diện.
Nghe nói tỷ tỷ muốn ở trên băng chơi bịt mắt bắt dê, Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi đều rất cao hứng, Tống Gia Ninh liền dặn dò Song nhi đi lấy khăn đen che mắt. Lúc chờ đợi, Tống Gia Ninh bỏ lại Lương Thiệu, nàng dắt hai đệ đệ qua một bên, ngồi chồm hổm xuống thì thầm to nhỏ. Hai thằng bé ngó ngó Lương Thiệu, cũng cười hắc hắc.
Lương Thiệu hào hứng dạt dào nhìn Tống Gia Ninh, đoán được Tống Gia Ninh hơn phân nửa là nghĩ ra chủ ý gì trêu cợt hắn rồi.
"Tốt rồi, chúng ta bàn tay hay mu bàn tay, người không giống liền làm người bị bịt mắt." Mang theo bọn đệ đệ trở lại bên cạnh Lương Thiệu, Tống Gia Ninh đề nghị.
Khóe môi Lương Thiệu giơ lên, dĩ nhiên rõ ràng Tống Gia Ninh vừa mới mưu đồ cái gì.
Khi hai bàn tay lớn bốn bàn tay nhỏ chìa ra, Lương Thiệu cố ý chậm hơn một chút xíu, thấy Tống Gia Ninh và hai thằng bé đều là lòng bàn tay, hắn cười cười, mu bàn tay xìa ra ngoài.
Hắn muốn làm người bị bịt mắt, Mậu Ca Nhi là người thứ nhất bật cười, Thượng Ca Nhi quay đầu nhìn mặt hồ, Lương Thiệu không quá để ý bọn nhỏ, chỉ nhìn Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh ngọt ngào nói lời cảm tạ: "Đa tạ biểu ca nhường cho chúng ta."
"Nên thế." Lương Thiệu thấp giọng nói, ánh mắt ôn nhu.
Tống Gia Ninh giả bộ xấu hổ cúi thấp đầu, Song nhi đến, nàng ta bảo Lương Thiệu ngồi xổm xuống, nàng ta tự tay che mắt thay hắn, cam đoan khiến Lương Thiệu cái gì cũng không nhìn thấy, tiếp theo bảo Thượng Ca Nhi nắm Lương Thiệu đi lên trên băng. Vì Lương Thiệu, Tống Gia Ninh lúc này cũng không sợ băng nữa, đi ở phía trước dẫn đường cho Thượng Ca Nhi.
Rất nhanh, Tống Gia Ninh dừng ở trước một hang băng.
Cái băng động này có thể thả một cái ghế đi vào, là ngày hôm trước đôi song sinh đục ra, hai huynh đệ buông mồi câu, trong ánh mắt sợ hãi thán phục của bọn đệ đệ câu được mấy con cá to lên. Chủ tử câu hết cá, gã sai vặt nhét khối băn về lại chỗ cũ, hôm qua khối băng một lần nữa ngưng kết, Mậu Ca Nhi bướng bỉnh, một tay nắm gã sai vặt một cước giẫm loạn ở phía trên, khiến ban có chút tan ra, sáng nay lại tới đây giẫm mấy cước, còn dùng gậy gộc chọc vào bên trong khối băng.
Thật ra vừa rồi Tống Gia Ninh hợp mưu hai việc với bọn đệ đệ, một là tỷ đệ cùng ra lòng bàn tay, hai mới là quan trọng nhất, đó là muốn dụ Lương Thiệu rơi vào trong nước. Mậu Ca Nhi đều nghe tỷ tỷ, Thượng Ca Nhi là bé ngoan, nhưng ai bảo người ra chủ ý xấu chính là Tứ tỷ tỷ xinh đẹp mà hắn thích chứ? Một biểu ca xa lạ, một tỷ tỷ ở cùng ba năm, Thượng Ca Nhi đương nhiên nghe lời của tỷ tỷ.
Ngược lại là Song nhi, nhìn ra ý định của Tống Gia Ninh, liên tiếp lắc đầu với Tống Gia Ninh, lo lắng biểu công tử gặp chuyện không may, Tống Gia Ninh sẽ bị phạt.
Tống Gia Ninh không có sợ chút nào. Hai gã sai vặt của đệ đệ cũng ở bên cạnh, nhất định có thể kịp thời cứu Lương Thiệu lên, Lương Thiệu nhiều lắm là đông lạnh thôi, cho dù đoán được nàng là cố ý, với tính cách nịnh bợ của Lương Thiệu đối với Quốc Công Phủ, hắn cũng chắc chắn giả bộ rộng lượng. Còn chỗ Thái phu nhân, Tống Gia Ninh ra sức nghe lời, tổ mẫu thích nàng như vậy, chắc sẽ không phạt nặng.
Chuẩn bị xong, an bài Lương Thiệu đứng đưa lưng về phía băng động, Tống Gia Ninh thì vây quanh băng động, sau đó khi Lương Thiệu đếm tới mười, nàng cố ý nhỏ giọng nhắc nhở đệ đệ: "Mậu Ca Nhi đừng nhúc nhích..."
Mậu Ca Nhi kéo Thượng Ca Nhi cùng nhau chạy, nghe được lời của tỷ tỷ, lập tức ngoan ngoãn đứng vững.
Lương Thiệu cũng đã nghe được tiếng của Tống Gia Ninh, khóe môi khẽ nhếch, hắn chậm rãi xoay người lại, từng bước một đi đến hướng Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh khẩn trương theo dõi chân hắn, một bước, hai bước, ba bước... lúc Lương Thiệu bước đến bước thứ sáu, lúc chân của hắn đặt xuống, lần này, hắn dẫm vào khoảng không, "bùm" một tiếng, trong nháy mắt, cả người Lương Thiệu liền hoàn toàn rơi vào hố băng!
Danh sách chương