"Con có bạn gái rồi" Thẫm Mộng Quân rất không hài lòng với người con gái đang ngồi ở sofa đằng kia, nếu đem cô ta so với người con gái kia có lẽ cô ta còn không bằng một góc nhỏ nữa, huống hồ gì đến việc đòi bước chân vào Thẫm gia thay thế vị trí Thẫm thiếu phu nhân của người vợ quá cố của anh chứ? Bà Thẫm đứng bên cạnh, khi nhận được tin Thẫm Mộng Quân có bạn gái mà như sét đánh ngang tai. Bà thật sự không thể tin rằng anh có bạn gái, tròn mắt bà xác nhận lại lần nữa:"Con nói thật sao? Con thật sự có bạn gái rồi?"

"Vâng" Thẫm Mộng Quân có chút lười biếng mở miệng.

Nhưng không ngờ bà Thẫm lại vui ra mặt, xiết chặt cánh tay Thẫm Mộng Quân.

"Vậy mà con không nói sớm. Làm mẹ phí công vô ích rồi"



"Con bé nó thế nào? Gia thế ra sao? Bây giờ nó làm gì? Nó ở đâu?...."

"Mẹ...."

"Mà thôi không sao. Việc đó không quan trọng. Có là tốt lắm rồi" Chưa để Thẫm Mộng Quân hết lời, bà Thẫm đã nhảy vội vào mà cắt ngang.

Đối với Thẫm gia con dâu thế nào không quan trọng, Thẫm gia hoàn toàn có thể nuôi thêm một người. Chỉ cần sinh cho Thẫm gia một đứa cháu và Thẫm Mộng Quân thấy thích là được.

Bà Thẫm bỏ cánh tay Thẫm Mộng Quân ra có hơi ái ngại dè dặt mà đi đến chỗ của Kiều Manh Manh ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay cô, cười dịu dàng:"Manh Manh thật ngại quá, Mộng Quân thằng bé nó có bạn gái rồi, nhưng lại không nói với ta. Khiến con phải vất vả rồi. Hay là thế này đi, ta có một căn biệt thự ở ngoại thành tuy không lớn lắm nhưng vị trí cũng hết sức lí tưởng để nghỉ ngơi thư giản vào cuối tuần, ta tặng lại cho con xem như món quà xin lỗi, được không?"

Kiều Manh Manh thoáng nhìn Thẫm Mộng Quân đang đứng đó, lòng không cam, nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì được đành vui vẻ gật đầu rồi ra về, dù sao một căn biệt thự nhỏ trong mắt Thẫm gia cũng là số tài sản mà Kiều gia phải cố gắng cả một thời gian rất dài mới có được, cũng xem như chuyến này cô đi không phí.

Sau khi Kiều Manh Manh rời đi, bà Thẫm liền kéo Thẫm Mộng Quân lại sofa ngồi xuống tiết tấu có hơi dồn dập:"Mộng Quân khi nào con tính sẽ dắt con bé về ra mắt mẹ...À mà thôi, tốt nhất con nên dẫn con bé về nhà sống chung với chúng ta luôn đi, sau đó đi đăng kí kết hôn, tổ chức thêm một hôn lễ nữa là được"

Nhìn thấy mẹ mình hơn hở, vui đến nổi không thể tả xiết,Thẫm Mộng Quân thở dài. Không ngờ chỉ một câu nói bông đùa nơi cửa miệng của anh nhằm để ngăn cản ý định gán ghép của mẹ mình thôi. Nào ngờ bà lại nhiệt tình phản ứng như thế. Đến cả việc kết hôn bà cũng tính cả rồi.



"Mẹ....con...."

"Tuần sau....Vậy quyết định tuần sau nha....Tuần sau con dắt con bé về.....Mẹ sẽ chuẩn bị thật chu đáo để đón tiếp con dâu của mẹ...."

"Bây giờ mẹ có hẹn với một số người bạn rồi, mẹ đi trước đây"

Chưa kịp để Thẫm Mộng Quân giải thích bà Thẫm đã cầm vội túi xách đi ra khỏi phòng riêng của Thẫm Mộng Quân.

Thật ra, sau một hồi quan sát thái độ của Thẫm Mộng Quân, bà chính là quá đỗi hiểu đứa con trai này, bà rõ biết anh đang nói dối nhưng vẫn cố tình làm như không biết. Cứ như thế đưa anh vào vòng vây, nếu trường hợp tệ nhất xảy ra thì bà đoán chắc rằng Thẫm Mộng Quân sẽ thuê đại một người con gái ở bên ngoài để đưa về đối phó với bà, nhưng bà tin mắt nhìn của đứa con trai này, cho dù có thuê đại nhất định cũng là một cô bé có thể tin tưởng được. Nói chung bà chỉ cần anh dắt một đứa con gái về thôi, còn lại mọi chuyện bà ắt sẽ tự có cách.

Thẫm Mộng Quân nhìn theo bóng lưng của mẹ mình mà không khỏi lắc đầu bất lực, quay trở lại bàn làm việc, bỗng dưng trong đầu Thẫm Mộng Quân toàn là hình bóng của một cô gái nhỏ không ngừng khóc lóc nỉ non cầu anh. Hình ảnh cô gái vẫn còn co ro nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo lần lượt cũng khắc ghi trong tâm trí, lòng Thẫm Mộng Quân lại trực trào một nổi lo không thể thành hình.

"Reng....reng....reng...."

Tiếng điện thoại đổ chuông cắt ngang đi dòng suy tư mơ hồ của Thẫm Mộng Quân, anh đưa tay với lấy chiếc điện thoại đặt lên vành tai kết nối hai đầu dây. Giọng điệu không quá khẩn trương cũng chẳng quá đỗi chậm chạp, anh mở lời:"Chuyện gì?"

"Chủ tịch Thẫm, chúng tôi theo lệnh anh đem cơm lên cho cô gái trong phòng nhưng cửa gõ mãi vẫn không nghe thấy động tĩnh từ bên trong. Chúng tôi có thể mở cửa không?". Truyện Gia Đấu

Lời đã tới đầu môi, nhưng bỗng dưng lại không thể thành hình.

Mộc Nhiên trên người không mặc gì cả!

Đó là hình ảnh duy nhất trong đầu Thẫm Mộng Quân ngay lúc này, anh không muốn ai khác nhìn bộ dạng đó của cô, ngoài anh.

"Tôi đến ngay"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện