Quay trở lại xe, Thẫm Mộng Quân đã thấy Mộc Nhiên mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc nào không hay, đặt túi xách vừa lấy được từ chỗ của Doanh Doanh ra hàng ghế sau.
Sau đó Thẫm Mộng Quân cẩn thận chỉnh lại âm lượng của bài hát còn đang đều đều vang lên, từ trong hộc tủ của chiếc xe Thẫm Mộng Quân lôi ra một cái gối kê đầu nhẹ đỡ lấy đầu của Mộc Nhiên đặt gối vào, anh còn tỉ mỉ hạ độ cao của ghế để cho cô ở tư thế thoải mái nhất.
Trên đường về Thẫm Mộng Quân chạy xe với một tốc độ khá chậm như sợ rằng chỉ cần chạy nhanh anh sẽ phá giấc ngủ của Mộc Nhiên vậy.
Về đến nhà Thẫm Mộng Quân không trực tiếp đánh thức Mộc Nhiên dậy mà cẩn thận bế cô lên phòng.
Tay loát lấy đầu của Mộc Nhiên đỡ cô nằm xuống, cởi bở áo khoác ngoài cùng giày của cô ra, Thẫm Mộng Quân kéo tấm chăn phủ ngang ngực cô, định đem túi xách còn bỏ bừa bãi trên giường đem đidọn gọn lại một bên, vừa đứng lên bàn tay của Thẫm Mộng Quân liền bị một lực giữ chặt lấy.
Xoay người anh nắm lấy bàn tay của Mộc Nhiên muốn gỡ ra nhưng ý thức của cô quá mãnh liệt, Thẫm Mộng Quân không gỡ được đành phải đặt tạm chiếc túi xách lên bàn sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Mộc Nhiên, vỗ nhẹ bàn tay cô anh cúi đầu vào tai cô nói nhỏ:"Đừng sợ! Anh ở ở đây!"
Lòng bàn tay của Mộc Nhiên bỗng từ từ thả lỏng hơn, Thẫm Mộng Quân rút được bàn tay của mình ra khỏi tay cô, đặt nhẹ tay Mộc Nhiên vào trong chăn Thẫm Mộng Quân ngồi bên cạnh vỗ về cô một lúc rồi mới đứng lên đi bến bên cửa sổ.
Một bên tay bỏ vào bên trong túi quần, ánh mắt hướng thẳng ra phía bên ngoài Thẫm Mộng Quân từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, bấm gọi cho trợ lí Vương anh hỏi qua tình hình:"Vê việc ở phía bên trường tôi vừa giao cậu giải quyết sao rồi?"
Ngồi trước màn hình máy tính cùng thêm vài cộng sự trợ lí Vương thông báo tình hình:"Chủ tịch, hiện tại vì mức độ share bài quá lớn chúng tôi vẫn đang cố gắng gỡ nhanh nhất có thể. Nếu theo tốc độ hiện tại có lẽ phải mất đến hơn một ngày"
Viết gì đó
Xiết chặt điện thoại trong tay Thẫm Mộng Quân tiếp lời:"Điều thêm nhân sự đi, tôi muốn tất cả phải biến mất trong một giờ đồng hồ tới. Nếu không làm được thì đến phòng nhân sự kết toán lương hết đi!"
"Vâng tôi hiểu rồi thưa chủ tịch!"
Ngắt máy Thẫm Mộng Quân trực tiếp lên group trường, lướt xem một số lượt bình luận Thẫm Mộng Quân liền cau mày, bất bình thay mà xoay người nhìn sang Mộc Nhiên đang an giấc trên giường.
Tắt điện thoại đi, Thẫm Mộng Quân cởi bỏ áo khoác ngoài cùng cavat, xắn tay áo lên Thẫm Mộng Quân đi đến bên giường trực tiếp leo lên chui vào chăn, anh ôm lấy Mộc Nhiên.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Mộc Nhiên đáp lại cái ôm của Thẫm Mộng Quân, trong mơ màng hơi ấm từ người anh đã khiến cho cô dễ chịu mà vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Vuốt vuốt nhẹ tấm lưng Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân cúi đầu chạm nhẹ bờ môi lên đỉnh đầu cô mà nhắm mắt.
Đến xế chiều thì Mộc Nhiên mới tỉnh giấc, vừa mở mắt ra cô đã thấy Thẫm Mộng Quân trong tư thế ngồi tựa lưng vào đầu giường chăm chú làm gì đó trên máy tính bảng, còn mình thì đang nằm trên đùi của anh.
Cảm thấy tư thế này đúng là có chút không phù hợp cho lắm, Mộc Nhiên liền ngồi phắt dậy, hai má cũng dần ửng đỏ, đôi mắt có phần hơi ngượng ngùng mà cúi gầm mặt xuống giường:"Xin lỗi!"
Dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, Thẫm Mộng Quân giương mắt nhìn điệu bộ của Mộc Nhiên có chút buồn cười, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của Mộc Nhiên kéo vào lòng mình thì bị cô cự tiệt mà né tránh, có chút thất vọng nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại được nhịp, Thẫm Mộng Quân bèn xoa xoa đầu cô:"Em vào trong tắm trước đi! Lát đưa ra ngoài!"
Mộc Nhiên không tránh khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu đầy nghi hoặc nhìn Thẫm Mộng Quân:"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Im lặng nhìn Mộc Nhiên trong giây lát Thẫm Mộng Quân dường như cũng hiểu được tâm tình của cô mà nhẹ nhàng giải thích:"Ra ngoài đi dạo một chút cho thoải mái thôi!"
Ngẩng người Mộc Nhiên suy nghĩ một lúc, lại nhớ về chuyện sáng nay cô cũng đi cùng anh để rồi người ngoài bắt gặp được và xảy ra một số chuyện không hay mà lắc đầu:"Tôi thấy ở đây cũng rất thoải mái rồi!"
"Đi bên cạnh anh thật sự rất áp lực!"
Trong một mối quan hệ việc "môn đăng hộ đối" có lẽ là một điều rất cần thiết và hết sức quan trọng, cô và anh rất khác nhau, mọi thứ cô đều kém xa, người ta nhìn vào cũng chỉ thấy được cô là một cô gái ham thích tiền bạc, một kẻ đào mỏ chính hiệu, một kẻ có thể vì đồng tiền mà tiếc rẻ thân mình....
Cơ bản anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác mà cô phải gánh chịu từ lời bàn tán của mọi người xung quanh.
Mi mắt híp lại Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên như tiếc rằng chẳng thể moi được cái não với những điều vớ vẩn trong đầu của cô ra:"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
Không giải thích, Mộc Nhiên chỉ thẳng thắng "ừm" một tiếng nhầm khẳng định lời nói của mình thêm lần nữa.
Sau đó Thẫm Mộng Quân cẩn thận chỉnh lại âm lượng của bài hát còn đang đều đều vang lên, từ trong hộc tủ của chiếc xe Thẫm Mộng Quân lôi ra một cái gối kê đầu nhẹ đỡ lấy đầu của Mộc Nhiên đặt gối vào, anh còn tỉ mỉ hạ độ cao của ghế để cho cô ở tư thế thoải mái nhất.
Trên đường về Thẫm Mộng Quân chạy xe với một tốc độ khá chậm như sợ rằng chỉ cần chạy nhanh anh sẽ phá giấc ngủ của Mộc Nhiên vậy.
Về đến nhà Thẫm Mộng Quân không trực tiếp đánh thức Mộc Nhiên dậy mà cẩn thận bế cô lên phòng.
Tay loát lấy đầu của Mộc Nhiên đỡ cô nằm xuống, cởi bở áo khoác ngoài cùng giày của cô ra, Thẫm Mộng Quân kéo tấm chăn phủ ngang ngực cô, định đem túi xách còn bỏ bừa bãi trên giường đem đidọn gọn lại một bên, vừa đứng lên bàn tay của Thẫm Mộng Quân liền bị một lực giữ chặt lấy.
Xoay người anh nắm lấy bàn tay của Mộc Nhiên muốn gỡ ra nhưng ý thức của cô quá mãnh liệt, Thẫm Mộng Quân không gỡ được đành phải đặt tạm chiếc túi xách lên bàn sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Mộc Nhiên, vỗ nhẹ bàn tay cô anh cúi đầu vào tai cô nói nhỏ:"Đừng sợ! Anh ở ở đây!"
Lòng bàn tay của Mộc Nhiên bỗng từ từ thả lỏng hơn, Thẫm Mộng Quân rút được bàn tay của mình ra khỏi tay cô, đặt nhẹ tay Mộc Nhiên vào trong chăn Thẫm Mộng Quân ngồi bên cạnh vỗ về cô một lúc rồi mới đứng lên đi bến bên cửa sổ.
Một bên tay bỏ vào bên trong túi quần, ánh mắt hướng thẳng ra phía bên ngoài Thẫm Mộng Quân từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, bấm gọi cho trợ lí Vương anh hỏi qua tình hình:"Vê việc ở phía bên trường tôi vừa giao cậu giải quyết sao rồi?"
Ngồi trước màn hình máy tính cùng thêm vài cộng sự trợ lí Vương thông báo tình hình:"Chủ tịch, hiện tại vì mức độ share bài quá lớn chúng tôi vẫn đang cố gắng gỡ nhanh nhất có thể. Nếu theo tốc độ hiện tại có lẽ phải mất đến hơn một ngày"
Viết gì đó
Xiết chặt điện thoại trong tay Thẫm Mộng Quân tiếp lời:"Điều thêm nhân sự đi, tôi muốn tất cả phải biến mất trong một giờ đồng hồ tới. Nếu không làm được thì đến phòng nhân sự kết toán lương hết đi!"
"Vâng tôi hiểu rồi thưa chủ tịch!"
Ngắt máy Thẫm Mộng Quân trực tiếp lên group trường, lướt xem một số lượt bình luận Thẫm Mộng Quân liền cau mày, bất bình thay mà xoay người nhìn sang Mộc Nhiên đang an giấc trên giường.
Tắt điện thoại đi, Thẫm Mộng Quân cởi bỏ áo khoác ngoài cùng cavat, xắn tay áo lên Thẫm Mộng Quân đi đến bên giường trực tiếp leo lên chui vào chăn, anh ôm lấy Mộc Nhiên.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Mộc Nhiên đáp lại cái ôm của Thẫm Mộng Quân, trong mơ màng hơi ấm từ người anh đã khiến cho cô dễ chịu mà vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Vuốt vuốt nhẹ tấm lưng Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân cúi đầu chạm nhẹ bờ môi lên đỉnh đầu cô mà nhắm mắt.
Đến xế chiều thì Mộc Nhiên mới tỉnh giấc, vừa mở mắt ra cô đã thấy Thẫm Mộng Quân trong tư thế ngồi tựa lưng vào đầu giường chăm chú làm gì đó trên máy tính bảng, còn mình thì đang nằm trên đùi của anh.
Cảm thấy tư thế này đúng là có chút không phù hợp cho lắm, Mộc Nhiên liền ngồi phắt dậy, hai má cũng dần ửng đỏ, đôi mắt có phần hơi ngượng ngùng mà cúi gầm mặt xuống giường:"Xin lỗi!"
Dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, Thẫm Mộng Quân giương mắt nhìn điệu bộ của Mộc Nhiên có chút buồn cười, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của Mộc Nhiên kéo vào lòng mình thì bị cô cự tiệt mà né tránh, có chút thất vọng nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại được nhịp, Thẫm Mộng Quân bèn xoa xoa đầu cô:"Em vào trong tắm trước đi! Lát đưa ra ngoài!"
Mộc Nhiên không tránh khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu đầy nghi hoặc nhìn Thẫm Mộng Quân:"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Im lặng nhìn Mộc Nhiên trong giây lát Thẫm Mộng Quân dường như cũng hiểu được tâm tình của cô mà nhẹ nhàng giải thích:"Ra ngoài đi dạo một chút cho thoải mái thôi!"
Ngẩng người Mộc Nhiên suy nghĩ một lúc, lại nhớ về chuyện sáng nay cô cũng đi cùng anh để rồi người ngoài bắt gặp được và xảy ra một số chuyện không hay mà lắc đầu:"Tôi thấy ở đây cũng rất thoải mái rồi!"
"Đi bên cạnh anh thật sự rất áp lực!"
Trong một mối quan hệ việc "môn đăng hộ đối" có lẽ là một điều rất cần thiết và hết sức quan trọng, cô và anh rất khác nhau, mọi thứ cô đều kém xa, người ta nhìn vào cũng chỉ thấy được cô là một cô gái ham thích tiền bạc, một kẻ đào mỏ chính hiệu, một kẻ có thể vì đồng tiền mà tiếc rẻ thân mình....
Cơ bản anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác mà cô phải gánh chịu từ lời bàn tán của mọi người xung quanh.
Mi mắt híp lại Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên như tiếc rằng chẳng thể moi được cái não với những điều vớ vẩn trong đầu của cô ra:"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
Không giải thích, Mộc Nhiên chỉ thẳng thắng "ừm" một tiếng nhầm khẳng định lời nói của mình thêm lần nữa.
Danh sách chương