Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
“Oh! My God! Lê tiểu thư, cô đẹp quá, đúng là nữ thần.”
Nghe tiếng nói, Lê Hiểu Mạn xoay người lại, thấy sau lưng mình là Lạc Thụy thì hơi nheo mắt lại, kinh ngạc liếc nhìn anh ta: “Trợ lý Lạc, sao anh lại ở đây?”
Lạc Thụy nhíu mày, liếc nhìn vẻ diễm lệ của Lê Hiểu Mạn: “A...! Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lăng thiếu, tôi có chút quen biết với Lăng gia, nên đương nhiên phải ở đây rồi.”
Dứt lời, anh ta nhìn quanh Lê Hiểu Mạn một vòng, hai mắt lộ ra sự kinh ngạc, vỗ tay: “Beautiful! Lê tiểu thư, ở đây nhiều người quá, chúng ta lên tầng hai đi, tôi có chút chuyện cần nói với cô.”
“Anh muốn nói gì?” Lê Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn Lạc Thụy, không biết giữa anh ta và cô thì thể nói chuyện gì.
Lạc Thụy thuận tay cầm một ly rượu từ khay của phục vụ, nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn, cười tao nhã: “Cứ lên tầng đã rồi nói, mời cô.”
Anh ta cực kì lịch sự làm tư thế mời, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý, trong lòng tò mò không biết anh ta muốn nói gì, bước theo anh ta lên tầng.
Khác với sự náo nhiệt ở tầng một, tầng hai có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, tốp năm tốp ba tân khách tụ tập một chỗ, chạm cốc, nói chuyện với nhau, không khí rất hài hòa.
Lê Hiểu Mạn theo Lạc Thụy đi xuyên qua hành lang, đứng trước một cánh cửa.
Lạc Thụy gõ nhẹ hai lần lên cửa, rồi đưa mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Lê tiểu thư, vào thôi!”
Lê Hiểu Mạn chau mày, liếc nhìn Lạc Thụy đang híp mắt: “Ai ở trong thế?”
Tự nhiên cô có cảm giác mình bị mắc mưu, dường như không phải Lạc Thụy muốn nói chuyện với cô, mà là muốn dẫn cô tới gặp một người, người này, cô cảm thấy chính là Long Tư Hạo.
Lạc Thụy hơi nhướng mày, cười nói: “Lê tiểu thư đi vào chẳng phải sẽ biết sao.”
Nghe anh ta nói như vậy, Lê Hiểu Mạn càng thêm chắc chắn người trong phòng chính là Long Tư Hạo. Nhớ tới cảnh vừa rồi ngoài vườn hoa, trái tim cô hơi thắt lại, đáy lòng dâng lên sự buồn chán, ghen ghét khó hiểu.
Cô liếc nhìn cánh cửa kia, giọng điệu vô thức ẩn chứa sự hờn giận: “Nếu anh không nói, tôi sẽ không vào.”
Dứt lời, lúc cô đang định rời khỏi thì cửa phòng mở ra.
Cúi xuống, cô mới xoay người, thấy người ở cửa đúng là Long Tư Hạo.
Cô nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn anh: “Quả nhiên là anh, anh để trợ lý Lạc gạt tôi tới đây là có chuyện gì?”
Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu xa cách của cô khiến Long Tư Hạo cau chặt mày, ánh mắt trầm xuống, môi mỏng mím nhẹ: “Vào trong trước đã.”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Long Tư Hạo, hơi nhếch môi: “Chúng ta đâu có thân quen, đi vào không hợp lắm.”
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt nhìn cô càng trầm hơn, khóe môi nhếch lên tạo ra nụ cười như có như không. Anh bước lên, bàn tay to lớn bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Long Tư Hạo, anh muốn làm gì? Buông tôi ra...”
Lê Hiểu Mạn vùng vẫy bị Long Tư Hạo ép lên cửa, cố định trong vòng tay rắn chắc, thân hình to lớn dán sát vào cơ thể mềm mại của cô, gần như là kín không kẽ hở.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn ra sức vặn vẹo thân thể mềm mại, vùng vẫy dữ dội hơn, đôi mắt trong suốt hiện lên sự giận dữ: “Thôi đi, Long Tư Hạo, anh đùa đủ chưa?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
“Oh! My God! Lê tiểu thư, cô đẹp quá, đúng là nữ thần.”
Nghe tiếng nói, Lê Hiểu Mạn xoay người lại, thấy sau lưng mình là Lạc Thụy thì hơi nheo mắt lại, kinh ngạc liếc nhìn anh ta: “Trợ lý Lạc, sao anh lại ở đây?”
Lạc Thụy nhíu mày, liếc nhìn vẻ diễm lệ của Lê Hiểu Mạn: “A...! Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lăng thiếu, tôi có chút quen biết với Lăng gia, nên đương nhiên phải ở đây rồi.”
Dứt lời, anh ta nhìn quanh Lê Hiểu Mạn một vòng, hai mắt lộ ra sự kinh ngạc, vỗ tay: “Beautiful! Lê tiểu thư, ở đây nhiều người quá, chúng ta lên tầng hai đi, tôi có chút chuyện cần nói với cô.”
“Anh muốn nói gì?” Lê Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn Lạc Thụy, không biết giữa anh ta và cô thì thể nói chuyện gì.
Lạc Thụy thuận tay cầm một ly rượu từ khay của phục vụ, nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn, cười tao nhã: “Cứ lên tầng đã rồi nói, mời cô.”
Anh ta cực kì lịch sự làm tư thế mời, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý, trong lòng tò mò không biết anh ta muốn nói gì, bước theo anh ta lên tầng.
Khác với sự náo nhiệt ở tầng một, tầng hai có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, tốp năm tốp ba tân khách tụ tập một chỗ, chạm cốc, nói chuyện với nhau, không khí rất hài hòa.
Lê Hiểu Mạn theo Lạc Thụy đi xuyên qua hành lang, đứng trước một cánh cửa.
Lạc Thụy gõ nhẹ hai lần lên cửa, rồi đưa mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Lê tiểu thư, vào thôi!”
Lê Hiểu Mạn chau mày, liếc nhìn Lạc Thụy đang híp mắt: “Ai ở trong thế?”
Tự nhiên cô có cảm giác mình bị mắc mưu, dường như không phải Lạc Thụy muốn nói chuyện với cô, mà là muốn dẫn cô tới gặp một người, người này, cô cảm thấy chính là Long Tư Hạo.
Lạc Thụy hơi nhướng mày, cười nói: “Lê tiểu thư đi vào chẳng phải sẽ biết sao.”
Nghe anh ta nói như vậy, Lê Hiểu Mạn càng thêm chắc chắn người trong phòng chính là Long Tư Hạo. Nhớ tới cảnh vừa rồi ngoài vườn hoa, trái tim cô hơi thắt lại, đáy lòng dâng lên sự buồn chán, ghen ghét khó hiểu.
Cô liếc nhìn cánh cửa kia, giọng điệu vô thức ẩn chứa sự hờn giận: “Nếu anh không nói, tôi sẽ không vào.”
Dứt lời, lúc cô đang định rời khỏi thì cửa phòng mở ra.
Cúi xuống, cô mới xoay người, thấy người ở cửa đúng là Long Tư Hạo.
Cô nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn anh: “Quả nhiên là anh, anh để trợ lý Lạc gạt tôi tới đây là có chuyện gì?”
Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu xa cách của cô khiến Long Tư Hạo cau chặt mày, ánh mắt trầm xuống, môi mỏng mím nhẹ: “Vào trong trước đã.”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Long Tư Hạo, hơi nhếch môi: “Chúng ta đâu có thân quen, đi vào không hợp lắm.”
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt nhìn cô càng trầm hơn, khóe môi nhếch lên tạo ra nụ cười như có như không. Anh bước lên, bàn tay to lớn bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Long Tư Hạo, anh muốn làm gì? Buông tôi ra...”
Lê Hiểu Mạn vùng vẫy bị Long Tư Hạo ép lên cửa, cố định trong vòng tay rắn chắc, thân hình to lớn dán sát vào cơ thể mềm mại của cô, gần như là kín không kẽ hở.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn ra sức vặn vẹo thân thể mềm mại, vùng vẫy dữ dội hơn, đôi mắt trong suốt hiện lên sự giận dữ: “Thôi đi, Long Tư Hạo, anh đùa đủ chưa?”
Danh sách chương