Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giờ phút này, cô quyến rũ động lòng người, lại càng khiến Long Tư Hạo không kềm chế được.
Hô hấp của hai người nhanh dần, tiếng hít thở nặng nề khiến trái tim hai người không yên.
Lê Hiểu Mạn nhanh chóng lấy lại tất cả lý trí, đôi mắt sáng hoảng hốt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được... Long Tư Hạo, chúng ta không thể...”
Tuy lúc ý thức của cô không rõ, bọn họ đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng khi vẫn còn tỉnh táo, cô không làm được, cô không thể bước thêm một bước đó.
Đôi mắt bị tình dục chiếm dữ của Long Tư Hạo trói chặt cô, đôi mày tràn ra áp lực khó nén, hơi mím môi, giọng nói trầm thấp âm khàn khàn: “Thật sự không muốn sao?”
Lê Hiểu Mạn không nhìn vào mắt anh nữa, cô quay mặt đi, đôi mi thanh tú nhăn lại, giọng điệu nhạt nhẽo: “Xin lỗi! Tôi không muốn.”
Một câu “Tôi không muốn” như một chậu nước lạnh rót xuống đầu Long Tư Hạo, giết chết khát vọng của anh.
Đôi mắt đen tối hiện lên sự đau khổ vùng vẫy, một lát sau, anh mới đứng thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn cô,cười bi thương, giọng điệu lạnh đi mấy phần: “Tôi sẽ không miễn cưỡng em.”
Nghe thấy trong giọng nói trầm lạnh ấy ẩn chứa sự áp lực khổ sở, Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt mày hơn, ngồi dậy nhưng không dám nhìn anh. Long Tư Hạo ngồi dậy, chỉnh trang lại lễ phục của cô, lúc quét qua ngực, khuôn mặt lại trở nên nóng bỏng.
Long Tư Hạo lạnh nhạt nhìn cô, cầm chiếc túi Chanel lớn trên tủ đầu giường đưa qua: “Đi đổi lễ phục đi.”
Nhìn chiếc túi Chanel trong tay anh, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền bí ấy, nơi đó trầm lạnh và u ám khiến tim cô thắt chặt, giống như bị đâm phải kim, khổ sở vô cùng.
Lê Hiểu Mạn càng nhíu mày chặt hơn, nhận lấy chiếc túi trong tay anh, siết chặt, cô không quen khi nhìn ánh mắt lạnh lùng này của anh chút nào.
Anh như vậy, khiến cô nhìn không hiểu đoán không ra, vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy như thể chưa bao giờ quen biết.
Cô xuống giường, đang định vào phòng thay đồ thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người một xanh một trắng đi vào.
Một người trong đó là Lăng thiếu Lăng Hàn Dạ, thái tử gia của tập đoàn Lăng Phong, ngũ quan tuấn mỹ tà mị, đôi mắt sâu thẳm, da thịt trắng nõn, mặc tây trang đơn giản màu xanh, áo phông Armani màu trắng, dáng người tuấn lãng.
Người còn lại thân hình gầy gò, trong ngắn hơi rối, vầng trán thanh tú, da như mỡ đông, vẻ mặt hiền hòa, mặc đồ trắng giản dị, tay trái đeo đồng hồ Patek Philippe, khí chất nho nhã, lịch sự, tên là Tô Dịch.
Lê Hiểu Mạn đã từng gặp hai người ở nhà hàng Victoria nên khi hai người đi tới, cô nhận ra ngay.
Lăng Hàn Dạ nheo mắt lại, quét mắt qua chiếc giường lộn xộn, lại liếc về phía cô và Long Tư Hạo quần áo không chỉnh tề, cười tà mị, giọng điệu trêu tức: “Long thiếu, xem ra trinh ~ tiết của anh đã mất rồi, chúng tôi đến không đúng lúc quá nhỉ?”
Giờ phút này, cô quyến rũ động lòng người, lại càng khiến Long Tư Hạo không kềm chế được.
Hô hấp của hai người nhanh dần, tiếng hít thở nặng nề khiến trái tim hai người không yên.
Lê Hiểu Mạn nhanh chóng lấy lại tất cả lý trí, đôi mắt sáng hoảng hốt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được... Long Tư Hạo, chúng ta không thể...”
Tuy lúc ý thức của cô không rõ, bọn họ đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng khi vẫn còn tỉnh táo, cô không làm được, cô không thể bước thêm một bước đó.
Đôi mắt bị tình dục chiếm dữ của Long Tư Hạo trói chặt cô, đôi mày tràn ra áp lực khó nén, hơi mím môi, giọng nói trầm thấp âm khàn khàn: “Thật sự không muốn sao?”
Lê Hiểu Mạn không nhìn vào mắt anh nữa, cô quay mặt đi, đôi mi thanh tú nhăn lại, giọng điệu nhạt nhẽo: “Xin lỗi! Tôi không muốn.”
Một câu “Tôi không muốn” như một chậu nước lạnh rót xuống đầu Long Tư Hạo, giết chết khát vọng của anh.
Đôi mắt đen tối hiện lên sự đau khổ vùng vẫy, một lát sau, anh mới đứng thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn cô,cười bi thương, giọng điệu lạnh đi mấy phần: “Tôi sẽ không miễn cưỡng em.”
Nghe thấy trong giọng nói trầm lạnh ấy ẩn chứa sự áp lực khổ sở, Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt mày hơn, ngồi dậy nhưng không dám nhìn anh. Long Tư Hạo ngồi dậy, chỉnh trang lại lễ phục của cô, lúc quét qua ngực, khuôn mặt lại trở nên nóng bỏng.
Long Tư Hạo lạnh nhạt nhìn cô, cầm chiếc túi Chanel lớn trên tủ đầu giường đưa qua: “Đi đổi lễ phục đi.”
Nhìn chiếc túi Chanel trong tay anh, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền bí ấy, nơi đó trầm lạnh và u ám khiến tim cô thắt chặt, giống như bị đâm phải kim, khổ sở vô cùng.
Lê Hiểu Mạn càng nhíu mày chặt hơn, nhận lấy chiếc túi trong tay anh, siết chặt, cô không quen khi nhìn ánh mắt lạnh lùng này của anh chút nào.
Anh như vậy, khiến cô nhìn không hiểu đoán không ra, vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy như thể chưa bao giờ quen biết.
Cô xuống giường, đang định vào phòng thay đồ thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người một xanh một trắng đi vào.
Một người trong đó là Lăng thiếu Lăng Hàn Dạ, thái tử gia của tập đoàn Lăng Phong, ngũ quan tuấn mỹ tà mị, đôi mắt sâu thẳm, da thịt trắng nõn, mặc tây trang đơn giản màu xanh, áo phông Armani màu trắng, dáng người tuấn lãng.
Người còn lại thân hình gầy gò, trong ngắn hơi rối, vầng trán thanh tú, da như mỡ đông, vẻ mặt hiền hòa, mặc đồ trắng giản dị, tay trái đeo đồng hồ Patek Philippe, khí chất nho nhã, lịch sự, tên là Tô Dịch.
Lê Hiểu Mạn đã từng gặp hai người ở nhà hàng Victoria nên khi hai người đi tới, cô nhận ra ngay.
Lăng Hàn Dạ nheo mắt lại, quét mắt qua chiếc giường lộn xộn, lại liếc về phía cô và Long Tư Hạo quần áo không chỉnh tề, cười tà mị, giọng điệu trêu tức: “Long thiếu, xem ra trinh ~ tiết của anh đã mất rồi, chúng tôi đến không đúng lúc quá nhỉ?”
Danh sách chương