Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô thật sự như thế nào cũng không ngờ ông bắt mẹ cô Lê Tố Phương trộm cô từ Trầm gia đi, hơn nữa còn khiến cô gả cho Hoắc Vân Hy, nguyên nhân thế nhưng chỉ là vì khống chế cô để kiềm chế Long Quân Triệt.

Cô sinh ra mới một tháng, Hoắc Nghiệp Hoằng đã bắt đầu tính kế cô.

Trước kia ông đối tốt với cô chỉ là vì tương lai ông có thể mang cô ra làm quân cờ uy hiếp Long Quân Triệt.

Giờ phút này cô cảm thấy chất vấn ông, trách cứ ông, đều đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cô thật sự chẳng còn lời nào để nói với ông nữa.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy sau khi nghe xong Lê Hiểu Mạn chẳng nói gì, sắc mặt ông áy náy: “Mạn... Mạn Mạn, ông nội... xin lỗi con, ông nội... đối tốt với con... Là có... mục đích, nhưng ông nội... cũng thật sự... yêu quý con...”

Nghe ông nói những lời này, Lê Hiểu Mạn vẫn im lặng như cũ.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thế, tự giác nhận ra lúc trước mình quá đáng, cô mới có thể thất vọng đau khổ như vậy.

Đôi mắt già nua đong đầy nước mắt, ánh mắt yếu ớt nhìn về phía Long Tư Hạo cũng luôn im lặng bên cạnh: “Tư... Tư Hạo..., ông nội... cả đời này... chỉ vì ham... thanh danh... tiền tài... địa vị, lại... xem nhẹ... tình thân, đến... già, mới có thể... rơi vào... kết cục... bạn bè... người thân... xa lánh…”

Dường như ông còn muốn nói gì đó, nhưng không còn sức lực nói thêm gì nữa, ông dừng lại, sau đó mới mệt mỏi chậm rãi nói: “Hai đứa... trở về... đi, ông nội... mệt mỏi.”

Ông lập tức nhắm chặt mắt, đôi tay nhăn nheo hạ xuống.

Thần Phong, ba xin lỗi, ba đến gặp con đây.

Hoắc Nghiệp Hoằng tim ngừng đập, ECG ở điện tâm đồ bên cạnh hiện lên một đường thẳng tắp, đồng phát ra tiếng cảnh báo.

Chỉ chốc lát sau, một đám bác sĩ và hộ sĩ vội vội vàng vàng chạy vào.

Một bác sĩ dùng áp tim nhấn vào ngực Hoắc Nghiệp Hoằng, dùng hết sức cứu chữa, nhưng qua nửa giờ cấp cứu, Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn không có dấu hiệu sống lại.

Bác sĩ dừng lại, liền tuyên bố Hoắc Nghiệp Hoằng tử vong.

Nghe thấy bác sĩ tuyên bố tử vong, hốc mắt Lê Hiểu Mạn vẫn ươn ướt, cô tựa vào lòng Long Tư Hạo.

Mà Long Tư Hạo ôm chặt cô, ánh mắt dừng trên người Hoắc Nghiệp Hoằng nhắm chặt hai mắt mất đi nằm trên giường bệnh.

Đến khi chính mắt nhìn thấy bác sĩ dùng vải trắng đắp lên mặt Hoắc Nghiệp Hoằng, khóe mắt anh vẫn ươn ướt.

Dù sao cũng là ông nội ruột, trong lòng anh vẫn sẽ đau đớn.

Lê Hiểu Mạn tựa vào lòng anh, mặc dù không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cô nước thấm ướt sơmi anh.

Hoắc Nghiệp Hoằng tính kế cả đời, kết quả lại chẳng chiếm được gì.

...

Ba ngày sau, Long Tư Hạo làm lễ tang cho Hoắc Nghiệp Hoằng, mộ cũng xây ở nghĩa trang An Thái.

Tham gia lễ tang có Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn, Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Long Dập, Lý Tuyết Hà, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tương Y Y, Lăng Hàn Dạ, Lăng Dinah, Lạc Thụy, Lâm Mạch Mạch, Ngụy Vũ Bân, cùng với Long Đằng Thiên, Long Quân Triệt, Trầm Thi Vi.

Oán hận của Long Đằng Thiên đối với Hoắc Nghiệp Hoằng sau khi Hoắc Nghiệp Hoằng mất đã tan thành mây khói.

Có đôi khi ông mặc dù cố chấp, nhưng tính cách ngay thẳng, biết buông bỏ, giờ ông có thể nói là con cháu đầy cả sảnh đường.

Con nuôi Long Quân Triệt đã trở lại ở cùng ông, còn có cháu ngoại, cháu dâu, chắt ngoại, chắt gái ở cùng ông.

Ông bị Hoắc Nghiệp Hoằng tra tấn cả đời, nhưng đến già, con cháu đều ở bên cạnh, đời này ông cũng mãn nguyện rồi.

Cái gì oán, cái gì hận, cũng đành bỏ đi thôi.

Mỗi ngày ông đều ngậm kẹo đùa cháu, cuộc sống hưu nhàn, tràn ngập lạc thú.

Long Quân Triệt bây giờ cũng không còn oán hận gì Hoắc Nghiệp Hoằng nữa.

Lý Tuyết Hà hôm nay đến tham gia lễ tang, là thay mặt cho Hoắc Vân Hy tới đây, bà biết nếu con trai của mình khỏe mạnh, hôm nay nhất định sẽ đến, cho nên bà đến thay con.

Bà không thoáng được như vậy, trong lòng vẫn có chút oán hận Hoắc Nghiệp Hoằng, nhưng trọng tâm cuộc sống về sau của cô không phải oán hận Hoắc Nghiệp Hoằng, giờ toàn bộ thể xác và tinh thần bà đều đặt trên người Hoắc Vân Hy.

Bà chỉ hy vọng con trai mình có thể sớm tỉnh lại.

Lâm Mạch Mạch hôm nay đến tham gia lễ tang, thuần túy là vì quan hệ với Lê Hiểu Mạn.

Hoắc Nghiệp Hoằng dù sai thế nào, ông ta cũng là ông nội Long Tư Hạo, mà Lê Hiểu Mạn là vợ hợp pháp của anh, tham gia lễ tang là phải.

Quan hệ Lâm Mạch Mạch và Lê Hiểu Mạn thân như chị em, cô là vì quan hệ này mà tới.

Sau khi lễ tang kết thúc, Lê Hiểu Mạn đang muốn để Lạc Thụy đưa cô và Ngụy Vũ Bân về, Lăng Hàn Dạ đã chủ động nhìn thấy Lâm Mạch Mạch, nói muốn đưa cô về.

Nhưng Lâm Mạch Mạch lấy lý do Ngụy Tử Đình sẽ đến đón mình mà từ chối Lăng Hàn Dạ đưa về.

Cuối cùng Lăng Hàn Dạ vẫn không đưa cô về được, trơ mắt nhìn cô mang theo Ngụy Vũ Bân ngồi vào xe Ngụy Tử Đình rời đi.

Lạc Thụy thấy anh đứng tại chỗ trơ mắt nhìn Lâm Mạch Mạch bị Ngụy Tử Đình đón đi, cậu đi tới vỗ vỗ vai anh: “Lăng thiếu, không đuổi theo vợ mình à?”

Lăng Hàn Dạ híp đôi mắt bi thương lại, quay người nhìn Lạc Thụy trả lời một câu, liền ngồi vào trong xe trực tiếp lái đi.

Anh vừa khởi động xe lái đi, Lăng Dinah đã đuổi theo.

“Anh hai... Anh hai, họ Lăng, ông lái xe đi tôi về thế nào hả?”

Lăng Dinah tức giận hô to, ánh mắt dừng trên người Lạc Thụy.

Cô bước tới, híp mắt tức giận trừng cậu ta: “Lạc gay, anh nói gì với anh tôi? Vì sao anh ấy không đợi tôi đã đi trước rồi?”

Lạc Thụy nhướn mày, nhìn Lăng Dinah từ trên xuống dưới.

Hôm nay là tới tham gia lễ tang, cô mặc coi như trang trọng, áo sơ mi phong cách Âu Mĩ và váy bó sát đến đùi, tôn lên dáng người của cô.

Dáng người cô tốt, khuôn mặt đẹp, còn là con lai, mặc kệ quần áo nào mặc trên người cô đều mặc ra hương vị quyến rũ.

Hôm nay cô quyến rũ mang theo thanh nhã, thật sự khiến mắt Lạc Thụy sáng lên.

Lăng Dinah thấy Lạc Thụy nhìn chằm chằm vào mình, cô không lùi mà đáp lại ngay: “Nhìn cái gì?”

Ngón trỏ và ngón cái Lạc Thụy vuốt cằm, nheo mắt lại: “Lăng Dinah tiểu thư, ngại quá, hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra cô cũng xinh phết nhỉ.”

“Giờ anh mới phát hiện ra?” Hai mắt Lăng Dinah phun lửa trừng cậu ta: “Lạc Thụy chết tiệt, mắt anh mù à? Từ trong bụng mẹ chui ra đến giờ tôi chưa từng xấu bao giờ.”

Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đi tới nghe thấy vậy khóe miệng đều co quắp, hóng chuyện giữa đôi oan gia Lạc Thụy và Lăng Dinah này, cuộc sống nhất định sẽ sung sướng.

Lê Hiểu Mạn cười nhìn về phía Lạc Thụy: “Lạc đặc trợ, cậu đưa Đại Na về đi.”

Lạc Thụy không đồng ý cũng không từ chối, trực tiếp ngồi vào trong xe.

Lăng Dinah thấy thế, lập tức ngồi xuống.

Lạc Thụy liếc Lăng Dinah ngồi ở ghế phó lái, cong môi: “Tôi còn chưa nói đưa cô về.”

“Anh cũng chưa nói không đưa, anh đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy nữa được không? Mau lái xe.”

Lạc Thụy nheo mắt nhìn Lăng Dinah: “Lăng Dinah tiểu thư, cô không ôn nhu, thục nữ được một chút à?”

“Tôi đã...” Lăng Dinah còn chưa nói dứt lời, lập tức đã thay đổi giọng điều, ngữ khí mềm mại đi vài phần hỏi: “Anh thích ôn nhu hơn một chút?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện