Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chú Thành nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, đấy là tiểu thiếu gia giống Thiếu phu nhân, cả hai đều thiện lương.”
Tiểu Nghiên Nghiên cong môi, cười cười: “Ông nội quản gia ơi, vậy tính cách của con giống bố sao ạ?”
Chú Thành nhìn cô nhóc gật đầu: “Ngược lại, tính cách của tiểu thư Nghiên Nghiên rất giống với thiếu gia.”
Nhắc đến bố và mẹ, tiểu Nghiên Nghiên hệt như quả bóng da bị xì hơi: “Hừ hừ... cháu không thèm nhớ bố mẹ đâu.”
Chú Thành nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô nhóc: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ trở về nhanh thôi.”
Tiểu Nghiên Nghiên mấp máy môi: “Cháu mới không thèm tin bố và mẹ sẽ trở về nhanh í.”
Sophie đang chật vật nằm trên mặt đất trông tháy chiếc xe từ từ lăn bánh, cô ta hét to muốn bò lên nhưng thử tới thử lui mấy lần cũng không tài nào nhích nổi thân mình.
Mắt cô ta ầng ậc nước, chỉ có thể trơ nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta.
“Allen, mẹ có lỗi với con, mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ biết sai rồi... Mẹ... sợ... sợ...”
Trong lúc cô ta còn đang hối hận thì bỗng nhiên bệnh suyễn tái phát, nằm vật ra trên đất, tay trái luồn vào túi tìm thuốc nhưng tìm mãi vẫn không ra.
“Sợ... sợ...”
Cô ta vô cùng khó khăn nhếch từng chút về phía trước, ngửa người trên mặt đất, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.
Mà trong lúc tất cả mọi thứ đều trở nên mông lung, cô ta như thấy bóng dáng của tiểu Dương Dương ở trong đó.
Cô ta đưa tay lên cao, gọi lớn: “Allen... Allen...”
Trong trí nhớ cô ta lúc này hiện ra ra hình ảnh những lúc bệnh suyễn tái phát, lúc cô ta phát bệnh thì tiểu Dương Dương giúp cô ta lấy nước, giúp cô ta uống thuốc.
Tiểu Dương Dương hiểu chuyện như vậy, hiếu thuận như vậy, vậy mà cô lại đánh mắng cậu nhóc, cô ta quả thật không phải người.
Cô ta không là người mẹ tốt, không phải người mẹ tốt.
Giờ phút này Sophie rất hối hận với những chuyện trước kia cô ta đã làm.
Đời này cô ta phải xin lỗi rất nhiều người, mẹ cô ta, Allen, còn có Lê Hiểu Mạn – người mà cô ta từng ghét, từng ganh tị, từng hận không thể chém cô ra thành muôn mảnh.
Cô ta chậm rãi khép mắt, cứ như vậy nằm nhoài trên mặt đất như chưa bao giờ có được yên tĩnh.
Hồi lâu sau, mới có người tốt bụng gọi xe cứu thương đưa cô ta tới bệnh viện.
Hai ngày sau, Thẩm Thi Vi nhận được tin cô ta đang ở bệnh viện liền đi tới đó.
Chính là bà ta xem Sophie là con gái ruột nên mới đến.
Trong phòng bệnh, mặt mày Sophie trắng bệch, không chút sắc tố, đang chuyền dịch, mũi cắm ống thở, thoạt nhìn cả người rất yếu ớt.
Thẩm Thi Vi nhìn thấy con gái như vậy, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bà ngồi xuống bên cạnh cô ta, im lặng nhìn không lên tiếng.
Rất lâu sau, Sophie mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Thẩm Thi Vi ngồi cạnh mình thì Sophie kinh ngạc không thôi, một giây sau khóe mắt đã óng ánh nước.
“Mẹ... mẹ... cuối cùng mẹ cũng... đến gặp con.”
Thẩm Thi Vi vẫn tiếp tục nhìn cô ta, không nói gì.
Trông thấy mẹ không quan tâm đến mình, cô ta nhỏ giọng nức nở: “Mẹ ơi... con... biết con sai rồi. Con thật sự... biết sai rồi.”
“Mẹ ơi... mẹ...”
Cô ta nhìn Thẩm Thi Vi yếu ớt: “Mẹ tha thứ... Con, mẹ, mẹ tha thứ cho con...”
Sophie luôn miệng nói Thẩm Thi Vi hãy tha thứ cho cô ta nhưng Thẩm Thi Vi vẫn không nói năng gì hết, không mở miệng ra nói tha thứ cho cô ta.
Bà ở lại bệnh viện cho đến khi trời sẩm tối mới ra về.
Sau đó bà không đến bệnh viện nữa, chỉ trả đủ tiền thuốc cho cô ta.
Sophie ở trong bệnh viện ngày nào cũng ngóng Thẩm Thi Vi đến thăm, mong tiểu Dương Dương đến gặp cô ta, trong khi đó bệnh tình của cô ta ngày một nặng.
...
Một tháng sau, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng chịu kết thúc tuần trăng mật trở về.
Long Quân Triệt không còn ở trong biệt thự ven hồ Thủy Lộ, sau khi hai người bọn họ đi tuần trăng mật ông ta liền đến cục cảnh sát tự thú.
Cái chết của mẹ Trương năm năm trước có liên quan đến ông ta, sau khi cảnh sát lấy lời khai kĩ càng và thu thapaj đầy đủ chứng cứ, liền khởi tố ông ta với tòa án, ông ta bị phán phạt tù mười lăm năm.
Sau khi Lê Hiểu Mạn trở về biết được tin này, đã cùng với Long Tư Hạo đến nhà tù thăm ông ta, lúc Lê Hiểu Mạn hỏi ông ta tại sao lại đi tự thú thì, ông ta nói rằng năm năm trước đã phạm phải sai lầm nên cần phải chuộc tội.
Ông nói, ông mong con gái mình có thể tha thứ cho ông.
Ông ta hi vọng mười lăm năm sau, lúc ông có thể đi ra ngoài, Lê Hiểu Mạn có thể nhận ông là bố.
Lúc đó, Lê Hiểu Mạn đã khóc khi nghe ông nói như vậy, cô không tha thứ cho ông, không nhận ông làm bố, nhưng tuyệt nhiên không mong phải ngồi tù.
Mười lăm năm sau, tuổi ông cũng cao thêm ít nhiều.
Lúc Lê Hiểu Mạn biết Long Quân Triệt muốn cô tha thứ cho ông mà đi tự thú để chuộc tội thì, cô cứ cảm thấy khó chịu không thôi.
Không chỉ mỗi cô là cảm thấy không dễ chịu, Long Đằng Thiên còn khổ sở hơn cả cô, ông và Long Quân Triệt đã hai mươi năm không gặp, lần này vất vả lắm mới được gặp lại nhau, ông còn chưa nhìn đủ thì ông già kia đã đi ngồi tù mất rồi.
Chờ đến mười lăm năm sau ông ta đi ra, có khi ông đây đã không còn trên trần đời nữa rồi.
Sau khi Thẩm Thi Vi nghe tin Long Quân Triệt bị phán ngồi tù mười lăm năm, cũng chả mấy dễ chịu gì.
Bà cũng đến thăm qua Long Quân Triệt, hỏi ông làm sao lại muốn đi tự thú, thì ông nói rằng ông đã nghĩ đến con gái mà đi chuộc tội.
...
Cũng vì Long Quân Triệt đi tù, mà biệt thự Thủy Lộ vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lìm.
Cả ngày Long Đằng Thiên đều mặt ủ mày chau, tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Dương Dương cũng vì ông ngoại phải ở trong tù mà không mấy vui vẻ.
Lê Hiểu Mạn cũng không khác họ là bao, sau khi biết được nguyên nhân Long Quân Triệt đi tự thú thì trên mặt cô cũng không còn nụ cười.
Hôm nay bữa sáng rất phong phú, Long Tư Hạo trông tháy cả nhà chả ai muốn ăn, là chính tay anh nấu nhưng không một ai cảm thấy đói bụng.
“Haiz!” Long Đằng Thiên chăm chăm nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, thở dài nói: “Cháu trai ơi! Xem qua nữa sáng cháu làm rất ngon nhưng ông ngoại lại không đối bụng.”
“Haiz!” Tiểu Nghiên Nghiên cũng đặt đũa xuống, gương mặt đổ vỡ: “Bố ơi, con cũng không muốn ăn, ông ngoại thật sự phải ngồi tù mười lăm năm sao? Bằng khoảng thời gian đó, khi ông ngoại đi ra con cũng đã lớn rồi, mà ông ngoại cũng già rồi, hu hu... Con không muốn không ngoại già rồi mới được đi ra chơi với con, khi đó không ngoại sẽ ngốc ngốc giống y như ông cố ngoại cho xem.”
Nghe vậy, khóe môi Long Đằng Thiên giật giật, thổi râu mép nói: “Nhóc con Nghiên Nghiên, ông cố ngoại ngốc ngốc bao giờ? Ông cố ngoại rất thông minh, ông cố ngoại mà không thông minh, thì làm sao bà nội mấy đứa có thể thông mình? Sao bố mấy đứa có thể thông minh? Cháu và Dương Dương có thể thông minh?”
Tiểu Nghiên Ngiên chớp chớp mắt: “Ông cố ngoại đang cướp công nè! Cháu và anh trai thông mình rõ ràng là nhờ công của bố mẹ mà.”
Long Đằng Thiên cứ như một đứa trẻ tranh hơn thua với tiểu Nghiên Nghiên: “Nhóc con Nghiên Nghiên kia, cháu và Dương Dương thông minh chính là nhờ công của ông cố ngoại, cháu nghe ông cố ngoại nói này, cháu...”
Long Tư Hạo thấy ông ngoại anh hệt một nhóc trai, anh không khỏi lắc đầu bật cười, sau đó rũ mắt nhìn Lê Hiểu Mạn có vẻ không khỏe, đau lòng nói: “Hiểu Hiểu, đừng suy nghĩ nghiểu nữa, nên ăn sáng trước đã, anh đút em ăn.”
Nói xong, anh liền nâng chén cháo thịt gà lên, múc một muống thổi nguội rồi mới đưa đến miệng cô.
Khẩu vị Lê Hiểu Mạn không tốm nhìn thìa cháo thịt gà anh đưa đến, cô cảm thấy không muốn ăn, lắc đầu nói: “Tư Hao, em không muốn ăn.”
“Không ăn sáng sao được, ngoan, chỉ ăn năm thìa thôi cũng được.” Long Tư Hạo mỉm cười, dụ dỗ.
Lê Hiểu Mạn ngửi thấy mùi thịt gà bỗng buồn nôn, nhưng nhìn thấy anh tự tay đút cho cô nên cũng gật gù, hé miệng ăn.
Muỗng đầu tiên cô còn có thể chịu đựng, nhưng đến muỗng thứ ba thì, vừa nuốt xuống tự dưng dạ dày cô muốn quay cuồng, tựa như có thứ gì đó muốn trào ra khỏi cổ họng.
Cô bèn đưa tay lên che miệng lại, đứng lên chạy về hướng toilet.
“Hiểu Hiểu...” Thấy vậy, Long Tư Hạo lập tức đứng dậy và đi theo cô.
“Mẹ làm sao vậy ạ?” Tiểu Nghiên Nghiên lo lắng hỏi, nhìn ra phía ngoài phòng ăn.
Lê Hiểu Mạn chạy vào toilet bên ngoài phòng khách ói ra chút ít thức ăn xong cô trở lại phòng ngủ trên lầu ba súc miệng.
Đang lúc cô súc miệng thì Long Tư Hạo lo lắng nhìn cô hỏi: “Hiểu Hiểu, em sao vậy? Tại sao bống nhiên lại nôn...”
Nói đến chữ “nôn” này, tự dưng Long Tư Hạo dừng lại, híp mắt chăm chú nhìn vào bụng cô, bỗng mừng rỡ: “Hiểu Hiểu, em mang thai?”
“Mang thai?”
Động tác súc miệng của Lê Hiểu Mạn ngừng lại, ngơ ngác nhìn Long Tư Hạo, lại nhớ đến cái kia cũng lâu chưa đến thì phải.
Lẽ nào cô thật sự mang thai? Long Tư Hạo thấy cô sửng sốt, bèn đi lên phía trước, mắt ngậm sủng nịnh nhìn cô chăm chú, cười tươi tắn, giọng đầy kiên định: “Hiểu Hiểu, cũng lâu rồi dì cả em không có đến thăm em, nhất định là em đã mang thai rồi, anh sắp làm bố tiếp rồi.”
Đối với chuyện họ hàng Lê Hiểu Mạn lúc nào đến, Long Tư Hạo vô cùng tỏ.
Anh tính toán thời gian, sau đó mới phát hiện Hiểu Hiểu của anh đã chậm kì nghỉ hơn mười ngày.
Chuyện bọn họ cùng nhau trước giờ đều không dùng biện pháp tránh thai, vì vậy, khả năng Hiểu Hiểu của anh mang thai là rất lớn.
“Em thật sự mang thai?” Lê Hiểu Mạn ngây ngốc nhìn Long Tư Hạo, mặc dù bọn họ đã có tiểu Nghiên Nghiên và Dương Dương nhưng cô vẫn muốn sinh thêm con cho anh.
Bởi vì sinh con cho anh đối với cô là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cô biết anh vẫn luôn tiếc nuối, anh muốn từ khi cô mang thai cho đến lúc cô lâm bồn anh sẽ luôn ở cạnh cô, nhưng lúc cô mang thai Nghiên Nghiên và Dương Dương, anh đều không thể ở bên cạnh, chăm sóc cô trong suốt quá trình.
Trước kia khi cô mang thai Dương Dương, bởi vì bị bệnh mà Long Tư Hạo không thể ở cạnh cô.
Mà khi cô mang thai Nghiên Nghiên, Long Tư Hạo cũng không ở cạnh cô.
Anh nhìn cô đầy dịu dàng: “Anh sẽ gọi ngay cho bác sĩ đến kiểm tra giúp em, xem có phải em thật sự mang thai hay không.”
Chú Thành nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, đấy là tiểu thiếu gia giống Thiếu phu nhân, cả hai đều thiện lương.”
Tiểu Nghiên Nghiên cong môi, cười cười: “Ông nội quản gia ơi, vậy tính cách của con giống bố sao ạ?”
Chú Thành nhìn cô nhóc gật đầu: “Ngược lại, tính cách của tiểu thư Nghiên Nghiên rất giống với thiếu gia.”
Nhắc đến bố và mẹ, tiểu Nghiên Nghiên hệt như quả bóng da bị xì hơi: “Hừ hừ... cháu không thèm nhớ bố mẹ đâu.”
Chú Thành nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô nhóc: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ trở về nhanh thôi.”
Tiểu Nghiên Nghiên mấp máy môi: “Cháu mới không thèm tin bố và mẹ sẽ trở về nhanh í.”
Sophie đang chật vật nằm trên mặt đất trông tháy chiếc xe từ từ lăn bánh, cô ta hét to muốn bò lên nhưng thử tới thử lui mấy lần cũng không tài nào nhích nổi thân mình.
Mắt cô ta ầng ậc nước, chỉ có thể trơ nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta.
“Allen, mẹ có lỗi với con, mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ biết sai rồi... Mẹ... sợ... sợ...”
Trong lúc cô ta còn đang hối hận thì bỗng nhiên bệnh suyễn tái phát, nằm vật ra trên đất, tay trái luồn vào túi tìm thuốc nhưng tìm mãi vẫn không ra.
“Sợ... sợ...”
Cô ta vô cùng khó khăn nhếch từng chút về phía trước, ngửa người trên mặt đất, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.
Mà trong lúc tất cả mọi thứ đều trở nên mông lung, cô ta như thấy bóng dáng của tiểu Dương Dương ở trong đó.
Cô ta đưa tay lên cao, gọi lớn: “Allen... Allen...”
Trong trí nhớ cô ta lúc này hiện ra ra hình ảnh những lúc bệnh suyễn tái phát, lúc cô ta phát bệnh thì tiểu Dương Dương giúp cô ta lấy nước, giúp cô ta uống thuốc.
Tiểu Dương Dương hiểu chuyện như vậy, hiếu thuận như vậy, vậy mà cô lại đánh mắng cậu nhóc, cô ta quả thật không phải người.
Cô ta không là người mẹ tốt, không phải người mẹ tốt.
Giờ phút này Sophie rất hối hận với những chuyện trước kia cô ta đã làm.
Đời này cô ta phải xin lỗi rất nhiều người, mẹ cô ta, Allen, còn có Lê Hiểu Mạn – người mà cô ta từng ghét, từng ganh tị, từng hận không thể chém cô ra thành muôn mảnh.
Cô ta chậm rãi khép mắt, cứ như vậy nằm nhoài trên mặt đất như chưa bao giờ có được yên tĩnh.
Hồi lâu sau, mới có người tốt bụng gọi xe cứu thương đưa cô ta tới bệnh viện.
Hai ngày sau, Thẩm Thi Vi nhận được tin cô ta đang ở bệnh viện liền đi tới đó.
Chính là bà ta xem Sophie là con gái ruột nên mới đến.
Trong phòng bệnh, mặt mày Sophie trắng bệch, không chút sắc tố, đang chuyền dịch, mũi cắm ống thở, thoạt nhìn cả người rất yếu ớt.
Thẩm Thi Vi nhìn thấy con gái như vậy, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bà ngồi xuống bên cạnh cô ta, im lặng nhìn không lên tiếng.
Rất lâu sau, Sophie mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Thẩm Thi Vi ngồi cạnh mình thì Sophie kinh ngạc không thôi, một giây sau khóe mắt đã óng ánh nước.
“Mẹ... mẹ... cuối cùng mẹ cũng... đến gặp con.”
Thẩm Thi Vi vẫn tiếp tục nhìn cô ta, không nói gì.
Trông thấy mẹ không quan tâm đến mình, cô ta nhỏ giọng nức nở: “Mẹ ơi... con... biết con sai rồi. Con thật sự... biết sai rồi.”
“Mẹ ơi... mẹ...”
Cô ta nhìn Thẩm Thi Vi yếu ớt: “Mẹ tha thứ... Con, mẹ, mẹ tha thứ cho con...”
Sophie luôn miệng nói Thẩm Thi Vi hãy tha thứ cho cô ta nhưng Thẩm Thi Vi vẫn không nói năng gì hết, không mở miệng ra nói tha thứ cho cô ta.
Bà ở lại bệnh viện cho đến khi trời sẩm tối mới ra về.
Sau đó bà không đến bệnh viện nữa, chỉ trả đủ tiền thuốc cho cô ta.
Sophie ở trong bệnh viện ngày nào cũng ngóng Thẩm Thi Vi đến thăm, mong tiểu Dương Dương đến gặp cô ta, trong khi đó bệnh tình của cô ta ngày một nặng.
...
Một tháng sau, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng chịu kết thúc tuần trăng mật trở về.
Long Quân Triệt không còn ở trong biệt thự ven hồ Thủy Lộ, sau khi hai người bọn họ đi tuần trăng mật ông ta liền đến cục cảnh sát tự thú.
Cái chết của mẹ Trương năm năm trước có liên quan đến ông ta, sau khi cảnh sát lấy lời khai kĩ càng và thu thapaj đầy đủ chứng cứ, liền khởi tố ông ta với tòa án, ông ta bị phán phạt tù mười lăm năm.
Sau khi Lê Hiểu Mạn trở về biết được tin này, đã cùng với Long Tư Hạo đến nhà tù thăm ông ta, lúc Lê Hiểu Mạn hỏi ông ta tại sao lại đi tự thú thì, ông ta nói rằng năm năm trước đã phạm phải sai lầm nên cần phải chuộc tội.
Ông nói, ông mong con gái mình có thể tha thứ cho ông.
Ông ta hi vọng mười lăm năm sau, lúc ông có thể đi ra ngoài, Lê Hiểu Mạn có thể nhận ông là bố.
Lúc đó, Lê Hiểu Mạn đã khóc khi nghe ông nói như vậy, cô không tha thứ cho ông, không nhận ông làm bố, nhưng tuyệt nhiên không mong phải ngồi tù.
Mười lăm năm sau, tuổi ông cũng cao thêm ít nhiều.
Lúc Lê Hiểu Mạn biết Long Quân Triệt muốn cô tha thứ cho ông mà đi tự thú để chuộc tội thì, cô cứ cảm thấy khó chịu không thôi.
Không chỉ mỗi cô là cảm thấy không dễ chịu, Long Đằng Thiên còn khổ sở hơn cả cô, ông và Long Quân Triệt đã hai mươi năm không gặp, lần này vất vả lắm mới được gặp lại nhau, ông còn chưa nhìn đủ thì ông già kia đã đi ngồi tù mất rồi.
Chờ đến mười lăm năm sau ông ta đi ra, có khi ông đây đã không còn trên trần đời nữa rồi.
Sau khi Thẩm Thi Vi nghe tin Long Quân Triệt bị phán ngồi tù mười lăm năm, cũng chả mấy dễ chịu gì.
Bà cũng đến thăm qua Long Quân Triệt, hỏi ông làm sao lại muốn đi tự thú, thì ông nói rằng ông đã nghĩ đến con gái mà đi chuộc tội.
...
Cũng vì Long Quân Triệt đi tù, mà biệt thự Thủy Lộ vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lìm.
Cả ngày Long Đằng Thiên đều mặt ủ mày chau, tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Dương Dương cũng vì ông ngoại phải ở trong tù mà không mấy vui vẻ.
Lê Hiểu Mạn cũng không khác họ là bao, sau khi biết được nguyên nhân Long Quân Triệt đi tự thú thì trên mặt cô cũng không còn nụ cười.
Hôm nay bữa sáng rất phong phú, Long Tư Hạo trông tháy cả nhà chả ai muốn ăn, là chính tay anh nấu nhưng không một ai cảm thấy đói bụng.
“Haiz!” Long Đằng Thiên chăm chăm nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, thở dài nói: “Cháu trai ơi! Xem qua nữa sáng cháu làm rất ngon nhưng ông ngoại lại không đối bụng.”
“Haiz!” Tiểu Nghiên Nghiên cũng đặt đũa xuống, gương mặt đổ vỡ: “Bố ơi, con cũng không muốn ăn, ông ngoại thật sự phải ngồi tù mười lăm năm sao? Bằng khoảng thời gian đó, khi ông ngoại đi ra con cũng đã lớn rồi, mà ông ngoại cũng già rồi, hu hu... Con không muốn không ngoại già rồi mới được đi ra chơi với con, khi đó không ngoại sẽ ngốc ngốc giống y như ông cố ngoại cho xem.”
Nghe vậy, khóe môi Long Đằng Thiên giật giật, thổi râu mép nói: “Nhóc con Nghiên Nghiên, ông cố ngoại ngốc ngốc bao giờ? Ông cố ngoại rất thông minh, ông cố ngoại mà không thông minh, thì làm sao bà nội mấy đứa có thể thông mình? Sao bố mấy đứa có thể thông minh? Cháu và Dương Dương có thể thông minh?”
Tiểu Nghiên Ngiên chớp chớp mắt: “Ông cố ngoại đang cướp công nè! Cháu và anh trai thông mình rõ ràng là nhờ công của bố mẹ mà.”
Long Đằng Thiên cứ như một đứa trẻ tranh hơn thua với tiểu Nghiên Nghiên: “Nhóc con Nghiên Nghiên kia, cháu và Dương Dương thông minh chính là nhờ công của ông cố ngoại, cháu nghe ông cố ngoại nói này, cháu...”
Long Tư Hạo thấy ông ngoại anh hệt một nhóc trai, anh không khỏi lắc đầu bật cười, sau đó rũ mắt nhìn Lê Hiểu Mạn có vẻ không khỏe, đau lòng nói: “Hiểu Hiểu, đừng suy nghĩ nghiểu nữa, nên ăn sáng trước đã, anh đút em ăn.”
Nói xong, anh liền nâng chén cháo thịt gà lên, múc một muống thổi nguội rồi mới đưa đến miệng cô.
Khẩu vị Lê Hiểu Mạn không tốm nhìn thìa cháo thịt gà anh đưa đến, cô cảm thấy không muốn ăn, lắc đầu nói: “Tư Hao, em không muốn ăn.”
“Không ăn sáng sao được, ngoan, chỉ ăn năm thìa thôi cũng được.” Long Tư Hạo mỉm cười, dụ dỗ.
Lê Hiểu Mạn ngửi thấy mùi thịt gà bỗng buồn nôn, nhưng nhìn thấy anh tự tay đút cho cô nên cũng gật gù, hé miệng ăn.
Muỗng đầu tiên cô còn có thể chịu đựng, nhưng đến muỗng thứ ba thì, vừa nuốt xuống tự dưng dạ dày cô muốn quay cuồng, tựa như có thứ gì đó muốn trào ra khỏi cổ họng.
Cô bèn đưa tay lên che miệng lại, đứng lên chạy về hướng toilet.
“Hiểu Hiểu...” Thấy vậy, Long Tư Hạo lập tức đứng dậy và đi theo cô.
“Mẹ làm sao vậy ạ?” Tiểu Nghiên Nghiên lo lắng hỏi, nhìn ra phía ngoài phòng ăn.
Lê Hiểu Mạn chạy vào toilet bên ngoài phòng khách ói ra chút ít thức ăn xong cô trở lại phòng ngủ trên lầu ba súc miệng.
Đang lúc cô súc miệng thì Long Tư Hạo lo lắng nhìn cô hỏi: “Hiểu Hiểu, em sao vậy? Tại sao bống nhiên lại nôn...”
Nói đến chữ “nôn” này, tự dưng Long Tư Hạo dừng lại, híp mắt chăm chú nhìn vào bụng cô, bỗng mừng rỡ: “Hiểu Hiểu, em mang thai?”
“Mang thai?”
Động tác súc miệng của Lê Hiểu Mạn ngừng lại, ngơ ngác nhìn Long Tư Hạo, lại nhớ đến cái kia cũng lâu chưa đến thì phải.
Lẽ nào cô thật sự mang thai? Long Tư Hạo thấy cô sửng sốt, bèn đi lên phía trước, mắt ngậm sủng nịnh nhìn cô chăm chú, cười tươi tắn, giọng đầy kiên định: “Hiểu Hiểu, cũng lâu rồi dì cả em không có đến thăm em, nhất định là em đã mang thai rồi, anh sắp làm bố tiếp rồi.”
Đối với chuyện họ hàng Lê Hiểu Mạn lúc nào đến, Long Tư Hạo vô cùng tỏ.
Anh tính toán thời gian, sau đó mới phát hiện Hiểu Hiểu của anh đã chậm kì nghỉ hơn mười ngày.
Chuyện bọn họ cùng nhau trước giờ đều không dùng biện pháp tránh thai, vì vậy, khả năng Hiểu Hiểu của anh mang thai là rất lớn.
“Em thật sự mang thai?” Lê Hiểu Mạn ngây ngốc nhìn Long Tư Hạo, mặc dù bọn họ đã có tiểu Nghiên Nghiên và Dương Dương nhưng cô vẫn muốn sinh thêm con cho anh.
Bởi vì sinh con cho anh đối với cô là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cô biết anh vẫn luôn tiếc nuối, anh muốn từ khi cô mang thai cho đến lúc cô lâm bồn anh sẽ luôn ở cạnh cô, nhưng lúc cô mang thai Nghiên Nghiên và Dương Dương, anh đều không thể ở bên cạnh, chăm sóc cô trong suốt quá trình.
Trước kia khi cô mang thai Dương Dương, bởi vì bị bệnh mà Long Tư Hạo không thể ở cạnh cô.
Mà khi cô mang thai Nghiên Nghiên, Long Tư Hạo cũng không ở cạnh cô.
Anh nhìn cô đầy dịu dàng: “Anh sẽ gọi ngay cho bác sĩ đến kiểm tra giúp em, xem có phải em thật sự mang thai hay không.”
Danh sách chương