Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Động tác của anh quá mức mập mờ làm tim cô đập mạnh, bối rối nói: “Long... Long Tư Hạo, giờ cũng muộn rồi, chúng ta đến khách sạn đi!”
Cô không còn lòng dạ nào nhìn ánh mắt sáng ngời của Long Tư Hạo nữa, anh nghe thấy chỉ nói: “Đến khách sạn? Em nghĩ...”
Long Tư Hạo ngừng lịa, đôi môi mỏng đưa ra sau tai cô, giọng nói trầm hơn mấy phần: “Thế nào?”
Thân thể Lê Hiểu Mạn hơi run lên, khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, giống như hoa đào nở rộ.
Cô ngước lên nhìn Long Tư Hạo, cuống quít giải thích: “Long Tư Hạo, anh hiểu nhầm rồi, ý của tôi là giờ muộn rồi, tôi không muốn về, anh đưa tôi tới khách sạn đi, hoặc là..”
Lê Hiểu Mạn vốn định nói anh đưa mình về nhà mẹ cũng được, chỉ là kể từ một năm trước gả cho Hoắc Vân Hy xong, mẹ cô cũng không thật sự muốn gặp cô, mỗi lần về, lại bị bà đuổi ra ngoài, cô thật không hiểu sao mẹ mình lại đột nhiên trở nên như vậy.
Cô gọi cho bà, bà cũng không đón, cho dù có nghe máy, thái độ cũng rất lãnh đạm, thậm chí cô còn hoài nghị liệu rằng mình có phải là con của bà không nữa.
Dù vậy, cô vẫn đưa tiền mỗi tháng tiết kiệm được cho cậu, để cậu chuyển cho mẹ mình.
Cô ở Hoắc gia bị ủy khuất điều gì, cũng chưa bao giờ chạy về nói với ai.
Long Tư Hạo thấy cô đột nhiên không nói, anh hơi nhíu mày nhìn cô: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Lê Hiểu Mạn che giấu cảm xúc trong mắt, ngước nhìn Long Tư Hạo, chợt cười: “Đưa tôi tới khách sạn đi!”
Long Tư Hạo trầm thấp nói, giọng không nghe ra cảm xúc gì: “Sao tôi lại phải nghe theo em?”
“A...” Tựa như không nghĩ tới Long Tư Hạo lại có thể hỏi mình câu như vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, thấy vẻ thâm thúy trên mặt anh, ánh mặt thâm trầm, đúng ha! Sao anh lại phải nghe theo cô? Cô cũng không phải là ai, nhiều lắm, cũng chỉ là em gái anh trên danh nghĩa.
Trong lòng đột nhiên rầu rĩ, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, giọng nói không khỏi có chút giận hờn: “Đương nhiên anh không cần nghe tôi, tôi không phải là người gì của anh, tôi xuống xe tự đi, anh không cần giúp đỡ, Long thiếu gia.”
Cô kéo dài âm của mấy từ “Long thiếu gia“.
Sau đó lúc chuẩn bị đẩy cửa xe đi ra, không sao đẩy ra được, cô nhìn Long Tư Hạo: “Mở cửa xe đi, tôi muốn xuống xe.”
Thấy Long Tư Hạo không có phản ứng, cô không thừa lời, nhào tới, lại trúng vào ngực Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhìn cô, thuận thế ôm cô ở trên đùi, môi mỏng khẽ nói: “Làm gì cũng vô dụng, trừ khi em đáp ứng tôi một điều kiện.”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo ôm mình ngồi trên đùi thì ngượng ngùng khiến gương mặt đỏ bừng, muốn xuống, lại bị Long Tư Hạo giữ chặt eo.
Động tác của anh quá mức mập mờ làm tim cô đập mạnh, bối rối nói: “Long... Long Tư Hạo, giờ cũng muộn rồi, chúng ta đến khách sạn đi!”
Cô không còn lòng dạ nào nhìn ánh mắt sáng ngời của Long Tư Hạo nữa, anh nghe thấy chỉ nói: “Đến khách sạn? Em nghĩ...”
Long Tư Hạo ngừng lịa, đôi môi mỏng đưa ra sau tai cô, giọng nói trầm hơn mấy phần: “Thế nào?”
Thân thể Lê Hiểu Mạn hơi run lên, khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, giống như hoa đào nở rộ.
Cô ngước lên nhìn Long Tư Hạo, cuống quít giải thích: “Long Tư Hạo, anh hiểu nhầm rồi, ý của tôi là giờ muộn rồi, tôi không muốn về, anh đưa tôi tới khách sạn đi, hoặc là..”
Lê Hiểu Mạn vốn định nói anh đưa mình về nhà mẹ cũng được, chỉ là kể từ một năm trước gả cho Hoắc Vân Hy xong, mẹ cô cũng không thật sự muốn gặp cô, mỗi lần về, lại bị bà đuổi ra ngoài, cô thật không hiểu sao mẹ mình lại đột nhiên trở nên như vậy.
Cô gọi cho bà, bà cũng không đón, cho dù có nghe máy, thái độ cũng rất lãnh đạm, thậm chí cô còn hoài nghị liệu rằng mình có phải là con của bà không nữa.
Dù vậy, cô vẫn đưa tiền mỗi tháng tiết kiệm được cho cậu, để cậu chuyển cho mẹ mình.
Cô ở Hoắc gia bị ủy khuất điều gì, cũng chưa bao giờ chạy về nói với ai.
Long Tư Hạo thấy cô đột nhiên không nói, anh hơi nhíu mày nhìn cô: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Lê Hiểu Mạn che giấu cảm xúc trong mắt, ngước nhìn Long Tư Hạo, chợt cười: “Đưa tôi tới khách sạn đi!”
Long Tư Hạo trầm thấp nói, giọng không nghe ra cảm xúc gì: “Sao tôi lại phải nghe theo em?”
“A...” Tựa như không nghĩ tới Long Tư Hạo lại có thể hỏi mình câu như vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, thấy vẻ thâm thúy trên mặt anh, ánh mặt thâm trầm, đúng ha! Sao anh lại phải nghe theo cô? Cô cũng không phải là ai, nhiều lắm, cũng chỉ là em gái anh trên danh nghĩa.
Trong lòng đột nhiên rầu rĩ, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, giọng nói không khỏi có chút giận hờn: “Đương nhiên anh không cần nghe tôi, tôi không phải là người gì của anh, tôi xuống xe tự đi, anh không cần giúp đỡ, Long thiếu gia.”
Cô kéo dài âm của mấy từ “Long thiếu gia“.
Sau đó lúc chuẩn bị đẩy cửa xe đi ra, không sao đẩy ra được, cô nhìn Long Tư Hạo: “Mở cửa xe đi, tôi muốn xuống xe.”
Thấy Long Tư Hạo không có phản ứng, cô không thừa lời, nhào tới, lại trúng vào ngực Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhìn cô, thuận thế ôm cô ở trên đùi, môi mỏng khẽ nói: “Làm gì cũng vô dụng, trừ khi em đáp ứng tôi một điều kiện.”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo ôm mình ngồi trên đùi thì ngượng ngùng khiến gương mặt đỏ bừng, muốn xuống, lại bị Long Tư Hạo giữ chặt eo.
Danh sách chương