Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Tuyết Hà đằng đằng sát khí chỉ Lê Hiểu Mạn nói xong, lại giơ tay lên tát về phía Lê Hiểu Mạn.
Lần này, ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lẽo, bắt được tay của Lý Tuyết Hà.
Thấy vậy, Lý Tuyết Hà cùng Hoắc Vân Hy đều kinh ngạc nhìn cô, như không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy.
Lý Tuyết Hà tức giận không kềm được nhìn Lê Hiểu Mạn, phẫn nộ đưa tay chỉ cô nói: “Tiểu tiện nhân, cô làm gì? Cô ăn gan báo, cô đám động thủ với tôi? Trong mắt cô còn bà mẹ chồng này hay không?”
Con mắt trong veo híp lại của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn Lý Tuyết Hà: “Mẹ, tư chất của mẹ con không xu nịnh, nhưng xin người đừng một câu tiểu tiện nhân, thân phận phu nhân này không để mẹ xỉ nhục, mẹ là danh môn phu nhân, không phải là người phụ nữ ngang tàn mắng người ở ngoài phố, còn nữa, con gọi mẹ một tiếng mẹ, là tôn kính mẹ,mẹ đánh con, con không nói, cũng là tôn kính mẹ, đừng tưởng rằng con dễ khi dễ, được một lần lại muốn được voi đòi tiên, con người có sức kiềm chế có hạn, con cẩu nóng nảy còn nhảy tường, huống chi là con người, mẹ đừng ép con đại nghịch bất đạo!”
Dứt lời, cô lạnh lùng buông lỏng cánh tay Lý Tuyết Hà.
“Cô... Phản, tiểu tiện nhân cô, cô dám động thủ với tôi? Còn dám quở trách tôi? Hôm nay tôi không đánh chết cô cái đồ mất dạy!” Lý Tuyết Hà sát khí đầy mặt nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong muốn xông lên động thủ.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, lập tức đi lên trước, bắt tay mẹ anh lại, nhìn bà nói: “Mẹ, đủ rồi, mẹ đi ra ngoài trước, con cần nói mấy câu với Mạn Mạn.”
“Con còn có lời gì nói với tiểu tiện nhân này? Đối với hành động Hoắc Vân Hy bắt lấy cánh tay bà Lý Tuyết Hà vô cùng bất mãn.
Vì trong miệng bà cứ một câu lại tiểu tiện nhân khiến hoắc Vân Hy mày tuấn tú nhíu lại, gương mặt nổi lên tia không vui, thanh âm cũng lạnh mấy phần: “Mẹ, xin người đừng kêu Mạn Mạn là tiểu tiện nhân, cô ấy là bà xã của con, là con dâu mẹ, mẹ đi ra ngoài đi!”
Lý Tuyết Hà vốn còn muốn nói điều gì, nhưng thấy thái độ Hoắc Vân Hy lạnh xuống, bà hung hăn trợn mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Hoắc Vân Hy nhìn Lý Tuyết Hà rời khỏi đây, liền xoay người liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, trong tròng mắt nổi lên tia ưu tư phức tạp, có đau lòng, áy náy, tự trách, còn có không cam lòng...
“Mạn Mạn, để cho anh nhìn vết thương của em xem như thế nào?”
Anh nói xong chuẩn bị nhìn lưng của Lê Hiểu Mạn, lại bị Lê Hiểu Mạn trốn tránh.
Biểu cảm cô lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo mà sắc lạnh nhìn Hoắc Vân Hy: “Tôi bị thương thành cái gì cũng không liên quan tới anh, không cần anh quan tâm, mời anh đi ra!”
Hoắc Vân Hy thấy thái độ Lê Hiểu Mạn đối với anh lãnh đạm, trong lòng anh như bị ghim vào cây nhọn vậy rất đau, mi nhíu chặt: “Mạn Mạn, anh biết lỗi rồi, xin em đừng dùng thái độ này đối với anh được không? Anh biết, em vẫn còn quan tâm anh đúng không? Anh sẽ cùng Hạ Lâm đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta bắt đầu lần nữa được không? Sau này anh sẽ làm một người chồng tốt, xin em tin tưởng anh.”
Dứt lời, Hoắc Vân Hy liền muốn cầm tay Lê Hiểu Mạn, lần nữa bị cô tránh.
Cô lạnh lùng cong môi, ánh mắt nhìn Hoắc Vân Hy mang theo chế giễu: “A a... Hoắc Vân Hy, sớm biết ngày hôm nay hà cớ gì lúc trước, anh cùng Hạ Lâm quan hệ? Đứa bé trong bụng cô ấy anh không cần? A a... Tôi sớm đã không còn nghĩ cùng anh tiếp tục nữa, lãng tử như anh coi như quay đầu đi, nhưng cũng không còn khả năng tôi và anh tiếp tục làm vợ chồng, bây giờ tôi và anh chỉ có một con đường duy nhất để đi, chính là ly dị”
Trong mắt Hoắc Vân Hy thoáng qua vẻ hoảng sợ, lập tức nói: “Không... Mạn Mạn, anh sẽ không cùng em ly dị. Tuyệt đối sẽ không!”
“Vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa, mời anh đi ra” Lê Hiểu Mạn nói xong lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, sau đó xoay người, không muốn nhìn anh.
Hoắc Vân Hy thấy cô xoay người, vốn định lật tgân người nhỏ nhắn của cô lại, nhưng tay lại cứng đờ giữa không trung, không biết làm sao hướng tới.
Anh biết, cô còn đang tức giận, bây giờ chưa phải lúc cuống cuồng, anh nên cho cô thời gian,, anh sẽ dùng hành động để chứng minh với cô, anh thật sự biết lỗi rồi.
Anh sẽ yêu cô thật tốt.
Anh nhìn lưng cô, ngữ khí kiên định nói: “Mạn Mạn, em cho anh thời gian, anh nhất định sẽ làm cho em lần nữa tiếp nhận anh, sau này anh chỉ yêu duy nhất em”
Dứt lời, lông mày anh chau lại, xoay người ra khỏi phòng Lê Hiểu Mạn.
Sau khi Hoắc Vân Hy rời đi, Lê Hiểu Mạn mới xoay người, đôi mắt như nước trong veo của cô cơ hồ nổi lên một tầng hơi nước, nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.
Cô lạnh nhạt câu môi, đến bây giờ Hoắc Vân Hy mới nói trong lòng yêu cô, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ vui mừng đến mất ngủ, nhưng bây giờ, cô đã không cần.
...
Thư phòng
Hoắc Nghiệp Hoành ngồi trên ghế da được nhập khẩu từ Châu Âu, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng: “Tư Hạo, con thật không muốn giúp ông nội quản lý tập đoàn Hoắc thị sao?”
Long Tư Hạo cũng ngồi dựa lưng trên ghế da đôi mắt thâm thúy co lại, ánh mắt âm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ biểu hiện vẻ dửng dưng, cất giọng bình thản: “Ông nội, tập đoàn Hoắc thị có người, hẳn không cần cháu, cháu mới vừa tiếp nhận TE, sợ rằng không rảnh bận tâm đến Hoắc thị, cháu còn có việc, cũng không cùng ông nội nói nữa.”
Nói xong, anh liền đứng lên, chuẩn bị rời thư phòng.
Thấy vậy, Hoắc Nghiệp Hoành nhăn mày nhìn anh, trong ánh mắt có mấy phần áy náy: “Tư Hạo, cháu không muốn quản lý tập đoàn Hoắc thị, ông nội không miễn cưỡng, cháu, ông nội già rồi, cháu có thời gian thì trở về thăm ông nội một chút được không?”
Bước chân Long Tư Hạo hơi ngừng, tròng mắt sâu xa, đôi mắt thâm trầm, mím môi không lên tiếng.
Hoắc Nghiệp Hoành thấy anh không lên tiếng, trong mắt ông vẻ áy náy sâu hơn: “Tư Hạo, cháu không thể tha thứ cho ông nội sao? Đối với cái chết của mẹ cháu cháu còn nghi ngờ canh cánh trong lòng sao? Ông nội thật xin lỗi cháu, chẳng qua người đã mất, cho dù cháu không muốn họ Hoắc, nhưng cháu vĩnh viễn là con cháu Hoắc gia, đây là sự thật không thể thay đổi.”
Nghe được lời Hoắc Nghiệp Hoành nói, khuôn mặt Long Tư Hạo trầm lãnh hơn, đôi mắt rét lạnh, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền khôi phục che giấu sự thâm trầm, như hố sâu không thấy đáy.
Môi mỏng anh nhẹ nâng, biểu tình dửng dưng, giọng bình thản: “Cháu còn có việc, không cùng ông nội nói chuyện nữa”
Ngay lúc anh bước chân tới cửa thư phòng, Hoắc Nghiệp Hoành sau lưng anh vang lên âm thanh: “Tư Hạo, có chuyện, ông nội hy vọng cháu có thể nhớ, Mạn Mạn là em dâu cháu, ông tuyệt đối không cho phép con cháu Hoắc gia làm chuyện ô nhục, bất kể cháu đối với Mạn Mạn có tâm tư gì, ông nội vẫn hy vọng cháu có thể giữ khoảng cách với con bé.”
Lý Tuyết Hà đằng đằng sát khí chỉ Lê Hiểu Mạn nói xong, lại giơ tay lên tát về phía Lê Hiểu Mạn.
Lần này, ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lẽo, bắt được tay của Lý Tuyết Hà.
Thấy vậy, Lý Tuyết Hà cùng Hoắc Vân Hy đều kinh ngạc nhìn cô, như không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy.
Lý Tuyết Hà tức giận không kềm được nhìn Lê Hiểu Mạn, phẫn nộ đưa tay chỉ cô nói: “Tiểu tiện nhân, cô làm gì? Cô ăn gan báo, cô đám động thủ với tôi? Trong mắt cô còn bà mẹ chồng này hay không?”
Con mắt trong veo híp lại của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn Lý Tuyết Hà: “Mẹ, tư chất của mẹ con không xu nịnh, nhưng xin người đừng một câu tiểu tiện nhân, thân phận phu nhân này không để mẹ xỉ nhục, mẹ là danh môn phu nhân, không phải là người phụ nữ ngang tàn mắng người ở ngoài phố, còn nữa, con gọi mẹ một tiếng mẹ, là tôn kính mẹ,mẹ đánh con, con không nói, cũng là tôn kính mẹ, đừng tưởng rằng con dễ khi dễ, được một lần lại muốn được voi đòi tiên, con người có sức kiềm chế có hạn, con cẩu nóng nảy còn nhảy tường, huống chi là con người, mẹ đừng ép con đại nghịch bất đạo!”
Dứt lời, cô lạnh lùng buông lỏng cánh tay Lý Tuyết Hà.
“Cô... Phản, tiểu tiện nhân cô, cô dám động thủ với tôi? Còn dám quở trách tôi? Hôm nay tôi không đánh chết cô cái đồ mất dạy!” Lý Tuyết Hà sát khí đầy mặt nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong muốn xông lên động thủ.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, lập tức đi lên trước, bắt tay mẹ anh lại, nhìn bà nói: “Mẹ, đủ rồi, mẹ đi ra ngoài trước, con cần nói mấy câu với Mạn Mạn.”
“Con còn có lời gì nói với tiểu tiện nhân này? Đối với hành động Hoắc Vân Hy bắt lấy cánh tay bà Lý Tuyết Hà vô cùng bất mãn.
Vì trong miệng bà cứ một câu lại tiểu tiện nhân khiến hoắc Vân Hy mày tuấn tú nhíu lại, gương mặt nổi lên tia không vui, thanh âm cũng lạnh mấy phần: “Mẹ, xin người đừng kêu Mạn Mạn là tiểu tiện nhân, cô ấy là bà xã của con, là con dâu mẹ, mẹ đi ra ngoài đi!”
Lý Tuyết Hà vốn còn muốn nói điều gì, nhưng thấy thái độ Hoắc Vân Hy lạnh xuống, bà hung hăn trợn mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Hoắc Vân Hy nhìn Lý Tuyết Hà rời khỏi đây, liền xoay người liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, trong tròng mắt nổi lên tia ưu tư phức tạp, có đau lòng, áy náy, tự trách, còn có không cam lòng...
“Mạn Mạn, để cho anh nhìn vết thương của em xem như thế nào?”
Anh nói xong chuẩn bị nhìn lưng của Lê Hiểu Mạn, lại bị Lê Hiểu Mạn trốn tránh.
Biểu cảm cô lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo mà sắc lạnh nhìn Hoắc Vân Hy: “Tôi bị thương thành cái gì cũng không liên quan tới anh, không cần anh quan tâm, mời anh đi ra!”
Hoắc Vân Hy thấy thái độ Lê Hiểu Mạn đối với anh lãnh đạm, trong lòng anh như bị ghim vào cây nhọn vậy rất đau, mi nhíu chặt: “Mạn Mạn, anh biết lỗi rồi, xin em đừng dùng thái độ này đối với anh được không? Anh biết, em vẫn còn quan tâm anh đúng không? Anh sẽ cùng Hạ Lâm đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta bắt đầu lần nữa được không? Sau này anh sẽ làm một người chồng tốt, xin em tin tưởng anh.”
Dứt lời, Hoắc Vân Hy liền muốn cầm tay Lê Hiểu Mạn, lần nữa bị cô tránh.
Cô lạnh lùng cong môi, ánh mắt nhìn Hoắc Vân Hy mang theo chế giễu: “A a... Hoắc Vân Hy, sớm biết ngày hôm nay hà cớ gì lúc trước, anh cùng Hạ Lâm quan hệ? Đứa bé trong bụng cô ấy anh không cần? A a... Tôi sớm đã không còn nghĩ cùng anh tiếp tục nữa, lãng tử như anh coi như quay đầu đi, nhưng cũng không còn khả năng tôi và anh tiếp tục làm vợ chồng, bây giờ tôi và anh chỉ có một con đường duy nhất để đi, chính là ly dị”
Trong mắt Hoắc Vân Hy thoáng qua vẻ hoảng sợ, lập tức nói: “Không... Mạn Mạn, anh sẽ không cùng em ly dị. Tuyệt đối sẽ không!”
“Vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa, mời anh đi ra” Lê Hiểu Mạn nói xong lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, sau đó xoay người, không muốn nhìn anh.
Hoắc Vân Hy thấy cô xoay người, vốn định lật tgân người nhỏ nhắn của cô lại, nhưng tay lại cứng đờ giữa không trung, không biết làm sao hướng tới.
Anh biết, cô còn đang tức giận, bây giờ chưa phải lúc cuống cuồng, anh nên cho cô thời gian,, anh sẽ dùng hành động để chứng minh với cô, anh thật sự biết lỗi rồi.
Anh sẽ yêu cô thật tốt.
Anh nhìn lưng cô, ngữ khí kiên định nói: “Mạn Mạn, em cho anh thời gian, anh nhất định sẽ làm cho em lần nữa tiếp nhận anh, sau này anh chỉ yêu duy nhất em”
Dứt lời, lông mày anh chau lại, xoay người ra khỏi phòng Lê Hiểu Mạn.
Sau khi Hoắc Vân Hy rời đi, Lê Hiểu Mạn mới xoay người, đôi mắt như nước trong veo của cô cơ hồ nổi lên một tầng hơi nước, nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.
Cô lạnh nhạt câu môi, đến bây giờ Hoắc Vân Hy mới nói trong lòng yêu cô, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ vui mừng đến mất ngủ, nhưng bây giờ, cô đã không cần.
...
Thư phòng
Hoắc Nghiệp Hoành ngồi trên ghế da được nhập khẩu từ Châu Âu, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng: “Tư Hạo, con thật không muốn giúp ông nội quản lý tập đoàn Hoắc thị sao?”
Long Tư Hạo cũng ngồi dựa lưng trên ghế da đôi mắt thâm thúy co lại, ánh mắt âm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ biểu hiện vẻ dửng dưng, cất giọng bình thản: “Ông nội, tập đoàn Hoắc thị có người, hẳn không cần cháu, cháu mới vừa tiếp nhận TE, sợ rằng không rảnh bận tâm đến Hoắc thị, cháu còn có việc, cũng không cùng ông nội nói nữa.”
Nói xong, anh liền đứng lên, chuẩn bị rời thư phòng.
Thấy vậy, Hoắc Nghiệp Hoành nhăn mày nhìn anh, trong ánh mắt có mấy phần áy náy: “Tư Hạo, cháu không muốn quản lý tập đoàn Hoắc thị, ông nội không miễn cưỡng, cháu, ông nội già rồi, cháu có thời gian thì trở về thăm ông nội một chút được không?”
Bước chân Long Tư Hạo hơi ngừng, tròng mắt sâu xa, đôi mắt thâm trầm, mím môi không lên tiếng.
Hoắc Nghiệp Hoành thấy anh không lên tiếng, trong mắt ông vẻ áy náy sâu hơn: “Tư Hạo, cháu không thể tha thứ cho ông nội sao? Đối với cái chết của mẹ cháu cháu còn nghi ngờ canh cánh trong lòng sao? Ông nội thật xin lỗi cháu, chẳng qua người đã mất, cho dù cháu không muốn họ Hoắc, nhưng cháu vĩnh viễn là con cháu Hoắc gia, đây là sự thật không thể thay đổi.”
Nghe được lời Hoắc Nghiệp Hoành nói, khuôn mặt Long Tư Hạo trầm lãnh hơn, đôi mắt rét lạnh, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền khôi phục che giấu sự thâm trầm, như hố sâu không thấy đáy.
Môi mỏng anh nhẹ nâng, biểu tình dửng dưng, giọng bình thản: “Cháu còn có việc, không cùng ông nội nói chuyện nữa”
Ngay lúc anh bước chân tới cửa thư phòng, Hoắc Nghiệp Hoành sau lưng anh vang lên âm thanh: “Tư Hạo, có chuyện, ông nội hy vọng cháu có thể nhớ, Mạn Mạn là em dâu cháu, ông tuyệt đối không cho phép con cháu Hoắc gia làm chuyện ô nhục, bất kể cháu đối với Mạn Mạn có tâm tư gì, ông nội vẫn hy vọng cháu có thể giữ khoảng cách với con bé.”
Danh sách chương