Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo ngừng lại, anh quay người cô lại để cô đối diện với anh, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt thâm thúy khóa chặt vào cô, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi! Là tôi không bảo vệ em cho tốt.”

Lê Hiểu Mạn khẽ cắn môi dưới, cô nhìn anh chăm chú, thấy vẻ áy náy trong mắt anh, cô không tự chủ được nâng bàn tay nhỏ bé áp lên khuôn mặt anh, cô khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Chuyện này không liên quan đến anh, lúc ấy anh cách ông nội xa nhất, thậm chí đến ông nội cũng không thể nào thu roi lại, vậy sao anh có thể tới ngăn cản ông nội kịp? Huống chi, nếu không phải nhờ anh nắm lấy roi kia, giảm bớt lực của roi rơi xuống người tôi, thì không phải là tôi sẽ bị thương nặng hơn sao? Vì vậy, anh không cần phải cảm thấy áy náy, chuyện này thật sự không liên quan gì đến anh cả.”

Long Tư Hạo thấy bàn tay nhỏ bé của Lê Hiểu Mạn áp ở trên mặt mình, anh hơi thu tầm mắt lại, thuận thế nắm lấy bàn tay của cô, đôi mắt sâu thẳm nổi lên ý cười trêu ghẹo, ánh mắt như thiêu như đốt liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, bởi vì đau lòng cho tôi nên em đang an ủi tôi sao? Phải không?”

Không dám nhìn vào ánh mắt như thiêu như đốt của anh, Lê Hiểu Mạn cụp mi mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, vừa rồi cô đã nói gì vậy? Vậy mà cô lại an ủi Long Tư Hạo? Cô nhất định là đã uống lộn thuốc rồi.

Cô đau lòng cho anh sao? Cô có không? “Hiểu Hiểu...”

Giọng nói trầm thấp mị hoặc của Long Tư Hạo vang lên ở bên tai, cô vừa nâng tầm mắt lên, đôi môi đã bị anh chiếm lấy lần nữa, nụ hôn sâu như muốn rút lấy linh hồn của cô vậy.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa: “Mạn Mạn, cháu đã đỡ hơn chưa? Mở cửa ra, ông nội có lời muốn nói với cháu.”

Nghe thấy tiếng của Hoắc Nghiệp Hoằng, Lê Hiểu Mạn nhanh chóng khôi phục lại tất cả lý trí, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, cô lập tức đẩy Long Tư Hạo ra, hơi lo lắng liếc nhìn anh: “Làm thế nào bây giờ? Ông nội tới, nếu để cho ông nội nhìn thấy anh ở trong phòng tôi, thì cho dù tôi có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.”

Cô ngước mắt lên dò xét quanh căn phòng, căn phòng này không đồng bộ phòng tắm, muốn trốn cũng không thể trốn được.

Long Tư Hạo nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh vươn tay ra, kéo cô vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy khóa chặt vào cô, môi mỏng cong lên: “Ông nội muốn thì cứ để ông nhìn, tôi không cần phải trốn.”

“Mạn Mạn... cháu đã ổn hơn chưa? Ông nội có lời nói với cháu.”

Ngoài cửa phòng lại truyền tới giọng nói hòa ái của Hoắc Nghiệp Hoằng lần nữa.

Lê Hiểu Mạn vùng vẫy ở trong ngực Long Tư Hạo, ngước mắt liếc nhìn anh, thấp giọng nói: “Mau buông tôi ra.”

Sau đó cô điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới nhỏ giọng nói: “Ông nội, cháu vừa mới ngủ, ông chờ cháu.”

Dứt lời, cô lại ngước mắt liếc lên nhìn Long Tư Hạo lần nữa: “Cuối cùng thì anh muốn thế nào?”

Long Tư Hạo khẽ cong môi mỏng lên, dùng tư thế ưu mỹ xoay người cô lại, nhẹ nhàng để cô ở trên cửa.

Hoắc Nghiệp Hoằng đứng ở ngoài cửa, mà Long Tư Hạo lại để cô ở trên cửa, điều này khiến Lê Hiểu Mạn hít phải ngụm khí lạnh, cô khẩn trương liếc nhìn anh: “Long... Long Tư Hạo, anh như vậy sẽ bị ông nội phát hiện đấy, cuối cùng thì anh muốn thế nào?”

Long Tư Hạo hơi cong môi, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng bỏng, anh cúi đầu xuống, in nụ hôn nóng bỏng vào mi tâm của cô, lên trán, mắt, mũi, trên gò má...

Lê Hiểu Mạn khẽ chống tay lên ngực anh, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Để có thể đứng chung một chỗ với anh, thì trái tim của cô thật sự cần có năng lực chịu đựng cực kỳ cường đại.

Cô vừa muốn mở miệng, lưỡi của Long Tư Hạo đã nhân cơ hội chui vào, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng bỏng như cũ, khóe miệng nở nụ cười cao thâm khó lường, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Tôi có thể đi trốn, tuy nhiên tôi có điều kiện?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn anh, híp mắt lại nói: “Điều kiện gì?”

Long Tư Hạo khẽ nâng cằm cô lên, rồi anh khẽ mổ hai cái lên bờ môi căng mọng của cô, anh cười nói: “Tối nay dọn ra Hoắc gia.”

“Tối nay?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày liếc nhìn Long Tư Hạo: “Tôi dọn ra Hoắc gia thì không thành vấn đề, nhưng nhất định phải tối nay sao?”

Long Tư Hạo nâng mắt lên, anh liếc nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Tối nay em phải dọn ra Hoắc gia, tôi sẽ bảo Lạc Thụy đi đón em, hoặc là, tôi giúp em dọn, đáp ứng hay không đáp ứng?”

“Mạn mạn... Cháu còn chưa khỏe sao? Có phải thân thể không thoải mái hay không?” Ngoài cửa phòng truyền tới giọng nói lo lắng của Hoắc Nghiệp Hoằng lần nữa.

“Có đáp ứng hay không? Thế nào?” Long Tư Hạo híp mắt lại, anh sâu kín liếc nhìn cô, nhìn thế nào cũng thấy nụ cười trên môi tràn đầy phúc hắc.

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, trong lòng có cảm giác sắp rơi vào một cái bẫy rập, nghe thấy tiếng của Hoắc Nghiệp Hoằng truyền tới lần nữa, cô nhíu chặt mày lại, cắn răng, trợn mắt nhìn Long Tư Hạo: “Tôi đáp ứng anh, anh nhanh đi trốn đi.”

Thấy cô đáp ứng, ánh mắt của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, anh cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi cô: “Hiểu Hiểu, em tuyệt đối không thể đổi ý chuyện đã đáp ứng, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

Dứt lời, anh bước dài đi thẳng về phía tủ quần áo duy nhất trong phòng, anh khẽ cau mày lại rồi mới đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện