Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vừa về tới phận bộ thiết kế, Lê Hiểu Mạn liền bị Lâm Mạch Mạch kéo đi đến phòng ăn dành cho nhân viên công ty dùng bữa trưa, thuận tiện “Tra hỏi” cô đã xảy ra chuyện gì? Cô đành phải kể đại khái sự tình cho cô ấy nói.

Sau khi nghe xong, Lâm Mạch Mạch mập mờ liếc nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu có phát hiện hay không, cậu và nam thần rất có duyên nha!”

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn cô: “Ăn cơm đi! Đừng có nói bậy bạ, ngày hôm qua ở nhà hàng tây, đừng nói là cậu cố ý rời đi đấy nhé?”

Lâm Mạch Mạch chớp chớp mắt nhìn cô: “Cục cưng, mình đây là vì tạo cơ hội ở riêng cho cậu và nam thần.”

“Cậu còn nói bậy bạ, anh ta là anh cả của Hoắc Vân Hy...”

Lâm Mạch Mạch không đợi cô nói xong, đã cắt đứt lời của Lê Hiểu Mạn: “Đừng nhắc tới tên cặn bã kia nữa, mất cả khẩu vị.”

Lê Hiểu Mạn biết Lâm Mạch Mạch đau lòng cô, ôm bất bình thay cô, nên cô ấy vô cùng ghét Hoắc Vân Hy, thậm chí còn ghét anh ta hơn so với cô ghét anh ta, vì vậy cô cười cười với cô ấy, cũng không nhắc tới nữa.

Buổi chiều, Lê Hiểu Mạn đặt toàn bộ tâm tư ở trên công việc, đến lúc tan làm, cô còn không nhận ra.

Lâm Mạch Mạch thấy cô còn bận, cô ấy đẩy đẩy cô: “Mạn Mạn, tan làm rồi, mới ngày đầu tiên đi làm đã liều mạng như vậy, cậu muốn Long đại tổng giám đốc của chúng ta phát tiền thưởng cho cậu à!”

Câu nói sau cùng, Lâm Mạch Mạch là dán vào bên tai Lê Hiểu Mạn nói.

Lê Hiểu Mạn nheo đôi mắt xinh đẹp lại, trợn mắt nhìn cô: “Đừng nhắc tới anh ta nữa.”

Ngay sau đó, cô liền tắt máy vi tính, sau khi thu dọn xong, cô mới cùng Lâm Mạch Mạch rời khỏi phòng làm việc.

Ra khỏi tòa nhà công ty, sau khi chia tay với Lâm Mạch Mạch, cô đang chuẩn bị đi đến trạm tàu điện ngầm, thì một chiếc Maybach màu bạc dừng ở trước người cô.

Cửa xe mở ra, Lạc Thụy mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, cởi ba chiếc cúc thủy tinh ra, đeo kính mắt dior màu xanh Lori xuống xe.

Anh ta dựa người vào trên thân xe, một tay tháo mắt kính xuống, cười tươi như hoa với Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, lên xe đi, tôi đưa cô đi.”

Lê Hiểu Mạn nhướn mày liếc nhìn tư thế mê người của anh ta, lễ phép cười nói: “Cám ơn! Không cần, tôi đi tàu điện ngầm là được.”

Dứt lời, Lê Hiểu Mạn vừa mới đi được hai bước, Lạc Thụy đã bước chân dài tới, cánh tay thon dài ngăn ở trước người cô, cười nói: “Lê tiểu thư, dù sao tôi cũng thuận đường, tôi cũng ở Thúy Viên.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhướn đôi mi thanh tú, vừa hơi kinh ngạc lại vừa nghi ngờ liếc nhìn anh ta: “Anh ở Thúy Viên?”

Lạc Thụy liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, vô cùng nghiêm túc gật đầu, cười nói: “Tôi vẫn luôn ở Thúy Viên, cũng coi như là hàng xóm với Lê tiểu thư, bây giờ Lê tiểu thư đi làm ở TE, chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp, tôi lấy danh nghĩa đồng nghiệp đưa cô về, cô sợ cái gì? Nếu hôm nay Lê tiểu thư không để cho tôi đưa cô về, tôi cũng chỉ có thể luôn đi theo Lê tiểu thư.”

Lê Hiểu Mạn nghi ngờ nheo đôi mắt xinh đẹp lại, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu liếc nhìn Lạc Thụy, không dưng lấy lòng, không là kẻ gian dối thì cũng là trộm.

Cô lại không quen với anh ta, vì sao anh ta phải đưa cô về?

Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn nghi ngờ liếc nhìn mình, anh ta cười như có tật giật mình vậy: “Lê tiểu thư, tôi thật sự chỉ là lấy lập trường của đồng nghiệp thuận tiện đưa cô về mà thôi, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi đây không có ưu điểm gì khác, chỉ thích giúp đỡ người mà thôi.”

Lê Hiểu Mạn nghe thấy anh ta nói như vậy, cơ mặt hơi giật giật, nhìn dáng vẻ của anh ta dù thế nào cũng phải đưa cô trở về Thúy Viên.

“Lê tiểu thư, mời lên xe đi!” Lạc Thụy lịch sự mở cửa xe ra cho cô, vẻ mặt tươi cười liếc nhìn cô: “Lê tiểu thư, thật sự đang có rất nhiều người nhìn đấy! Nếu cô không lên xe, tôi sẽ rất mất mặt, coi như là cô giúp tôi đi, lên xe trước.”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày, thấy quả nhiên là bốn phía có rát nhiều người đang nhìn.

Cô do dự một lát, rồi vẫn ngồi vào trong xe.

!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện