Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xe của hai người đều bị đụng hư, nhưng mức độ “Chấn thương” thì lại bất đồng.
Chiếc xe Bentley của Hoắc Vân Hy bị “Chấn thương” tương đối nặng, nắp động cơ, bộ phận đầu xe, đèn pha trước xe đều bị đụng hư.
Xảy ra “Tai nạn xe” như vậy, tự nhiên là sẽ hấp dẫn không ít người tới xem, bởi vì là ở bên ngoài cao ốc TE, nên người vây quanh phần lớn đều là nhân viên của TE.
Hoắc Vân Hy thường xuyên xuất hiện ở trên tiêu đề của các tờ báo lớn, vì vậy có người nhận ra anh ta.
“Người trong xe kia không phải là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị Hoắc Vân Hy sao?”
“Hình như là anh ta? Sao anh ta lại đụng vào xe của trợ lý Lạc vậy?”
Nghe tiếng nói xung quanh, ánh mắt của Lê Hiểu Mạn rơi vào Hoắc Vân Hy ở trên xe, mặc dù cô thống hận hành động tự tung tự tác của anh ta, nhưng cô nhìn vào phân thượng của ông nội Hoắc Nghiệp Hoằng của anh ta, cũng không thể không quan tâm tới. Cô đang chuẩn bị đi lên phía trước nhìn xem anh ta có bị thương hay không, thì thấy Hoắc Vân Hy xuống xe, cũng không bị thương.
Cô đứng yên tại chỗ, Hoắc Vân Hy bụi bặm chật vật đi tới trước mặt cô, anh ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt tràn đầy lửa giận liếc nhìn cô, tận lực thấp giọng nói: “Lê Hiểu Mạn, trở về tôi sẽ tính sổ với cô sau.”
“Buông tôi ra...” Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Vân Hy, hạ thấp giọng nói.
Nhân viên của TE, nhất là người của bộ phận thiết kế, thấy Hoắc Vân Hy kéo tay Lê Hiểu Mạn, lại là một trận kinh ngạc, nhỏ giọng nghị luận.
“Đó không phải là đồng nghiệp mới tới ngày hôm qua sao? Cô ta có quan hệ như thế nào với tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị? Tôi còn tưởng rằng cô ta là tình nhân nhỏ của trợ lý Lạc...”
“Cô ta ấy hả! Tôi thấy không chỉ là tình nhân nhỏ của trợ lý Lạc đâu, nói không chừng là chân đạp mấy con thuyền, vẫn là tình nhân nhỏ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, cô không thấy vì cô ta mà trợ lý Lạc đụng xe với Hoắc tổng hay sao? Không phải câu dẫn cái này, thì chính là câu dẫn cái đó, thật đúng là gái điếm.”
Bởi vì mấy người đó nói chuyện ngay sau lưng Lê Hiểu Mạn, cũng cách không xa. Vì vậy, lời nói của bọn họ truyền vào trong tai Lê Hiểu Mạn không sót một chữ nào.
“Hoắc Vân Hy, buông tôi ra!” cô gắng sức giằng tay ra khỏi tay của Hoắc Vân Hy, xoay người lạnh lùng liếc nhìn hai người phụ nữ đứng ở sau lưng cô ta.
Người nói cô là gái điếm chính là Dương Lỵ Mân cùng bộ phận thiết kế với cô, một người khác tên là Liễu Kiều Kiều.
Hai người đều sinh lòng ái mộ với Long Tư Hạo, nhưng toàn bộ TE đều biết chuyện Long Tư Hạo tuyệt duyên với phụ nữ.
Mà ngày đầu tiên Lê Hiểu Mạn đi làm đã đi chung một thang máy với Long Tư Hạo, trong lòng bọn họ đều cảm thấy ghen tị, tìm được cơ hội thì nói mấy lời khó nghe để kích thích cô.
Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt Dương Lỵ Mân và Liễu Kiều Kiều, mỉm cười cười với bọn họ, rồi nâng tay lên, tát hai cái “Bốp” “Bốp” vào trên mặt Liễu Kiều Kiều, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô đã nghe qua câu này chưa? Nếu nói xấu sau lưng người khác – thì đừng để cho người ta biết! Nhớ kỹ đấy, nếu lần sau còn nói nói xấu người khác thì đừng có mà phách lối như vậy, bị người ta đánh, thì ngay cả lý do trả đũa cũng không có đâu.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn vượt qua Dương Lỵ Mân, đi thẳng vào cao ốc TE.
Hoắc Vân Hy liếc nhìn hai dấu bàn tay của Lê Hiểu Mạn đang in đậm trên mặt Dương Lỵ Mân, anh ta ngây ngẩn, một năm, anh ta thật sự đã quá coi thường cô rồi, cô đã trưởng thành, cũng đã thay đổi, không còn là cô bé cần người bảo vệ như trước kia nữa.
Lê Hiểu Mạn vừa đi vào cao ốc, thì thấy Long Tư Hạo đi từ lối đi VIP của tòa nhà đồ sộ tới, anh đang sải bước đi về phía thang máy chuyên dụng của mình.
Hôm nay trên người anh mặc chiếc áo sơ mi màu be, làm tôn lên vóc người hoàn mỹ của anh, cà vạt sọc màu gạch, nút cài kim cương ở ống tay áo ánh lên ánh sáng chói mắt, lấp lánh rực rỡ, quần âu dài màu đen được cắt may thủ công, giầy da Berluti.
Còn có ba người đàn ông mặc âu phục đi giày da theo sau lưng, đi sát theo nhịp bước của anh, mặt đầy nghiêm cẩn, có hai người đàn ông trong đó vừa đi vừa đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, giống như vừa mới bị ăn mắng.
Cùng theo ở bên cạnh anh còn có Diệp San là thư ký mới của anh.
Anh dẫn đầu đi trước, dáng người anh tuấn, khí chất tao nhã, tính khí bất thường, giống như một vị vua cao quý đọc đoán, khí tràng mạnh mẽ, anh ở nơi nào, thì chính là một trong những cảnh quan đẹp nhất mê người nhất, anh luôn hấp dẫn tầm mắt mọi người một cách tự nhiên.
!!
Xe của hai người đều bị đụng hư, nhưng mức độ “Chấn thương” thì lại bất đồng.
Chiếc xe Bentley của Hoắc Vân Hy bị “Chấn thương” tương đối nặng, nắp động cơ, bộ phận đầu xe, đèn pha trước xe đều bị đụng hư.
Xảy ra “Tai nạn xe” như vậy, tự nhiên là sẽ hấp dẫn không ít người tới xem, bởi vì là ở bên ngoài cao ốc TE, nên người vây quanh phần lớn đều là nhân viên của TE.
Hoắc Vân Hy thường xuyên xuất hiện ở trên tiêu đề của các tờ báo lớn, vì vậy có người nhận ra anh ta.
“Người trong xe kia không phải là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị Hoắc Vân Hy sao?”
“Hình như là anh ta? Sao anh ta lại đụng vào xe của trợ lý Lạc vậy?”
Nghe tiếng nói xung quanh, ánh mắt của Lê Hiểu Mạn rơi vào Hoắc Vân Hy ở trên xe, mặc dù cô thống hận hành động tự tung tự tác của anh ta, nhưng cô nhìn vào phân thượng của ông nội Hoắc Nghiệp Hoằng của anh ta, cũng không thể không quan tâm tới. Cô đang chuẩn bị đi lên phía trước nhìn xem anh ta có bị thương hay không, thì thấy Hoắc Vân Hy xuống xe, cũng không bị thương.
Cô đứng yên tại chỗ, Hoắc Vân Hy bụi bặm chật vật đi tới trước mặt cô, anh ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt tràn đầy lửa giận liếc nhìn cô, tận lực thấp giọng nói: “Lê Hiểu Mạn, trở về tôi sẽ tính sổ với cô sau.”
“Buông tôi ra...” Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Vân Hy, hạ thấp giọng nói.
Nhân viên của TE, nhất là người của bộ phận thiết kế, thấy Hoắc Vân Hy kéo tay Lê Hiểu Mạn, lại là một trận kinh ngạc, nhỏ giọng nghị luận.
“Đó không phải là đồng nghiệp mới tới ngày hôm qua sao? Cô ta có quan hệ như thế nào với tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị? Tôi còn tưởng rằng cô ta là tình nhân nhỏ của trợ lý Lạc...”
“Cô ta ấy hả! Tôi thấy không chỉ là tình nhân nhỏ của trợ lý Lạc đâu, nói không chừng là chân đạp mấy con thuyền, vẫn là tình nhân nhỏ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, cô không thấy vì cô ta mà trợ lý Lạc đụng xe với Hoắc tổng hay sao? Không phải câu dẫn cái này, thì chính là câu dẫn cái đó, thật đúng là gái điếm.”
Bởi vì mấy người đó nói chuyện ngay sau lưng Lê Hiểu Mạn, cũng cách không xa. Vì vậy, lời nói của bọn họ truyền vào trong tai Lê Hiểu Mạn không sót một chữ nào.
“Hoắc Vân Hy, buông tôi ra!” cô gắng sức giằng tay ra khỏi tay của Hoắc Vân Hy, xoay người lạnh lùng liếc nhìn hai người phụ nữ đứng ở sau lưng cô ta.
Người nói cô là gái điếm chính là Dương Lỵ Mân cùng bộ phận thiết kế với cô, một người khác tên là Liễu Kiều Kiều.
Hai người đều sinh lòng ái mộ với Long Tư Hạo, nhưng toàn bộ TE đều biết chuyện Long Tư Hạo tuyệt duyên với phụ nữ.
Mà ngày đầu tiên Lê Hiểu Mạn đi làm đã đi chung một thang máy với Long Tư Hạo, trong lòng bọn họ đều cảm thấy ghen tị, tìm được cơ hội thì nói mấy lời khó nghe để kích thích cô.
Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt Dương Lỵ Mân và Liễu Kiều Kiều, mỉm cười cười với bọn họ, rồi nâng tay lên, tát hai cái “Bốp” “Bốp” vào trên mặt Liễu Kiều Kiều, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô đã nghe qua câu này chưa? Nếu nói xấu sau lưng người khác – thì đừng để cho người ta biết! Nhớ kỹ đấy, nếu lần sau còn nói nói xấu người khác thì đừng có mà phách lối như vậy, bị người ta đánh, thì ngay cả lý do trả đũa cũng không có đâu.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn vượt qua Dương Lỵ Mân, đi thẳng vào cao ốc TE.
Hoắc Vân Hy liếc nhìn hai dấu bàn tay của Lê Hiểu Mạn đang in đậm trên mặt Dương Lỵ Mân, anh ta ngây ngẩn, một năm, anh ta thật sự đã quá coi thường cô rồi, cô đã trưởng thành, cũng đã thay đổi, không còn là cô bé cần người bảo vệ như trước kia nữa.
Lê Hiểu Mạn vừa đi vào cao ốc, thì thấy Long Tư Hạo đi từ lối đi VIP của tòa nhà đồ sộ tới, anh đang sải bước đi về phía thang máy chuyên dụng của mình.
Hôm nay trên người anh mặc chiếc áo sơ mi màu be, làm tôn lên vóc người hoàn mỹ của anh, cà vạt sọc màu gạch, nút cài kim cương ở ống tay áo ánh lên ánh sáng chói mắt, lấp lánh rực rỡ, quần âu dài màu đen được cắt may thủ công, giầy da Berluti.
Còn có ba người đàn ông mặc âu phục đi giày da theo sau lưng, đi sát theo nhịp bước của anh, mặt đầy nghiêm cẩn, có hai người đàn ông trong đó vừa đi vừa đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, giống như vừa mới bị ăn mắng.
Cùng theo ở bên cạnh anh còn có Diệp San là thư ký mới của anh.
Anh dẫn đầu đi trước, dáng người anh tuấn, khí chất tao nhã, tính khí bất thường, giống như một vị vua cao quý đọc đoán, khí tràng mạnh mẽ, anh ở nơi nào, thì chính là một trong những cảnh quan đẹp nhất mê người nhất, anh luôn hấp dẫn tầm mắt mọi người một cách tự nhiên.
!!
Danh sách chương