Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Long Tư Hạo đang ngồi trước bàn làm việc của anh, thấy cô đi ra, ánh mắt lãnh đạm lướt qua hai chân thon dài mảnh khảnh của cô, nhíu mày, phát hiện cô mang vớ vào còn quyến rũ hơn vừa rồi.
Ánh mắt anh thâm trầm u ám, có xúc động muốn đi cởi ra cho cô.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo quét mắt qua hai chân cô, theo bản năng khép hai chân lại, nheo mắt nhìn anh, lãnh đạm hời hợt nói: “Tôi có thể đi làm việc rồi chứ?”
Dứt lời, xoay người đi ra bên ngoài.
Thanh âm chìm lạnh của Long Tư Hạo vang lên sau lưng cô: “Sau này không cho phép mặc váy trên đầu gối.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh: “Đây là chuyện của tôi.”
Long Tư Hảo nghiêm mặt, mím chặt môi mỏng, thanh âm chìm lãnh: “TE tôi định đoạt, nói không cho phép cũng không quá đáng.”
Lê Hiểu Mạn đè nén tức giận trong lòng, nhìn anh, không bối rối hỏi: “Tại sao không cho phép?”
Ánh mắt Long Tư Hạo lãnh đạm lướt qua cô, liền đưa mắt nhìn máy vi tính, môi mỏng nhếch thành một độ cong kiên nghị, trầm giọng nói: “Em mặc quá ngắn, ảnh hưởng người khác làm việc.”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn hít một hơi, cô mặc váy rất ngắn sao? Cùng lắm chỉ ngắn hơn hôm qua mấy cm mà thôi, toàn bộ TE tùy tiện kéo một người phụ nữ ra cũng mặc ngắn hơn cô, tại sao anh không đi quản? Cô rốt cuộc biết, anh cố ý tìm sai lầm của cô, cố ý chơi cô, cô đặc tội gì anh?
Cô híp mắt nhìn Long Tư Hạo nhìn máy vi tính: “Tổng giám đốc, nếu như anh không vừa mắt tôi, tôi có thể từ chức.”
Dứt lời, cô nhìn anh chằm chằm, thấy ánh mắt anh vẫn rơi vào máy vi tính như cũ, không vì lời của cô mà có bất kỳ phản ứng nào.
Cô đợi hồi lâu, anh vẫn không đáp lại.
Tức giận trong lòng Lê Hiểu Mạn nuốt không trôi phun không ra, cô dùng ánh mắt sắc bén hung hăng trợn mắt nhìn Long Tư Hạo, liền xoay người cất bước đi ra ngoài.
Cô vừa đi tới cửa phòng làm việc, thanh âm trầm thấp lãnh đạm không nghe ra vui giận của Long Tư Hạo truyền tới: “Tôi không phê chuẩn, cả đời này em cũng đừng nghĩ tới rời khỏi TE.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn xoay người, thấy ánh mắt Long Tư Hạo vẫn rơi vào máy vi tính, môi mỏng mím chặt, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, giống như vừa rồi anh chưa từng nói gì.
Cô nhìn anh chằm chằm, sắp cho là cô vừa nghe lầm.
Long Tư Hạo vừa nói gì sao? Có không?
Ngay sau đó cô mới nhướng mày, ra khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, trong lòng đầy oán khí, nói không ra nuốt không trôi, cô sắp chết ngộp.
Sau khi cô rời đi, Long Tư Hạo mới dời mắt khỏi máy vi tính, nhìn hướng cô rời đi, mím chặt môi, biểu tình thâm thúy làm người ta suy nghĩ không ra.
Giữ cô ở TE là chuyện duy nhất anh có thể cưỡng bách cô, bất kể lập trường có đúng hay không.
Lúc này, điện thoại anh đột nhiên vang lên.
Thu hồi tầm mắt, ánh mắt anh rơi vào trên điện thoại, thấy tên hiện lên màn hình, anh nhìn một lát mới nghe điện thoại.
Trong điện thoại truyền tới thanh âm ngọt ngào mềm mại: “Tư Hạo, sao bây giờ mới nghe điện thoại? Rất bận rộn sao?”
Biểu tình lãnh đạm trên mặt Long Tư Hạo nhu hòa mấy phần, giọng nói cũng nhu hòa: “Không bận, có chuyện gì không?”
Trong điện thoại yên lặng hai giây, sau đó liền truyền tới thanh âm vô cùng nhu mì: “Không có gì, chỉ là nhớ anh, lúc nào chúng ta về Pháp? Em nhớ ba mẹ.”
Long Tư Hạo cầm điện thoại, ánh mắt u ám, thâm thúy như hố sâu vạn trượng, không nhìn ra ưu tư, môi mỏng khẽ nhếch: “Bên này còn có việc chưa xử lý.”
Thanh âm ngọt mềm vang lên lần nữa: “Không phải còn có anh Lạc Thụy sao? Tư Hạo, tối nay có thể đến ở cùng em không?”
Long Tư Hạo đang ngồi trước bàn làm việc của anh, thấy cô đi ra, ánh mắt lãnh đạm lướt qua hai chân thon dài mảnh khảnh của cô, nhíu mày, phát hiện cô mang vớ vào còn quyến rũ hơn vừa rồi.
Ánh mắt anh thâm trầm u ám, có xúc động muốn đi cởi ra cho cô.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo quét mắt qua hai chân cô, theo bản năng khép hai chân lại, nheo mắt nhìn anh, lãnh đạm hời hợt nói: “Tôi có thể đi làm việc rồi chứ?”
Dứt lời, xoay người đi ra bên ngoài.
Thanh âm chìm lạnh của Long Tư Hạo vang lên sau lưng cô: “Sau này không cho phép mặc váy trên đầu gối.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh: “Đây là chuyện của tôi.”
Long Tư Hảo nghiêm mặt, mím chặt môi mỏng, thanh âm chìm lãnh: “TE tôi định đoạt, nói không cho phép cũng không quá đáng.”
Lê Hiểu Mạn đè nén tức giận trong lòng, nhìn anh, không bối rối hỏi: “Tại sao không cho phép?”
Ánh mắt Long Tư Hạo lãnh đạm lướt qua cô, liền đưa mắt nhìn máy vi tính, môi mỏng nhếch thành một độ cong kiên nghị, trầm giọng nói: “Em mặc quá ngắn, ảnh hưởng người khác làm việc.”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn hít một hơi, cô mặc váy rất ngắn sao? Cùng lắm chỉ ngắn hơn hôm qua mấy cm mà thôi, toàn bộ TE tùy tiện kéo một người phụ nữ ra cũng mặc ngắn hơn cô, tại sao anh không đi quản? Cô rốt cuộc biết, anh cố ý tìm sai lầm của cô, cố ý chơi cô, cô đặc tội gì anh?
Cô híp mắt nhìn Long Tư Hạo nhìn máy vi tính: “Tổng giám đốc, nếu như anh không vừa mắt tôi, tôi có thể từ chức.”
Dứt lời, cô nhìn anh chằm chằm, thấy ánh mắt anh vẫn rơi vào máy vi tính như cũ, không vì lời của cô mà có bất kỳ phản ứng nào.
Cô đợi hồi lâu, anh vẫn không đáp lại.
Tức giận trong lòng Lê Hiểu Mạn nuốt không trôi phun không ra, cô dùng ánh mắt sắc bén hung hăng trợn mắt nhìn Long Tư Hạo, liền xoay người cất bước đi ra ngoài.
Cô vừa đi tới cửa phòng làm việc, thanh âm trầm thấp lãnh đạm không nghe ra vui giận của Long Tư Hạo truyền tới: “Tôi không phê chuẩn, cả đời này em cũng đừng nghĩ tới rời khỏi TE.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn xoay người, thấy ánh mắt Long Tư Hạo vẫn rơi vào máy vi tính, môi mỏng mím chặt, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, giống như vừa rồi anh chưa từng nói gì.
Cô nhìn anh chằm chằm, sắp cho là cô vừa nghe lầm.
Long Tư Hạo vừa nói gì sao? Có không?
Ngay sau đó cô mới nhướng mày, ra khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, trong lòng đầy oán khí, nói không ra nuốt không trôi, cô sắp chết ngộp.
Sau khi cô rời đi, Long Tư Hạo mới dời mắt khỏi máy vi tính, nhìn hướng cô rời đi, mím chặt môi, biểu tình thâm thúy làm người ta suy nghĩ không ra.
Giữ cô ở TE là chuyện duy nhất anh có thể cưỡng bách cô, bất kể lập trường có đúng hay không.
Lúc này, điện thoại anh đột nhiên vang lên.
Thu hồi tầm mắt, ánh mắt anh rơi vào trên điện thoại, thấy tên hiện lên màn hình, anh nhìn một lát mới nghe điện thoại.
Trong điện thoại truyền tới thanh âm ngọt ngào mềm mại: “Tư Hạo, sao bây giờ mới nghe điện thoại? Rất bận rộn sao?”
Biểu tình lãnh đạm trên mặt Long Tư Hạo nhu hòa mấy phần, giọng nói cũng nhu hòa: “Không bận, có chuyện gì không?”
Trong điện thoại yên lặng hai giây, sau đó liền truyền tới thanh âm vô cùng nhu mì: “Không có gì, chỉ là nhớ anh, lúc nào chúng ta về Pháp? Em nhớ ba mẹ.”
Long Tư Hạo cầm điện thoại, ánh mắt u ám, thâm thúy như hố sâu vạn trượng, không nhìn ra ưu tư, môi mỏng khẽ nhếch: “Bên này còn có việc chưa xử lý.”
Thanh âm ngọt mềm vang lên lần nữa: “Không phải còn có anh Lạc Thụy sao? Tư Hạo, tối nay có thể đến ở cùng em không?”
Danh sách chương