Hơn 2h sáng Hạ Dĩnh vẫn chưa chợp mắt, La Vương vẫn chưa chịu trở về. Ngày sinh đã sắp tới nên bụng cô rất lớn, di chuyển rất khó khăn. Anh ta ngày càng trở nên kì quặc. Sáng chỉ mới 5h thì anh ta đã đi ra khỏi nhà, tối tận 2h, 3h đêm vẫn chưa về. Cô thật sự không muốn nghe lời những người hàng xóm nhưng rõ ràng đây là dấu hiệu không tốt chút nào
Tiếng lộc cộc ở cửa chính làm cô giật mình. Cô cứ nghĩ chắc La Vương về nhà nên cô chạy ra khỏi phòng. Âm thanh ngày một rõ ràng hơn và chắc chắn không phải tiếng mở cửa. Trước mắt cô, người đàn ông cô yêu nhất đang ôm hôn một cô gái khác. Vậy ra những thứ mà cô từng nghĩ là hạnh phúc thực chất lại là giả dối.
Người đàn ông kia, người đàn bà kia, việc họ đang làm bày ra trước mặt cô. Là thất vọng, là ê chề. Cô từng nghĩ mình đang mang thai con của anh ta thì dù sao anh ta cũng sẽ quay về bên cô.
Đúng, dì Hà đã nói đúng, người đàn ông một khi đã chán thứ gì đó thì chắc chắn sẽ tìm thứ thay thế.
Người đàn bà kia dừng lại, trên người quần áo không chỉnh tề, nhếch môi nói:
“Cô vợ mang thai của anh đây sao?”
La Vương cười nửa miệng, một lần cũng không nhìn Hạ Dĩnh. Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, áo sơ mi bị cởi ra vài cúc áo, cất giọng khàn khàn nói:
“Không quan trọng.” - Vừa nói anh ta vừa ném giấy ly hôn vào người cô, lạnh giọng:
“Kí đi.” - Nói rồi anh ta đưa cô tình nhân đi ra ngoài.
Trước mắt cô mờ mịt không rõ ràng. Cô nắm tờ giấy ngồi sụp xuống đất, nghẹn giọng cố kìm nén bản thân không được khóc. Ngày hôm qua bạn có tất cả nhưng ngày hôm nay bạn hoàn toàn mất hết, cuối cùng bạn là gì chứ? Không khí trong nhà im ắng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô đặt tờ giấy xuống bàn, im lặng leo lên giường nhắm mắt tự nhủ:
“Chẳng có gì phải đau buồn, dù sao mình còn có đứa bé.”
Thành phố X yên giấc, Bảo Bảo yên giấc, Kỷ Minh Hàn cũng yên giấc, giống như bình yên trước giông bão.
Tờ mờ sáng, đồng hồ điểm gần 5h, mặt trời đã bắt đầu lấp ló.
Trong căn nhà sụp xệ kia là hình ảnh của Hạ Dĩnh đang đau đớn bấu lấy cạnh giường gắng gượng lấy quần áo và số tiền làm thêm cho vào túi.
Bà Hà thức dậy sớm để nấu ăn nghe thấy tiếng động lạ cứ tưởng ăn trộm nên vác cây đi ra ngoài.
Hạ Dĩnh gắng bước ra cửa, một tay vừa nắm túi một tay vừa ôm bụng.
Bà Hà núp sau cửa xem xét xem có ăn trộm hay không thì bắt gặp cô đang khó khăn đi ra cửa. Cô đã nói là cái thai kia chỉ mới 8 tháng, không lẽ là sinh non?
Bà chạy tới bên cạnh cô đỡ lấy túi. Cô dốc chút sức nói với bà:
“Dì Hà...dì đưa cháu.”
“Đi bệnh viện, đi thôi.”
Nói rồi dì nhanh chóng đưa cô lên taxi, đi ngay tới bệnh viện, vì còn sớm nên chỉ có bác sĩ trực.
Không biết có phải là do sinh con lần đầu tiên hay không nhưng bụng cô đau đến chết đi sống lại, bây giờ cô mới biết thế nào là nửa vòng quỷ môn quan.
Dì Hà ngồi bên cạnh cô, đôi tay run run do làm việc quá lâu bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, xoa xoa mu bàn tay nói:
“Cháu à, dì rất vui, bé con chắc chắn sẽ rất dễ sinh, con đừng lo.”
Mồ hôi trên trán cô ướt bê bếch, quệt tóc co rúm trên trán, cô hít một hơi nói:
“Vâng, dì cứ yên tâm.”
Phòng sinh mở ra, Hạ Dĩnh được đẩy vào trong. Dì Hà bị ngăn lại ở cửa. Phòng sáng đèn, dì Hà đứng bên ngoài nơm nớp lo sợ. Đây là lần đầu tiên cô sinh em bé, còn hơn một tháng nữa mới tới ngày sinh, có trời mới biết đứa bé kia rồi sẽ ra sao. Hơn 2h đồng hồ trôi qua mà phòng sinh hầu như không có động tĩnh, từng giây từng phút trôi qua đối với dì Hà toàn là sự lo lắng.
--- ------ -------
Dì An ngồi trong phòng dùng khăn ấm lau người cho Bảo Bảo. Sức khoẻ của cô hồi phục rất nhanh nên được chuyển sang phòng thường. Chỉ cần chút thời gian nữa cô sẽ xuất viện. 6h sáng mặt trời đã bắt đầu lên cao, cô cũng tỉnh dậy.
Dì An nhìn thấy cô tỉnh lại thì vui vẻ nói:
“Tiểu Bảo tỉnh lại rồi à?”
“Sao cháu lại ở đây?” - Cô ngây ngốc hỏi dì. Chắc chắn cô không nhớ gì cả.
“Con không nhớ gì hay sao? Con ngất xỉu nên cậu tên gì nhỉ...à, Kỷ Minh Hàn đưa con vào đây. Sao bị bệnh mà không nói với dì?”
Cô ngập ngừng giải thích:
“Thật ra...van tim của cháu chỉ có một chút...vấn đề, cháu có thể dùng thuốc và kiểm tra đúng kì, là do gần đây cháu thấy rất khó chịu nên...”
Dì An gật gật đầu nói:
“Thôi, cháu nghỉ ngơi đi, phẫu thuật thành công là được.”
Cô vui vẻ nằm xuống giường, trong lòng chỉ băn khoăn không biết Kỷ Minh Hàn sao không đến.
“Dì ơi, Kỷ Minh Hàn...anh ấy có đến đây không?”
“Không có, sao thế?”
“ Không có đến hay sao?” – Cô thất vọng nói.
“ Thật ra…” – Dì An chưa kịp nói gì thì bà lại nhớ ra phải cho cô ăn cháo rồi uống thuốc đúng giờ nếu không bác sĩ không ljip khám cho cô.
Dì An mở hộp cháo múc cho cô một bát, dùng muỗng khuấy đều rồi nói:
“Con ăn đi cho nóng.”
Cô chưa kịp đỡ lấy bát cháo thì cửa phòng mở ra, Kỷ Minh Hàn bước vào phòng nhìn thấy cô đã tỉnh vui mừng ra mặt, nhìn thấy dì An nên lễ phép nói:
“Chào dì.”
Dì An gật đầu, đi ra ngoài để chỗ cho hai mgười trẻ:
“Dì đi trước, hai đứa nói chuyện với nhau nhé.”
Hắn “vâng” một tiếng, cô định giữ dì lại nhưng thôi. Cô cũng muốn hỏi xem tại sao hắn không đến thăm cô chứ?
Hắn ngồi xuống ghế, tiếp tục lấy bát cháo bón cho cô, cô giận dỗi không chịu ăn. Đã không thăm cô thì thôi hắn còn chẳng thèm nói với cô câu nào. Chỉ cần nói “Em tỉnh lại rồi” thì thật tốt biết mấy.
Hắn im lặng tiếp tục lấy bát cháo trên bàn tiếp tục bón cho cô. Hắn âm trầm nói:
“Em bị tắc van tim sao không nói với tôi?”
“Em... “ Cô ngập ngừng nói, cũng chẳng biết nên nói gì bây giờ.
Đột nhiên câu nói của hắn thốt ra, thanh âm lớn hơn bình thường như quát khiến cô bất chợt sợ hãi:
“Anh muốn em tin tưởng anh, tin anh tuyệt đối, tin tưởng hoàn toàn.”
Nhìn vẻ mặt thất thần của cô anh chợt thấy hối hận mới quay lưng lại về phía cô tránh né.
Cô ấm ức bước xuống giường đừng đối mặt với hắn nói:
“Không phải em không tin anh mà là chưa có cơ hội nói.”
Anh tiếp tục quay lưng về phía cô nhưng không phải là hối hận mà là căm phẫn. Trong lòng hắn rõ mồn một và hình dung sự thất vọng, âm thầm thở nhẹ, cất giọng khàn khàn nói:
“Vậy thì em nghĩ khi nào mới là cơ hội? Còn gia đình em thì sao?”
“Không nói là do em ư? Có những chuyện đâu phải muốn nói là có thể nói. Anh phải hiểu cho em!”
Hắn day day thái dương, gật gật đầu căng thẳng nói:
“Tốt, tốt, em bảo anh hiểu em, được rồi, còn em?”
Câu nói của hắn chợt xoáy vào lòng cô, thì ra từ trước giờ cô cũng đâu hoàn toàn hiểu hắn. Chỉ biết hắn có một công ty, là diễn viên, có một em trai và có ba mẹ đầy đủ, ngoài ra không còn gì khác. Hắn để ý cô không nói gì, kéo cô lại giường, lấy bát cháo trên bàn xúc một thìa bón cho cô.
Mặc dù vết mổ rất đau nhưng cô cũng không nói gì. Cứ mỗi lần há miệng thì ngực trái lại một lần nhói lên.
Kỷ Minh Hàn từ đầu tới cuối không chịu nhìn qua cô lần nào khiến cô rất ấm ức. Có giận hắn cũng có thể la mắng cô nhiều hơn cũng được chứ cứ mãi im lặng như vậy thì phải làm sao đây?
Hắn mở vỉ thuốc đưa cho cô kèm theo một ly nước, cuối cùng mới nói một câu:
“Uống thuốc này sẽ không đau nữa.”
Không để cô nói gì hắn một nước đi ra khỏi phòng. Cô định gọi hắn lại nhưng không kịp mở miệng thì hắn đã đi mất hút.
Nằm trong phòng cô cứ lăn qua lăn lại khó chịu, hắn không chịu nói gì với cô, cô cũng không muốn nói gì với hắn. Cô bước xuống giường, len lén đi đến gần cửa nghe ngóng xem có ai đi qua không. Sau một thồi quan sát cô đã xác định là sẽ không có ai đi qua đây mới mở cửa đi ra khỏi phòng.
Tiếng lộc cộc ở cửa chính làm cô giật mình. Cô cứ nghĩ chắc La Vương về nhà nên cô chạy ra khỏi phòng. Âm thanh ngày một rõ ràng hơn và chắc chắn không phải tiếng mở cửa. Trước mắt cô, người đàn ông cô yêu nhất đang ôm hôn một cô gái khác. Vậy ra những thứ mà cô từng nghĩ là hạnh phúc thực chất lại là giả dối.
Người đàn ông kia, người đàn bà kia, việc họ đang làm bày ra trước mặt cô. Là thất vọng, là ê chề. Cô từng nghĩ mình đang mang thai con của anh ta thì dù sao anh ta cũng sẽ quay về bên cô.
Đúng, dì Hà đã nói đúng, người đàn ông một khi đã chán thứ gì đó thì chắc chắn sẽ tìm thứ thay thế.
Người đàn bà kia dừng lại, trên người quần áo không chỉnh tề, nhếch môi nói:
“Cô vợ mang thai của anh đây sao?”
La Vương cười nửa miệng, một lần cũng không nhìn Hạ Dĩnh. Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, áo sơ mi bị cởi ra vài cúc áo, cất giọng khàn khàn nói:
“Không quan trọng.” - Vừa nói anh ta vừa ném giấy ly hôn vào người cô, lạnh giọng:
“Kí đi.” - Nói rồi anh ta đưa cô tình nhân đi ra ngoài.
Trước mắt cô mờ mịt không rõ ràng. Cô nắm tờ giấy ngồi sụp xuống đất, nghẹn giọng cố kìm nén bản thân không được khóc. Ngày hôm qua bạn có tất cả nhưng ngày hôm nay bạn hoàn toàn mất hết, cuối cùng bạn là gì chứ? Không khí trong nhà im ắng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô đặt tờ giấy xuống bàn, im lặng leo lên giường nhắm mắt tự nhủ:
“Chẳng có gì phải đau buồn, dù sao mình còn có đứa bé.”
Thành phố X yên giấc, Bảo Bảo yên giấc, Kỷ Minh Hàn cũng yên giấc, giống như bình yên trước giông bão.
Tờ mờ sáng, đồng hồ điểm gần 5h, mặt trời đã bắt đầu lấp ló.
Trong căn nhà sụp xệ kia là hình ảnh của Hạ Dĩnh đang đau đớn bấu lấy cạnh giường gắng gượng lấy quần áo và số tiền làm thêm cho vào túi.
Bà Hà thức dậy sớm để nấu ăn nghe thấy tiếng động lạ cứ tưởng ăn trộm nên vác cây đi ra ngoài.
Hạ Dĩnh gắng bước ra cửa, một tay vừa nắm túi một tay vừa ôm bụng.
Bà Hà núp sau cửa xem xét xem có ăn trộm hay không thì bắt gặp cô đang khó khăn đi ra cửa. Cô đã nói là cái thai kia chỉ mới 8 tháng, không lẽ là sinh non?
Bà chạy tới bên cạnh cô đỡ lấy túi. Cô dốc chút sức nói với bà:
“Dì Hà...dì đưa cháu.”
“Đi bệnh viện, đi thôi.”
Nói rồi dì nhanh chóng đưa cô lên taxi, đi ngay tới bệnh viện, vì còn sớm nên chỉ có bác sĩ trực.
Không biết có phải là do sinh con lần đầu tiên hay không nhưng bụng cô đau đến chết đi sống lại, bây giờ cô mới biết thế nào là nửa vòng quỷ môn quan.
Dì Hà ngồi bên cạnh cô, đôi tay run run do làm việc quá lâu bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, xoa xoa mu bàn tay nói:
“Cháu à, dì rất vui, bé con chắc chắn sẽ rất dễ sinh, con đừng lo.”
Mồ hôi trên trán cô ướt bê bếch, quệt tóc co rúm trên trán, cô hít một hơi nói:
“Vâng, dì cứ yên tâm.”
Phòng sinh mở ra, Hạ Dĩnh được đẩy vào trong. Dì Hà bị ngăn lại ở cửa. Phòng sáng đèn, dì Hà đứng bên ngoài nơm nớp lo sợ. Đây là lần đầu tiên cô sinh em bé, còn hơn một tháng nữa mới tới ngày sinh, có trời mới biết đứa bé kia rồi sẽ ra sao. Hơn 2h đồng hồ trôi qua mà phòng sinh hầu như không có động tĩnh, từng giây từng phút trôi qua đối với dì Hà toàn là sự lo lắng.
--- ------ -------
Dì An ngồi trong phòng dùng khăn ấm lau người cho Bảo Bảo. Sức khoẻ của cô hồi phục rất nhanh nên được chuyển sang phòng thường. Chỉ cần chút thời gian nữa cô sẽ xuất viện. 6h sáng mặt trời đã bắt đầu lên cao, cô cũng tỉnh dậy.
Dì An nhìn thấy cô tỉnh lại thì vui vẻ nói:
“Tiểu Bảo tỉnh lại rồi à?”
“Sao cháu lại ở đây?” - Cô ngây ngốc hỏi dì. Chắc chắn cô không nhớ gì cả.
“Con không nhớ gì hay sao? Con ngất xỉu nên cậu tên gì nhỉ...à, Kỷ Minh Hàn đưa con vào đây. Sao bị bệnh mà không nói với dì?”
Cô ngập ngừng giải thích:
“Thật ra...van tim của cháu chỉ có một chút...vấn đề, cháu có thể dùng thuốc và kiểm tra đúng kì, là do gần đây cháu thấy rất khó chịu nên...”
Dì An gật gật đầu nói:
“Thôi, cháu nghỉ ngơi đi, phẫu thuật thành công là được.”
Cô vui vẻ nằm xuống giường, trong lòng chỉ băn khoăn không biết Kỷ Minh Hàn sao không đến.
“Dì ơi, Kỷ Minh Hàn...anh ấy có đến đây không?”
“Không có, sao thế?”
“ Không có đến hay sao?” – Cô thất vọng nói.
“ Thật ra…” – Dì An chưa kịp nói gì thì bà lại nhớ ra phải cho cô ăn cháo rồi uống thuốc đúng giờ nếu không bác sĩ không ljip khám cho cô.
Dì An mở hộp cháo múc cho cô một bát, dùng muỗng khuấy đều rồi nói:
“Con ăn đi cho nóng.”
Cô chưa kịp đỡ lấy bát cháo thì cửa phòng mở ra, Kỷ Minh Hàn bước vào phòng nhìn thấy cô đã tỉnh vui mừng ra mặt, nhìn thấy dì An nên lễ phép nói:
“Chào dì.”
Dì An gật đầu, đi ra ngoài để chỗ cho hai mgười trẻ:
“Dì đi trước, hai đứa nói chuyện với nhau nhé.”
Hắn “vâng” một tiếng, cô định giữ dì lại nhưng thôi. Cô cũng muốn hỏi xem tại sao hắn không đến thăm cô chứ?
Hắn ngồi xuống ghế, tiếp tục lấy bát cháo bón cho cô, cô giận dỗi không chịu ăn. Đã không thăm cô thì thôi hắn còn chẳng thèm nói với cô câu nào. Chỉ cần nói “Em tỉnh lại rồi” thì thật tốt biết mấy.
Hắn im lặng tiếp tục lấy bát cháo trên bàn tiếp tục bón cho cô. Hắn âm trầm nói:
“Em bị tắc van tim sao không nói với tôi?”
“Em... “ Cô ngập ngừng nói, cũng chẳng biết nên nói gì bây giờ.
Đột nhiên câu nói của hắn thốt ra, thanh âm lớn hơn bình thường như quát khiến cô bất chợt sợ hãi:
“Anh muốn em tin tưởng anh, tin anh tuyệt đối, tin tưởng hoàn toàn.”
Nhìn vẻ mặt thất thần của cô anh chợt thấy hối hận mới quay lưng lại về phía cô tránh né.
Cô ấm ức bước xuống giường đừng đối mặt với hắn nói:
“Không phải em không tin anh mà là chưa có cơ hội nói.”
Anh tiếp tục quay lưng về phía cô nhưng không phải là hối hận mà là căm phẫn. Trong lòng hắn rõ mồn một và hình dung sự thất vọng, âm thầm thở nhẹ, cất giọng khàn khàn nói:
“Vậy thì em nghĩ khi nào mới là cơ hội? Còn gia đình em thì sao?”
“Không nói là do em ư? Có những chuyện đâu phải muốn nói là có thể nói. Anh phải hiểu cho em!”
Hắn day day thái dương, gật gật đầu căng thẳng nói:
“Tốt, tốt, em bảo anh hiểu em, được rồi, còn em?”
Câu nói của hắn chợt xoáy vào lòng cô, thì ra từ trước giờ cô cũng đâu hoàn toàn hiểu hắn. Chỉ biết hắn có một công ty, là diễn viên, có một em trai và có ba mẹ đầy đủ, ngoài ra không còn gì khác. Hắn để ý cô không nói gì, kéo cô lại giường, lấy bát cháo trên bàn xúc một thìa bón cho cô.
Mặc dù vết mổ rất đau nhưng cô cũng không nói gì. Cứ mỗi lần há miệng thì ngực trái lại một lần nhói lên.
Kỷ Minh Hàn từ đầu tới cuối không chịu nhìn qua cô lần nào khiến cô rất ấm ức. Có giận hắn cũng có thể la mắng cô nhiều hơn cũng được chứ cứ mãi im lặng như vậy thì phải làm sao đây?
Hắn mở vỉ thuốc đưa cho cô kèm theo một ly nước, cuối cùng mới nói một câu:
“Uống thuốc này sẽ không đau nữa.”
Không để cô nói gì hắn một nước đi ra khỏi phòng. Cô định gọi hắn lại nhưng không kịp mở miệng thì hắn đã đi mất hút.
Nằm trong phòng cô cứ lăn qua lăn lại khó chịu, hắn không chịu nói gì với cô, cô cũng không muốn nói gì với hắn. Cô bước xuống giường, len lén đi đến gần cửa nghe ngóng xem có ai đi qua không. Sau một thồi quan sát cô đã xác định là sẽ không có ai đi qua đây mới mở cửa đi ra khỏi phòng.
Danh sách chương