Cô đi ra khỏi phòng, Kỷ Minh Hàn ngồi trên hàng ghế chờ phía hành lang đối diện, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Cô tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế cạnh anh, khe khẽ nói:

"Anh chờ em lâu không?"

Hắn không trả lời  mà chỉ quay mặt lại nhìn cô. Ánh mắt mệt mỏi, môi nhợt nhạt, trán đẫm mồ hôi là thứ khiến cô lo lắng khi nhìn thấy hắn. Cô định dùng tay xem xem trán hắn có nóng hay không liền dừng lại trước hành động của hắn.

Tay hắn từ sau gáy cô đẩy đầu cô gần lại hơn một chút, cô căng thẳng lau mồ hôi trên trán hắn, nhiệt độ trên trán khiến cô giật mình rút tay lại nói:

"Anh nóng quá."

Hắn ngã gục xuống vai cô. Cô hốt hoảng đỡ hắn dậy, lớn tiếng gọi bác sĩ.

Hắn nằm trên giường đẩy vào phòng cấp cứu, vết thương trên ngực cô rỉ máu, đau đớn vô cùng. Lúc này cô chỉ nhìn thấy trước mắt mờ nhạt và lộn xộn. Rồi dần cô không còn thấy gì nữa.

Chuyến bay đáp xuống sân bay MaCao. An Hạo kéo va li ra ngoài, Y Nhược gọi taxi về khách sạn.  Huỳnh Hiểu vừa đi vừa nghe điện thoại xuýt nữa là va máy tính bảng lưu giữ tài liệu quan trọng vào cửa xe taxi. Cũng chỉ cái tật vội vội vàng vàng của hắn ta xuýt nữa là tiêu rồi, đường đường là phó giám đốc điều hành lại đùa đùa giỡn giỡn chẳng đâu vào đâu.

Xe lao vun vút trên đường cao tốc. 

Vừa về đến khách sạn Y Nhược đã đi tắm rồi mở điện thoại gọi cho Tiêu Mặc. Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi cuối cùng Tiêu Mặc cũng bắt máy.

"Chị...có chuyện gì vậy?"

"Tôi nghĩ đề nghị này hơi kì quặc, hai ta là chị em cùng cha khác mẹ..."

"Vâng, chị nói đi."

"Em muốn du học ở Saint Pertersburg không?"

Bỗng nhiên đề nghị lạ lùng từ Y Nhược khiến Tiêu Mặc khựng lại vài giây rồi mới trả lời:

"Chị cũng muốn bỏ lại mớ hỗn độn này à?"

"Ừ." - Chị Âu gật đầu, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, dù sao tất cả những gì mình muốn nói đều đã nói ra rồi: có đi hay không lại là quyền quyết định của Tiêu Mặc; cho dù có ép buộc thì cô ấy chưa chắc đã đi.

"Vậy ta sẽ đi."

Y Nhược đột nhiên nhớ về Bảo Bảo, không biết con bé bay giờ thế nào rồi:

"Bảo Bảo, em ấy tỉnh lại chưa?"

"Tỉnh rồi. "

"Vé máy bay đó, chị sẽ mua và làm thủ tục chuyển trường, khoảng 3 tuần nữa ta sẽ đi."

"Vâng. À, chúng ta đang nói vê fBảo Bảo cơ mà, sao chị lại chuyển sang việc mua vé thế?"

“Em là một trong những người phát hiện ra cách nói chuyện  kì quặc này của chị đó!” – Y Nhược vui vẻ bật loa ngoài, mở máy sấy tóc lên sấy khô tóc.

“Ta hiểu nhau sao?”

“Có lẽ vậy!”

Cuộc gọi dừng bằng tiếng tút tút, cô đặt điện thoại lên bàn. Đi khỏi phòng.

An Hạo đang ngồi trên bàn soạn hợp đồng cùng Huỳnh Hiểu thì Y Nhược đi vào. An Hạo nhàn nhạt nói:

"Cô không nghỉ ngơi sao?"

"Đi uống rượu chứ?" – Cô khoanh tay trước ngực đanh đá nói.

Huỳnh Hiểu nhấn lưu bảng hợp đồng, hưởng ứng nói:

"Hiếm thấy Âu tiểu thư nhà ta rủ đi uống rượu, đi chứ!" - Vừa nói anh ta vừa đóng máy tính bỏ vào túi, ném sang một bên.

An Hạo nhíu mày ngồi xuống giường nói:

"Đến đây để làm việc, không phải để uống rượu."

"Thôi nào, phải đi đâu đó giải khuây chứ?" – Y Nhược nháy mắt với Huỳnh Hiểu, hắn ta hiểu ý ngay lập tức lên tiếng:

“Đi thôi.”

Nói rồi Huỳnh Hiểu kéo anh ra ngoài. Y Nhược thuê một chiếc xe, Huỳnh Hiểu và An Hạo ngồi vào xe. Cô nhấn ga, vọt xe bằng vận tốc chóng mặt. Huỳnh Hiểu kinh sợ hét toáng lên trong khi An Hạo im lìm như không có chuyện gì xảy ra. 

Cô nhìn qua gương chiếu thấy hình ảnh An Hạo bên trong, miệng nhếch lên một đường cong bí ẩn.

Casino ở Macao đúng là bậc nhất trên thế giới. Chỉ cần bước vào cửa đã ngửi thấy mùi tiền và rượu, đậm chất xa hoa. Nghe nói ở đây là nơi các quý bà vung tiền vào các trò đỏ đen, các quý ông thì vui chơi trong giờ làm việc mà không vi phạm pháp luật. So với Las Vegas và Nevada của  Hoa Kỳ thì thật là không thua kém. Nếu như Paris là thành phố lãng mạn, Las Vegas lại xa hoa thì Ma cao chính là  huyền bí và hoa lệ, quyến rũ đến ghê người.

An Hạo dừng lại ở cửa, do dự nói:

"Không phải chỉ đi uống rượu thôi sao? Nơi này là casino, là nơi đỏ đen cơ mà."

Âu Y Nhược tiến sâu hơn vào trong, đi xuống hầm. Huỳnh Hiểu biết ý định của cô nên bạo dạn kéo anh đi theo.

Đi hết một cầu thang thì đến một căn phòng, chỉ cần đứng  bên ngoài nghe tiếng nhạc bên trong cũng đủ hiểu là quán bar, thật là độc đáo! Trên tầng là casino, hầm là quán bar, chắc chắn kinh doanh sẽ có rất nhiều lợi nhuận.

Chìm ngập trong đám người nhảy nhót, anh lựa cho mình một chỗ ngồi yên bình. Âu Y Nhược đứng ở quầy bar mua một ly cocktail hương trái cây và hai ly whisky. Huỳnh Hiểu vui vẻ trốn ra sàn nhảy. Cô ngồi xuống đối diện cạnh anh, đưa cho anh một ly whisky nói:

"Anh thấy thế nào? Vui chứ?"

Tiếng nhạc lớn lấn át giọng nói của cô, anh hoàn toàn không nghe thấy gì. Anh phớt lờ chẳng thèm hỏi lại. Âu Y Nhược kiên nhẫn hỏi lại, thanh âm to gấp hai lần lúc trước:

"Anh thấy thế nào? Vui chứ?"

Anh chỉ lên tiếng trả lời lấy lệ:

"Được, không tệ."

Cô gật đầu, lắc lư theo điệu nhạc, nhấm nháp ly cocktail.

Anh thử một ngụm rượu, đúng là không tệ. Anh điềm đạm nói:

"Sao cô biết được chỗ này?"

"Mỗi lần tôi đến Macao đều đến đây vui chơi."

"Vậy là cô đã đến đây hơn 2 lần."

"Anh đúng là luật sư, thích suy luận."

Anh không thèm chấp câu nói của cô, giữ thái độ yên bình.

Cô vừa nói dứt lời bỗng nhiên vai bị ai đó vỗ nhẹ một cái, cô liền quay lưng lại, bắt gặp người bạn quen thuộc, mừng rỡ nói:

"Mai, là cậu à?"

Cô gái tên Mai quay người ngồi xuống ghế, phì phò điếu thuốc trên tay, bắt chéo chân thở ra một hơi dài nói:

"Không phải Mai, là Ẩn Soái."

"Cậu thay đổi nhiều quá." - Cô hối tiếc nói. Mai lúc trước là người giản dị, mộc mạc; còn bây giờ đã khác, là một người ăn chơi trác tang, ăn mặc hở hang, Tất cả đều cùng vì một nguyên do liên quan đến Y Nhược.

"Đúng, đã lâu rồi cơ mà, từ khi cậu nổi tiếng. À, anh ta là ai thế?" - Mai quay sang nhìn anh hỏi.

"Là người bên đối tác."  "Chào cô." - Anh nói.

Mai nháy nháy mắt nói:

"Rất đẹp, khí chất tốt, có vẻ hợp với cậu đó Nhược." 

"Không phải như..." - Cô chưa kịp nói gì thì Mai đã đứng dậy đi mất hút. Cô nhìn theo dáng cao của Mai. Cô đã biến người bạn thuần phác của mình thành ai thế này. Ăn nói rắn rỏi, ăn mặc sexy, trên tay lúc nào cũng có điếu thuốc hay ly rượu, Mai đã trở thành người lao lực, sống không có ngày mai. Là do cô, tất cả là do cô. Nếu như….Thật ra hối tiếc cũng chẳng làm nên được gì cả.

Huỳnh Hiểu ngồi vào bàn làm thay đổi không khí. Uống xong ly whisky anh ta mới chịu lên tiếng:

"An Hạo, cậu thật là quá cứng nhắc."

"Anh say rồi à?" - Y Nhược chép miệng nói.

"Ừ, được rồi, cứng nhắc thì cứng nhắc." - An Hạo nói.

Phục vụ mang ra một chai volka lớn, Y Nhược mở nắp rót đầy ly, uống như nước. Không biết Huỳnh Hiểu đã uống bao nhiêu rượu nhưng anh ta đang ngủ khò khò trên ghế. An Hạo e ngại nhìn cô nói:

"Cô có tâm sự."

Cô giơ ngón tay cái lên nói:

"Anh rất có tài phán đoán."  "Quá khen, tôi biết còn có liên quan đến cô gái tên Mai."

"Chuyện rất phức tạp."

"Uống nhiều ngày mai sẽ không đến đối tác được."

"Không sao."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện