Trên nền nhạc piano Bảo Bảo và Kỷ Minh Hàn dẫn trước, tiếp sau là Hân Hân và Mạc Khải Nghiên. Đứng trước bục cô và hắn đứng ra hai bên, Hân Hân và Mạc Khải Nghiên đứng trước Mạc lão gia. Ông đứng ra làm người chủ hôn và đây là một đám cưới truyền thống. Mọi người đứng bên dưới khan đài chưa cụng ly chúc mừng thì đã chú ý lên đôi uyên ương trên khán đài.
Nhiều người trong làn kinh doanh và đâu tư tranh thủ lúc này kiếm them vài hợp đồn, nói chuyện rôm rả với nhau. Một só bạn bè của Mạc Khải Nghiên đứng cạnh những cô gái xinh đẹp, hầu hết đều là hôn thê.
Duy chỉ bạn bè của Hân Hân chỉ có mỗi Bảo Bảo và Tiêu Mặc. Ngoài ra không có một người bạn nào khác, cô cũng không thấy thất vọng lắm, chỉ là thong minh che đi đám cưới không tương lại này mà thôi.
Cả khán đài nhìn đôi thanh niên đi vỗ tay nồng nhiệt. Ông lấy chai sampanh trong giỏ nhìn xuống phía khách mời, hài hước nói:
"Hôm nay tôi đứng ra làm chủ hôn cho con trai, tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi. Rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến dự.”
Cả phòng vẫn yên lặng rồi đọt ngột vỗ tay như sấm, ông bật nắp chai sampanh ra rót vào kim tự tháp ly, nói lớn:
"Tôi rất hân hạnh vì hôm nay các vị đã tới. Mọi người cứ ăn uống tự nhiên nhé!”
Khách khứa vỗ tay lớn. Ông tiếp tục quay sang hướng Hân Hân nói:
"Con dâu, sớm phải sinh cho con trai ta một thằng bé kháu khỉnh đấy!"
Cô gật đầu, nhiều người bạn của Khải Nghiên nói lớn lên:
"Tuỳ thuộc vào Khải Nghiên nữa chứ!"
Mạc Khải Nghiên nhăn mặt sát khí nhìn mấy người bạn, Kỷ Minh Hàn đứng sau không nhịn được che miệng cười.
Mọi người che miệng cười, Mạc lão gia cũng cười, ông ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang rượu xuống cho mọi người. Bắt đầu nhập tiệc.
Hạ Dĩnh ngồi ở nhà mở vô tuyến lên xem, trên kênh của thành phố X quay trực tiếp đám cưới của Hân Hân. Tiểu Bối nhìn thấy Bảo Bảo trên tivi liền cười tươi chỉ lên màn hình, Hạ Dĩnh véo má bé âu yếm nói:
"Con biết dì ấy đúng không, là dì Bảo Bảo đó."
Đứa bé ngây ngô cười rất tươi.
Hơn 5h chiều, tiệc ăn uống ngưng, các vị khách đều đã về gần hết chỉ còn một vài cô gái đứng lại chờ Hân Hân ném hoa cưới. Bảo Bảo cùng Minh Hàn hướng mắt về phía cổng khách sạn, nhiều cô gái chen chúc nhau giành hoa cưới. Phía xa hơn Tiêu Mặc đang ngồi trong xe hờn dỗi vì cả buổi lễ cưới diễn ra cô đều không làm quen được một anh chàng nào.
Minh Hàn nắm cổ tay cô hướng mắt xuống dưới, nói:
"Khi nào chúng ta đám cưới anh chỉ dùng mỗi hoa oải hương thôi."
Cô hơi bất ngờ trước suy nghĩ của hắn, không ngờ hắn tính sớm đến thế:
"Sao thế?"
"Rất phí, anh sẽ để tiền cho chúng ta đi du lịch trên toàn thế giới."
Cô cười đánh vai hắn một cái:
"Hay nhỉ, nếu em không muốn đi thì sao?"
"Chắc chắn sẽ đi." – Hắn nhìn cô nói chặc nịch.
"Nhất định không đi."
"Hay quá, anh sẽ chuốc thuốc mê em, sau đó dùng trực thăng riêng đưa em đi."
Cô cứng họng không biết nói gì. Bĩu môi nói:
"Anh là ác ma hay satan, kẻ bắt cóc hay siêu trộm?"
"Nếu em không đi anh sẽ biến thành nhiều thứ hơn nữa."
Hắn vừa nói vừa kéo cô lại gần. Cô ngửi thấy mùi mờ ám liền lập tức tránh né. Hắn vừa định hôn cô liền ngay lập tức bị cô cự tuyệt, cô giơ tay đẩy trán hắn ra:
"Thôi đi ông nội của tôi, sến súa quá đi mất."
Hắn nheo mắt nhìn cô, chuyển giọng vờ lạnh lùng nói:
"Dám cự tuyệt anh hả?"
Cô đẩy tay hắn ra, chạy biến. Hắn đuổi theo cô, quyết bắt cho bằng được.
Hân Hân đứng bên dưới tầng giơ cao tay chuẩn bị ném hoa cưới. Mọi người nín thở nhìn hướng đóa hoa bay đi. Nhiều cô gái giơ tay lên không thể chạm vào. Ai nấy tò mò không biết ai bắt được rồi một tràng cười rộ lên khi đoá hoa rơi trúng đầu Tiêu Mặc. Tiêu Mặc ngơ ngác nhìn đoá hoa trong tay, là hoa cưới của Hân Hân, cô hoàn toàn bất ngờ.
Mọi người tiếc nuối rời khỏi đó, đúng lúc Y Nhược vừa vào xe. Nhìn đoá hồng Juliet trên tay Tiêu Mặc khiến chị giật mình hoảng hốt:
"Là hoa cưới sao? Chị nghe nói nếu bắt được hoa này sẽ đám cưới trong vòng năm ấy!"
Tiêu Mặc ngơ ngác, không hiểu sao đóa hoa cưới này lại rơi vào tay mình nữa. Cô đặt đóa hoa vào kệ, nói:
"Đó chắc chỉ là lời nói dân gian, đâu phải thật."
Y Nhược gật gật đầu, lái xe ra cao tốc.
Hành lí của Hân Hân được mang đến lúc cô vừa ra khỏi phòng thay đồ. Mẹ cô gấp gáp đẩy Mạc Khải Nghiên và cô lên xe.
Trên xe đã có sẵn tài xế, sau khi thắt dây an toàn xong tài xế đưa họ đến thẳng sân bay.
Rốt cuộc anh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Họ đang trên đường đến sân bay và hưởng tuần trăng mật, kế hoạch này là do cha anh bày ra. Điểm đến của cô và anh Jeju của Hàn Quốc. Còn tệ đến mức phải đi gấp vào chập tối thế này.
Chỉ mất gần 30" đi đường anh và cô nhanh chóng đứng trước quầy soát vé, chuẩn bị lêm máy bay. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cô thấy choáng. Cô làm gì biết tiếng Hàn, đến đó chỉ tổ diễn kịch câm, làm con hề trong mắt anh cơ chứ!
Kỷ Minh Hàn đưa Bảo Bảo về nhà. Trên đường đi cô cứ cố gợi ý ngày này ngày nọ nhưng thất bại, hắn không hề nhớ đến ngày sinh nhật cô, một chút cũng không nhớ. Rõ ràng hắn đã điều tra cô, biết sinh nhật cô vậy mà đến hôm nay lại không nhớ, quá đáng quá.
Thường thấy trong phim ảnh người bạn trai thường làm gì đó bất ngờ cho bạn nữ vào ngày sinh nhật. Còn hắn từ sáng giờ một chút bất ngờ cũng không có, đúng là đừng nên kì vọng quá nhiều.
Hắn dừng xe trước nhà cô, cô mở cửa xe đi vào, lạnh nhạt nói:
"Ngủ ngon."
Hắn nhìn cô đi vào nhà rồi yên tâm lái xe đi đâu đó.
Vân Thuần ngồi trên sofa cùng Hạ Dĩnh xem phim tình cảm sướt mướt. Cô đi vào nhà, ấy thế mà chẳng ai thèm chú ý đến cô. Ngay cả Tiểu Bối đang nằm trên tấm nệm nhỏ cũng đang ngủ say. Bất quá cô đi lên phòng.
Cô lấy quần áo đi vào phòng tắm. Được ngâm mình trong nước ấm sau một ngày mệt mỏi khiến tâm trạng cô thấy vô cùng thoải mái.
Thay quần áo xong cô liền đi xuống lầu, ít rượu cô uống trong đám cưới khiến dạ dày cô khó chịu. Đứng trước cái bếp sạch bóng cô xúc động vô cùng, chắc chắn đống bát đĩa hôm qua tới giờ đã được ai đó rửa sạch. Cô cứ thế nhìn về phía Hạ Dĩnh và Vân Thuần và uống một ngụm trà gừng nghĩ:
"Phải thế chứ, mong rằng mọi người luôn hạnh phúc như vậy."
Hạ Dĩnh nhận ra cô đang nhìn mình liền chạy lại cạnh cô kéo cô lại xem cùng.
Trong nhà còn lại một phòng nên Hạ Dĩnh chuyển sang ở phòng đó.
Nhiều người trong làn kinh doanh và đâu tư tranh thủ lúc này kiếm them vài hợp đồn, nói chuyện rôm rả với nhau. Một só bạn bè của Mạc Khải Nghiên đứng cạnh những cô gái xinh đẹp, hầu hết đều là hôn thê.
Duy chỉ bạn bè của Hân Hân chỉ có mỗi Bảo Bảo và Tiêu Mặc. Ngoài ra không có một người bạn nào khác, cô cũng không thấy thất vọng lắm, chỉ là thong minh che đi đám cưới không tương lại này mà thôi.
Cả khán đài nhìn đôi thanh niên đi vỗ tay nồng nhiệt. Ông lấy chai sampanh trong giỏ nhìn xuống phía khách mời, hài hước nói:
"Hôm nay tôi đứng ra làm chủ hôn cho con trai, tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi. Rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến dự.”
Cả phòng vẫn yên lặng rồi đọt ngột vỗ tay như sấm, ông bật nắp chai sampanh ra rót vào kim tự tháp ly, nói lớn:
"Tôi rất hân hạnh vì hôm nay các vị đã tới. Mọi người cứ ăn uống tự nhiên nhé!”
Khách khứa vỗ tay lớn. Ông tiếp tục quay sang hướng Hân Hân nói:
"Con dâu, sớm phải sinh cho con trai ta một thằng bé kháu khỉnh đấy!"
Cô gật đầu, nhiều người bạn của Khải Nghiên nói lớn lên:
"Tuỳ thuộc vào Khải Nghiên nữa chứ!"
Mạc Khải Nghiên nhăn mặt sát khí nhìn mấy người bạn, Kỷ Minh Hàn đứng sau không nhịn được che miệng cười.
Mọi người che miệng cười, Mạc lão gia cũng cười, ông ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang rượu xuống cho mọi người. Bắt đầu nhập tiệc.
Hạ Dĩnh ngồi ở nhà mở vô tuyến lên xem, trên kênh của thành phố X quay trực tiếp đám cưới của Hân Hân. Tiểu Bối nhìn thấy Bảo Bảo trên tivi liền cười tươi chỉ lên màn hình, Hạ Dĩnh véo má bé âu yếm nói:
"Con biết dì ấy đúng không, là dì Bảo Bảo đó."
Đứa bé ngây ngô cười rất tươi.
Hơn 5h chiều, tiệc ăn uống ngưng, các vị khách đều đã về gần hết chỉ còn một vài cô gái đứng lại chờ Hân Hân ném hoa cưới. Bảo Bảo cùng Minh Hàn hướng mắt về phía cổng khách sạn, nhiều cô gái chen chúc nhau giành hoa cưới. Phía xa hơn Tiêu Mặc đang ngồi trong xe hờn dỗi vì cả buổi lễ cưới diễn ra cô đều không làm quen được một anh chàng nào.
Minh Hàn nắm cổ tay cô hướng mắt xuống dưới, nói:
"Khi nào chúng ta đám cưới anh chỉ dùng mỗi hoa oải hương thôi."
Cô hơi bất ngờ trước suy nghĩ của hắn, không ngờ hắn tính sớm đến thế:
"Sao thế?"
"Rất phí, anh sẽ để tiền cho chúng ta đi du lịch trên toàn thế giới."
Cô cười đánh vai hắn một cái:
"Hay nhỉ, nếu em không muốn đi thì sao?"
"Chắc chắn sẽ đi." – Hắn nhìn cô nói chặc nịch.
"Nhất định không đi."
"Hay quá, anh sẽ chuốc thuốc mê em, sau đó dùng trực thăng riêng đưa em đi."
Cô cứng họng không biết nói gì. Bĩu môi nói:
"Anh là ác ma hay satan, kẻ bắt cóc hay siêu trộm?"
"Nếu em không đi anh sẽ biến thành nhiều thứ hơn nữa."
Hắn vừa nói vừa kéo cô lại gần. Cô ngửi thấy mùi mờ ám liền lập tức tránh né. Hắn vừa định hôn cô liền ngay lập tức bị cô cự tuyệt, cô giơ tay đẩy trán hắn ra:
"Thôi đi ông nội của tôi, sến súa quá đi mất."
Hắn nheo mắt nhìn cô, chuyển giọng vờ lạnh lùng nói:
"Dám cự tuyệt anh hả?"
Cô đẩy tay hắn ra, chạy biến. Hắn đuổi theo cô, quyết bắt cho bằng được.
Hân Hân đứng bên dưới tầng giơ cao tay chuẩn bị ném hoa cưới. Mọi người nín thở nhìn hướng đóa hoa bay đi. Nhiều cô gái giơ tay lên không thể chạm vào. Ai nấy tò mò không biết ai bắt được rồi một tràng cười rộ lên khi đoá hoa rơi trúng đầu Tiêu Mặc. Tiêu Mặc ngơ ngác nhìn đoá hoa trong tay, là hoa cưới của Hân Hân, cô hoàn toàn bất ngờ.
Mọi người tiếc nuối rời khỏi đó, đúng lúc Y Nhược vừa vào xe. Nhìn đoá hồng Juliet trên tay Tiêu Mặc khiến chị giật mình hoảng hốt:
"Là hoa cưới sao? Chị nghe nói nếu bắt được hoa này sẽ đám cưới trong vòng năm ấy!"
Tiêu Mặc ngơ ngác, không hiểu sao đóa hoa cưới này lại rơi vào tay mình nữa. Cô đặt đóa hoa vào kệ, nói:
"Đó chắc chỉ là lời nói dân gian, đâu phải thật."
Y Nhược gật gật đầu, lái xe ra cao tốc.
Hành lí của Hân Hân được mang đến lúc cô vừa ra khỏi phòng thay đồ. Mẹ cô gấp gáp đẩy Mạc Khải Nghiên và cô lên xe.
Trên xe đã có sẵn tài xế, sau khi thắt dây an toàn xong tài xế đưa họ đến thẳng sân bay.
Rốt cuộc anh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Họ đang trên đường đến sân bay và hưởng tuần trăng mật, kế hoạch này là do cha anh bày ra. Điểm đến của cô và anh Jeju của Hàn Quốc. Còn tệ đến mức phải đi gấp vào chập tối thế này.
Chỉ mất gần 30" đi đường anh và cô nhanh chóng đứng trước quầy soát vé, chuẩn bị lêm máy bay. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cô thấy choáng. Cô làm gì biết tiếng Hàn, đến đó chỉ tổ diễn kịch câm, làm con hề trong mắt anh cơ chứ!
Kỷ Minh Hàn đưa Bảo Bảo về nhà. Trên đường đi cô cứ cố gợi ý ngày này ngày nọ nhưng thất bại, hắn không hề nhớ đến ngày sinh nhật cô, một chút cũng không nhớ. Rõ ràng hắn đã điều tra cô, biết sinh nhật cô vậy mà đến hôm nay lại không nhớ, quá đáng quá.
Thường thấy trong phim ảnh người bạn trai thường làm gì đó bất ngờ cho bạn nữ vào ngày sinh nhật. Còn hắn từ sáng giờ một chút bất ngờ cũng không có, đúng là đừng nên kì vọng quá nhiều.
Hắn dừng xe trước nhà cô, cô mở cửa xe đi vào, lạnh nhạt nói:
"Ngủ ngon."
Hắn nhìn cô đi vào nhà rồi yên tâm lái xe đi đâu đó.
Vân Thuần ngồi trên sofa cùng Hạ Dĩnh xem phim tình cảm sướt mướt. Cô đi vào nhà, ấy thế mà chẳng ai thèm chú ý đến cô. Ngay cả Tiểu Bối đang nằm trên tấm nệm nhỏ cũng đang ngủ say. Bất quá cô đi lên phòng.
Cô lấy quần áo đi vào phòng tắm. Được ngâm mình trong nước ấm sau một ngày mệt mỏi khiến tâm trạng cô thấy vô cùng thoải mái.
Thay quần áo xong cô liền đi xuống lầu, ít rượu cô uống trong đám cưới khiến dạ dày cô khó chịu. Đứng trước cái bếp sạch bóng cô xúc động vô cùng, chắc chắn đống bát đĩa hôm qua tới giờ đã được ai đó rửa sạch. Cô cứ thế nhìn về phía Hạ Dĩnh và Vân Thuần và uống một ngụm trà gừng nghĩ:
"Phải thế chứ, mong rằng mọi người luôn hạnh phúc như vậy."
Hạ Dĩnh nhận ra cô đang nhìn mình liền chạy lại cạnh cô kéo cô lại xem cùng.
Trong nhà còn lại một phòng nên Hạ Dĩnh chuyển sang ở phòng đó.
Danh sách chương