"Lung Ngâm, nếu ngươi không giao binh quyền trong tay ra, hôm nay ta sẽ khiến cho nàng ta đầu rơi xuống đất!" Uy hiếp đối thủ như Hắc Lung vương, Lung Tân có chút hưng phấn.
"Thái tử điện hạ!" Hắc Lung vương thản nhiên nói, "Ngươi lấy tính mạng muội muội mình uy hiếp ta sao?"
Thần sắc Lung Tân hơi quẫn bách, oán hận nói: "Nàng là thê tử của ngươi."
Hắc Lung vương liếc nhìn ta một cái, ý cười hiện lên trong ánh mắt.
Ta bỗng nhiên kinh hoảng mà chờ mong, chàng sẽ vì ta. . . sao?
Không ! Sẽ không ! Trong lòng ta thầm than một tiếng.
Giang sơn này, chàng đã chờ nhiều năm rồi.
Nay, có thể đoạt được dễ như trở bàn tay!
.
Ánh mắt Hắc Lung vương nhìn ta dần dần lạnh lẽo, dần dần thâm trầm.
"Nhược Nhi, vì sao nàng còn không qua đây?"
Ta lắc đầu.
Ta trúng độc, chàng không nhận ra sao?
"Ngươi đã làm gì Nhược Nhi?"
"Hừ hừ! Chẳng qua chỉ khiến nàng không thể nhúc nhích mà thôi!" .
Gió lạnh lướt qua.
.
Ta đã nằm trong lòng Thanh Khê.
Lung Tân vô cùng sợ hãi, không tài nào có thể tượng tượng được chỉ trong chớp mắt mà tám tên thị vệ phía sau ta chết, mà Thanh Khê đã đứng ở bên cạnh ta!
Phu quân. . . Ta mấp máy môi nhưng lại không phát ra được thanh âm, trong lòng cười thầm, Lung Tân muốn dùng ta uy hiếp Thanh Khê, nhưng không đoán trước được võ công của Thanh Khê lại xuất thần nhập hóa đến vậy!
Đột nhiên nhìn thấy con ngươi của Thanh Khê co rút lại, run giọng nói bên tai ta: "Long Chi Tập. . ."
襲 (tập): Áo liệm người chết
Ta kinh hãi.
Long Chi Tập, kịch độc trong truyền thuyết, khiến cả người vô lực, mười ngày sau mất hết công lực; hai mươi ngày sau, gân cốt toàn thân đứt từng khúc mà chết! "Nhược Nhi, đừng sợ. . ." Trong mắt Thanh Khê ngấn lệ.
Chàng buông thanh kiếm dính máu, hơn trăm tên thị vệ vây quanh chúng ta lại không ai dám tiến lên.
Lòng ta đau đớn.
Mê dược Long Chi Tập của Lung triều, giấu trong thâm cung, chỉ hoàng đế mới có, dùng để ám sát địch nhân có nguy hại cho hoàng thất.
Hơn nữa, không có thuốc giải.
Phụ hoàng, ta có tài đức gì, mà khiến ngài phải dùng cả mê dược tổ truyền đến đối phó ta!
"Nhược Nhi. . ." Thanh Khê rơi lệ.
Võ công cái thế, uy chấn thiên hạ, tâm ngoan thủ lạt, mưu quyền soán vị Hắc Lung vương, lã chã rơi lệ.
"Ta giết ngươi!" Thanh Khê nhìn về phía Lung Tân, trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.
Đao quang kiếm ảnh, tàn nhẫn thô bạo, huyết nhục bay tứ tung, xác chết khắp nơi.
"Thái tử điện hạ!" Hắc Lung vương thản nhiên nói, "Ngươi lấy tính mạng muội muội mình uy hiếp ta sao?"
Thần sắc Lung Tân hơi quẫn bách, oán hận nói: "Nàng là thê tử của ngươi."
Hắc Lung vương liếc nhìn ta một cái, ý cười hiện lên trong ánh mắt.
Ta bỗng nhiên kinh hoảng mà chờ mong, chàng sẽ vì ta. . . sao?
Không ! Sẽ không ! Trong lòng ta thầm than một tiếng.
Giang sơn này, chàng đã chờ nhiều năm rồi.
Nay, có thể đoạt được dễ như trở bàn tay!
.
Ánh mắt Hắc Lung vương nhìn ta dần dần lạnh lẽo, dần dần thâm trầm.
"Nhược Nhi, vì sao nàng còn không qua đây?"
Ta lắc đầu.
Ta trúng độc, chàng không nhận ra sao?
"Ngươi đã làm gì Nhược Nhi?"
"Hừ hừ! Chẳng qua chỉ khiến nàng không thể nhúc nhích mà thôi!" .
Gió lạnh lướt qua.
.
Ta đã nằm trong lòng Thanh Khê.
Lung Tân vô cùng sợ hãi, không tài nào có thể tượng tượng được chỉ trong chớp mắt mà tám tên thị vệ phía sau ta chết, mà Thanh Khê đã đứng ở bên cạnh ta!
Phu quân. . . Ta mấp máy môi nhưng lại không phát ra được thanh âm, trong lòng cười thầm, Lung Tân muốn dùng ta uy hiếp Thanh Khê, nhưng không đoán trước được võ công của Thanh Khê lại xuất thần nhập hóa đến vậy!
Đột nhiên nhìn thấy con ngươi của Thanh Khê co rút lại, run giọng nói bên tai ta: "Long Chi Tập. . ."
襲 (tập): Áo liệm người chết
Ta kinh hãi.
Long Chi Tập, kịch độc trong truyền thuyết, khiến cả người vô lực, mười ngày sau mất hết công lực; hai mươi ngày sau, gân cốt toàn thân đứt từng khúc mà chết! "Nhược Nhi, đừng sợ. . ." Trong mắt Thanh Khê ngấn lệ.
Chàng buông thanh kiếm dính máu, hơn trăm tên thị vệ vây quanh chúng ta lại không ai dám tiến lên.
Lòng ta đau đớn.
Mê dược Long Chi Tập của Lung triều, giấu trong thâm cung, chỉ hoàng đế mới có, dùng để ám sát địch nhân có nguy hại cho hoàng thất.
Hơn nữa, không có thuốc giải.
Phụ hoàng, ta có tài đức gì, mà khiến ngài phải dùng cả mê dược tổ truyền đến đối phó ta!
"Nhược Nhi. . ." Thanh Khê rơi lệ.
Võ công cái thế, uy chấn thiên hạ, tâm ngoan thủ lạt, mưu quyền soán vị Hắc Lung vương, lã chã rơi lệ.
"Ta giết ngươi!" Thanh Khê nhìn về phía Lung Tân, trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.
Đao quang kiếm ảnh, tàn nhẫn thô bạo, huyết nhục bay tứ tung, xác chết khắp nơi.
Danh sách chương