Thành An Huy.
Đây là một thành thị nhỏ của vương quốc Tổ Hán, tính ra thì thành An Huy này còn nhỏ hơn cả thành Thanh Yến. Trong thành chỉ có duy nhất một gia tộc độc bá, đó chính là Lâm gia. Lâm gia là một gia tộc mạnh, có tới ba vị lão tổ tu vi Lực Bạt Sơn Hà, trong cái loại thành thị cấp thấp thế này thì Lâm gia đã là tượng đài không thể vượt qua rồi.
Lúc này, Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu đã đứng trước cửa thành, nhưng dung mạo của hai người không còn giống như nguyên bản. Trần Nam thì trở thành một tên gia đinh hèn mọn, quần áo vải thô, sắc mặt đen đúa và luôn cúi thấp đầu. Hoàng Tuyết Nhu thì trở thành một cô tiểu thư diêm dúa, phấn trát dày đặc, son môi tô đậm, động tác tư thế đều lẳng lơ y như mấy ma ma trong lầu xanh. Hai người diễn rất đạt, làm người ta tưởng tượng ra một đôi chủ tớ cẩu nam nữ, tiểu thư lẳng lơ thông đồng với gia đinh trong nhà.
Trong vương quốc Tổ Hán tôn sùng đạo Nho này thì loại người như đôi cẩu nam nữ này cực kỳ bị coi thường. Nhưng thế giới này lại là của người tu luyện, là của thực lực nên không có những tên thư sinh rách nát, ngu dốt không biết điều nhảy ra chỉ trích những chuyện mà chúng cho là chướng mắt. Phản ứng của mọi người chỉ là chán ghét quay mặt đi, không thèm để ý, cũng không thèm dây dưa với hai người. Không thể không nói, hai người Trần Nam đã chọn phương pháp rất chuẩn xác.
Còn về thuật dịch dung thì tất nhiên là xin xỏ được từ chỗ “ông bác” rồi. Trần Nam phải cảm thán lên xuống, ông bác này đúng là quá giàu, hỏi cái gì cũng có. Dù thuật dịch dung này chỉ là thứ bàng môn, là Bảo tịch mà thôi, so với Thần tịch thì quá cùi bắp, nhưng như thế cũng đã đủ dùng lắm rồi.
Trần Nam không biết, ngay khi hắn bước chân vào thành An Huy, một lá bùa màu vàng nhạt đã sáng lên, sau đó cháy xém, biến mất trong nháy mắt…
----Kẻ ngang phát----
Hiện giờ đã đến buổi trưa, không khí tuy rét lạnh nhưng vài tia nắng yếu ớt chiếu xuống cũng làm cho không khí ấm áp hơn xíu xiu. Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu đã đi tìm phòng trọ suốt từ sáng mà không thấy, cảm giác khá là buồn bực.
Từ khi rời khỏi thành Quan Tây nước Phù Tang, hai người đã một tháng bôn ba ngoài trời. Dù xe ngựa cũng coi như căn phòng nhỏ ấm áp, tắm táp thì có nhẫn không gian, đôi khi còn có thể kiếm chỗ tắm ngoài trời. Nhưng đi nhiều như vậy, ai cũng có cảm giác phong trần, muốn tìm một ngôi nhà cố định nghỉ ngơi một phen, để tinh thần được thư thái.
Nhưng trong thành An Huy khoảng thời gian này có rất nhiều người đến, hầu hết là thương nhân, khách giang hồ, còn có cả các môn phái nhỏ xung quanh thành nữa. Trần Nam đi hỏi han một hồi mới biết được, hóa ra đại thiếu gia nhà họ Lâm sắp thành thân, mọi người thi nhau đến chúc mừng nên mới đông vui như vậy.
Còn nhớ đám cưới của mình hoành tráng thế nào, Trần Nam cũng không thấy kỳ lạ gì khi Lâm gia thành thân cho đại thiếu gia mà lại đông người như thế. Nhà người ta có tới ba lão tổ cơ mà, không mau tới đây mà nịnh nọt còn chờ gì nữa.
Trần Nam nghe thấy thiếu gia Lâm gia thành thân, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, nụ cười như ánh ban mai tỏa sáng giữa không gian đầy tuyết ấy. Lắc lắc đầu, Trần Nam không nghĩ nhiều nữa, dù gì mình với người ta chỉ gặp qua một lần, đâu có quan hệ gì đâu?

Lúc này, Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu đã đi tới một khu vực náo nhiệt, nơi đây kiến trúc có vẻ khá cao lớn, khí phái hơn những nhà trọ trước đó nhiều. Người đi người lại tấp nập, ai cũng nở nụ cười rạng rỡ. Không khí vui tươi, lại có hương thơm tỏa khắp cả không gian, xem ra đây là một con phố rất náo nhiệt nha.
Đi sâu vào bên trong, Trần Nam nhìn thấy khách ở đây hoàn toàn là đàn ông. Cả phố hình như chỉ có hai thế lực chiếm giữ, cũng xây dựng dọc theo hai bên đường phố. Mà không biết mấy nhà lầu ở đây phục vụ cái gì, chỉ thấy trước mỗi cánh cửa đều đứng hai thiếu nữ, khí chất rất trang nhã, nghiêm chỉnh, mỗi khi có khách vào thì thiếu nữ đều cúi đầu mỉm cười, lịch sự mời vào trong nếu là khách quen, hoặc đích thân dẫn vào nếu là khách mới.
Trần Nam thấy dãy nhà bên trái hôm nay có vẻ vô cùng náo nhiệt, dường như hút đến tám phần khách, giống như có khuyến mãi gì đó vậy. Hắn hứng thú tiến lên một bước, định vào xem trong đó có gì náo nhiệt không.
Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên giữ chặt tay hắn lại, lạnh lùng nói:
- Anh làm gì?
- Vào xem! – Trần Nam tò mò nói:
- Trong đó hình như có gì náo nhiệt lắm…
- Im ngay! – Hoàng Tuyết Nhu quát khẽ, ôm chặt lấy tay hắn:
- Mày mà vào đấy thì tao thiến!
Trần Nam sợ hãi bưng chặt thứ giữa hai chân, nuốt nước miếng hỏi:
- Thế… rốt cuộc có chuyện gì?
Hoàng Tuyết Nhu trắng mắt nhìn hắn một cái:
- Lầu xanh!
Sau đó lại bồi thêm một câu:
- Trong đó không có ai tốt hết. Cấm mày đua đòi.
Trần Nam cũng biết điều rụt rụt lại, nhưng vẫn vô cùng tò mò:
- Trông cũng không giống mà! Đâu có cô nương ve vãn? Đâu có mấy tên cò mồi nịnh nọt? Cũng đâu có ma ma béo mập đâu? Á…
Hoàng Tuyết Nhu giẫm một cái lên chân hắn, làm Trần Nam hít một ngụm khí lạnh, mặt khổ sở tội nghiệp nhìn bà chị khó tính kia.
- Tả chi tiết thế? Vào trong đấy bao nhiêu lần rồi? Khai mau…
Trần Nam hoảng sợ, cuống quýt phủ nhận:
- Không! Không! Chưa vào bao giờ cả! Thật đấy! Mà trong lầu xanh chắc gì đã toàn người xấu, không thiếu người bị bắt bất đắc dĩ, còn có người bị bán đứng, có kẻ còn bị bán đi từ nhỏ mà… Ách…
Càng giải thích càng cho thấy hắn hiểu biết về lầu xanh kỹ viện, Trần Nam thức thời ngậm chặt miệng, cúi đầu làm tròn bổn phận của một gia đinh.

Hoàng Tuyết Nhu đắc ý cười hì hì hỏi lại:
- Chắc chắn chứ?
Trần Nam ngậm miệng không nói, cúi đầu đi thẳng phía trước.
Hoàng Tuyết Nhu chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu hãnh đạp bước đi theo sau hắn.
Nhưng cả hai người đều không biết, bên trong cái đám người náo nhiệt kia, một ánh mắt tịnh lệ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ, có vẻ nghi hoặc trùng trùng, nhưng cuối cùng vẫn ảo não lắc đầu, khuôn mặt sầu khổ.
Chiều tới…
Đến tận thời điểm này, Trần Nam vẫn chưa thể tìm được một phòng trọ nào trống phòng. Ngày mai đã là ngày thành thân của đại thiếu gia Lâm gia rồi, người đến gần như đầy đủ, khắp nơi chật kín.
Cuối cùng, sau khi vòng đi vòng lại liên tục, Trần Nam cũng tìm được một căn nhà nhỏ ở tít sâu trong một cái ngõ gần khu vực trăng hoa sáng nay. Không thể không nói, gần với khu nào nhiệt thường thường là một khu ổ chuột, mà chỗ này thì đúng là một ổ chuột không hơn không kém.
Nghe nói cái nhà này khi xưa vốn là một nhà thổ cỡ nhỏ, toàn các cô nương luống tuổi, cốt chỉ phục vụ mấy tên làm công nghèo đói, không có nhiều cơ hội phát tiết. Nhưng về sau có một cô nương thắt cổ tự sát, nhà này bị đồn là có ma, chẳng ai dám đến ở.
Trần Nam nghe xong chỉ cười bỏ qua. Hắn giờ đây đã coi như thành tiên thể, có lẽ nào tiên lại sợ ma? Mà còn chưa nói ma này là có thật hay là người ta bịa ra cũng còn cần suy xét.
Sau khi bước vào trong, Trần Nam kiếm một hai cây nến rồi thắp sáng trong nhà. Nơi này khá bụi, nhưng không sao, Hoàng Tuyết Nhu chỉ cần phất tay một cái, sử dụng chút năng lượng thuộc tính thủy là đã gột sạch cả mảng. Căn phòng bỗng chốc sạch sẽ hẳn lên, chỉ là còn hơi tan hoang. Trần Nam vận khí, lại dùng Chưởng phách liên tục, các loại rác rưởi bàn ghế cũ nát đều bị tống ra ngoài, cuối cùng chỉ để lại một cái giường còn sử dụng được, một cái bàn tròn và vài cái ghế, coi như cũng tạm ổn.
Đây là một căn phòng trên lầu hai, Trần Nam giẫm giẫm thử độ chắc của cái nhà, thấy cũng không sao, thầm thấy hài lòng. Đang định xuất đồ đạc từ trong nhẫn không gian ra, bày trí một số thứ cần thiết thì đột nhiên hắn giật mình, quay ngoắt lại nhìn thẳng ra cửa sổ.
Chỉ thấy ngoài kia, thông qua một khoảng không không dài cho lắm, lại xuyên qua hành lang phía đối diện, trong căn phòng tối đen nơi đó, có một đôi mắt sáng ngời đầy tinh quang đang nhìn hắn, trông vô cùng quỷ dị. Ý nghĩ đầu tiên của Trần Nam chính là… ma. Nhưng nhìn xoáy vào thì lại thấy đó vốn là một người đàn ông, tuổi khoảng sáu mươi nhưng đầu tóc vẫn còn xanh lắm, ông ta ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Trần Nam với ánh mắt vô cùng khao khát.
Tam Hoa Ngũ Khí!!!
Trần Nam kinh hãi, không ngờ người kia lại là một tu sĩ Tam Hoa Ngũ Khí, đẳng cấp được mệnh danh là Tiên nhân. Ông ta ở đây từ bao giờ? Ông ta là ai?
- Tam Hoa Ngũ Khí! Không ngờ trẻ tuổi như vậy! Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi là ai? Đến đây có việc gì?
“Đây” của ông ta cũng không phải là chỉ căn nhà này, mà chính là thành An Huy.
- Ông là ai? – Trần Nam thấy người đàn ông kia đã đứng lên, khí thế bạo phát, mắt hổ đăm đăm nhìn mình, thần tình tràn ngập chiến ý. Hắn biết, người đàn ông này không giống với “ông bác”, không thể nào áp dụng chiến thuật thân mật được.
- Ngươi đã bước vào thành An Huy này mà không biết nó thuộc quyền ai quản hay sao? – Người đàn ông bắt đầu gợi ý, giống như đang định chơi đùa với Trần Nam tới cùng.
- Ai quản thì liên quan gì đến ta? Ta đi thì đi, ở thì ở, có hại ai đâu? Ngươi… ngươi là ma hả? A di đà phật, xin thánh Allah hãy bảo vệ con, Amen!
Mặt người đàn ông đen thui.
- Đừng nói giỡn nữa! Ngay từ khi ngươi bước vào thành này, cảm ứng phù của ta đã nhận ra ngươi rồi! Ta cũng không có ý định gây hấn gì với ngươi cả! Rất đơn giản, một trận chiến! Thắng thua không quan trọng, nhưng ngươi nhất định phải đánh.
Trần Nam dở khóc dở cười, thắng thua không quan trọng mà còn nhất định phải đánh? Đánh xong ta có lợi gì?

Nhưng hắn cũng chẳng thèm từ chối làm gì ất công. Hắn không đánh thì lão già kia chắc chắn sẽ bắt hắn phải đánh, thà rằng chủ động kiếm chỗ nào đó rộng rãi rồi làm một trận cho thống khoái. Trần Nam cũng hiếu chiến lắm rồi, từ khi tu luyện đến nay hắn chưa từng một lần chiến đấu với kẻ nào ngang tay. Nếu đối thủ không phải yếu hơn hắn thì lại là người mạnh hơn hắn như “ông bác”, vì thế mà Trần Nam luôn luôn có cảm giác có lực mà không thể phát tiết, chân tay buồn bực vô cùng.
Trần Nam dặn Hoàng Tuyết Nhu một câu yên tâm, sau đó bay vọt ra bên ngoài. Người đàn ông kia hưng phấn nắm chặt tay, đuổi theo không buông tha một chút nào.
Một lát sau, hai người đã tìm được một vị trí cách xa thành An Huy hơn một trăm dặm. Đây là một bãi đất trống, toàn đá là đá, hình như là một lâm trường đã khai thác xong, đang trong quá trình phục hồi, bởi vẫn còn một số gốc cây còn sót lại rải rác xung quanh, đằng sau vẫn còn một khu rừng đầy rẫy cây cối, nhưng hơi xơ xác trong cái mùa đông giá lạnh này.
Trần Nam và người đàn ông đáp xuống, nhìn nhau hằm hằm. Trần Nam dù gì cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, không kềm chế được trước, chủ động lao lên tấn công.
Chưởng!
Trần Nam lao lên, ngay lập tức đã sử dụng chiêu thức Chưởng trong đệ nhất. Một chưởng đánh ra, trời dậy biển gầm. Người đàn ông chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, không khí bị vặn vẹo tạo ra những tiếng nổ lách tách. Không kịp nghĩ nhiều, ông chợt đạp một cái, dưới chân hiện lên một vầng sáng nhỏ nhưng hình như chất chứa rất nhiều ngôi sao bên trong, thoáng chốc đã né sang bên cạnh cả hai chục mét.
Ầm!
Âm thanh như trời rung đất chuyển, người đàn ông kinh hãi lạnh mình, nhìn cái hố sâu lên hơn mười mét kia mà như tưởng tượng ra thi thể mình nằm dưới đó, an giấc ngàn thu. Không ngờ thằng nhóc này sở hữu uy lực kinh khủng như thế.
Nhưng ông còn chưa kịp làm ra động tác tiếp theo thì đã thấy sau lưng tê rần, cơ thể không nhịn được mà bay vọt về phía trước như một quả đạn pháo. Thân thể ông đập liên tiếp vào những ngọn cây cao lớn, có cả những cây cổ thụ mười người ôm cũng không hết nhưng cũng bị ông dễ dàng xuyên qua.
Rắc rắc… rắc… rầm.
Khói bụi tung mù mịt, người đàn ông lướt tới đâu, cây cối đổ rạp tới đó. Tới lúc không hề bay tiếp nữa, thân thể ông hơi chúc xuống bắn chéo xuống đất, làm phát sinh âm thanh như tiếng nổ. Một cột khói hình nấm bay cao hơn mười mét, bốc nghi ngút lên trời giống như vụ bạo tạc của bom C4 vậy.
Ầm… ầm…
Từng âm thanh nặng nề phát ra trong đống đổ nát, giống như một con quái vật đang quẫy đạp, phá tung gôm cùm để nhảy ra tàn phá thế giới này vậy.
Trần Nam vừa rồi đã bất ngờ dùng Bộ, tốc độ như thuấn di di chuyển đến sau lưng ông ta, sau đó lại dùng Cước cho ông một đòn trời giáng phủ đầu. Hắn nhớ rõ một đạo lý, tiên hạ thủ vi cường, người nào trúng chiêu trước là kể như đã bị bất lợi rồi.
Nhưng Trần Nam cũng không tin đòn đánh kia có thể hạ gục ông ta. Tình thế bây giờ địch tối ta sáng, khói bụi mù mịt, nhất thời hắn cũng không biết làm gì ngoài việc vận chiêu thức Phòng, nghiêm mật đề phòng mọi tình huống.
Hiuuuuuu…
Một âm thanh nhỏ xíu như có ma lực tác động vào tai Trần Nam. Nhất thời, thần kinh hắn trở nên mê muội, vốn đã đề phòng công kích từ mọi phía, nhưng không thể nào ngờ được đối phương lại có thể dùng công kích tinh thần… Trần Nam không chuẩn bị gì, nhất thời trúng chiêu đứng ngây ra đó…
Còn tiếp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện