- Đầu hàng đi Hải Tặc Huyết Sát, các người đã bị bao vây! Chống cự vô ích chỉ làm các ngươi bị thiệt hại nặng hơn mà thôi! Nếu đầu hàng sẽ được hưởng lượng khoan hồng của chính phủ Thiên Đức!
Tàu Gandoft giờ đây đang lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy khốn, xung quanh nó đã bị bọc kín bởi hàng chục con tàu chiến đồ sộ, có một hai chiếc còn lớn hơn cả Gandoft. Trên những chiếc tàu kia là hàng loạt hải quân của Thiên Đức, người nào người nấy thần tình căm tức nhìn vào con tàu hải tặc đằng kia, chỉ hận không thể chém chúng ra thành ngàn mảnh cho bõ tức.
Hoàng Tuyết Nhu đứng trong một góc khuất, thần tình lạnh lùng hỏi thuyền trưởng Vense:
- Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Vense hơi cúi đầu hổ thẹn, lí nhí nói:
- Bọn tôi là hải tặc! Còn bọn họ là hải quân Thiên Đức…
- Được rồi! – Hoàng Tuyết Nhu gật đầu:
- Vậy ra các anh bị truy nã! Xem ra tàu Gandoft này không tiến lên phía trước được nữa rồi! Mà sao làm việc gì không làm, lại đi làm cướp biển! Các người bị bắt cũng đáng thôi! Thôi, tôi đi đây!
Hoàng Tuyết Nhu nhìn thoáng qua dải đất xanh rì phía xa xa kia, hơi bực bội nói, xoay người định đi thẳng.
Vense hơi ngẩn ra, sau đó đau khổ nói:
- Cô nghĩ hải quân Thiên Đức tốt như vậy à? Bọn tôi họ muốn xử chúng tôi là vì tiền thưởng từ quỹ trừ Hải Tặc do cả ba nước lớn lập ra mà thôi. Thực tế bọn tôi rất ít hoạt động ở phía bắc này, vì vậy cũng chẳng có lỗi gì với Thiên Đức cả.
- Nhưng các người vẫn là cướp biển! Cướp ở đâu chả là cướp! Chẳng nhẽ anh không cướp của Thiên Đức thì anh không làm hại người khác hay sao? – Hoàng Tuyết Nhu mất kiên nhẫn nói.
Vense đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, khổ sở cầu xin:
- Bà cố nội của tôi ơi! Bọn tôi từ khi thoát chết khỏi biển băng thì đã thề không bao giờ đi cướp bóc như vậy nữa! Cô tin tôi một lần, cứu chúng tôi đi! Chẳng nhẽ những người muốn hối cải mà cũng không có cơ hội hay sao? Tôi van cô, tôi xin cô mà…
Hoàng Tuyết Nhu vốn là một cô gái thiện lương, nghe hắn khổ sở cầu xin như vậy thì không khỏi mềm lòng. Nhìn về phía trận hình phía trước, nàng nói:
- Vậy sau này các anh định đi đâu?
Vense cuống quýt trả lời:
- Bọn tôi sẽ chạy tới Triều Ly! Bởi mọi khi bọn tôi hay hoạt động ở Anh Lan nên có thể bị họ nhớ mặt! Bờ biển Triều Ly thì nằm hết ở phía Tây, vì vậy bọn tôi chưa từng tới đó bao giờ, có lẽ đó sẽ là một chốn dung thân tốt…
Hoàng Tuyết Nhu trầm ngâm một chút, cuối cùng lạnh lẽo đe dọa:
- Nhớ kỹ lời anh nói! Nếu sau này để tôi biết anh làm thêm bất cứ chuyện hại người nào, vậy thì đừng trách tôi đích thân tới cắt cái đầu anh xuống! Năng lực của tôi thì anh biết rồi đấy!
Vừa nói, nàng vừa lấy ra một chiếc mặt nạ có đính lông vũ màu trắng, đeo lên mặt rồi tung mình bay về phía chiếc tàu lớn nhất bên kia.
----
Ngay khi Hoàng Tuyết Nhu rời khỏi tàu, thật trùng hợp khi một bóng đen cũng đeo mặt nạ lại lầm lũi trồi lên từ mặt biển, nhanh thoăn thoắt bám vào thành tàu rồi leo lên trên. Lặng lẽ như một bóng ma, không có âm thanh, không có khí tức.
Trong khoang.
Trần Nam đã đứng lên vận động một chút, nhưng cái khối thân thể này vẫn vô lực như vậy, cảm giác như một người thường. Người như hắn xưa nay đều tràn trề sức lực, đến bây giờ rơi vào tình trạng này, Trần Nam có cảm giác như mình đang bị bại liệt vậy.
- Anh… thật sự không vận được chút sức lực nào hay sao? – Kiko rụt rè hỏi.
Thấy Trần Nam gật đầu, nàng cũng thử vung vung tay hai cái, tuy rằng không có uy lực như Bất Diệt Thần, nhưng cũng rất mạnh mẽ và hữu lực. Nàng khó hiểu nói:
- Không thể nào! Ngay từ khi tỉnh dậy, em đã cả nhận được có một dòng khí nhỏ yếu trong cơ thể. Chỉ cần dẫn dắt nó một lúc là đã hồi phục được tương đối rồi. Em tỉnh dậy trước anh nửa tháng, đến bây giờ đã hồi phục đến tu vi tầng hai đỉnh, hơn nữa tốc độ khôi phục ngày càng nhanh, theo tính toán thì chỉ cần năm ngày nữa là hồi phục hoàn toàn thôi…
- Nhưng anh chả cảm nhận được tý xíu công lực nào… - Trần Nam buồn rầu nói.
- Không đúng nha! – Kiko lắc lắc cái đầu nhỏ, rất là khó tin:
- Chị Nhu nói rằng, từ sau cái ngày ấy, hào quang màu vàng quanh người anh càng lúc càng đậm đặc. Có lẽ đó chính là biểu hiện của công đức bành trướng. Nhẽ ra phải mạnh lên chứ… tại sao…
Còn chưa nói xong, Kiko đã cảm thấy sau gáy mát lạnh, thiếu nữ phản xạ như điện giật, hai thanh kiếm ánh sáng đã xuất hiện trên tay, thanh cầm nghịch vung ra, làm đòn đánh lén phía sau chệch hướng, thanh cầm thuận cũng không chậm trễ, đâm thẳng một nhát về phía cổ họng đối thủ.
Vụt…
Không ngờ lại trượt rồi!
Kiko hơi kinh sợ, nhưng vẫn cố hết sức mình giao chiến. Trần Nam thì biết mình chẳng giúp được gì, rất ngoan ngoãn mà núp sang một bên, tránh làm vướng tay vướng chân Kiko.
Keng.
Âm thanh va chạm của binh khí lại vang lên. Cả hai đối thủ cùng lùi lại một bước, hằm hằm nhìn nhau. Người đeo mặt nạ kia chợt lên tiếng, giọng nói khàn khàn không biết là nam hay là nữ nữa:
- Tên kia… là gì của ngươi? – Không ngờ lại nói tiếng Phù Tang, làm Kiko thấy hơi bất ngờ.
- Chồng! – Miệng thì nói, nhưng tay vẫn không dừng, Kiko dồn hết sức mạnh lao lên phía trước, trong cái không gian nhỏ hẹp thế này, dường như chiến đấu không được thoải mái cho lắm. Kiko cũng đã nghĩ đến việc phá cái cửa kia ra rồi hô hoán người đến giúp, nhưng kẻ che mặt lại chặn đứng nàng lại, có muốn tiến cũng không được.
- Chồng? – Người kia cười nhạo một tiếng:
- Một kẻ vô dụng, phế vật! Đến an toàn bản thân cũng phải giao cho đàn bà? Vậy mà ngươi cũng chấp nhận được hắn hay sao? Đầu óc ngươi có vấn đề, hay hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?
Nghe người che mặt nạ chửi bới Trần Nam, Kiko chợt thấy nóng cả đầu, tức giận lao lên tấn công điên cuồng.
Nhưng nàng mới chỉ xuất được ba chiêu, người kia đã cười mỉa mai một cái, lướt ra đằng sau Kiko, gõ nhẹ một cái lên cánh tay nàng. Kiko kêu lên một tiếng đau đớn, thanh kiếm ánh sáng cũng tan biến thành bụi phấn, cánh tay thõng xuống vô lực.
Kiko hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy kẻ che mặt kia đã xách Trần Nam trên tay từ khi nào, nụ cười khó nghe mà tà ác vang lên như sấm đánh bên tai thiếu nữ:
- Khặc khặc… để ta mang kẻ vô dụng này đi! Bé con ngươi có bản lĩnh thì cứu hắn! Ha ha… ta không tin ngươi có thể bảo vệ hắn cả đời! Rồi ngươi sẽ nhận ra… hắn không xứng đáng với ngươi đâu! Ha ha ha ha….
- Không… - Kiko nóng vội đuổi theo, nhưng người kia đã nhảy ùm xuống biển, mất tăm mất tích, đến một tia khí tức cũng không để lại. Kiko tức giận, trong lòng lại tự trách mình liên hồi! Nếu không phải mình yếu đuối như vậy… nếu mình dụng tâm trị thương hơn một chút, vậy bây giờ đâu chỉ có cái tu vi này? Đâu có bị một tu sĩ tầng ba đùa giỡn như trò chơi, lại mang tính mạng Trần Nam ra để bỡn cợt mình chứ? Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Lúc này, ở phía tàu chỉ huy đang hỗn loạn vô cùng, bởi không hiểu công kích từ đâu ra đã làm đáy tàu bị thủng một lỗ to tướng, nước đang tràn vào nhanh vô cùng. Đã thế thân tàu còn phải chịu trọng kích liên tục, nghiêng ngả không yên. Các thủy thủ, kể cả thuyền trưởng cũng đã rối rít hạ tàu cứu hộ để chạy sang các tàu khác. Tàu chỉ huy bị chìm cũng khiến trận hình hải quân như rắn mất đầu, kẻ muốn tấn công, kẻ lại đợi lệnh, nhất thời rối tinh rồi mù. Tàu Gandoft cũng nhân cơ hội đó mà chuồn lẹ, trước khi đi còn không quên thả lại một cái thuyền cứu hộ nhỏ, hy vọng Hoàng Tuyết Nhu sẽ dùng đến.
----Vạch kẻ ngang siêu đáng ghét tái xuất giang hồ----
Trần Nam buồn bực hừ một tiếng, lắc lắc cái đầu cho đỡ đau điếng, đôi mắt mờ mịt mở ra, ngắm nhìn cái khung cảnh xung quanh này.
Ừ, chỗ này cũng khá sáng sủa, không gian toàn là màu đen, nhìn qua có cảm giác hơi lạnh lùng, hắc ám.
Nếu nhìn kỹ, căn phòng này cũng không phải là loại phòng ở bình thường, mà hoàn toàn cấu thành từ kim loại, hơn nữa còn là loại kim loại cực kỳ cao cấp, còn được gia cố pháp lực và luyện chế tỉ mỉ, từng khối từng khối đều có đường nét cứng cáp, đôi khi còn là sắc cạnh.
Trần Nam hơi cử động thân thể một chút, nhưng rất tiếc cho hắn, giờ đây hắn đang ngồi trên một cái ghế, hai tay trói gô ra đằng sau, muốn nhúc nhích cũng không được. Nơi này sắp xếp như cái phòng ở, nhưng sao lại đối xử với mình như phạm nhân thế? Đúng là cái đồ biến thái không biết thưởng thức mới làm ăn khập khiễng thế này.
- Ồ! Anh chàng đẹp trai đã tỉnh dậy rồi hay sao?
Một âm thanh hơi khàn nhưng tràn ngập ấm áp truyền vào trong tai Trần Nam. Hắn có thể nghe rõ ràng, đó là âm thanh của một cô gái, có lẽ cũng không lớn tuổi bao nhiêu, ít nhất nghe giọng nói là như thế. Âm thanh của nàng không phải là loại thánh thót giống như Kiko, mà là loại hơi trầm đầy từ tính, nhưng mà ngữ điệu hình như hơi… hơi “ỏn ẻn”, giống như “cô nương” đang dụ dỗ đàn ông vậy. Tất nhiên, Trần Nam giờ này chẳng hiểu nàng nói cái gì, bởi đó là tiếng Thiên Đức, mà hắn thì có biết thứ tiếng đó được bao nhiêu đâu.
Ngước mắt lên, đôi mắt Trần Nam lập lòe vẻ kinh diễm, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Giờ phút này, hắn biết mình đang trong hiểm cảnh, phải từ từ, phải bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Hiện tại mình khác nào người thường, không thể lơ là, không thể nào lơ là được!
Cô gái đó nhìn qua cũng trẻ tuổi, chắc cỡ tầm hai lăm hai sáu. Nàng có làn da trắng hồng đặc trưng của dân tộc Thiên Đức, trên mặt không hề có một tỳ vết nào, không tàn nhang, không nốt ruồi. Cái mũi cao, cằm nhọn, nhìn tổng thể thì khuôn mặt có lẽ là hình ovan hay trái xoan gì đó, là dạng diện mạo xinh đẹp và diễm lệ nhất.
Nàng có một mái tóc vàng hoe, sợi tóc nhỏ và mềm mại, tóc để ngắn ôm lấy mặt, mái thẳng và hơi chém, che đi một nửa mặt. Tạo cho nàng hình tượng rất cá tính và mạnh mẽ. Một con mắt để lộ ra có màu lam thăm thẳm như mặt biển bình minh, có vẻ đặc biệt hòa hợp với màu sắc căn phòng này. Chỉ là… đôi mắt ấy đang nhìn Trần Nam hứng thú, như nhìn một món đồ chơi, làm hắn có cảm giác hơi khó chịu.
- Sorry! I don’t understand what u say! (Xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì!) – Trần Nam không biết tiếng Đức, nhưng hắn biết tiếng Anh, và hắn hy vọng cô gái kia hiểu hắn nói cái gì, nếu không thì còn tìm hiểu tình hình kiểu đếch gì nữa?
- Ohhh! – Cô gái kia ồ lên một tiếng:
- Tiếng Anh Lan à? Một người mang huyết thống phương Đông lại biết ngôn ngữ trên Quyền Hoàn đại lục, anh là người của quần đảo Song Tử sao?
Đôi môi hồng hồng như cánh đào, nhỏ xinh chúm chím kia lại mở ra, giọng nói truyền vào tai Trần Nam như muốn hút sạch hồn phách hắn, dụ hắn nói ra tất cả tâm can của mình.
- Vừa rồi tôi cũng gặp một tên rất tài giỏi, rõ ràng là người Thiên Đức nhưng lại biết tiếng Phù Tang đó thôi! – Trần Nam đã có suy đoán sơ bộ, không ngại mà vỗ mông ngựa thử một phát.
- Ha ha… Miệng anh thật dẻo đấy cậu bé! Không biết bao nhiêu cô gái ngây thơ đã bị anh lừa rồi?
Cô gái lắc lắc vòng eo mảnh và mềm mại như rắn nước kia tiến tới gần Trần Nam, nàng ưu nhã đưa tay vén cái mái dài của mình ra sau tai, đôi mắt hứng thú nhìn Trần Nam. Còn tên kia, không hiểu sao giờ đây định lực lại giảm đi mạnh mẽ, chắc có liên quan đến thực lực thì phải. Trong đầu hắn giờ phút này đang tràn ngập từ tính của cô gái kia, từ vẻ đẹp sâu thẳm hút hồn của phương Tây, mái tóc, đôi mắt, đôi môi, cho đến thân hình uyển chuyển ấy, hình như người phương Tây thường có dáng người thô và đầy đặn. Cô gái này… tại sao lại có thân hình còn mềm mại hơn cả phụ nữ phương Đông như thế? Cô ta rốt cuộc là ai?
Tàu Gandoft giờ đây đang lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy khốn, xung quanh nó đã bị bọc kín bởi hàng chục con tàu chiến đồ sộ, có một hai chiếc còn lớn hơn cả Gandoft. Trên những chiếc tàu kia là hàng loạt hải quân của Thiên Đức, người nào người nấy thần tình căm tức nhìn vào con tàu hải tặc đằng kia, chỉ hận không thể chém chúng ra thành ngàn mảnh cho bõ tức.
Hoàng Tuyết Nhu đứng trong một góc khuất, thần tình lạnh lùng hỏi thuyền trưởng Vense:
- Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Vense hơi cúi đầu hổ thẹn, lí nhí nói:
- Bọn tôi là hải tặc! Còn bọn họ là hải quân Thiên Đức…
- Được rồi! – Hoàng Tuyết Nhu gật đầu:
- Vậy ra các anh bị truy nã! Xem ra tàu Gandoft này không tiến lên phía trước được nữa rồi! Mà sao làm việc gì không làm, lại đi làm cướp biển! Các người bị bắt cũng đáng thôi! Thôi, tôi đi đây!
Hoàng Tuyết Nhu nhìn thoáng qua dải đất xanh rì phía xa xa kia, hơi bực bội nói, xoay người định đi thẳng.
Vense hơi ngẩn ra, sau đó đau khổ nói:
- Cô nghĩ hải quân Thiên Đức tốt như vậy à? Bọn tôi họ muốn xử chúng tôi là vì tiền thưởng từ quỹ trừ Hải Tặc do cả ba nước lớn lập ra mà thôi. Thực tế bọn tôi rất ít hoạt động ở phía bắc này, vì vậy cũng chẳng có lỗi gì với Thiên Đức cả.
- Nhưng các người vẫn là cướp biển! Cướp ở đâu chả là cướp! Chẳng nhẽ anh không cướp của Thiên Đức thì anh không làm hại người khác hay sao? – Hoàng Tuyết Nhu mất kiên nhẫn nói.
Vense đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, khổ sở cầu xin:
- Bà cố nội của tôi ơi! Bọn tôi từ khi thoát chết khỏi biển băng thì đã thề không bao giờ đi cướp bóc như vậy nữa! Cô tin tôi một lần, cứu chúng tôi đi! Chẳng nhẽ những người muốn hối cải mà cũng không có cơ hội hay sao? Tôi van cô, tôi xin cô mà…
Hoàng Tuyết Nhu vốn là một cô gái thiện lương, nghe hắn khổ sở cầu xin như vậy thì không khỏi mềm lòng. Nhìn về phía trận hình phía trước, nàng nói:
- Vậy sau này các anh định đi đâu?
Vense cuống quýt trả lời:
- Bọn tôi sẽ chạy tới Triều Ly! Bởi mọi khi bọn tôi hay hoạt động ở Anh Lan nên có thể bị họ nhớ mặt! Bờ biển Triều Ly thì nằm hết ở phía Tây, vì vậy bọn tôi chưa từng tới đó bao giờ, có lẽ đó sẽ là một chốn dung thân tốt…
Hoàng Tuyết Nhu trầm ngâm một chút, cuối cùng lạnh lẽo đe dọa:
- Nhớ kỹ lời anh nói! Nếu sau này để tôi biết anh làm thêm bất cứ chuyện hại người nào, vậy thì đừng trách tôi đích thân tới cắt cái đầu anh xuống! Năng lực của tôi thì anh biết rồi đấy!
Vừa nói, nàng vừa lấy ra một chiếc mặt nạ có đính lông vũ màu trắng, đeo lên mặt rồi tung mình bay về phía chiếc tàu lớn nhất bên kia.
----
Ngay khi Hoàng Tuyết Nhu rời khỏi tàu, thật trùng hợp khi một bóng đen cũng đeo mặt nạ lại lầm lũi trồi lên từ mặt biển, nhanh thoăn thoắt bám vào thành tàu rồi leo lên trên. Lặng lẽ như một bóng ma, không có âm thanh, không có khí tức.
Trong khoang.
Trần Nam đã đứng lên vận động một chút, nhưng cái khối thân thể này vẫn vô lực như vậy, cảm giác như một người thường. Người như hắn xưa nay đều tràn trề sức lực, đến bây giờ rơi vào tình trạng này, Trần Nam có cảm giác như mình đang bị bại liệt vậy.
- Anh… thật sự không vận được chút sức lực nào hay sao? – Kiko rụt rè hỏi.
Thấy Trần Nam gật đầu, nàng cũng thử vung vung tay hai cái, tuy rằng không có uy lực như Bất Diệt Thần, nhưng cũng rất mạnh mẽ và hữu lực. Nàng khó hiểu nói:
- Không thể nào! Ngay từ khi tỉnh dậy, em đã cả nhận được có một dòng khí nhỏ yếu trong cơ thể. Chỉ cần dẫn dắt nó một lúc là đã hồi phục được tương đối rồi. Em tỉnh dậy trước anh nửa tháng, đến bây giờ đã hồi phục đến tu vi tầng hai đỉnh, hơn nữa tốc độ khôi phục ngày càng nhanh, theo tính toán thì chỉ cần năm ngày nữa là hồi phục hoàn toàn thôi…
- Nhưng anh chả cảm nhận được tý xíu công lực nào… - Trần Nam buồn rầu nói.
- Không đúng nha! – Kiko lắc lắc cái đầu nhỏ, rất là khó tin:
- Chị Nhu nói rằng, từ sau cái ngày ấy, hào quang màu vàng quanh người anh càng lúc càng đậm đặc. Có lẽ đó chính là biểu hiện của công đức bành trướng. Nhẽ ra phải mạnh lên chứ… tại sao…
Còn chưa nói xong, Kiko đã cảm thấy sau gáy mát lạnh, thiếu nữ phản xạ như điện giật, hai thanh kiếm ánh sáng đã xuất hiện trên tay, thanh cầm nghịch vung ra, làm đòn đánh lén phía sau chệch hướng, thanh cầm thuận cũng không chậm trễ, đâm thẳng một nhát về phía cổ họng đối thủ.
Vụt…
Không ngờ lại trượt rồi!
Kiko hơi kinh sợ, nhưng vẫn cố hết sức mình giao chiến. Trần Nam thì biết mình chẳng giúp được gì, rất ngoan ngoãn mà núp sang một bên, tránh làm vướng tay vướng chân Kiko.
Keng.
Âm thanh va chạm của binh khí lại vang lên. Cả hai đối thủ cùng lùi lại một bước, hằm hằm nhìn nhau. Người đeo mặt nạ kia chợt lên tiếng, giọng nói khàn khàn không biết là nam hay là nữ nữa:
- Tên kia… là gì của ngươi? – Không ngờ lại nói tiếng Phù Tang, làm Kiko thấy hơi bất ngờ.
- Chồng! – Miệng thì nói, nhưng tay vẫn không dừng, Kiko dồn hết sức mạnh lao lên phía trước, trong cái không gian nhỏ hẹp thế này, dường như chiến đấu không được thoải mái cho lắm. Kiko cũng đã nghĩ đến việc phá cái cửa kia ra rồi hô hoán người đến giúp, nhưng kẻ che mặt lại chặn đứng nàng lại, có muốn tiến cũng không được.
- Chồng? – Người kia cười nhạo một tiếng:
- Một kẻ vô dụng, phế vật! Đến an toàn bản thân cũng phải giao cho đàn bà? Vậy mà ngươi cũng chấp nhận được hắn hay sao? Đầu óc ngươi có vấn đề, hay hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?
Nghe người che mặt nạ chửi bới Trần Nam, Kiko chợt thấy nóng cả đầu, tức giận lao lên tấn công điên cuồng.
Nhưng nàng mới chỉ xuất được ba chiêu, người kia đã cười mỉa mai một cái, lướt ra đằng sau Kiko, gõ nhẹ một cái lên cánh tay nàng. Kiko kêu lên một tiếng đau đớn, thanh kiếm ánh sáng cũng tan biến thành bụi phấn, cánh tay thõng xuống vô lực.
Kiko hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy kẻ che mặt kia đã xách Trần Nam trên tay từ khi nào, nụ cười khó nghe mà tà ác vang lên như sấm đánh bên tai thiếu nữ:
- Khặc khặc… để ta mang kẻ vô dụng này đi! Bé con ngươi có bản lĩnh thì cứu hắn! Ha ha… ta không tin ngươi có thể bảo vệ hắn cả đời! Rồi ngươi sẽ nhận ra… hắn không xứng đáng với ngươi đâu! Ha ha ha ha….
- Không… - Kiko nóng vội đuổi theo, nhưng người kia đã nhảy ùm xuống biển, mất tăm mất tích, đến một tia khí tức cũng không để lại. Kiko tức giận, trong lòng lại tự trách mình liên hồi! Nếu không phải mình yếu đuối như vậy… nếu mình dụng tâm trị thương hơn một chút, vậy bây giờ đâu chỉ có cái tu vi này? Đâu có bị một tu sĩ tầng ba đùa giỡn như trò chơi, lại mang tính mạng Trần Nam ra để bỡn cợt mình chứ? Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Lúc này, ở phía tàu chỉ huy đang hỗn loạn vô cùng, bởi không hiểu công kích từ đâu ra đã làm đáy tàu bị thủng một lỗ to tướng, nước đang tràn vào nhanh vô cùng. Đã thế thân tàu còn phải chịu trọng kích liên tục, nghiêng ngả không yên. Các thủy thủ, kể cả thuyền trưởng cũng đã rối rít hạ tàu cứu hộ để chạy sang các tàu khác. Tàu chỉ huy bị chìm cũng khiến trận hình hải quân như rắn mất đầu, kẻ muốn tấn công, kẻ lại đợi lệnh, nhất thời rối tinh rồi mù. Tàu Gandoft cũng nhân cơ hội đó mà chuồn lẹ, trước khi đi còn không quên thả lại một cái thuyền cứu hộ nhỏ, hy vọng Hoàng Tuyết Nhu sẽ dùng đến.
----Vạch kẻ ngang siêu đáng ghét tái xuất giang hồ----
Trần Nam buồn bực hừ một tiếng, lắc lắc cái đầu cho đỡ đau điếng, đôi mắt mờ mịt mở ra, ngắm nhìn cái khung cảnh xung quanh này.
Ừ, chỗ này cũng khá sáng sủa, không gian toàn là màu đen, nhìn qua có cảm giác hơi lạnh lùng, hắc ám.
Nếu nhìn kỹ, căn phòng này cũng không phải là loại phòng ở bình thường, mà hoàn toàn cấu thành từ kim loại, hơn nữa còn là loại kim loại cực kỳ cao cấp, còn được gia cố pháp lực và luyện chế tỉ mỉ, từng khối từng khối đều có đường nét cứng cáp, đôi khi còn là sắc cạnh.
Trần Nam hơi cử động thân thể một chút, nhưng rất tiếc cho hắn, giờ đây hắn đang ngồi trên một cái ghế, hai tay trói gô ra đằng sau, muốn nhúc nhích cũng không được. Nơi này sắp xếp như cái phòng ở, nhưng sao lại đối xử với mình như phạm nhân thế? Đúng là cái đồ biến thái không biết thưởng thức mới làm ăn khập khiễng thế này.
- Ồ! Anh chàng đẹp trai đã tỉnh dậy rồi hay sao?
Một âm thanh hơi khàn nhưng tràn ngập ấm áp truyền vào trong tai Trần Nam. Hắn có thể nghe rõ ràng, đó là âm thanh của một cô gái, có lẽ cũng không lớn tuổi bao nhiêu, ít nhất nghe giọng nói là như thế. Âm thanh của nàng không phải là loại thánh thót giống như Kiko, mà là loại hơi trầm đầy từ tính, nhưng mà ngữ điệu hình như hơi… hơi “ỏn ẻn”, giống như “cô nương” đang dụ dỗ đàn ông vậy. Tất nhiên, Trần Nam giờ này chẳng hiểu nàng nói cái gì, bởi đó là tiếng Thiên Đức, mà hắn thì có biết thứ tiếng đó được bao nhiêu đâu.
Ngước mắt lên, đôi mắt Trần Nam lập lòe vẻ kinh diễm, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Giờ phút này, hắn biết mình đang trong hiểm cảnh, phải từ từ, phải bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Hiện tại mình khác nào người thường, không thể lơ là, không thể nào lơ là được!
Cô gái đó nhìn qua cũng trẻ tuổi, chắc cỡ tầm hai lăm hai sáu. Nàng có làn da trắng hồng đặc trưng của dân tộc Thiên Đức, trên mặt không hề có một tỳ vết nào, không tàn nhang, không nốt ruồi. Cái mũi cao, cằm nhọn, nhìn tổng thể thì khuôn mặt có lẽ là hình ovan hay trái xoan gì đó, là dạng diện mạo xinh đẹp và diễm lệ nhất.
Nàng có một mái tóc vàng hoe, sợi tóc nhỏ và mềm mại, tóc để ngắn ôm lấy mặt, mái thẳng và hơi chém, che đi một nửa mặt. Tạo cho nàng hình tượng rất cá tính và mạnh mẽ. Một con mắt để lộ ra có màu lam thăm thẳm như mặt biển bình minh, có vẻ đặc biệt hòa hợp với màu sắc căn phòng này. Chỉ là… đôi mắt ấy đang nhìn Trần Nam hứng thú, như nhìn một món đồ chơi, làm hắn có cảm giác hơi khó chịu.
- Sorry! I don’t understand what u say! (Xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì!) – Trần Nam không biết tiếng Đức, nhưng hắn biết tiếng Anh, và hắn hy vọng cô gái kia hiểu hắn nói cái gì, nếu không thì còn tìm hiểu tình hình kiểu đếch gì nữa?
- Ohhh! – Cô gái kia ồ lên một tiếng:
- Tiếng Anh Lan à? Một người mang huyết thống phương Đông lại biết ngôn ngữ trên Quyền Hoàn đại lục, anh là người của quần đảo Song Tử sao?
Đôi môi hồng hồng như cánh đào, nhỏ xinh chúm chím kia lại mở ra, giọng nói truyền vào tai Trần Nam như muốn hút sạch hồn phách hắn, dụ hắn nói ra tất cả tâm can của mình.
- Vừa rồi tôi cũng gặp một tên rất tài giỏi, rõ ràng là người Thiên Đức nhưng lại biết tiếng Phù Tang đó thôi! – Trần Nam đã có suy đoán sơ bộ, không ngại mà vỗ mông ngựa thử một phát.
- Ha ha… Miệng anh thật dẻo đấy cậu bé! Không biết bao nhiêu cô gái ngây thơ đã bị anh lừa rồi?
Cô gái lắc lắc vòng eo mảnh và mềm mại như rắn nước kia tiến tới gần Trần Nam, nàng ưu nhã đưa tay vén cái mái dài của mình ra sau tai, đôi mắt hứng thú nhìn Trần Nam. Còn tên kia, không hiểu sao giờ đây định lực lại giảm đi mạnh mẽ, chắc có liên quan đến thực lực thì phải. Trong đầu hắn giờ phút này đang tràn ngập từ tính của cô gái kia, từ vẻ đẹp sâu thẳm hút hồn của phương Tây, mái tóc, đôi mắt, đôi môi, cho đến thân hình uyển chuyển ấy, hình như người phương Tây thường có dáng người thô và đầy đặn. Cô gái này… tại sao lại có thân hình còn mềm mại hơn cả phụ nữ phương Đông như thế? Cô ta rốt cuộc là ai?
Danh sách chương