Mười ngày sau.
Trần Nam lúc này đang buồn bực muốn chết, chán đến mức tay nhặt lá chân đá ống bơ, nhìn thấy ai cũng cảm thấy giống như kẻ thù, chỉ muốn nhào lên cắn cho bọn chúng vài cái cho bõ ghét.
Năm ngày trước, hắn đã bỏ bê cả việc phục hồi tu vi, lấy hết cả dược vật tiêu huyết tiêu viêm để trị liệu cho thằng em. Cuối cùng cũng thu được hiệu quả tốt, thằng em đã trọng trấn hùng phong, sánh vai với thằng anh Trần Nam trở thành cường giả…
Lúc này, hắn vô cùng vui sướng, tung tăng chạy đi tìm Hoàng Tuyết Nhu, hy vọng sơ múi được một tý gì đó. Nào ngờ cô nàng kia đột nhiên trở mặt không nhận người, nghiêm mặt giáo huấn hắn một trầu, nói cái gì mà thương phong bại tục, phóng đãng quên người… Nói chung, Trần Nam đã nghe ra được, cô nàng này đổi ý là vì cảm thấy đang ở nhà người khác, làm ra cái chuyện kia mà bị người ta biết thì có mà… Túm lại là thẹn thùng a!
Trần Nam đã ở bên Hoàng Tuyết Nhu mười hai năm trời, lại cùng lớn lên với nhau, lẽ nào còn không hiểu được nàng hay sao? Hắn biết, lần này cô nàng này làm thật, không thể nào mạnh mẽ tiến tới được. Nếu mà làm nàng giận lên thì nguy to.
Vậy mà… vừa về đến phòng, Trần Nam đã gặp một màn làm hắn tý nữa phun máu.
- Anh không hiểu em nghĩ gì nữa! Gã chồng của em là kẻ xấu xa đê tiện như vậy, lại còn là kẻ vô dụng bạc nhược, phải nhờ đến người vợ như em tìm kiếm! Tên đó làm sao mà xứng với em chứ? Về với anh đi, anh sẽ cho em cuộc sống thoải mái và hạnh phúc nhất!
- Anh… anh đừng nói như vậy mà! Dù rằng anh ấy xấu xa, vô dụng thế nào đi nữa thì cũng là chồng em! Anh ghét anh ấy như vậy… hay là thôi đừng gặp anh ấy nữa! Anh đi trước đi, được không?

Trong phòng, một kẻ nào đó đang trắng trợn ve vãn thiếu nữ, và người thiếu nữ ấy lại chính là Kiko! Trần Nam nhức cả trứng ***, nhưng hắn vẫn còn giữ được đầu óc để mà suy xét! Rõ ràng Kiko đã khôi phục tu vi rồi, tại sao lại không đá bay tên đó đi cho rảnh nợ? Lại phải ăn nói mềm mỏng như vậy? Tên đó là ai? Mà hắn nghĩ hắn là cái gì mà đòi xứng với Kiko chứ?
Hơn nữa, sao Kiko lại phải sợ tên đó? Lại dám nói xấu mình! Cái gì mà xấu xa, vô dụng? Mẹ… mẹ nó, quá loạn rồi!
Tuy rằng Trần Nam trong lòng đang kháng nghị ầm ỹ, nhưng trên mặt hắn vẫn rất là bình tĩnh, chẳng có tý biểu hiện nóng vội nào. Trần Nam là một người có giáo dưỡng, là thanh niên có văn hóa, lẽ nào lại hành xử nóng vội như mấy thằng trẻ trâu chứ?
Hắn rất từ tốn gõ cửa cộc cộc hai tiếng. Quả nhiên, âm thanh bên trong im bặt mất hai giây. Sau đó kẹt một cái, cánh cửa đã được mở ra, thân hình nhỏ xinh của Kiko chui tọt vào lòng hắn, đôi tay xinh ôm chặt lấy hắn, thế nào cũng không buông.
Dù nàng có rất nhiều lời muốn nói, muốn xin lỗi hắn vì ngày hôm đó, muốn nói nàng lo lắng thế nào. Nhưng tất cả đã được Trần Nam thấu hiểu, đã được hắn đáp lại thật lặng lẽ bằng nụ hôn nồng nàn. Kiko rất ngoan, không hề phản kháng, cái thân hình nhỏ nhắn ấy như một món bảo bối trời ban, được Trần Nam bao bọc, che chở cho nàng.
Trần Nam đang cười đắc ý, trong lòng thầm khinh bỉ tên tình địch không biết tự lượng sức. Không thấy anh đây vừa mới ra tay đã gạo xay ra cám, ôm người đẹp vào lòng hay sao? Ế… có gì đó không đúng!
Mẹ nó… ở đằng kia… cái mái tóc vàng kim đó, còn cả kiểu tóc ngắn ôm mặt! Quần áo cũng không đúng, rõ ràng là mặc váy mà…
Con mẹ nó! Tại sao cô ta lại ở đây? Con mụ điên biến thái Emily kia…
(Chỗ này giải thích một chút, đoạn hội thoại vừa rồi vốn xưng chị em, nhưng nói tiếng Anh, cũng không khác gì anh em nên Trần Nam hiểu lầm)
Vậy vừa rồi… tại sao cô ta lại khuyên Kiko nên bỏ mình đi, lại còn về với cô ta nữa… Hỏng, hỏng rồi! Con bé này quả nhiên biến thái… không ngờ có chủ ý với Kiko?
Trần Nam bắt đầu nghĩ lại tất cả những cảnh tượng từ lần đầu gặp Emily. Lần đó rõ ràng cô ta là người che mặt kia, vốn định giết chết Kiko, nhưng sau đó lại nương tay. Rồi lại hỏi mình là gì của Kiko, biết được đáp án thì lại bắt mình đi, giở trò muốn hãm hại.
Kết hợp với chuyện cô ta thích làm thịt đàn ông, như có đại thù với đàn ông khắp thiên hạ vậy… Rõ ràng là xử nữ, nhưng lại không có tấm màng kia, hơn nữa dục vọng mạnh như vậy, rõ ràng không phải là loại ngây ngô chưa trải mùi đời… Móa, thật là dạng biến thái đó hả?
Bất quá… con bà nó, sao càng nghĩ mình lại càng hưng phấn thế này? Không được, cô ta không phải đàn bà chân chính… đệch móa, lại còn có phản ứng nữa?
Còn về việc vừa rồi tại sao Kiko cố tình không giải thích ình khi bị nói xấu, lại còn khuyên Emily rời đi… Quá dễ hiểu rồi, chuyện này giống hệt lần trước, hai cô gái này liên thủ nói xấu mình trước mặt Noya Hà, nhằm tránh cho bất cứ quả bom nổ chậm nào tiếp cận tên dại gái Trần Nam. Chỉ là… hình như hơi muộn nha!
Liếc qua ánh mắt căm tức, đố kỵ kia của Emily, Trần Nam rất là đồng cảm tặng nàng một ánh mắt an ủi. Nhưng rơi vào trong mắt Emily thì đó lại là một lời khiêu khích trắng trợn, không thể chấp nhận được.
Không thể tha thứ! Emily tức giận vô cùng, nhưng bây giờ đang có Kiko ở đây, nàng không tiện phát tác nha. Từ lúc quen Kiko đến giờ, nàng vẫn luôn dùng tiếng Anh Lan, đến tiếng Phù Tang cũng không dám dùng vì sợ lộ ra thân phận kẻ che mặt ngày đó. Bây giờ mà phát tác thì lộ tẩy hết!
- Cô đây là… - Trần Nam coi như chưa biết Emily, rất nghi hoặc hỏi Kiko.
Cô bé kia nghe hắn hỏi xong, nhanh nhảu trả lời:
- Đây là chị Emily Morgan, là con gái thứ hai mươi của tiên sinh Frank Morgan, người đứng đầu đế quốc Thiên Đức, ngoài ra chị Emily còn là một thiếu tướng quân đội nữa, chị ấy vốn định qua đây để bồi ngài Morgan, nhưng thấy cùng đường với em nên đi chung. Khi em sang đế quốc Thiên Đức tìm anh, không hiểu sao lại thấy lệnh truy nã khắp nơi, người phát lệnh là chị Emily. Tìm đến hỏi thăm thì mới biết hóa ra là hiểu lầm, họ nhầm anh với một tên dâm tặc đã trốn chạy ở bến cảng Grand nên mới truy nã như thế. Sau đó, chị Emily đã đề ra chủ ý giữ nguyên lệnh truy nã này để giúp em tìm kiếm anh, chữ ký của em cũng đã được bổ sung trên khắp các cáo thị, anh không nhìn thấy hay sao?
Trần Nam cười hì hì gật đầu, trong lòng lại thấy may mắn mình không đi nhìn mấy cái cáo thị kia. Nếu không khác nào chui đầu vào rọ? Cô nàng Emily kia đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn, cô ta không giống Joe Winsor nha! Nếu mà bị cô ta bắt được thì chắc là giết trước, sau đó mang thi thể đến tạ lỗi với Kiko rồi!
Aiz… hai kẻ tình địch, một nam một nữ, hai kẻ đều âm hiểm như nhau, lựa chọn cách truy nã để tìm mình… Con mẹ nó, sao trên đời lại có sự trùng hợp như vậy a?
Emily bây giờ đã lấy lại bình tĩnh, đôi môi hồng kia hé ra, vẫn là giọng nói trung tính như vừa rồi:
- Xin chào! Tôi là Emily Morgan, xin được làm quen với anh!
Cánh tay búp măng trắng nõn kia vươn ra, Trần Nam rất vui vẻ nắm lấy, nụ cười hữu hảo:
- Trần Nam! Thật hân hạnh được quen biết cô!
- Ồ! – Emily ra vẻ hơi ngạc nhiên:
- Tôi cứ tưởng anh tên là Hoàng gì đó cơ đấy!
Trần Nam mặt mũi đen thui.
Lần trước vì câu giờ mà chém gió linh tinh, lấy cả tên tác giả ra. Con bé không thức thời này, nói thế mà để Kiko nghi ngờ thì ai chịu trách nhiệm hả? Hả?
Rất may mắn, Kiko lại hiểu sang một nghĩa khác, giải vây cho Trần Nam:
- À không phải! Họ Hoàng là người chị kia của em, tên là Hoàng Tuyết Nhu mà! Còn anh ấy là chồng em, tên là Trần Nam.

- Àaaaaaà! – Emily kéo dài giọng ra:
- Vậy thì do tôi nhầm rồi! Xin lỗi anh nha! Kayano này, chị vẫn thấy có hứng thú với người họ Hoàng kia hơn, hay em dẫn chị đi gặp người đó được không?
Thái độ rất rõ ràng, ta không có hứng thú với tên đực rựa này!
Trần Nam cũng thấy đầu óc mình hơi không đủ dùng rồi. Mặc dù đang tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế hắn không bình tĩnh tý nào, hắn cần suy nghĩ một chút nha…
Vì thế, Trần Nam rất là độ lượng phất tay:
- Em đi gặp chị Nhu một chút đi! Nhu cũng nhớ em lắm đó, tiện thể giới thiệu luôn hai cô nàng này với nhau cũng được! Anh muốn nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay không được ngủ, anh thấy hơi mệt.
Kiko nhìn đôi mắt hắn đúng là hơi hiện vẻ mệt mỏi, cũng là vì mấy ngày nay tập trung “trị liệu” chẳng nghỉ ngơi gì. Nàng dịu dàng “vâng” một tiếng, dẫn Emily ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận rồi mới cất bước đi tới phòng của Hoàng Tuyết Nhu.
Trần Nam liếc theo bóng hình hai cô gái kia, hơi mệt mỏi ngáp một cái, sau đó nhắm mắt ngủ thẳng. Vừa rồi vốn định suy tính một chút, nhưng vừa mới nghĩ được nửa phút, hắn đã thấy ong hết cả đầu. Mấy cái chuyện phức tạp này xảy ra đến đâu thì giải quyết đến đấy vậy, tính toán nhiều làm cái mẹ gì? Cái gì mà cũng phải tính toán đầy đủ, vậy tu vi luyện ra vứt cho cờ hó nó ăn à?
- Chị Nhu ơi! Em về rồi nè! – Kiko tung tăng như một con bướm chạy vào tới trước phòng Hoàng Tuyết Nhu, vui vẻ gõ gõ cửa.
Hoàng Tuyết Nhu cũng nhanh chóng chạy ra mở cửa, vui mừng ôm Kiko một cái:
- Đã qua thăm anh Nam chưa? Hắn cũng nhớ em lắm đó!
- Rồi ạ! Em vừa mới ở trong phòng anh Nam ra xong! – Kiko nhẹ nhàng nói, quay đầu giới thiệu với Emily:
- Đây chính là chị Hoàng Tuyết Nhu! Chẳng phải chị thấy tò mò lắm hay sao? Hai người làm quen đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện