“Đây này, các cậu mau xem đi.”
Một đoạn video dài hơn hai mươi phút quay cảnh một cô gái bị ba người đàn ông thay nhau phiên nhau hãm hiếp, ép dùng miệng khẩu giao.
Khuôn mặt của cô gái bị mái tóc dài phủ lấp, còn bị làm mờ nên họ không thể đoán được ai.
Nhưng có một điểm đặc trưng là trên đùi cô gái có một hình xăm hoa hồng lớn, đoán chứng người khác nếu vô tình nhìn thấy có thể nhận ra ngay.
Cảnh tượng ghê rợn khiến ai cũng phải rùng mình, Nhã Yến Kỳ viện cớ đi vệ sinh, rời khỏi phòng học.
Mạn Nghiên nói với đám bạn kia chuyện này thật không hay để mang ra bàn tán, họ cũng thôi không xì xầm nữa.
Cô nhanh chóng đuổi theo Nhã Yến Kỳ vào trong nhà vệ sinh.
Cô ấy gắng gượng đến lúc chui vào bên trong toilet mới dám khóc nức nở.
Mạn Nghiên đứng ở bên ngoài, vừa ra sức an ủi, vừa canh cửa giúp cô ấy.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đã đến.
Mạn Nghiên nghe thấy tiếng chuông mà tim đập thình thịch, bởi vì tiết học này chính là của Tôn Bách Thần.
Hai người vào lớp đã trễ gần mười phút, Mạn Nghiên dắt theo Nhã Yến Kỳ, bẽn lẽn đứng ở ngoài cửa.
Tôn Bách Thần dừng giảng bài.
Đôi chân mày hắn khẽ rướn lên, cặp mắt dán lên người hai cô nữ sinh đứng lấp ló sau cánh cửa, hỏi:
“Muốn đứng ở ngoài đó luôn sao?”
Mạn Nghiên cười trừ, vội vàng đẩy cửa, kéo Nhã Yến Kỳ vào bên trong.
Cô cúi thấp người, xin lỗi hắn:
“Xin lỗi thầy Tôn, bọn em gặp sự cố nên mới vào học trễ.
Hi vọng thầy không trách phạt.”
“Về chỗ đi.
Đồng Mạn Nghiên cuối giờ lên văn phòng trình bày rõ lý do.”
“Vâng.”
Hai tiết học của Tôn Bách Thần dài đằng đẵng, toàn những kiến thức cao thâm.
Sinh viên bên dưới dù câu nghe lọt, câu không, nhưng ai cũng đều chăm chú nghe hắn giảng bài.
Thành thật mà nói, Tôn Bách Thần đứng trên bục giảng chính là để chớp hồn chúng sinh.
Gương mặt hắn góc cạnh, cùng chiếc mũi cao vút, thẳng tắp và hàng mi dài, vừa tao nhã vừa nam tính, khiến người ta đắm chìm không muốn rời mắt.
Phải nói điểm cuốn hút nhất trên gương mặt hoàn mỹ là đôi mắt sâu hun hút, trầm ẩn, khó đoán của Tôn Bách Thần.
Nếu không phải tính tình hắn quá ngang tàng, ắt hẳn sẽ có hàng vạn nữ sinh không tiếc liêm sỉ mà vây quanh.
Tiết học kết thúc trong sự mệt mỏi của mọi người.
Ai nấy đều thu dọn tập bút, nhanh chân xuống canteen đặt những phần cơm trưa ngon lành.
Mạn Nghiên rầu rĩ cất đồ vào ba lô, bụng cô sôi lên sùng sục vì đói.
Vốn dĩ sẽ được thưởng thức bữa trưa ngon lành với cơm đùi gà, bây giờ lại phải lê lết lên văn phòng của Tôn Bách Thần.
“Hay là ăn xong rồi hãy lên.” Nhã Yến Kỳ gợi ý.
Mạn Nghiên gạt ngay đi chủ ý của cô ấy.
Lỡ như chọc giận Tôn Bách Thần, không chừng hắn sẽ đánh cô trượt môn không thương tiếc.
“Yến Kỳ, buổi chiều còn phải lên lớp.
Cậu tranh thủ đi ăn trước đi.”
“Sao thế được? Tớ sẽ đi cùng cậu, dù sao vào học trễ cũng là do tớ.”
“Không sao đâu.
Dù sao cũng phải bị tra tấn lỗ tai, một người là đủ rồi.
Hơn nữa ban nãy thầy ấy còn chỉ đích danh tớ mà.”
Không để chậm trễ, Mạn Nghiên chào tạm biệt Nhã Yến Kỳ rồi đi về hướng căn phòng quen thuộc.
“Cộc, cộc…”
Không thấy ai trả lời.
“Thầy Tôn…”
Vẫn không ai trả lời.
Mạn Nghiên mạn phép đẩy cửa vào trong, cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Tôn Bách Thần.
Cô đành ngồi xuống ghế đợi hắn.
Vừa mệt vừa đói, Mạn Nghiên ngủ thiếp ra ghế.
Cô ngủ không sâu, cứ cảm giác ai đó chạm vào người mình, liền tỉnh giấc.
“Thầy.”
Mạn Nghiên ngồi dậy, đầu hơi choáng.
Tôn Bách Thần ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên mu bàn tay cô:
“Tôi đi mua cơm, để em phải chờ rồi.”
Mạn Nghiên không có biểu tình gì.
Cô nhìn hai hộp cơm để trên bàn, chiếc bụng nhỏ kêu réo không ngừng.
“Em có thể ăn không?”
“Mau ăn đi.” Hắn đáp.
Cô đói đến tay chân run rẩy, cầm muỗng còn rơi xuống hai, ba lần.
Tôn Bách Thần liền kéo Mạn Nghiên ngồi lên đùi mình, tự tay xúc từng muỗng cơm đút cho cô.
“Tại sao sáng nay vào lớp trễ?”
“Là vì chuyện của Yến Kỳ.
Thầy, có thể giúp em một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Mạn Nghiên kể cho Tôn Bách Thần nghe về đoạn clip đang được loan truyền trên diễn đàn sinh viên trường, cô muốn hắn giúp mình ngăn chặn, xóa bỏ nó.
Tôn Bách Thần bèn lấy điện thoại ra, rất nhanh đã nhìn thấy đoạn clip chướng mắt kia.
Hắn chỉ cần một cuộc điện thoại, clip lập tức bị xóa bỏ, không chỉ ở trên diễn đàn học sinh trường mà còn khắp các trang web đen, toàn bộ đều biến mất không chút vết tích.
Trên trang chủ của trường đại Bắc Thành cũng đăng bài cảnh cáo, minh bạch và truy tố đến cùng những cá nhân, tổ chức cố ý bôi nhọ hình ảnh sinh viên trường.
“Cảm ơn thầy.” Khuôn mặt cô tươi tỉnh hơn hẳn.
“Ừ.
Còn mười lăm phút, tranh thủ chợp mắt đi.”
Tôn Bách Thần lấy cái gối cho cô, để Mạn Nghiên nằm được thoải mái.
Trong lúc cô ngủ, hắn ngồi điều tra về kẻ đã tung clip đen kia lên trên diễn đàn, rất nhanh đã thu được kết quả.
Từng ngón tay thon dài của Tôn Bách Thần gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, khóe miệng hắn nở một nụ cười khó hiểu…
Một đoạn video dài hơn hai mươi phút quay cảnh một cô gái bị ba người đàn ông thay nhau phiên nhau hãm hiếp, ép dùng miệng khẩu giao.
Khuôn mặt của cô gái bị mái tóc dài phủ lấp, còn bị làm mờ nên họ không thể đoán được ai.
Nhưng có một điểm đặc trưng là trên đùi cô gái có một hình xăm hoa hồng lớn, đoán chứng người khác nếu vô tình nhìn thấy có thể nhận ra ngay.
Cảnh tượng ghê rợn khiến ai cũng phải rùng mình, Nhã Yến Kỳ viện cớ đi vệ sinh, rời khỏi phòng học.
Mạn Nghiên nói với đám bạn kia chuyện này thật không hay để mang ra bàn tán, họ cũng thôi không xì xầm nữa.
Cô nhanh chóng đuổi theo Nhã Yến Kỳ vào trong nhà vệ sinh.
Cô ấy gắng gượng đến lúc chui vào bên trong toilet mới dám khóc nức nở.
Mạn Nghiên đứng ở bên ngoài, vừa ra sức an ủi, vừa canh cửa giúp cô ấy.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đã đến.
Mạn Nghiên nghe thấy tiếng chuông mà tim đập thình thịch, bởi vì tiết học này chính là của Tôn Bách Thần.
Hai người vào lớp đã trễ gần mười phút, Mạn Nghiên dắt theo Nhã Yến Kỳ, bẽn lẽn đứng ở ngoài cửa.
Tôn Bách Thần dừng giảng bài.
Đôi chân mày hắn khẽ rướn lên, cặp mắt dán lên người hai cô nữ sinh đứng lấp ló sau cánh cửa, hỏi:
“Muốn đứng ở ngoài đó luôn sao?”
Mạn Nghiên cười trừ, vội vàng đẩy cửa, kéo Nhã Yến Kỳ vào bên trong.
Cô cúi thấp người, xin lỗi hắn:
“Xin lỗi thầy Tôn, bọn em gặp sự cố nên mới vào học trễ.
Hi vọng thầy không trách phạt.”
“Về chỗ đi.
Đồng Mạn Nghiên cuối giờ lên văn phòng trình bày rõ lý do.”
“Vâng.”
Hai tiết học của Tôn Bách Thần dài đằng đẵng, toàn những kiến thức cao thâm.
Sinh viên bên dưới dù câu nghe lọt, câu không, nhưng ai cũng đều chăm chú nghe hắn giảng bài.
Thành thật mà nói, Tôn Bách Thần đứng trên bục giảng chính là để chớp hồn chúng sinh.
Gương mặt hắn góc cạnh, cùng chiếc mũi cao vút, thẳng tắp và hàng mi dài, vừa tao nhã vừa nam tính, khiến người ta đắm chìm không muốn rời mắt.
Phải nói điểm cuốn hút nhất trên gương mặt hoàn mỹ là đôi mắt sâu hun hút, trầm ẩn, khó đoán của Tôn Bách Thần.
Nếu không phải tính tình hắn quá ngang tàng, ắt hẳn sẽ có hàng vạn nữ sinh không tiếc liêm sỉ mà vây quanh.
Tiết học kết thúc trong sự mệt mỏi của mọi người.
Ai nấy đều thu dọn tập bút, nhanh chân xuống canteen đặt những phần cơm trưa ngon lành.
Mạn Nghiên rầu rĩ cất đồ vào ba lô, bụng cô sôi lên sùng sục vì đói.
Vốn dĩ sẽ được thưởng thức bữa trưa ngon lành với cơm đùi gà, bây giờ lại phải lê lết lên văn phòng của Tôn Bách Thần.
“Hay là ăn xong rồi hãy lên.” Nhã Yến Kỳ gợi ý.
Mạn Nghiên gạt ngay đi chủ ý của cô ấy.
Lỡ như chọc giận Tôn Bách Thần, không chừng hắn sẽ đánh cô trượt môn không thương tiếc.
“Yến Kỳ, buổi chiều còn phải lên lớp.
Cậu tranh thủ đi ăn trước đi.”
“Sao thế được? Tớ sẽ đi cùng cậu, dù sao vào học trễ cũng là do tớ.”
“Không sao đâu.
Dù sao cũng phải bị tra tấn lỗ tai, một người là đủ rồi.
Hơn nữa ban nãy thầy ấy còn chỉ đích danh tớ mà.”
Không để chậm trễ, Mạn Nghiên chào tạm biệt Nhã Yến Kỳ rồi đi về hướng căn phòng quen thuộc.
“Cộc, cộc…”
Không thấy ai trả lời.
“Thầy Tôn…”
Vẫn không ai trả lời.
Mạn Nghiên mạn phép đẩy cửa vào trong, cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Tôn Bách Thần.
Cô đành ngồi xuống ghế đợi hắn.
Vừa mệt vừa đói, Mạn Nghiên ngủ thiếp ra ghế.
Cô ngủ không sâu, cứ cảm giác ai đó chạm vào người mình, liền tỉnh giấc.
“Thầy.”
Mạn Nghiên ngồi dậy, đầu hơi choáng.
Tôn Bách Thần ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên mu bàn tay cô:
“Tôi đi mua cơm, để em phải chờ rồi.”
Mạn Nghiên không có biểu tình gì.
Cô nhìn hai hộp cơm để trên bàn, chiếc bụng nhỏ kêu réo không ngừng.
“Em có thể ăn không?”
“Mau ăn đi.” Hắn đáp.
Cô đói đến tay chân run rẩy, cầm muỗng còn rơi xuống hai, ba lần.
Tôn Bách Thần liền kéo Mạn Nghiên ngồi lên đùi mình, tự tay xúc từng muỗng cơm đút cho cô.
“Tại sao sáng nay vào lớp trễ?”
“Là vì chuyện của Yến Kỳ.
Thầy, có thể giúp em một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Mạn Nghiên kể cho Tôn Bách Thần nghe về đoạn clip đang được loan truyền trên diễn đàn sinh viên trường, cô muốn hắn giúp mình ngăn chặn, xóa bỏ nó.
Tôn Bách Thần bèn lấy điện thoại ra, rất nhanh đã nhìn thấy đoạn clip chướng mắt kia.
Hắn chỉ cần một cuộc điện thoại, clip lập tức bị xóa bỏ, không chỉ ở trên diễn đàn học sinh trường mà còn khắp các trang web đen, toàn bộ đều biến mất không chút vết tích.
Trên trang chủ của trường đại Bắc Thành cũng đăng bài cảnh cáo, minh bạch và truy tố đến cùng những cá nhân, tổ chức cố ý bôi nhọ hình ảnh sinh viên trường.
“Cảm ơn thầy.” Khuôn mặt cô tươi tỉnh hơn hẳn.
“Ừ.
Còn mười lăm phút, tranh thủ chợp mắt đi.”
Tôn Bách Thần lấy cái gối cho cô, để Mạn Nghiên nằm được thoải mái.
Trong lúc cô ngủ, hắn ngồi điều tra về kẻ đã tung clip đen kia lên trên diễn đàn, rất nhanh đã thu được kết quả.
Từng ngón tay thon dài của Tôn Bách Thần gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, khóe miệng hắn nở một nụ cười khó hiểu…
Danh sách chương