Vương Phong còn chưa kịp trả lời thì Tôn Bách Thần đã vội lên tiếng:
“Cậu ấy không phải đâu.

Tôi mới là bạn trai của Đồng Mạn Nghiên” Hắn khẳng định.

Chú Vĩ ngoác miệng ra nhìn hắn, lưỡi cứng đơ không thốt nên lời.

Ông nhớ mới cách đây hai tháng thôi, người nào đó từng thẳng thừng bác bỏ mối quan hệ với Mạn Nghiên.

Bây giờ thì sao chứ? Chưa đánh mà đã khai!
Vương Phong chẳng bày tỏ cảm xúc gì đặc biệt, còn thằng nhóc Tiểu Minh, nó bỗng kéo Mạn Nghiên về phía mình, ôm cứng lấy cánh tay cô.

“Còn lâu! Hai chú phải chờ cháu mười tám tuổi, cạnh tranh công bằng”

“..” Mạn Nghiên đưa tay lên ôm trán.

Chú Vĩ nhìn hai người, một lớn một nhỏ tranh giành Mạn Nghiên, miệng cười ha hả.

Ông thấy mặt trời đã lên cao, biết không còn sớm nữa bèn hối thúc mọi người mau lên xe ngồi.

Vương Phong vẫn còn ám ảnh chiếc xe lôi này, tay vịn chặt lấy vai Mạn Nghiên.

Anh trên sân thi đấu từng gặp qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chưa từng biết sợ là gì.

Vậy mà không có đủ can đảm ngồi trên chiếc xe lắc lư này.

“Cậu mau bỏ tay ra.” Tôn Bách Thần cảnh cáo.

“Cậu bỏ ra trước rồi tôi bỏ.

Rõ ràng còn sợ hơn tôi mà dám lớn tiếng nạt nộ hả?” Vương Phong rướn mày, nhìn chằm chằm vào bàn tay Tôn Bách Thần đang nắm chặt cánh tay Mạn Nghiên.

Cô thật muốn cười phá lên một trận, nhưng phải mím chặt môi chịu đựng.

Tiểu Minh ngồi phía đối diện, tư thế cực kỳ thoải mái, mông đánh bệt xuống sàn xe mà không sợ bẩn.

Nó vênh vênh cái mặt, dương dương tự đắc:
“Úi xời, có việc ngồi xe cũng không vững, sau này sao bảo vệ chị Nghiên chứ?”
Hai người đàn ông kia ôm một bụng tức, nhưng không ai có ý định bỏ tay ra khỏi người Mạn Nghiên.

Trên đường đi có mấy chỗ gập ghềnh làm xe rung lắc dữ dội, bọn họ càng ép chặt cô, làm Mạn Nghiên muốn ngột thở.


Xe chạy qua một con đường ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng đến được nông trại rộng lớn.

Hai người đàn ông kia xuống xe, việc đầu tiên họ làm săm soi quần áo trên người xem có dính thứ gì lạ không.

Vương Phong còn đưa mũi ngửi lên vai áo, xác định vẫn còn thơm tho anh mới thở phào.

“Này, mấy đứa mau đi thay đồ đi.” Chủ Vĩ mang ra ba bộ đồ lao động, đưa cho Mạn Nghiên và hai người kia.

Tôn Bách Thần cầm bộ đồ cũ mèm trên tay, lắc đầu:
“Tôi không mặc.

Bộ đồ tôi mặc trên người không phải rất ổn sao?”
“Ôn cái gì? Cậu đi làm nông hay trình diễn thời trang hả?” Chú Vĩnhìn Tôn Bách Thần một lượt từ đầu đến chân, lắc đầu không hài lòng.

Vương Phong thấy hắn bị chê, bèn lè lưỡi ra trêu tức.

Anh với Mạn Nghiên, mỗi người nhanh chóng tìm một gian phòng vệ sinh thay đồ.

Nông trại rộng lớn này là của đại gia đình nhà chú Vĩ, nhân khẩu phải hơn mười người.

Họ trồng ngô, trồng cây ăn trái, còn nuôi đủ heo, gà và bò để lấy thịt với sữa.

Mạn Nghiên thay đồ xong, đội thêm một chiếc nón rộng vành cho đỡ nắng.

Cô bắt tay vào công việc của mình, vừa làm làm vừa nói chuyện với những người nông dân ở đó mà động tác tay vẫn rất thuần thục, thoăn thoắt.


Chú Vĩ dạy cho hai người đàn ông kia làm việc, nhưng chỉ bảo mãi vẫn không xong.

Tên nào tên nấy chân tay lóng ngóng, làm ông phát bực.

Bẻ ngô, họ không biết bẻ.

Vắt sữa bò, họ không biết vắt, để cho mấy con bò thi nhau rống lên ầm ĩ.

“Hừ! Hai cậu đi hốt phân bò đi.” Chú Vĩ bất lực.

“Không hốt!” Hai người đồng thanh.

“Không hốt thì xéo về đi.

Ở đây không cần người ngồi thảnh thơi!” Ông chỉ tay về phía cổng ở đằng xa xa.

Tôn Bách Thần và Vương Phong thấy bộ dạng kiên quyết của ông, đành ngậm ngùi cầm xẻng lên, chui vào trong chuồng bò.

Bọn họ thật sự ghen tị với thằng nhóc Tiểu Minh ở ngoài kia, có thể ngồi rung đùi vắt sữa bò.

Ít nhất thì không thối như trong này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện