“Hừ, tại sao chú ấy không gọi cho cậu khiển trách mà gọi cho tôi chứ? Không phải chức vụ của cậu quan trọng hơn sao?” Anh không phục.

Tôn Bách Thần cười khẩy một cái.

Vương Phong nghĩ quá đơn giản rồi.

Trước khi gọi cho anh, thầy Lưu đã gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc nhưng Tôn Bách Thần đầu thèm bắt máy.

“Cậu tôi gọi là quyền của ông ấy, còn nghe hay không là quyền của cậu mà? Dốt!”
Vương Phong giờ mới hiểu ra vấn đề.

Anh tức điên lên được, rõ ràng hắn đã biết mục đích khi thầy Lưu gọi đến, vậy mà không thèm nhắc nhở anh.


“Thằng bạn tồi.” Vương Phong lẩm bẩm trong miệng.

“Này, cậu thật sự nghĩ tôi bị điếc à?” Tôn Bách Thần liếc xéo anh.

Vương Phong không thèm gây chuyện với hắn nữa, liền đổi chủ đề:
“Bây giờ tính thế nào? Tiếp tục ở đây hay trở lại thành phố?”
“Buổi tối tôi sẽ nói chuyện với Mạn Nghiên.

Bà nội Đồng đã không còn nguy hiểm gì, nhưng chân không thể nay mai thì lành lặn lại.

Cô ấy còn phải đi học, nên quay lại sớm thì tốt hơn.”
Tôn Bách Thần nói xong thì đứng dậy, bảo Vương Phong trong nhà, còn mình ra ngoài có chút việc.

Anh không biết hắn đi đâu, nhưng không thể đi theo.

Chừng sáu giờ tối, Tôn Bách Thần về nhà được một lúc thì Mạn Nghiên cũng về.

Ba người cùng ăn cơm với nhau.

Hắn nói chuyện quay lại thành phố, cô ngập ngừng một lúc rồi đồng
Thật ra bạn học của Mạn Nghiên cũng nhắn tin cho cô, nhắc nhở về lịch học.

Cô đã nghỉ ba ngày rồi, nói còn nghỉ thêm nữa e rằng sẽ bị kỷ luật.

Bà nội đã không còn gì nguy hiểm, nếu được chăm sóc và nghỉ ngơi đầy đủ sẽ nhanh chóng lành bệnh.


Có An Yên thường xuyên qua lại giúp đỡ, Mạn Nghiên cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Đêm đến, Vương Phong và Tôn Bách Thần ngủ ngoài phản gỗ, còn Mạn Nghiên ngủ trong phòng của mình.

Hắn chờ khi anh ngủ say, liền lẻn vào phòng cô.

Cô giật thót mình, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đứng cạnh đầu giường.

“Bách Thần, sao anh còn chưa ngủ?”
“Mau ngồi dậy đi.”
Mạn Nghiên lồm cồm ngồi dậy, dịch sát sang một bên chừa chỗ cho hắn.

Tôn Bách Thần lấy ra một lọ kem dưỡng da tay, tỉ mỉ bôi lên bàn tay nhỏ của Mạn Nghiên, nhẹ nhàng xoa bóp.

Hóa ra cô vì lâu ngày không làm công việc bẻ ngô, nên sau một buổi cực khổ lao động, hai bàn tay đã sưng phồng vài chỗ, còn có chút chai sạn.

Mạn Nghiên vốn không để ý nhiều, nhưng chi tiết nhỏ nhặt này lại lọt hết vào tầm mắt của Tôn Bách Thần.

“Anh mua thứ này lúc nào thế?”
Mạn Nghiên thả lỏng người, tận hưởng cảm giác dễ chịu từ các đầu ngón tay hắn.

Tay cô nhỏ lắm, lọt thỏm vào lòng bàn tay của Tôn Bách Thần, nhìn thôi cũng thấy đáng yêu.

Hắn cúi đầu, chăm chú vuốt ve hai bàn tay Mạn Nghiên, cô thừa dịp đỏ dại mặt vào sau gáy hắn, đắm chìm trong mùi hương đặc trưng của người đàn ông này.


“Mua lúc em ở trong bệnh viện.

Đừng quậy, nhột lắm!” Hắn khẽ rên rỉ.

“Ưm, chỉ một lúc thôi.” Cô choàng hắn tay ra sau cổ Tôn Bách Thần.

Chiếc miệng nhỏ tinh nghịch cắn nhẹ vào cái cổ kia, miên man tê dại.

Được một lát, hắn kéo cô xuống, nằm lì trên chiếc giường nhỏ không chịu đi.

Tối nay Tôn Bách Thần quyết định ngủ cùng Mạn Nghiên, mặc cho cô đuổi, hắn vẫn nhắm nghiền mắt, vờ như không nghe thấy.

Trước khi trở lại thành phố, Mạn Nghiên cùng hai người đàn ông kia vào bệnh viện để tạm biệt bà nội Đồng và dì Hạ.

Chụp ảnh giữ làm kỷ niệm như một thói quen của cô mỗi khi về quế, lần này cũng không ngoại lệ, mọi người đứng bên cạnh giường bệnh, miệng cười rạng rỡ chụp chung một tấm ảnh.

Vì góc máy hẹp, An Yên phải đứng sát vào người Vương Phong, đầu còn hơi ngả vào vai anh.

Mạn Nghiên sau khi nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại, không khỏi thốt lên một câu cảm thán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện