Mạn Nghiên vừa xuống máy bay, cả người ê ẩm kéo theo chiếc vali nặng trịch.
Bé con nào đó không thèm nắm tay cô, một mình tinh nghịch chạy về phía trước.
“Đan Nhiên, con đi chầm chậm thôi.”
Mạn Nghiên ảo não nhìn theo bóng lưng nhỏ, đôi chân mang giày cao gót nện mạnh từng bước xuống sàn lát đả, nhanh chóng để theo kịp Đan Nhiên.
Cô bé cũng chịu dừng lại, hai mắt tròn xoe nhìn cô, hỏi:
“Papa Phong đâu ạ?”
“Papa của con còn có việc bận, vài ngày nữa mới về đây cùng với chúng ta được.”
“Bận việc gì vậy ạ?” Cô bé tiếp tục hỏi.
Mạn Nghiên tháo kính đen xuống, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Đan Nhiên.
Cô thở dài, đáp gọn lỏn:
“Mẹ không biết.”
Cô và Vương Phong đã bàn với nhau cùng đưa Đan Nhiên về nước.
Vậy mà lúc làm thủ tục check in ở sân bay, anh lại bỏ đi đâu mất.
Sau đó Vương Phong gọi điện thoại cho Mạn Nghiên, nói qua loa vài câu bảo cô cùng bé con về trước, vài ngày sau anh sẽ về.
Lần này quay về, Mạn Nghiên giống như thay đổi hoàn toàn.
Cô mặc trên người chiếc váy đen nền nã, khuôn mặt phủ lên một lớp phấn mỏng, làm nổi bật lên cánh môi tô son đỏ thẫm.
Cô cắt phăng mái tóc dài, đổi thành kiểu tóc ngắn nhuộm màu hạt dẻ, uốn sóng nhẹ nhàng.
Tính cách Mạn Nghiên cũng có sự biến đổi lớn.
Cô trầm ổn, nội tâm càng khép kín hơn.
Đối với mấy chuyện cần diễn đạt cảm xúc, kỳ thực có khả tệ!
“Con muốn gặp papa Phong liền bây giờ cơ! Mama mau gọi cho papa đi” Đan Nhiên bèn ngồi thụp xuống sàn như để ăn vạ.
Cô cau mày nhìn Đan Nhiên, buồn bực nói:
“Mẹ bảo là vài ngày nữa papa Phong sẽ về.
Con đừng có bướng!”
Bé con lừ lừ ánh mắt nhìn cô, điệu bộ vô cùng ủy khuất.
Cái thần thái này của cô bé khiến Mạn Nghiên không ngừng liên tưởng đến người đàn ông nào đó.
Chết tiệt! Có cần giống nhau đến vậy không?
Đan Nhiên là con gái mà giống hệt Tôn Bách Thần, nhìn qua một cái đã biết từ một khuôn đúc ra.
Mạn Nghiên thắc mắc, nếu như là con trai, không biết sẽ giống đến mức độ nào nữa?
Cô khẽ lắc đầu, đạp bay cái suy nghĩ vớ vẩn đang quanh quẩn trong đầu.
Liếc sang nhìn cô công chúa nhỏ, thấy con bé vẫn ngồi lì ra đó, Mạn Nghiên phát cáu:
“Còn không mau đứng lên? Đừng có ăn vạ với mẹ, không có tác dụng đâu!”
Dù hơi nặng lời, nhưng Mạn Nghiên vẫn cúi xuống, nhẹ nhàng chìa tay ra với con gái.
Đan Nghiên không thèm nắm lấy tay cô, ngược lại còn phụng phịu cúi thấp đầu, khuôn miệng méo xẹo như sắp khóc.
Cô chống tay bất lực, răng nghiến chặt lại.
Đan Nhiên đối với Linh Châu và Vương Phong thì cực kỳ đáng yêu, khi ở với hai người họ, miệng lúc nào cười toe toét không ngớt.
Ngược lại, lúc ở cạnh cô, Mạn Nghiên cứ cảm thấy con bé luôn thích chống đối mình!
Có lẽ là do có khá nghiêm khắc với Đan Nhiên, nên mới không được lòng con bé.
“Vẫn lì lợm phải không? Thật là...!biết thế ban đầu không thèm sinh con ra nữa.” Cô bực bội mà quở trách.
Khi nói về câu đằng sau, giọng của Mạn Nghiên đã nhỏ đi không ít, nhưng vẫn để Đan Nhiên nghe được.
Đôi mắt đen láy của Đan Nhiên ngập một làn nước mỏng, cô bé đứng phắt dậy, chạy nhanh về phía trước.
“Đan Nhiên, Đan Nhiên à.”
Mạn Nghiền bỏ cả vali ở đó, chạy đuổi theo Đan Nhiên.
Cô ôm chầm lấy con, liều mạng giữ chặt.
Bởi vì mệt mỏi, lại đang suy nghĩ đủ chuyện linh tinh, cô mới mất bình tĩnh, nói ra một câu đáng trách.
“Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi.
Tiểu Nhiên, vừa nãy mẹ nói tầm bậy, con đừng tin là thật nhé.
Đừng giận mẹ nữa...” Cô luýnh quýnh, xoa đầu công chúa nhỏ.
Mạn Nghiên đưa tay lau đi chút nước trên khuôn mặt non nớt kia, dịu giọng nói:
“Tiểu Nhiên, không có papa Phong nhưng có bà nội.
Con chờ một lát, bà nội sẽ ra đón chúng ta nhé!”
Vốn dĩ Mạn Nghiên định đón taxi, nhưng Linh Châu cứ nằng nặc đòi đến hai người.
Bà nói nhở cháu nội, nên cô đành thuận theo ý bà.
“Mạn Nghiên, Tiểu Nhiên.”
Linh Châu ở đằng trước, đi nhanh về phía hai người.
Đan Nhiên vừa nhìn thấy bà nội đã tụt xuống khỏi vòng tay Mạn Nghiên, chạy nhanh đến ôm lấy chân bà.
“Bé cưng, dạo này con lớn quá!”
“Bà nội, Tiểu Nhiên rất nhớ bà.”
Bé con nào đó không thèm nắm tay cô, một mình tinh nghịch chạy về phía trước.
“Đan Nhiên, con đi chầm chậm thôi.”
Mạn Nghiên ảo não nhìn theo bóng lưng nhỏ, đôi chân mang giày cao gót nện mạnh từng bước xuống sàn lát đả, nhanh chóng để theo kịp Đan Nhiên.
Cô bé cũng chịu dừng lại, hai mắt tròn xoe nhìn cô, hỏi:
“Papa Phong đâu ạ?”
“Papa của con còn có việc bận, vài ngày nữa mới về đây cùng với chúng ta được.”
“Bận việc gì vậy ạ?” Cô bé tiếp tục hỏi.
Mạn Nghiên tháo kính đen xuống, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Đan Nhiên.
Cô thở dài, đáp gọn lỏn:
“Mẹ không biết.”
Cô và Vương Phong đã bàn với nhau cùng đưa Đan Nhiên về nước.
Vậy mà lúc làm thủ tục check in ở sân bay, anh lại bỏ đi đâu mất.
Sau đó Vương Phong gọi điện thoại cho Mạn Nghiên, nói qua loa vài câu bảo cô cùng bé con về trước, vài ngày sau anh sẽ về.
Lần này quay về, Mạn Nghiên giống như thay đổi hoàn toàn.
Cô mặc trên người chiếc váy đen nền nã, khuôn mặt phủ lên một lớp phấn mỏng, làm nổi bật lên cánh môi tô son đỏ thẫm.
Cô cắt phăng mái tóc dài, đổi thành kiểu tóc ngắn nhuộm màu hạt dẻ, uốn sóng nhẹ nhàng.
Tính cách Mạn Nghiên cũng có sự biến đổi lớn.
Cô trầm ổn, nội tâm càng khép kín hơn.
Đối với mấy chuyện cần diễn đạt cảm xúc, kỳ thực có khả tệ!
“Con muốn gặp papa Phong liền bây giờ cơ! Mama mau gọi cho papa đi” Đan Nhiên bèn ngồi thụp xuống sàn như để ăn vạ.
Cô cau mày nhìn Đan Nhiên, buồn bực nói:
“Mẹ bảo là vài ngày nữa papa Phong sẽ về.
Con đừng có bướng!”
Bé con lừ lừ ánh mắt nhìn cô, điệu bộ vô cùng ủy khuất.
Cái thần thái này của cô bé khiến Mạn Nghiên không ngừng liên tưởng đến người đàn ông nào đó.
Chết tiệt! Có cần giống nhau đến vậy không?
Đan Nhiên là con gái mà giống hệt Tôn Bách Thần, nhìn qua một cái đã biết từ một khuôn đúc ra.
Mạn Nghiên thắc mắc, nếu như là con trai, không biết sẽ giống đến mức độ nào nữa?
Cô khẽ lắc đầu, đạp bay cái suy nghĩ vớ vẩn đang quanh quẩn trong đầu.
Liếc sang nhìn cô công chúa nhỏ, thấy con bé vẫn ngồi lì ra đó, Mạn Nghiên phát cáu:
“Còn không mau đứng lên? Đừng có ăn vạ với mẹ, không có tác dụng đâu!”
Dù hơi nặng lời, nhưng Mạn Nghiên vẫn cúi xuống, nhẹ nhàng chìa tay ra với con gái.
Đan Nghiên không thèm nắm lấy tay cô, ngược lại còn phụng phịu cúi thấp đầu, khuôn miệng méo xẹo như sắp khóc.
Cô chống tay bất lực, răng nghiến chặt lại.
Đan Nhiên đối với Linh Châu và Vương Phong thì cực kỳ đáng yêu, khi ở với hai người họ, miệng lúc nào cười toe toét không ngớt.
Ngược lại, lúc ở cạnh cô, Mạn Nghiên cứ cảm thấy con bé luôn thích chống đối mình!
Có lẽ là do có khá nghiêm khắc với Đan Nhiên, nên mới không được lòng con bé.
“Vẫn lì lợm phải không? Thật là...!biết thế ban đầu không thèm sinh con ra nữa.” Cô bực bội mà quở trách.
Khi nói về câu đằng sau, giọng của Mạn Nghiên đã nhỏ đi không ít, nhưng vẫn để Đan Nhiên nghe được.
Đôi mắt đen láy của Đan Nhiên ngập một làn nước mỏng, cô bé đứng phắt dậy, chạy nhanh về phía trước.
“Đan Nhiên, Đan Nhiên à.”
Mạn Nghiền bỏ cả vali ở đó, chạy đuổi theo Đan Nhiên.
Cô ôm chầm lấy con, liều mạng giữ chặt.
Bởi vì mệt mỏi, lại đang suy nghĩ đủ chuyện linh tinh, cô mới mất bình tĩnh, nói ra một câu đáng trách.
“Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi.
Tiểu Nhiên, vừa nãy mẹ nói tầm bậy, con đừng tin là thật nhé.
Đừng giận mẹ nữa...” Cô luýnh quýnh, xoa đầu công chúa nhỏ.
Mạn Nghiên đưa tay lau đi chút nước trên khuôn mặt non nớt kia, dịu giọng nói:
“Tiểu Nhiên, không có papa Phong nhưng có bà nội.
Con chờ một lát, bà nội sẽ ra đón chúng ta nhé!”
Vốn dĩ Mạn Nghiên định đón taxi, nhưng Linh Châu cứ nằng nặc đòi đến hai người.
Bà nói nhở cháu nội, nên cô đành thuận theo ý bà.
“Mạn Nghiên, Tiểu Nhiên.”
Linh Châu ở đằng trước, đi nhanh về phía hai người.
Đan Nhiên vừa nhìn thấy bà nội đã tụt xuống khỏi vòng tay Mạn Nghiên, chạy nhanh đến ôm lấy chân bà.
“Bé cưng, dạo này con lớn quá!”
“Bà nội, Tiểu Nhiên rất nhớ bà.”
Danh sách chương