An Yên ngây ngốc gật đầu đồng ý, hai vai khẽ run lên vì không dám tin đây là sự thật.

Quyển sổ màu đỏ đó cô đã cất cẩn thận trong ngăn kéo tủ ở nhà, làm sao anh có thể biết được chứ?
Nhưng trong giây phút hạnh phúc ngập tràn này, An Yên không muốn suy nghĩ nhiều như thế.

Cô phải tranh thủ ôm lấy anh thật chặt, để thỏa mãn với tình yêu thầm kín bao năm qua dồn nén ở trong lòng.

Nhìn thấy An Yên hạnh phúc như vậy, Vương Phong càng thêm chắc chắn vào quyết định đêm qua của mình.

Nhờ vào quyền hạn của bác trai anh - chủ tịch tập đoàn đại diện cho hãng máy bay này, anh đã thành công cầm được tấm vé ngồi bên cạnh cô, đánh dấu bước đầu cho công cuộc tìm kiếm tình yêu đích thực!
“Cảm ơn em, An Yên!”
Mạn Nghiên dù không kết hôn với Vương Phong nhưng vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với nhà họ Vương.

Mẹ anh thương cô như con gái ruột, anh cũng coi cô như đứa em gái nhỏ trong nhà, tận tình săn sóc.

Cô mới phát hiện ông trời không hề bất công với mình! Tuy rằng cha mẹ ruột mất sớm, nhưng bù đắp lại, Mạn Nghiên vẫn còn chú dì và hai bà mẹ khác, hết lòng yêu thương và che chở cho cô.


Mấy hôm trước Mạn Nghiên đưa Đan Nhiên về ăn tối cùng bà Vương, nghe bà kể anh đã ra nước ngoài đi du lịch một thời gian.

Tâm trạng bà rất thoải mái, còn dặn cô đừng suy nghĩ linh tinh mà tự làm khổ mình.

Kể từ lần cuối
Mạn Nghiên chưa gặp lại Tôn Bách Thần lần nào nữa.

Cuối tuần cô vẫn đưa Đan Nhiên về Tôn gia, song không hề thấy mặt hắn.

Lần trước cô cố tình thốt ra những câu nói nặng nề đó để Tôn Bách Thần không tiếp tục dây dưa với mình nữa.

Lòng tự tôn của hắn cao ngất trời, bị cô chà đạp, chắc chắn sẽ dứt khoát hẳn!
Mạn Nghiên cảm thấy làm mẹ đơn thân cũng rất tốt.

Có cô con gái siêu đáng yêu ở bên cạnh, cô chẳng thấy buồn! Ngày ngày Mạn Nghiên còn có thời gian rảnh rỗi để tán gẫu với Nhã Yến Kỳ, cuộc sống hiện tại vui vẻ vô
cùng.

Hôm nay Mạn Nghiên đi phỏng vấn xin việc, thế quái nào mà tập đoàn cô ứng tuyển lại là Tôn thị.

Lúc nhìn thấy Linh Châu ngồi nhịp nhàng rung đùi ở trong phòng chờ, cô có cảm giác lần này lại bị bà lừa nữa rồi!
Người bạn mà cô quen được ở Úc chính là con gái một người bạn cũ của Linh Châu.

Vì cùng là du học sinh đồng hương, nên Mạn Nghiên mới dễ dàng bắt chuyện, làm thân với cô ấy.

Lúc cô về nước, chính cô ấy đã chủ động đề nghị giúp đỡ cô nộp hồ sơ xin việc vào MR Corp – tập đoàn tài chính lớn nhất, nhì khu vực Châu Á.

Chỉ trách Mạn Nghiên không chịu tìm hiểu kỹ MR Corp chính là tập đoàn nhà họ Tôn.

Mấy ngày qua cô còn cẩn thận chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo, hồ hởi đến đây đón nhận một công việc mới.

“Ngày mai bắt đầu làm việc luôn nhé! Nếu con không ưng vị trí trưởng phòng chiến lược thì nói với mẹ, ta sẽ sắp xếp cho con một vị trí khác.”
Mạn Nghiên lắc đầu nguây nguẩy, hiện tại cô chỉ muốn chuồn khỏi đây ngay lập tức.

Nghĩ thử mà xem, cô cùng Tôn Bách Thần làm cùng một chỗ, nếu để đồng nghiệp phát hiện bọn họ có con chung với nhau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!

“Không không...!Mẹ, con đi tìm một công việc khác.”
“Tôn thì có gì không tốt chứ? Mạn Nghiên, con nghe lời mẹ, từ ngày mai đến đây làm việc nha.”
Tôn thị cái gì cũng tốt, thậm chí được làm việc ở tập đoàn tài chính lớn như vậy luôn là niềm mơ ước và mục tiêu phấn đấu của Mạn Nghiên.

Nhưng mà trong trường hợp này cô chỉ đành từ chối.

DI
Nhưng mà Linh Châu đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Bà ngồi sát lại, nắm lấy tay Mạn Nghiên, nài nỉ:
“Sao lại lắc đầu? Đây không phải là ước mơ của con sao? Con không thèm để ý đến Tôn Bách Thần thì thôi, nhưng đừng phụ lại kỳ vọng của ta có được không?”
Bà ngồi cả nửa tiếng đồng hồ khuyên nhủ, cuối cùng cũng đổi lại được cái gật đầu từ cô gái nhỏ.

Linh Châu trộm cười đắc ý, kế hoạch bà vạch ra bước đầu thành công mỹ mãn.

Chặng đường gian nan còn lại, phải xem thằng con trai của bà thể hiện thể nào đã.

Hắt xì!
Tên nào đó ngồi ở trong phòng làm việc, liên tục nhảy mũi.

Hắn vặn vẹo cổ cho đỡ mỏi, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn điện thoại, như đang chờ một cuộc gọi từ ai đó.

Tôn Bách Thần ngày nào cũng bị Linh Châu mắng, đến mức ngứa ngáy hết cả người.

Có hôm hắn làm việc xong chỉ muốn ở lại luôn công ty, ngủ một giấc cho khỏe.

Ấy thế mà bà đến tận phòng làm việc, xách tại hắn lôi về nhà.

“Thằng con thối! Mới thế mà đã nản lòng rồi à? Hời hợt như mày, cả đời này không lấy được vợ cũng đáng lắm.”
Nghĩ lại thôi Tôn Bách Thần cũng tức run người.

Đâu phải hắn không muốn ôm hai mẹ con Mạn Nghiên về nhà chứ? Chỉ tại cô không chịu mở lòng đón nhận hắn nữa.

Mãi đến ngày hôm qua, Linh Châu mới nói cho hắn nghe về kế hoạch của bà.


Hóa ra bà đã tính toán sẵn rồi, nhưng vẫn im lặng chờ xem hắn có tự mình làm nên chuyện không đã!
Ai ngờ khi biết Mạn Nghiên định kết hôn với Vương Phong, Tôn Bách Thần từ bỏ hẳn.

Ngay cả khi anh làm rõ mối quan hệ của hai người, hắn vẫn giữ thái độ lạnh băng, lao đầu vào công việc.

Thử hỏi xem có làm bà tức chết không?
Điện thoại bên cạnh rung lên, hắn nhếch nhẹ khóe môi trái, thong thả mở lên nghe.

“Ổn cả rồi! Từ ngày mai Mạn Nghiên sẽ đến Tôn thị làm việc.

Liệu hồn mà tính toán cho kỹ, đừng làm ta thất vọng nữa.

Con đó, nếu đã không dịu dàng, tử tế được như Vương Phong vậy hãy quay về cái bản chất lưu manh vốn có của mình đi.

Bất chấp mà mang hai mẹ con Mạn Nghiên về đây cho mẹ.”
Tôn Bách Thần ú ớ không nói được câu nào.

Từ bao giờ hắn được gán cho cái mác lưu manh chứ? Chỉ là lời của mẫu hậu đại nhân, sao hắn dám cãi.

“Con biết rồi mà! Mẹ cứ yên tâm đi.”
“Hừ, mẹ cho con ba tháng tự định đoạt số phận của mình đó! Một là tự tay đón Mạn Nghiên và Đan Nhiên trở về, hai là dọn đồ cút khỏi Tôn gia, để mẹ chăm sóc cho hai mẹ con nó.”
Tên nào đấy mặt đen sạm đi, sợ đến mức nuốt nước bọt ừng ực.

Phen này không làm nên trò trống, Linh Châu chắc sẽ thẳng chân đá hắn ra khỏi nhà mất.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện