Bởi lẽ hộp bánh này Tôn Bách Thần mua để dành tặng người khác! Vì bận rộn không thể đến được tận nơi, hắn khó khăn lắm mới thuyết phục được ông chủ cho người giao bánh đến tận trường.
Bây giờ bánh bị Mạn Nghiên ăn mất, Tôn Bách Thần thật sự không biết nên làm thế
nào.
Có muốn mua thêm hộp khác cũng không kịp!
Tôn Bách Thần cố nén sự giận dữ, để không nói lời cay đắng với Mạn Nghiên.
Hắn phẩy tay, bảo cô cầm hộp bánh mang về.
“Dù sao cũng ăn rồi, mang cả hộp về luôn đi.
Đồng Mạn Nghiên, em trở về kí túc xá đi, bây giờ tôi sắp phải lên lớp”.
Mạn Nghiên nhẹ nhàng đóng hộp bánh lại, cô muốn hỏi Tôn Bách Thần vì sao lại tỏ ra tức giận, những lời còn chưa kịp cất lên, bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa.
“Tôn Bách Thần, tôi vào được chứ?”
Mất một lúc để Tôn Bách Thần mở cửa.
Người tới không ai khác chính là Vương Phong - cái tên chuyên làm phiền hẳn những lúc quan trọng nhất!
“Có việc gì?”
“Rảnh rỗi đến thăm cậu một chút.” Vương Phong rướn cao chân mày, liên tục chớp chớp hai mắt để gây sự chú ý với Tôn Bách Thần.
“Bệnh thần kinh!”
Tôn Bách Thần bày ra bộ mặt buồn nôn, trực tiếp đi vào bên trong phòng.
Vương Phong dấm dứ nắm đấm về phía hắn, nhưng cuối cùng lại giáng lên tường.
“Cậu không biết đùa à? Vô vị!”
Anh vào bên trong phòng, đi qua đi lại một vòng, miệng trầm trồ cảm thán, Văn phòng của hắn mà ngỡ như một căn hộ chung cư cao cấp, quả là một đãi ngộ tốt!
“Tôi phải đòi chủ Lưu một văn phòng riêng giống như thế này mới được.”
“Đừng có làm phiền cậu của tôi, ông ấy bận rộn lắm.”
Vương Phong cười ha hả.
Anh chọc hắn cho vui thôi, chứ anh cần gì đến văn phòng riêng.
Sau giờ dạy, xuống canteen ngồi tán gẫu với sinh viên còn thích hơn nhiều.
Mải mê nói chuyện, bây giờ Vương Phong mới phát hiện ra hộp bánh đậu đỏ để trên bàn, đã bị mở ra.
Anh mở nhẹ hộp bánh, nhìn thấy thiếu mất một cái.
Mà hình như một cái khác còn bị ai đó cắn dở nữa!
“Bánh này mua cho ngày mai đúng không? Tại sao lại ăn trước rồi?”
Mạn Nghiên đứng ở sau bức tường, nghe thấy lời của Vương Phong nhưng không hiểu gì.
Bên ngoài bỗng im bặt không còn tiếng nói chuyện nữa, cô chỉ đành đứng đó chờ đợi.
“Nói gì đi chứ Tôn Bách Thần?”
“Không có gì, buồn chán nên lấy ra ăn thôi.
Năm nay cần một hộp của cậu là đủ rồi.”
“Đồ thần kinh! Sao cậu chắc tôi sẽ mua chứ?” Lần này đến lượt Vương Phong mắng hắn.
Tôn Bách Thần thừa hiểu con người Vương Phong, cần gì phải đoán.
Hắn cầm lên chiếc bánh mà Mạn Nghiên đang ăn dở, lặng lẽ ăn tiếp.
Mùi vị đặc trưng của bánh đậu đỏ này, hắn nhớ mãi không quên.
Mỗi năm đều đặn hai lần, Tôn Bách Thần sẽ mua bánh ở chỗ đó, ăn cùng người con gái kia!
Ở trước bia mộ, vào ngày mai - cũng chính là ngày sinh nhật của cô gái ấy, nay đã ngót nghét mười năm rồi...!
“Ngày mai là sinh nhật Mộc Trà, cậu sẽ đến chứ?” Vương Phong thở dài.
“Hỏi thừa.”
“Vậy buổi sáng ngày mai nhé, khoảng bảy giờ trước cổng nhà cậu.” Anh vừa nói, vừa bình thản cầm một cái bánh lên ăn.
Bánh đậu đỏ là món tráng miệng mà cô gái tên Mộc Trà thích nhất.
Mười năm nay, mỗi năm gần đến ngày sinh nhật cô, Tôn Bách Thần và Vương Phong sẽ không ngại lặn lội đường xa, mỗi người sẽ mua một hộp bánh, mang đến thắp hương cho cô gái kia.
Sau đó họ sẽ ngồi dưới bia mộ, vừa trò chuyện vừa ăn hết hai hộp bánh.
Mạn Nghiên đứng ở bên trong đã nghe thấy tất cả.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, đến mức mỏi chân quá mà ngồi xổm xuống sàn nhà.
Lần đầu tiên cô nghe thấy Tôn Bách Thần nhắc đến tên của một cô gái.
Ngày mai lại là sinh nhật của cô ấy, hai người đàn ông kia sẽ đến chúc mừng sao?
Ngày mai chính là mùng một tháng năm, trùng hợp lại khớp với mật khẩu điện thoại của Tôn Bách Thần.
Vậy rốt cuộc ba người họ có mối quan hệ gì chứ? Mạn Nghiên chìm trong suy nghĩ miên man.
Đã gần đến giờ lên giảng đường, Tôn Bách Thần sắp phải rời đi.
Vương Phong chào tạm biệt hắn, trước khi đi anh còn hỏi một câu vụ VƠ, mặc dù biết rõ hắn sẽ không trả lời.
“Tôn Bách Thần, tóm lại cậu với cô bé Đồng Mạn Nghiên kia có quan hệ gì?”
“Không có gì.”
Chờ khi Vương Phong đi, Mạn Nghiên mới chui từ bên trong ra.
Cô xách ba lô lên, chuẩn bị về ký túc xá.
Lúc Tôn Bách Thần còn soạn tìm giáo án, cô hỏi:
“Bách Thần, lỡ như thầy Vương vô tình biết quan hệ giữa chúng ta thì thế nào?”
Bây giờ bánh bị Mạn Nghiên ăn mất, Tôn Bách Thần thật sự không biết nên làm thế
nào.
Có muốn mua thêm hộp khác cũng không kịp!
Tôn Bách Thần cố nén sự giận dữ, để không nói lời cay đắng với Mạn Nghiên.
Hắn phẩy tay, bảo cô cầm hộp bánh mang về.
“Dù sao cũng ăn rồi, mang cả hộp về luôn đi.
Đồng Mạn Nghiên, em trở về kí túc xá đi, bây giờ tôi sắp phải lên lớp”.
Mạn Nghiên nhẹ nhàng đóng hộp bánh lại, cô muốn hỏi Tôn Bách Thần vì sao lại tỏ ra tức giận, những lời còn chưa kịp cất lên, bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa.
“Tôn Bách Thần, tôi vào được chứ?”
Mất một lúc để Tôn Bách Thần mở cửa.
Người tới không ai khác chính là Vương Phong - cái tên chuyên làm phiền hẳn những lúc quan trọng nhất!
“Có việc gì?”
“Rảnh rỗi đến thăm cậu một chút.” Vương Phong rướn cao chân mày, liên tục chớp chớp hai mắt để gây sự chú ý với Tôn Bách Thần.
“Bệnh thần kinh!”
Tôn Bách Thần bày ra bộ mặt buồn nôn, trực tiếp đi vào bên trong phòng.
Vương Phong dấm dứ nắm đấm về phía hắn, nhưng cuối cùng lại giáng lên tường.
“Cậu không biết đùa à? Vô vị!”
Anh vào bên trong phòng, đi qua đi lại một vòng, miệng trầm trồ cảm thán, Văn phòng của hắn mà ngỡ như một căn hộ chung cư cao cấp, quả là một đãi ngộ tốt!
“Tôi phải đòi chủ Lưu một văn phòng riêng giống như thế này mới được.”
“Đừng có làm phiền cậu của tôi, ông ấy bận rộn lắm.”
Vương Phong cười ha hả.
Anh chọc hắn cho vui thôi, chứ anh cần gì đến văn phòng riêng.
Sau giờ dạy, xuống canteen ngồi tán gẫu với sinh viên còn thích hơn nhiều.
Mải mê nói chuyện, bây giờ Vương Phong mới phát hiện ra hộp bánh đậu đỏ để trên bàn, đã bị mở ra.
Anh mở nhẹ hộp bánh, nhìn thấy thiếu mất một cái.
Mà hình như một cái khác còn bị ai đó cắn dở nữa!
“Bánh này mua cho ngày mai đúng không? Tại sao lại ăn trước rồi?”
Mạn Nghiên đứng ở sau bức tường, nghe thấy lời của Vương Phong nhưng không hiểu gì.
Bên ngoài bỗng im bặt không còn tiếng nói chuyện nữa, cô chỉ đành đứng đó chờ đợi.
“Nói gì đi chứ Tôn Bách Thần?”
“Không có gì, buồn chán nên lấy ra ăn thôi.
Năm nay cần một hộp của cậu là đủ rồi.”
“Đồ thần kinh! Sao cậu chắc tôi sẽ mua chứ?” Lần này đến lượt Vương Phong mắng hắn.
Tôn Bách Thần thừa hiểu con người Vương Phong, cần gì phải đoán.
Hắn cầm lên chiếc bánh mà Mạn Nghiên đang ăn dở, lặng lẽ ăn tiếp.
Mùi vị đặc trưng của bánh đậu đỏ này, hắn nhớ mãi không quên.
Mỗi năm đều đặn hai lần, Tôn Bách Thần sẽ mua bánh ở chỗ đó, ăn cùng người con gái kia!
Ở trước bia mộ, vào ngày mai - cũng chính là ngày sinh nhật của cô gái ấy, nay đã ngót nghét mười năm rồi...!
“Ngày mai là sinh nhật Mộc Trà, cậu sẽ đến chứ?” Vương Phong thở dài.
“Hỏi thừa.”
“Vậy buổi sáng ngày mai nhé, khoảng bảy giờ trước cổng nhà cậu.” Anh vừa nói, vừa bình thản cầm một cái bánh lên ăn.
Bánh đậu đỏ là món tráng miệng mà cô gái tên Mộc Trà thích nhất.
Mười năm nay, mỗi năm gần đến ngày sinh nhật cô, Tôn Bách Thần và Vương Phong sẽ không ngại lặn lội đường xa, mỗi người sẽ mua một hộp bánh, mang đến thắp hương cho cô gái kia.
Sau đó họ sẽ ngồi dưới bia mộ, vừa trò chuyện vừa ăn hết hai hộp bánh.
Mạn Nghiên đứng ở bên trong đã nghe thấy tất cả.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, đến mức mỏi chân quá mà ngồi xổm xuống sàn nhà.
Lần đầu tiên cô nghe thấy Tôn Bách Thần nhắc đến tên của một cô gái.
Ngày mai lại là sinh nhật của cô ấy, hai người đàn ông kia sẽ đến chúc mừng sao?
Ngày mai chính là mùng một tháng năm, trùng hợp lại khớp với mật khẩu điện thoại của Tôn Bách Thần.
Vậy rốt cuộc ba người họ có mối quan hệ gì chứ? Mạn Nghiên chìm trong suy nghĩ miên man.
Đã gần đến giờ lên giảng đường, Tôn Bách Thần sắp phải rời đi.
Vương Phong chào tạm biệt hắn, trước khi đi anh còn hỏi một câu vụ VƠ, mặc dù biết rõ hắn sẽ không trả lời.
“Tôn Bách Thần, tóm lại cậu với cô bé Đồng Mạn Nghiên kia có quan hệ gì?”
“Không có gì.”
Chờ khi Vương Phong đi, Mạn Nghiên mới chui từ bên trong ra.
Cô xách ba lô lên, chuẩn bị về ký túc xá.
Lúc Tôn Bách Thần còn soạn tìm giáo án, cô hỏi:
“Bách Thần, lỡ như thầy Vương vô tình biết quan hệ giữa chúng ta thì thế nào?”
Danh sách chương