Đêm tối qua đi, bầu trời dần hửng sáng, những đụn mây vẫn còn mờ mờ sắc đen, từng cơn gió rét cắt da cắt thịt thổi vù vù. Lão hoàng đế vừa dứt lời, lập tức ngồi lên ngự liễn, nhắm nghiền hai mắt. Các tướng quân báo cáo tình hình Kiến Nghiệp với lão hoàng đế, còn Trần vương Lưu Thục lại điếng người đứng nguyên tại chỗ, rồi sau đó ngoái đầu nhìn Hành Dương vương Lưu Mộ giữa vòng vây của thuộc hạ.

Dù đã có thuộc hạ bảo vệ, trên người hắn vẫn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ ngang dọc, ấy vậy mà hắn chẳng chút bận tâm, xem chừng tâm trạng rất tốt. Cứ tưởng quan hệ giữa mình và huynh trưởng đã được bù đắp, cứ tưởng hoàng huynh từng yêu thương mình ngày xưa đã quay về… Lưu Thục thấy dáng vẻ muốn cười to của hắn thì con tim lại bị bóp nghẹt.

Lưu Thục biết rõ hoàng đế vô tình thế nào, chỉ vì ngai vàng mà năm xưa hoàng đế bệ hạ đã hy sinh rất nhiều điều, cho nên với ông ta, tình cảm là một thứ gì đó xa xỉ. Vất vả lắm mới trở thành đế vương, đương nhiên sẽ muốn hưởng thụ tất thảy những tham vọng ngày trước, ấy là phô trương, xa hoa, háo sắc và cầu tiên vấn đạo. Và chỉ có tình cảm là thứ ông ta coi thường bỏ mặc, chính vì vậy nên vào lúc này, ông ta càng không quan tâm tới Lưu Mộ.

… Đường đường là quận vương một phương, lại vừa cứu hoàng đế thoát khỏi tay kẻ thù, đáng lẽ ra phải được trọng thưởng, ấy vậy mà chỉ vì sợ bị mọi người biết được chuyện mất mặt của mình, mà hoàng đế lại muốn giết Lưu Mộ? “Phụ hoàng, phụ hoàng ——”

Khi Trần vương sững người như pho tượn, thì bất chợt Lưu Mộ nhận ra ánh mắt kỳ quặc của Lưu Thục. Cách đám đông, hắn đưa mắt nhìn sang, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Lưu Thục đứng yên tại chỗ, đa số quân đội đều đứng về phía chàng, bởi vì chàng chấp chưởng toàn bộ Tư Mã tự. Nhưng mệnh lệnh giết Lưu Mộ… sao lại khó hạ lệnh thế này.

Thật sự không đáng.

Tù binh đã bị áp giải, người Bắc quốc đầu hàng, lúc Trần vương thoáng chống cự thì chợt bụi đất mịt mù bay lên, từ xa lại gần, thì ra là Triệu vương Lưu Hòe chạy tới. Lưu Hòe vừa đến nơi thì lập tức ngã xuống ngựa, lăn tròn trên đất ra chiều thảm hại, nét mặt đau thương hai mắt rưng rưng. Thân ở nhà đế vương, có ai không giỏi diễn xuất? Gạt phăng Lưu Thục ngáng đường mình ra, Lưu Hòe nhào đến trước xa giá của lão hoàng đế, thấm thiết khóc lóc: “Nhi thần sơ suất, cứu giá chậm trễ, xin phụ hoàng không trách phạt…”

“Công tử, công tử!” Phụ tá đứng cạnh Trần vương Lưu Thục thúc giục. Tuy trông điện hạ rất điềm đạm nhưng xưa nay luôn làm việc quả quyết, có điều vì sao lần này Triệu vương đã đến rồi, mà điện hạ vẫn không bắt Hành Dương vương?

“Sao?” Rốt cuộc Lưu Mộ cũng cảm thấy ánh mắt của Lưu Thục có điều không đúng, hắn gạt đám đông ra, tiến về phía người cháu trai này.

Lưu Mộ tưởng vì phát hiện quân địch Bắc quốc vẫn còn có âm mưu nào đó, cho nên mới tốt bụng đi đến. Nào ngờ Lưu Thục im lặng, phụ tá đứng cạnh nôn nóng giục: “Công tử, công tử!”

—— Công tử mau hạ lệnh đi, đừng quên bên cạnh còn có một Triệu vương đang đợi tẩy trắng cướp công!

Nhưng mãi mà Lưu Thục không hạ lệnh: dưới cái nhìn chòng chọc của quân Bắc, Nam quốc thật sự rất cần nhân tài, nay bởi vì ý nghĩ cá nhân của đế vương mà phải hy sinh một quận vương giỏi dẫn binh tác chiến, thực sự không đáng tí nào.

“Trần vương, bệ hạ cho thuộc hạ tới hỏi ngài thế nào rồi? Có phải có nghi vấn gì không?” Một vị tướng quân chen đến cạnh Trần vương Lưu Thục.

“Híííííí ——” Một đám ngựa như sấm lao đến, cuồn cuộn trong ánh dương đỏ rực, nhanh chóng lại gần. Người thanh niên dẫn đầu hiên ngang nhảy xuống ngựa, đi theo người hầu đến bái kiến hoàng đế bệ hạ đang trong cơn hoảng hốt. Thấy ánh mắt né tránh của Triệu vương, chàng suy nghĩ nghiền ngẫm, thoáng dừng lại.

Rồi sau đó, Lục Quân liếc mắt nhìn Lưu Thục.

Lưu Thục run bắn lên. Y giương mắt, tròng mắt đỏ rực tựa hoàng hôn, lạnh lùng nhìn thẳng Lưu Mộ. Dưới ánh mắt mang tính ám chỉ liên tục đó, rốt cuộc Lưu Mộ cũng phát hiện ra, hắn bình tĩnh lùi về phía sau.

Lưu Thục mở miệng: “Bắt lại.”

Người bên cạnh đã sớm đợi lệnh này, nên khi Trần vương mở miệng, mọi người đã lao vào Lưu Mộ và tùy tùng của hắn như hổ. Tùy tùng của Lưu Mộ ngạc nhiên, đồng tử trong mắt Lưu Mộ co siết lại. Vừa phản kháng vừa giơ cao tay, Lưu Mộ hét lớn: “Lưu Thục ——”

Nhưng chỉ vừa gọi tên Lưu Thục, hắn đã lập tức sực hiểu, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, nhìn ngự liễn của đế vương chằm chặp với vẻ khó tin. Ánh nắng dâng lên chiếu vào mắt làm hắn nhức nhối, dường như bên tai còn vang vọng câu thơ “đem gương nhân sự ra soi, mối tình huynh đệ trên đời vẫn hơn”, ấy vậy mà, hoàng huynh của hắn lại lần nữa giơ vũ khí nhằm vào hắn…

Lưu Mộ lẩm bẩm: “Vì sao…”

Con tim Lưu Thục trở nên nặng trịch, nhìn người thiếu niên kia phản kháng, nhưng chỉ chốc lát đã bị quân sĩ bắt giữ, quỳ xuống. Đầu gối đập xuống mặt đất lạnh lẽo, ngự liễn của đế vương được nâng lên, đoàn người nối đuôi nhau quay về Kiến Nghiệp. Ngay tới Triệu vương cấu kết với người Bắc quốc cũng không hiểu gì, vì sao Lưu Mộ đã liều mình cứu bệ hạ lại bị quân sĩ áp giải.

Lưu Mộ giận dữ gầm lên: “Tại sao?”

“Ta đã làm sai chuyện gì?”

“Rốt cuộc muốn ta phải như thế nào?!

Lưu Thục xoay mặt đi, sai bảo: “Bắt Hành Dương vương lại. Người Bắc quốc gây chuyện ở Kiến Nghiệp, chuyện này cần điều tra kỹ, cần bắt Hành Dương vương, tra hỏi.”

Phụ tá của y: “Công tử!”

Rõ ràng bệ hạ hạ lệnh giết chết tại chỗ, cần gì phải làm điều thừa thãi như vậy? Uổng công vô ích, Lưu Mộ sẽ không nể tình, lại còn bị bệ hạ trách tội. Việc gì công tử phải kéo ân oán hoàng gia lên người mình?

Lưu Thục không giải thích. Hàng mi y dày đậm, vẫn là vẻ mặt tuấn tú bình đạm, nhưng giờ đây nội tâm lại vô cùng lạnh lẽo, hiếm khi y có lúc không quả quyết như vậy. Mà một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ thi hành.

Lưu Thục không muốn giết Hành Dương vương. Hành Dương vương là tướng tài, Nam quốc cần hắn. Bởi vì một lời nói của đế vương mà giết Hành Dương vương, Lưu Thục không muốn.

Nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn vào mình, y không có lý do gì để thả Hành Dương vương tại chỗ. Như thế sẽ khiến kẻ khác chỉ trỏ gây chuyện.

Chỉ có thể bắt người trước, có thể dùng cớ “ở nơi đông người không tiện bất hòa” để gạt bệ hạ. Nếu Lưu Thục không ra tay thì cũng sẽ có kẻ khác sốt ruột nhận làm chuyện xấu này. Vì để bảo vệ tính mạng Lưu Mộ, Lưu Thục đành phải ôm chuyện vào mình.

Từ xưa tới nay Lưu Thục không sợ phiền toái, cũng không né tránh lợi hại, điều y luôn trăn trở là làm thế nào để Nam quốc phát triển.

Mệnh lệnh vừa dứt, Lưu Mộ tái mặt, ngơ ngác để quân sĩ dẫn đi. Cánh tùy tùng của hắn nổi giận, tức miệng mắng to, nhưng Trần vương chẳng hề nhúc nhích, âm thầm nhẫn nhục. Y ngoái đầu nhìn Lục tam lang, thấy Lục tam lang khẽ mỉm cười.

Trao đổi ánh mắt với bạn tốt, Lưu Thục biết mìnhđã bị Lục Quân gài bẫy —— e rằng chính Lục Quân muốn y phải đối mặt với cục diện này. Nhìn thấu sự nhẫn tâm của hoàng đế, thấy dã tâm của Triệu vương và sự vô tội của Lưu Mộ, thấy cả tương lai đầy bất an của Nam quốc.

Lưu Thục chẳng nói chẳng rằng, y sầm mặt lên ngựa, có hơi giận Lục Quân. Giận chàng vì sao lại lừa mình như vậy?

Vừa lên ngựa, đoàn quân đi theo định quay về thành, nhưng vó sắt vừa hạ xuống thì chợt nghe thấy tiếng chuông buộc ngựa vang lên, từ một phương truyền đến. Y nghiêng đầu, thấy chỉ trong vòng mười trượng ở phía sau có một ông cụ đứng thẳng, thở phì phò hổn hển.

Ông cụ kia mặc áo gai đi giày cỏ, vì quá mệt mỏi trong lúc chạy trốn nên nhếch nhác không khác gì dân tị nạn chạy nạn. Ông cụ đỡ thân cây thở dốc, bên cạnh là người hầu đeo tay nải đi theo. Trên mặt ông đầy nếp nhăn in dấu tang thương, vừa mù mờ lại ngạc nhiên nhìn tất cả mọi chuyện.

Ông ta kêu lên: “Công tử ——”

Lưu Mộ chấn động, ngẩng phắt đầu lên, nhạy bén nhận ra Khổng tiên sinh. Khổng tiên sinh cũng quay về cùng hắn, nhưng vì ông đã cao tuổi nên không theo kịp hắn, chỉ có thể ngồi xe đi đường theo sau. Khổng tiên sinh vất vả đuổi theo, nhưng lại tận mắt chứng kiến mọi người bị bắt.

Lưu Mộ không còn để ý gì đến chuyện ăn năn hối hận nữa, hắn hét to: “Đi đi ——”

Hắn lạnh lùng nói: “Cô cắt chức ngươi, ngươi nghe lời thái hậu giám thị cô nhiều năm, cô đã chịu đủ lắm rồi, cút đi! Đừng để cô gặp lại ngươi nữa!”

Khổng tiên sinh run lên, đôi mắt đục ngầu đau đớn co lại. Ông ta nhận thấy tình hình đang diễn ra đó có điều không đúng. Lùi về sau một bước, nhưng ông ta tuổi già sức yếu, ý thức được mình không tránh khỏi, thế là đành dừng lại.

Khổng tiên sinh run rẩy bước lên trước: “Trần vương điện hạ, không biết công tử nhà ta đắc tội gì với ngài, ngài ấy còn trẻ nóng tính, dù làm sai chuyện cũng không biết, xin điện hạ khoan dung…”

Lưu Mộ mắng lớn: “Lão thất phu, ai cần ông cầu xin hả?! Cút ngay, ngươi tưởng cô không biết ngươi có ý định gì hả? Lão thất phu xéo đi, đừng có cản đường!”

Khổng tiên sinh tiếp tục cầu xin Trần vương: “Điện hạ…”

Một ông già cầu khẩn cùng một thiếu niên nổi giận, mắt cả hai đỏ bừng, cơ thể run bần bật. Tình nghĩa này, không biết còn sâu bao nhiêu so với phụ hoàng tâm địa sắt đá. Lưu Thục im lặng nhìn, sau đó từ từ nói: “Ông cản đường làm gì? Tránh ra, đừng để cô hồi thành chậm trễ.”

Người bên cạnh: “Công tử, rõ ràng ông ta là…”

Lưu Thục: “Ta không biết rõ, phải cần ngươi nhắc nhở ư?”

Lưu Thục xưa nay vốn lạnh lùng ít nói. Vì ít nói nên mỗi câu thốt ra đều ẩn chứa sức nặng, không cho kẻ khác phản bác. Các thuộc hạ bất đắc dĩ nhường đường, nhìn Trần vương điện hạ cưỡi ngựa đi qua, bọn họ biết rõ nên bắt ông cụ kia lại, song bây giờ chỉ đành phải bỏ qua.

Lưu Thục thở phào.

Lúc Lưu Thục cưỡi ngựa đi qua, chợt nghe thấy thiếu niên thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Lưu Thục chợt sầm mặt, trông rất khó coi —— làm chuyện ác mà lại được người ta cám ơn, thực là nhục nhã!

***

Hoàng đế bệ hạ bình an hồi cung, sau khi về cung lại đổ bệnh nặng. Chỉ chớp mắt lão hoàng đế đã già yếu hẳn đi, suốt ngày run rẩy, sợ hãi đa nghi, không dám rời khỏi tẩm cung một bước.

Nghe nói nàng công chúa Bắc quốc mất tích đã bị giết trên đường đi, Lục tam lang tìm một thi thể nữ đến, nhưng lão hoàng đế vừa chán ghét vừa sợ hãi nên không chịu nhìn lấy một lần. Lão hoàng đế nấp trong tẩm cung chửi rủa Bắc quốc, trách mắng đối phương vô sỉ.

Rồi ông ta lại dùng ánh mắt quỷ dị, lo lắng hỏi Hành Dương vương còn sống không, vì sao không giết đi. Ông ta đi tới đi lui trên đại điện Bàn Long khảm vàng nguy nga, khua khoắng hai tay như mắc bệnh điên, ánh mắt quái gở, miệng lẩm nhẩm: “Trẫm vẫn là hoàng đế! Trẫm không sai! Tất cả là do Lưu Mộ làm sai!”

Trần vương thường xuyên bị ông ta hỏi, cũng nhìn đứa con trai này đầy

đầy oán trách.

Thái độ với Triệu vương cũng như thế —— có người tố cáo rằng Triệu vương cấu kết với mật thám Bắc quốc, gây nên hỗn loạn ở Kiến Nghiệp. Triệu vương vội phủi sạch, tức giận mắng chửi mật thám Bắc quốc nói điêu là vì muốn Nam quốc xảy ra nội loạn. Triệu vương khóc lóc quỳ xuống dưới chân hoàng đế, cầu xin phụ hoàng chớ tin người nói xằng bậy. Lão hoàng đế nửa tin nửa ngờ: “Chỉ mong ngươi vô tội thật.”

Trần vương: “Tất cả là do đám mật thám Bắc quốc nói lung tung, nhi thần tuyệt đối không bán nước. Trần vương… Đúng, từ xưa tới nay nó không vừa mắt nhi thần, bệ hạ giao chuyện tra hỏi mật thám cho nó, chính là cho nó cơ hội để loại bỏ kẻ đối đầu. Phụ hoàng, nhi thần vô tội! Người không thể nghe Trần vương nói được…”

Hắn thấp thỏm bất an, lợi dụng lòng hiềm nghi của lão hoàng đế với Trần vương, gắng sức phản kháng số mạng bị mật thám Bắc quốc kéo xuống bùn.

Quả nhiên lão hoàng đế quay sang nghi ngờ Trần vương. Nhắc đến Trần vương là lại nhớ tới Lưu Mộ vẫn đang bị nhốt, vẫn đang bị điều tra… Có gì mà phải điều tra nữa? Lưu Mộ ở biên ải, hắn thì biết gì về chiến loạn Kiến Nghiệp, Trần vương muốn điều tra Lưu Mộ, rõ ràng là định kéo dài thời gian!

Lão hoàng đế thất vọng: “Trần vương ngày càng không nghe lời.”

Ông ta không nghĩ ra, Lưu Thục này xưa mình nói gì nghe nấy, không hỏi nguyên nhân cũng không kiếm cớ, năng lực làm việc rất khiến người ta yên tâm đã đi đâu rồi. Vì sao một năm qua, Lưu Thục hết làm giả thánh chỉ rồi đến bảo vệ loạn thần tặc tử là thế nào…

Lão hoàng đế ngồi xuống che mặt, lẩm nhẩm như điên dại: “Thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi rồi… Trẫm vẫn là hoàng đế!”

Triệu vương Lưu Hòe đứng bên dưới nhìn: “…”

Mắt nheo lại, hắn ý thức được phụ hoàng đã bị chuyện này làm kinh động, thần chí dần mơ màng. Muốn chạy khỏi, ắt phải tự mình nghĩ cách. Con ngươi Triệu vương thoáng xao động, Trần vương đã dùng mật thám Bắc quốc để chèn ép hắn. Chỉ cần toàn bộ triều đình bức tử bọn chúng, thì không ai có thể cắn ngược lại mình nữa.

Thế là, khi Trần vương đang thẩm án, Triệu vương tích cực hoạt động định thuyết phục các đại sĩ phu trên triều. Nhưng thái độ của bọn rất mơ hồ, vì đêm đó bọn họ từng chịu ơn của Lục gia, nên bây giờ không muốn đắc tội với Lục Quân. Triệu vương càng tức giận, trong tuyệt vọng, lại càng tích cực tự cứu mình hơn.

Chỉ có điều ngay chính hắn cũng biết, đây chỉ là sự giãy giụa cuối cùng của con châu chấu sau thu*. Nhưng thế thì sao? Hắn không sống tốt, Trần vương cũng không khá hơn hắn là bao.

(*Nguyên câu: Châu chấu sau mùa thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa.)

***

Vào một hôm mưa to, mưa từ trên trời trút xuống như sóng lớn đến từ chân trời, âm thanh chấn động một vùng.

Không có ai canh gác, trong một góc tại thư phòng, Trần vương Lưu Thục im lặng ngồi đấy. Trước bàn bày giấy bút, trên giấy Tuyên Thanh chỉ viết một chữ “giết”, nhưng y bất động như vậy đã lâu.

Chỉ vì nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình mà bệ hạ muốn giết Lưu Mộ. Giết Lưu Mộ rồi, có lẽ người bị xử tiếp theo sẽ chính là y. Xưa nay phụ hoàng không quan tâm đến bọn họ ai sống ai chết, ông có rất nhiều con trai, người này không được thì đổi người khác. Lòng buốt giá biết bao.

Tương lai của Nam quốc, há có thể kỳ vọng vào quân vương như vậy?

Lục tam lang để y tận mắt chứng kiến sự ác độc vô tâm của phụ thân mình, nếu như không phản kháng, kẻ tiếp theo phải chết chính là mình… Lục Quân đang ép y…

Lưu Thục nhắm mắt, lẩm bẩm: “Lục Tuyết Thần… Cái đồ vô liêm sỉ nhà ngươi!”

Y chợt đứng bật dậy, che dù đi ra cửa. Lúc người hầu đến hỏi, Trần vương đã ngồi lên xe: “Đi tìm tam lang.”

***

Mưa rơi tí tách, màn sương dày bao phủ khắp đất trời.

Vừa đi ra khỏi viện của tỷ phu tỷ tỷ, La Vân Họa che dù ngâm nga, tung tăng nô đùa trong màn mưa. Lúc cô bé xoay dù múa, chợt đụng phải một thị nữ xinh đẹp đi đến.

Cẩm Nguyệt: “Ôi tiểu nương tử!”

Một thị nữ khác che dù, còn Cẩm Nguyệt ôm trong lòng chồng hồ sơ cao cỡ nửa người. Nàng cẩn thận bước đi chậm rãi, tới lúc rẽ ngoặt thì vô tình đụng phải La tiểu nương tử nhảy về phía trước, chồng hồ sơ lập tức rơi xuống.

Cẩm Nguyệt hoảng hốt: “Nhanh nhanh, xem hồ sơ có bị ướt không? Đây là hồ sơ của môn khách gửi cho lang quân, không được sơ suất.”

La Vân Họa vội xin lỗi, ngồi xổm xuống giúp nhặt hồ sơ. Tỷ phu của cô bé, tức Lục tam lang Lục Quân là một người miệng độc, nếu vì mình sơ ý mà khiến Cẩm Nguyệt tỷ tỷ phải chịu phạt, tiểu nương tử sẽ rất áy náy. May mà các thị nữ đi theo Lục tam lang quanh năm đã có khả năng phản ứng rất mạnh. Hồ sơ vừa rơi xuống, các nàng đã nhanh nhảu lên, sau khi kiểm tra cẩn thận, phát hiện chỉ cần lau sạch bề ngoài là được, chữ bên trong không bị thấm ướt.

Cẩm Nguyệt thở phào, thấy La Vân Họa cầm một cuốn hồ sơ, tuy tiểu nương tử đã đứng dậy nhưng mắt vẫn nhìn chằm chặp… Cẩm Nguyệt cười lấy về, giỡn bảo: “Tiểu nương tử à, mấy thứ này đều là chính sự cơ mật, không thể xem được đâu.”

La Vân Họa ngẩn ra, cắn môi, một lúc sau mới “ồ” một tiếng. Cô bé không còn hoạt bát như xưa nữa, không đuổi theo Cẩm Nguyệt hỏi này nọ, thay vào đó cô bé lại thất hồn lạc phách, che dù rời đi. Tiểu nữ lang cũng dần trưởng thành rồi, nhìn bóng lưng thôi cũng có thể thấy thấp thoáng tiểu giai nhân khuynh thành… Cẩm Nguyệt hồ nghi: “Tiểu Họa Nhi bị làm sao thế?”

Các thị nữ Cẩm Nguyệt không biết chữ, nhưng lúc La Vân Họa nhặt hồ sơ, cô bé trông thấy một danh sách chờ chém, nằm đầu tiên là một cái tên cô bé không biết, nhưng nằm ngay bên dưới lại chính là Việt Tử Hàn.

Cô bé chỉ biết “Tử Hàn ca ca”, không biết “Việt Tử Hàn” là ai. Nhưng, nhưng… trên đời này có chuyện trùng hợp vậy ư? Có phải Tử Hàn ca ca chính là Việt Tử Hàn đó, có phải đã làm tội ác tày đình nên tỷ phu mới muốn giết không… La Vân Họa im lặng quay về phòng, buồn bã nằm nhoài trên bàn.

Cô bé đã dần trưởng thành, cũng bắt đầu có những tâm sự riêng. Cô bé không thể giãi bày với người khác, chỉ vào những lúc một thân một mình, yên lặng liếm láp vết thương.

Đợi tới khi thị nữ Linh Tê thấy mãi mà không nghe thấy tiếng nói đùa hoạt bát của tiểu nương tử, đi vào phòng kiểm tra, nàng mới phát hiện tiểu nương tử đã bị cảm lạnh, trán nóng hổi. Linh Tê hoảng hốt, nàng ta là người nhút nhát không có chủ ý, tiểu nương tử vừa bị bệnh, nàng ta lập tức nghĩ đến La Linh Dư.

Bấy giờ La Linh Dư đang ở cùng Lục phu nhân và nhị thiếu phu nhân, các nữ quyến tranh nhau chuyện nội trợ, nghe cũng thú vị. Biết muội muội bị bệnh, La Linh Dư lập tức dẫn đại phu đến thăm. Lúc đại phu ở trong phòng chẩn mạch cho tiểu nương tử, La Linh Dư ngồi ngoài phòng, vừa hỏi thị nữ lý do muội muội bị bệnh, vừa cầm lấy tờ giấy trắng do Linh Tê run rẩy đưa tới ——

“Nô tỳ thấy ở trên bàn, là tiểu nương tử viết.”

La Linh Dư cúi đầu, mí mắt giật nhẹ, thấy trên giấy viết: Việt Tử Hàn.

Sau khi đại phu đi ra, La Linh Dư vào phòng ngồi với muội muội một lúc. Ôm muội muội bị sốt mê man vào lòng, nàng sờ trán muội muội, cúi đầu hỏi: “Họa Nhi, ai là ‘Việt Tử Hàn’? Tỷ phu đã làm gì muội à?”

Các thị nữ nói, La Vân Họa quay về từ chỗ Lục Quân rồi mới đổ bệnh. Nói không chừng có nguyên do gì đó.

La Vân Họa mơ màng ậm ờ nói gì đấy, La Linh Dư không nghe rõ, cuối cùng đành thôi. Căn dặn thị nữ phải chăm sóc muội muội thật tốt, La Linh Dư cầm lấy tờ giấy viết tên “Việt Tử Hàn” rời đi. Không phải nàng muốn trách Lục Quân hay cảm thấy Lục Quân bắt nạt muội muội gì cả. Với sự yêu mến của Lục tam lang dành cho muội muội nàng, sợ là chàng thà mắng nàng chứ cũng sẽ không nói Họa Nhi một câu khó nghe… La Linh Dư cảm thấy chua xót.

Nhưng ban ngày Lục tam lang làm việc ở phủ nha, chàng không có ở nhà, không lý nào gặp muội muội được.

La Linh Dư quay về phòng ngủ, trong đình viện yên ắng, thị nữ Cẩm Nguyệt đứng ngoài hành lang chớp mắt với nàng, ngón tay đặt bên mép *suỵt* một tiếng, rồi lại chỉ vào trong màn trúc. La Linh Dư mím môi, trong lòng thoáng động.

Màn đêm mơ màng, đèn lồng ngoài hành lang đung đưa trong mưa. La Linh Dư tiến vào phòng vén rèm lên đi vào trong, quả nhiên thấy người thanh niên nằm ngủ trên giường. Chàng chưa thay triều phục đỏ rực, dù đang nằm trên giường thiếp ngủ thì vẫn áo xống chỉnh tề. Trang phục sang trọng càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng trên người lang quân.

Cuốn sách mở ra úp trên mặt, suối tóc đen nhánh, ngón tay đặt bên mép sách vừa trông rắn chắc, lại có vẻ ấm cúng như như ngọc thạch tỏa sáng.

La Linh Dư sờ thấy vạt áo chàng đã ướt, nàng khựng lại, cúi người định cởi áo ngoài ra thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người chàng. Nàng lấy cuốn sách xuống, thấy trên mặt chàng thấm đẫm vẻ mệt mỏi, lòng bỗng thấy đau xót. Chàng vẫn nhắm mắt, khóe mắt xanh đen, hiển nhiên không biết thê tử đã quay về.

La Linh Dư ngồi xuống giường, nhìn vẻ say ngủ của Lục Quân, thị nữ đứng ngoài do dự: “Nữ quân, trước đó lang quân có dặn chúng nô tỳ chuẩn bị nước tắm. Giờ nước nóng đã đun xong rồi.”

La Linh Dư: “Chàng đã ngủ rồi thì tắm thế nào? Để sau hẵng tính.”

Thị nữ: “… Nhưng không phải còn có nữ quân ở đây sao? Lang quân uống rượu, nếu cứ thế ngủ thì sẽ không hay đâu.”

La Linh Dư: “…”

Nàng còn đang định hỏi Lục Quân “Việt Tử Hàn” là ai, nhưng nghe thị nữ nói như vậy, chẳng lẽ ý là bảo nàng giúp Lục Quân tắm? Chuyện này chuyện này chuyện này… không hay đâu?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện