Trong cơn giận dữ, Lục Quân vung tay đánh người, khiến những người hầu đứng cạnh ngẩn ra: lần đầu tiên thấy danh sĩ đương thời đánh nhau! Nhất định chuyện này sẽ trở thành trào lưu ở Kiến Nghiệp cho xem!

Bởi vì dù danh sĩ có làm gì đi chăng nữa, cả thiên hạ cũng sẽ bắt chước.

Nhưng La Linh Dư nào có tâm trạng xem Lục Quân đánh nhau với người ta, cũng là lần đầu tiên thấy Lục Quân ra tay, nàng thấy động tác của chàng rất dứt khoát quyết liệt, đánh từng quyền tới tấp không hề dừng. Không có động tác diễu võ, Phạm Thanh Thần bị chàng đánh lùi về phía sau, rồi gã cũng trở tay lao đến.

La Linh Dư: “Hai người đừng đánh nhau nữa!”

Nhưng trong mắt hai nam nhân chỉ còn lại giá rét lạnh lẽo, nhìn đối phương như kẻ thù. Cả hai lao vào đánh nhau kịch liệt, đánh cho gương mặt tuấn tú trầy da xước thịt. Người hầu hai bên sững sờ nhìn một hồi, sau đó mới xông lên ngăn cản. Cánh tay Lục Quân bị chụp lấy, nghe người hầu khuyên can thì cũng dần tỉnh táo, nhớ đến thân phận của mình, không nên đánh nhau với kẻ khác như thế, không phong độ chút nào.

Nhưng Phạm Thanh Thần lại cười to ha hả.

Gã như kẻ điên, mắt sáng ngời: “Lục tam lang, ngươi chỉ là một món đồ thay thế mà thôi!”

“Bị La muội muội của ta đùa giỡn xoay vòng, bị sắc đẹp mê hoặc, cảm giác thế nào?”

“Dù ta không cưới được nàng, ngươi cũng đừng hòng cưới được!”

Gã đang kích thích Lục tam lang. Tình hình như thế, có nam nhân nào nhịn được? Huống hồ Lục Quân vốn đã hoài nghi về tình cảm này, luôn nghi ngờ không biết La Linh Dư thích gì. Phạm Thanh Thần lại dùng sức đạp mạnh vào chỗ đau của chàng, nói ra mâu thuẫn lớn nhất trong lòng chàng… Lục Quân sầm mặt, lại định vung tay đánh tiếp.

La Vân Họa sốt sắng nhảy về phía trước, nhưng vì vóc dáng quá nhỏ bé, cô bé không thể xông vào vòng vây của người hầu: “Tỷ, tỷ! Làm thế nào bây giờ?”

Có lẽ Tỷ tỷ La Linh Dư có thể xông vào, nhưng La Linh Dư nhìn tình thế thì lại do dự. Nhiều người hầu như vậy mà vẫn không thể tách hai nam nhân đang đánh nhau ra, nếu nàng xông vào, hai người họ càng thêm tức giận mà đánh bị thương, thì nàng biết làm thế nào? Nàng có thể khẳng định Phạm Thanh Thần không hận nàng, nhưng nàng cảm thấy Lục Quân sẽ hận mình…

Người luôn tự kiêu thanh cao như Lục tam lang, sao có thể không hận nàng được?

La nữ lang rầu rĩ, thốt ra lời không hề mang lại tác dụng: “Đều là lỗi của muội, cả hai đừng đánh nhau nữa. Nếu bị thương muội sẽ buồn lắm…”

Nhưng rõ ràng chẳng có hiệu quả chút nào, hai nam nhân không hề dừng tay. Nhưng người hầu lại nhìn nữ lang yếu đuối với vẻ kính nể, nữ lang đẹp như thế, lại có thể khiến hai lang quân giành giật vì mình —— một người là Phạm lang có hôn ước với nàng, một người là danh sĩ nổi tiếng thiên hạ.

La nữ lang không hổ là Hoa thần của Kiến Nghiệp năm nay.

La Vân Họa đứng bên cạnh: “…”

Tỷ tỷ nàng vẫn thích làm ra vẻ, như thể phải chịu rất nhiều uất ức, mà lại không biết phải làm sao. La Vân Họa kéo tay áo của tỷ tỷ, da đầu La Linh Dư như muốn căng ra. Nàng không định nói thế, nhưng nàng không thể cứ đứng nhìn hai người họ đánh nhau mãi được. Phạm Thanh Thần bị đánh cho sưng vù mặt mũi cũng được thôi, nhưng nếu mặt Lục Quân mà sưng… chắc chắn ngày mai Lục lão phu nhân sẽ tìm nàng “tâm sự” cho xem.

Muội muội cứ thúc giục, mà người hầu của Lục tam lang cứ nháy mắt không ngừng. La Linh Dư bị ép không còn cách nào, đành cao giọng nói: “Cả hai sai rồi! Ta không phải là nữ tử dung tục chỉ biết yêu tiền yêu quyền yêu thế. Người ta yêu nhất chính là Lục tam lang. Bất kể huynh ấy có tiền có tài có địa vị hay không, thì ta vẫn thích huynh ấy!”

Nàng vừa dứt lời, lập tức trong sân trở nên yên tĩnh.

Lục Quân: “…”

Phạm Thanh Thần: “…”

Hai nam nhân cùng dừng tay, xoay sang nhìn nàng.

La Linh Dư bất ngờ, không ngờ lời mình nói lại có hiệu quả rồi. Dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người, má nàng dần đỏ lên, xấu hổ thẹn thùng. Nhất là đôi mắt sáng rực như đá thiền của Lục Quân, ép nàng phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.

Rồi sau đó, Lục Quân bật cười.

Vị lang quân luôn cao ngạo kiêu căng, không ngờ lúc cười lên lại như gió xuân thổi tan mây mù, mắt sáng như sao, khiến những người hầu của chàng cũng phải sửng sốt.

Lục Quân vỗ tay đứng dậy, nhếch mép nhìn vẻ mặt khó coi của Phạm Thanh Thần, nói: “Đồ thay thế thì sao? Ngươi so được với ta ư? Làm một món đồ thay thế, với ta cũng như ăn mật.”

Ngực Phạm Thanh Thần như bị đâm một kích, mặt mũi lập tức trở nên hung tợn. Trơ mắt nhìn Lục Quân thản nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh nữ lang đảo mắt liên hồi, hai má đỏ ửng. Lục Quân đưa tay ra nắm lấy cổ tay nữ lang, La Linh Dư ngoan ngoãn để chàng dắt đi ra ngoài. La Vân Họa cười tít mắt, cũng rất vui vẻ đi theo tỷ tỷ và tam biểu ca ra ngoài, thậm chí còn ngoái đầu lại, lễ độ lẫn đắc ý vẫy tay với Phạm Thanh Thần.

Cách khung cửa, Phạm Thanh Thần gào lên: “Lục tam lang, ta sẽ không từ hôn. Ngươi cứ chờ đấy!”

Lục Quân đi ngang qua cửa sổ, nói: “Không sao. Chút thời gian đó, ta có thể chờ được.”

Chàng nhìn vào trong, thờ ơ nói: “Muốn cưới giai nhân, há là chuyện một sớm một chiều?”

Cổ tay La Linh Dư khẽ run lên, lại bị chàng nắm chặt hơn. Con tim nàng lâng lâng bay lên giữa không trung, không tìm được điểm nghỉ chân. Nàng mù mờ nghĩ, hôm nay Lục Quân đã nói muốn cưới nàng hai lần, nhưng trước đó bọn họ cũng đã bàn với nhau, để ép Phạm lang từ hôn, tất Lục Quân sẽ giả vờ bảo cưới nàng. Nên hiện tại nàng vẫn không biết chàng thật lòng, hay là giả vờ…

Còn lời nàng vừa thốt lên đó, có mấy phần thật mấy phần giả đây?

***

Ở trong giấc mơ của Lục nhị lang, sau khi được cứu về bên tỷ tỷ, tiểu nương tử La Vân Họa cũng từng nói với La Linh Dư là Lục tam lang muốn cưới nàng.

Nhưng La Linh Dư không tự tin.

Ở trong mơ, nàng chỉ toàn cãi nhau với Lục tam lang. Thật ra nàng cũng đoán là chàng thích mình, chỉ có điều không biết tình yêu đó chiếm mấy phần. Không thể chắc chắn, lại không muốn làm liên lụy tới chàng.

Huống hồ lúc ấy, nàng đã lên chiếc thuyền của Hành Dương vương. Nghĩ ngợi một hồi, nàng cảm thấy chuyện Lục tam lang yêu mình còn khó hơn để Phạm lang từ hôn.

Nàng không tin Lục Quân sẽ cưới nàng.

La Linh Dư chắc chắn nếu như cho nàng thêm một năm nữa, nếu nàng có thời gian tấn công lớp phòng thủ trong lòng Lục Quân, thì nhất định chàng sẽ cưới nàng. Dẫu rằng chàng luôn miệng nói ghét nữ tử, lần nào cũng cãi nhau với nàng. Nhưng giờ đây nàng không có thời gian. Hành Dương vương và Phạm lang ép nàng vào giữa, ép nàng nhất định phải lựa chọn.

Đối với nàng, Lục Quân như trăng trong nước. Rõ ràng rất yêu, nhưng chỉ có thể nhìn mà không chạm thấu.

***

Cằm Lục Quân bị Phạm Thanh Thần đánh bầm máu. Nhưng chàng chỉ quệt tay lau đi, vết thương không quá nghiêm trọng, không cần lo lắng. Nhưng La Linh Dư lại rất căng thẳng, sẹo ở khóe mắt lang quân vẫn chưa biến mất, vậy mà giờ trên cằm lại có thêm sẹo. Các nữ lang danh môn Kiến Nghiệp mà thấy, thể nào cũng dùng nước bọt nhấn nàng chết chìm cho xem: nàng lại hủy hoại sắc đẹp của Lục tam lang của bọn họ rồi.

La Linh Dư lên xe, phát hiện bọn họ không hề đem theo thuốc trị thương, bèn hỏi Lục Quân: “Đến phố mua ít thuốc được không?”

Tâm trạng Lục Quân đang rất tốt, thuận miệng đáp được.

Nhưng Lục Quân lại kéo La Vân Họa đến một bên, rỉ tai nói mấy câu với tiểu nương tử. Tiểu nương tử ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chàng, rồi lập tức đồng ý: “Được ạ! Vậy tam biểu ca với tỷ tỷ cứ đi chơi đi, muội không làm phiền hai người đâu, muội về nhà trước đây.”

Lục Quân sờ đầu nàng: “Họa Nhi ngoan lắm.”

Lúc sắp đi, La Vân Họa né tránh ánh mắt của La Linh Dư, nắm lấy tay áo Lục Quân. Cô bé mở to hai mắt, vừa mong đợi lại vừa xấu hổ, đỏ mặt ấp úng hỏi Lục Quân: “Vậy sau này… Muội phải gọi huynh là ‘tam biểu ca’, hay là ‘tỷ phu’ đây?”

Lục Quân ngẩn người: “…”

Đúng lúc La Linh Dư bước xuống xe, hồ nghi nhìn muội muội và Lục tam lang đang chụm đầu líu ríu ở đằng sau. La Linh Dư chán nản, sao lần nào muội muội cũng có nhiều chuyện để nói với Lục Quân vậy, Lục Quân còn không mắng con bé. Mà nàng thì sao? Mới nói được hai ba câu, cả hai đã không nhịn được mà đâm thọc nhau…

Lục Quân ho khan, trịnh trọng nói: “Vẫn nên gọi là ‘tam biểu ca’ đi.”

La Vân Họa thất vọng: “… Vầng.”

Lục Quân lại đắn đo, đặt tay lên vai tiểu nương tử: “Nhưng lúc tỷ tỷ muội không biết, có thể gọi huynh là ‘tỷ phu.”

La Vân Họa: “… ?!”

Lại còn không để tỷ tỷ biết?

Tiểu nương tử cái hiểu cái không, nhưng rất vui vẻ đáp dạ, sau đó nhảy xuống xe. Cô bé tích cực vẫy tay chào tạm biệt tỷ tỷ và tam biểu ca, càng khiến La Linh Dư rất khó hiểu, không tài nào đoán được.

Người hầu cũng đi theo tiểu nương tử La Vân Họa quay về Lục gia, ở đây chỉ còn lại Lục Quân và La Linh Dư, một trước một sau nhìn cỗ xe có mái che dài chầm chậm chạy ra khỏi con hẻm. Tới khi La Vân Họa vừa biến mất khỏi đáy mắt của hai người, La Linh Dư thấy Lục Quân xoay người, nhìn nàng đầy ý tứ.

La Linh Dư: “…”

Lúng túng quá đi mất.

Nhìn Lục Quân chắp tay đi ra khỏi hẻm, La Linh Dư nghĩ ngợi một lúc, rồi mặt dày đuổi theo. Mặt vẫn nóng như bị thiêu đốt, nhớ lại ban nãy mình nói yêu thích chàng gì đó, không biết trong lòng Lục Quân cảm thấy thế nào. La Linh Dư lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mặt chàng, chợt thấy không cam lòng.

La Linh Dư ho khan một tiếng: “Ban nãy muội nói gì đó, huynh đừng để bụng… Đó chỉ là kế thoát thân của muội lừa Phạm lang mà thôi.”

Lục Quân dừng bước.

Sau đó chàng nghiêng mặt sang nhìn nàng, bắt chước nàng nói: “Thế lời ta nói, Dư Nhi muội muội cũng đừng coi là thật. Chỉ là kế thoát thân còn gì, không phải trước đó chúng ta đã thương lượng rồi sao?”

La Linh Dư: “… Đúng thế.”

Trong lòng khó chịu, sớm biết thế thì nàng đừng nói nhảm rồi.

Rầu rĩ bước đi một lúc, đến đầu hẻm, Lục Quân bất giác dừng chân. La Linh Dư không để ý nên bất cẩn đập vào người chàng, cảm nhận được cơ thể lang quân cứng lại. Nàng vội che mũi lùi về sau, phát hiện Lục Quân xoay người lại. La Linh Dư vừa mở miệng định nói xin lỗi, thì lại thấy chàng nhìn xuống, bình tĩnh liếc qua ngực nàng.

La Linh Dư: “… ?”

Tên Lục Quân giả thanh cao này đúng là đồ dê xồm, chàng lại nhìn ngực nàng nữa rồi!

Khó mà nói hiện tại trong lòng có cảm giác gì, chỉ biết mềm mềm xốp xốp, nàng cũng không phân rõ là vui mừng nhiều hơn, hay là xấu hổ nhiều hơn, hoặc có thể là không cam lòng.

Nàng nhìn Lục Quân chằm chằm một lúc, mới biết vì sao Lục Quân lại dừng bước. Thì ra là có một con chim bồ câu vỗ cánh bay lượn trên không, Lục Quân vươn tay ra, con chim kia lập tức đậu xuống tay lang quân. Lục Quân rút ra một tờ giấy ở trên chân bồ câu, là thư Trần vương gửi cho chàng. Lưu Thục nói với chàng, đã tìm thấy Lục nhị lang rồi, cũng không có gì đáng lo, chàng có thể yên tâm.

Vào lúc này, tảng đá lớn đè nặng lòng chàng đã hoàn toàn rơi xuống. Lục Quân mừng rỡ, bật cười thành tiếng: “… Tốt quá rồi!”

Tâm trạng đang rất vui vẻ, cho nên lúc chàng xoay người lại nhìn nữ lang đang ngơ ngác phía sau, cũng cảm thấy nữ lang này rất khiến người ta hài lòng. Lục Quân ngoắc tay: “Linh Dư, lại đây.”

Mỗi lần chàng gọi nàng là “Linh Dư”, La Linh Dư lại có cảm giác như được che chở. Nàng chìm đắm vào sâu trong mắt chàng, mơ màng bước đến, thấy trên mặt Lục Quân vẫn còn mỉm cười. Mặc dù nàng không biết chàng đang vui vì gì, nhưng cũng bất giác vui theo chàng.

Lục Quân tủm tỉm hỏi nàng: “Hôm nay là lễ cập kê, muội lại không thể tổ chức lễ cập kê đàng hoàng được. Nhưng có thể bù đắp theo cách khác. Dư Nhi muội muội cảm thấy, nếu ta dẫn muội du sơn ngoạn thủy, ngắm trăng sao ngắm pháo hoa thế nào?”

La Linh Dư xấu hổ: “Được ạ.”

Nụ cười trong mắt Lục Quân càng thêm sâu: “Hoặc là ta dẫn muội đi dạo phố, mua đồ trang sức xinh đẹp, mua y phục mới đến, mua hương liệu ở Tây Vực cho muội?”

La Linh Dư: “…!”

Hai mắt lập tức sáng lên, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Quân, bật cười thành tiếng, gật đầu cái rụp: “Được được được!”

Ba chữ “được” liên tiếp, còn chân thật hơn từ “được ạ” lễ phép khách khí vừa rồi bao nhiêu lần. Nàng rất dung tục nhưng cũng chân thực, thú vui văn nhân nhã sĩ chỉ là thứ ngoài thân, so với những món đồ hư vô mờ mịt, nàng thích ăn mặc xinh đẹp, mặc y phục đẹp nhất, dùng hương liệu thơm nhất…

Lục Quân lại nói: “Cho muội thêm ít tiền, làm quà tặng sinh nhật cho muội thì sao?”

Hai má La Linh Dư đỏ ửng, để lộ chân tình: “Tuyết Thần ca ca, huynh đúng là người tốt!”

Lục Quân: “…”

Bị chọc cười rồi.

Đưa tay véo mạnh má nàng một cái, chỉ hận sắt không thành thép. Nàng như món đồ chơi em bé được bơm phồng, chàng mới véo một chút mà nàng đã la oai oái, đồng thời trợn to mắt nhìn chàng. Lục Quân than phiền: “… Đúng là yêu tinh thích tiền.”

Chàng có cảm giác cam chịu số phận —— e là cả đời này, phẩm vị của La Linh Dư cũng sẽ không thay đổi.

Dung tục, hẹp hòi, ích kỷ, chỉ biết lợi lộc… tùy tiện cũng có thể chỉ ra được một đống khuyết điểm. Nhưng, nhưng… chàng cảm thấy mình không thể rời bỏ nàng như vậy được. Lại không thể chịu nổi những lúc không thấy nàng.

Lục Quân khoác vai nàng: “Đi thôi.”

Chàng cảm thấy mình không thể rời xa nàng.

Nhưng ngày mười chín tháng Sáu chính là kiếp số của Lục Quân và La Linh Dư trong mơ. Từ ngày đó trở đi, chàng chỉ âm thầm gặp nàng một lần, lại còn bất hòa không vui. Một thời gian dài sau đó, chàng lẳng lặng nhìn nàng đính hôn thành thân với người kia. Nàng rời khỏi chàng, không quay đầu lại nữa.

Cho đến rất lâu về sau, chàng mới có thể viết ra câu “trang giấy tuy ngắn ngủi, tình này lại chứa chan, đáng tiếc tình chẳng dài lâu”.

***

Vào ngày mười chín tháng Sáu, người ở Hành Dương vương phủ đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng nước trà sôi ùng ục, cùng Lục nhị lang và Hành Dương vương ngồi cách nhau một bàn.

Nhìn thân hình gầy gò của thiếu niên đối diện, Lục Hiển thoáng thất thần, nghĩ lại không lâu trước đây, hắn còn gặp Lưu Mộ tại nơi giống thế này. Lúc đó cả hai còn nói chuyện êm đềm, chẳng ngờ không lâu sau, Lưu Mộ đã muốn giết hắn. Lục Hiển cúi đầu, thở dài: “… Bây giờ ngài đã biết rồi đấy, ngài giết ta, cũng không đạt được ích lợi gì.”

Lưu Mộ sầm mặt, không lên tiếng.

Lục Hiển: “Không nói hiện tại ngài chỉ là một quận vương, cho dù, cho dù lúc này ngài có là hoàng đế đi chăng nữa, thì giết ta rồi, ngài cũng không có lợi!”

Hai chữ “hoàng đế” đã kích động Lưu Mộ, bởi vì chính hai chữ này đã bắt đầu mâu thuẫn giữa Lưu Mộ và Lục nhị lang. Lưu Mộ lạnh lùng nhìn đến, nhưng Lục Hiển như vô tri vô giác, tiếp tục nói: “Hôn nhân giữa thế gia có liên quan đến lợi ích. Ngài động vào ta, Lục gia sẽ không tha cho ngài. Có đến chín phần quan viên trên triều đều là đệ tử thế gia, ít nhiều cũng có quan hệ thông gia với Lục gia. Ngài đắc tội với thần tử, thần tử không lo xử lý công vụ, thì ngài có được lợi gì. Về sau hai bên còn đấu đá nhau…”

Một cách đứt quãng, hắn kể ra những chuyện mình thấy trong mơ. Tuy đó chỉ là mơ nhưng lại rất rõ ràng, rành rành ngay trước mắt, khiến hắn trằn trọc khó ngủ, không thể nào quên đi.

Hành Dương vương ghét nhất là quyền lực to lớn của thế gia, liên lụy đến triều chính. Nhưng trong tình hình hôm nay, hàn môn không thể vùng dậy, hoàng thất vẫn tiếp tục dùng thế gia. Cân bằng giữa hoàng quyền và thế gia không thể bị phá vỡ vào lúc này được. Một khi đã vỡ, tất sẽ lưỡng bại câu thương.

Lục Hiển đau lòng nói: “… Ngài nhìn xem, dù ngài là hoàng đế thì cũng rơi vào kết quả như vậy. Bây giờ ngài chỉ là một quận vương, thế thì được lợi gì đâu?”

Lưu Mộ: “…”

Lưu Mộ cảm thấy người này bị bệnh không hề nhẹ.

Hắn ta lạnh lùng khách khí: “Lục nhị lang, ngươi đau lòng cái gì? Không lẽ ta làm hoàng đế thật?”

Lục Hiển: “…”

Lúc này mới thấy mình đúng là đàn gảy tai trâu.

Vết thương ở ngực mơ hồ nhói đau, hắn lau mặt, thành khẩn nói: “… Ta nói nhiều như thế là muốn nói rằng, thật ra ta không để ý ngài làm gì với bệ hạ, hay muốn giành ngai vàng thế nào. Chỉ là ta cảm thấy, bây giờ không phải là thời cơ thích hợp, lo lắng ngài sẽ kích thích mâu thuẫn giữa hoàng quyền và thế gia mà thôi. Nhưng ta cũng sẽ không tố cáo ngài… Ta biết nhất định ngài có lý do làm vậy, ta sẽ coi như không biết gì hết.”

Nói thật, Lưu Mộ không hề tin lời Lục Hiển.

Hắn kỳ quái lặp lại: “Ngươi… thật sự không tố cáo ta?”

Lục Hiển thở dài: “Đối với ta, ai làm hoàng đế thì có gì khác nhau? Ta xuất thân từ Lục gia, chỉ là một đại sĩ phu mà thôi. Từ nhỏ ta đã được dạy nào là lợi ích gia tộc, nào tranh đấu hoàng thất, nhưng nói thật, ta không quan tâm tới chuyện này.”

Hành Dương vương tin lời này. Quả thật đến bây giờ thế gia chỉ coi trọng lợi ích của mình, con em gia tộc chỉ hy sinh vì lợi ích thế gia, còn những chuyện khác, thế gia không quan tâm. Cho dù quốc gia sụp đổ, thế gia cũng chỉ nghĩ cho mình.

Lưu Mộ cười giễu thành tiếng.

Bây giờ hắn đã đi vào đường cùng rồi. Ngoài tin tưởng Lục nhị lang, thì dưới cái nhìn chằm chằm nhiều con mắt như vậy, hắn không thể lại giết Lục Hiển được nữa.

Im lặng một chốc, thiếu niên thả lỏng người, nói: “Lúc trước vì hiểu lầm ngươi nên đã giết nhầm ngươi, ta xin lỗi, hy vọng Lục nhị lang không so đo với ta.”

Lục Hiển ngẩng đầu, bất ngờ nhìn hắn ta.

Lưu Mộ mỉm cười, nghiêng người tới trước: “Vậy xem ra, có vẻ ý của Lục nhị lang là ngươi sẽ đứng về phía ta…”

Lục Hiển kháng cự: “Cũng không hẳn thế…”

Nhưng Lưu Mộ không nghe lời từ chối yếu ớt của hắn, con mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm: “Nếu ngươi không tố cáo bí mật của ta, có thể đập tay thề với ta không? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Hắn chìa tay ra.

Lục nhị lang Lục Hiển nhìn Hành Dương vương đưa tay đến, nhìn một lúc lâu. Hắn ngẩn người, trong lòng lại buồn bã. Tuy hắn có chậm hiểu, nhưng lúc này Lục nhị lang vẫn phát hiện được tâm tư nho nhỏ của thiếu niên, hắn ta vẫn muốn trói mình lên cùng một chiếc thuyền. Thật ra cả hai không cùng một con thuyền mà… Nhưng, nếu có thể để Lưu Mộ yên tâm, vậy thì ngại gì cho hắn tin cậy?

Lục Hiển từ từ chìa tay ra, đập vào tay Lưu Mộ.

Hai người nhìn vào mắt đối phương —— “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Lục Hiển cho Hành Dương vương một cam kết, tâm trạng Hành Dương vương vui vẻ hẳn lên. Người của thời đại này vẫn rất coi trọng lời hứa. Nếu chuyện không làm được, bọn họ thà từ chối chứ sẽ không thề thốt. Nếu Lục nhị lang đã thề với hắn, vậy chứng tỏ tạm thời Lục nhị lang sẽ không có xích mích với mình.

Nhưng đây cũng chỉ an ủi mình mà thôi… Lưu Mộ khẽ híp mắt, thất thần nhìn Lục nhị lang. Thật ra hiện tại hắn không tin ai, cũng không biết Lục nhị lang này có đáng để mình tin tưởng không.

Sau khi Lưu Mộ và Lục nhị lang vỗ tay ăn thề, Lưu Mộ tuy bận nhưng vẫn đợi Lục nhị lang rời đi. Dẫu sao bên ngoài vẫn có một công chúa điện hạ đang chờ kia mà? Nào ngờ tảng đá trong lòng hắn rơi xuống, thì tảng đá trong lòng Lục nhị lang cũng rơi theo. Sau khi trà đã sôi, Lục nhị lang không đi mà ngồi lì ở đây, bắt đầu chậm rãi thưởng trà, còn chuyện trò tán gẫu với hắn.

Lưu Mộ sốt ruột, không nhịn được nói: “Sao ngươi vẫn chưa đi?!”

Đã nói chuyện xong rồi, Lục nhị lang còn ngồi đây làm gì nữa?

Lục nhị lang xấu hổ: “… Đợi biểu muội của ta.”

Lưu Mộ: “…”

Giọng hắn rất chậm, lại đầy nguy hiểm: “Cô đã nói với ngươi nhiều lần rồi, nàng ta không tới chỗ cô. Cô không quen nàng ta, vì sao ngươi lại chắc chắn nàng ta sẽ tới?”

Lục nhị lang thấy hắn sắp nổi giận thì vội vã trấn an: “Ta biết ta biết rồi. Ta chỉ há miệng chờ sung thôi… Nếu muội ấy không đến thật thì ta sẽ đi.”

Bây giờ hắn đang bị thương, không thể chạy ngược chạy xuôi tìm La biểu muội, nói với La biểu muội là không nên nhờ Hành Dương vương giúp đỡ. Theo Lục nhị lang thấy, nếu không có người thứ ba xen vào, thì biểu muội và tam đệ có thể tự giải quyết vấn đề tình cảm của mình. Nên Lục nhị lang cũng không gấp gáp đi khuyên biểu muội hay tam đệ phải thế nào, hắn chỉ cần để ý Hành Dương vương, đảm bảo biểu muội không đến là được rồi.

Đương nhiên La Linh Dư không đến rồi.

Lưu Mộ sầm mặt, đến cuối cùng, hắn nhìn thấy cô cháu gái nhà mình – Ninh Bình công chúa cũng được Lục nhị lang gọi vào. Hai người cùng ngồi trước mặt hắn dùng trà, thậm chí còn ăn cơm tối ở chỗ hắn. Đến khi sắc trời đã tối, khi Lưu Mộ không chịu nổi nữa, Lục nhị lang mới cáo lui. Lưu Đường đỏ mặt theo Lục nhị lang rời đi, không dám nhìn sắc mặt u ám của tiểu hoàng thúc.

Lưu Mộ: “…” Gã Lục nhị lang này, đúng là mặt dày!

***

Lục Quân và La Linh Dư đi dạo bên ngoài nguyên ngày, La Linh Dư rất vui, có nguồn tiền của Lục Quân, nàng sắm sửa cho mình rất nhiều thứ. Từ ngày đặt chân đến Kiến Nghiệp, đây là lần đầu tiên nàng được tiêu pha vui vẻ như thế này. Mới đầu còn nhìn mặt Lục Quân, về sau lại phát hiện chàng không quan tâm đến tiền bạc, La Linh Dư càng sung sướng: chàng không yêu tiền thì để mình yêu vậy!

Nào đồ trang sức, nào y phục, nào hương liệu, nàng yêu hết!

Lục Quân chế giễu: tiểu nữ bình thường đi một bước thở dốc ba lần, nay đi dạo một ngày mà vẫn phơi phới như thế. Có thể thấy nàng yêu tài như mạng.

Đến lúc về phủ thì sắc trời đã tối. Đang định tạm biệt Lục Quân thì Lục Quân lại dẫn nàng đến Thanh viện. Đã nhận được lợi ích từ người ta thì phải nể mặt phần nào, La Linh Dư cũng không tiện than phiền, đi theo Lục Quân. Vừa đặt chân đến nơi thì thấy cửa viện mở toang, trong viện là cảnh đèn đuốc sáng bừng, vô cùng náo nhiệt, các lang quân nữ lang trẻ tuổi đều ở đây, bọn họ quay lại nhìn hai người.

Chu Dương Linh có mặt.

Trần vương cũng có mặt!

Chu lang chắp tay cười: “… Đến chúc mừng sinh nhật muội muội.”

La Linh Dư: “…”

Đứng bên cạnh Lục Quân, hơi thở của nàng trở nên dồn dập.

La Linh Dư run run hỏi: “Tuyết Tuyết Tuyết Thần ca ca, đây là món quà lớn huynh tặng muội sao? Bữa tiệc này… là cho muội?”

Lục Quân: “Không phải, ta làm chơi thôi.”

La Linh Dư: “…”

Chàng đi lướt qua người nàng, La Linh Dư hung hăng lườm chàng, sau đó nhấc chân đi vào, trong lòng cảm thấy ngọt ngào: Cho mình! Nhất định là cho mình rồi!

Nàng rất thích dáng vẻ tiền nhiều bạc nhiều của Lục Tuyết Thần!

Muốn gả cho chàng quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện