Mấy ngày này Thẩm Hòe Tự trải qua không tốt lắm, đến ngày thi xong môn vật lý lập tức chết mất nửa tâm.
Chắc chắn không thể tránh khỏi trận mắng mỏ của Triệu Văn Nhân rồi.
Đề thi lần này tương đối khó, phần lớn mọi người ra khỏi phòng thi đều mặt mày xám ngoét nhưng anh lại không dám lấy chuyện này ra viện cớ, nếu kể cùng lắm chỉ có thể nhận về thêm một trận thuyết giáo như mưa rền gió dữ của Triệu Văn Nhân mà thôi.
Hôm nay là ngày công bố thành tích, Thẩm Hòe Tự đành gửi hy vọng vào thế lực tâm linh —— Anh lấy từ trong ví tiền ra một tấm ảnh cũ của Chu Nhân* cẩn thận đặt lên mặt bàn, chắp tay niệm chú: "Xin ba phù hộ cho con."
*Chu Nhân - 朱茵: nữ ca sĩ, diễn viên người Hồng Kông sn 1971, được biết tới qua các vai diễn trong phim của Châu Tinh Trì như Trường học Uy Long 2 và Tân Tây du ký.
Chu Nhân là nữ thần thanh xuân của ba anh, tấm ảnh này vốn dĩ luôn nằm trong ví tiền của ông ấy. Sau khi ba qua đời, Thẩm Hòe Tự kế thừa nó từ ba, luôn đem theo bên người coi như chút tưởng niệm.
"Bái lạy Chu Nhân có tác dụng à?" Kỷ Xuân Sơn lần đầu nhìn thấy anh hành động kỳ quặc, biểu cảm trên mặt rất phức tạp.
Thẩm Hòe Tự không đổi tư thế: "Hữu dụng lắm đấy, cậu cũng thử xem sao?"
Kỷ Xuân Sơn quyết đoán cự tuyệt: "Không cần, không cần đâu."
Thẩm Hòe Tự cảm thấy lời này quá ra vẻ, chửi thầm trong đầu: Lát nữa phát thành tích ra cậu cứ giả vờ tiếp cho tôi.
Trương Chính bước vào lớp ngay khi chuông vừa reo, trước ngực ôm một chồng bài thi, sắc mặt đẹp hơn so với Thẩm Hòe Tự dự đoán: "Đã có kết quả kiểm tra giữa kỳ, bảng thành tích sẽ chia sẻ công khai lên group lớp và group hội phụ huynh sau."
Tuy đều là những chuyện dự liệu từ trước, trong phòng học vẫn vang lên từng đợt kêu rên.
"Lần này đề thi vật lý đúng là khá khó, nhưng mà," Trương Chính dừng một chút rồi nghiêm túc nói, "Cũng không khó đến mức để các em giao ra thành tích bết bát cỡ này, đặc biệt có vài bạn rõ ràng bị thụt lùi."
Thẩm Hòe Tự cảm thấy lão Trương đang liếc mình một cái, anh nuốt nước bọt hy vọng bản thân hoặc lão Trương đang hoa mắt.
"Nhưng lớp chúng ta kỳ này có một bạn đạt điểm tối đa duy nhất toàn khối." Trương Chính nở nụ cười như thể cây vạn tuế ra hoa.
Lần này Thẩm Hòe Tự xác định người hoa mắt chắc chắn là mình.
Giọng Trương Chính rất vang dội, từng chữ rõ rành rành: "Lên nhận bài thi của em đi, Kỷ Xuân Sơn."
Kỷ Xuân Sơn thong thả đi lên bục giảng dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, nhận bài thi đạt điểm tuyệt đối của mình về.
*
"Mày chưa về nhà à?" Đoàn Triết thu dọn sách vở, thấy Thẩm Hòe Tự còn nằm nhoài ra bàn giả chết bèn tốt bụng nhắc nhở, "Trời sắp mưa rồi đấy."
"Trước khi chết, tao muốn cảm thụ thế giới thêm một lát." Thẩm Hòe Tự lười ngẩng đầu.
Thành tích đã công bố, Thẩm Hòe Tự xếp thứ sáu. Vốn dĩ phải là thứ năm, nhưng đột nhiên có một tên chuyển trường từ trên trời giáng xuống giật bay vị trí thứ nhất mất rồi.
Sau tiết đầu tiên anh bị Trương Chính gọi lên văn phòng tiến hành giao lưu sâu sắc, ý chính là muốn anh lấy Kỷ Xuân Sơn làm chuẩn.
"Mẹ mày đâu thể thật sự làm gì mày đúng không, chỉ là thi giữa kỳ thôi mà, đâu phải thi đại học." Đoàn Triết an ủi, "Lần này là sơ sảy trượt dốc."
Thẩm Hòe Tự yếu ớt xua: "Mày về trước đi."
Nếu là thi đại học thật thì có khi Triệu Văn Nhân đã lột da anh luôn rồi.
Đoàn Triết nhìn mây mù ngoài cửa sổ, hỏi: "Sắp mưa thật rồi đấy, mày có mang dù không?"
Thẩm Hòe Tự nói rất chắc chắn: "Không mưa đâu."
Đoàn Triết nhớ lại, những lần Thẩm Hòe Tự nói không mưa đúng là trời chưa bao giờ mưa thật. Cậu ta vỗ vỗ vai Thẩm Hòe Tự rồi cầm cặp sách đi mất.
Có thể do gần đây thức đêm quá thường xuyên, Thẩm Hòe Tự vốn chỉ muốn trốn tránh hiện thực một lát không ngờ lại nằm lên bàn ngủ quên một giấc, cuối cùng bị tiếng mưa to đánh vào cửa sổ gọi tỉnh. Trong tầm mắt là phòng học không một bóng người, ngoài cửa sổ mưa to trắng trời, giọt nước dày đặc quất đùng đùng vào mặt kính cửa sổ.
Thẩm Hòe Tự mơ mơ màng màng nghĩ: Đừng nói mình chết thật rồi chứ...
"Ngủ ngon không?"
Thẩm Hòe Tự bị tiếng nói bất thình lình dọa giật cả mình, quay đầu trông thấy khuôn mặt Kỷ Xuân Sơn, thần trí mới như được trở lại mặt đất.
Anh dụi nhẹ hai mắt hỏi Kỷ Xuân Sơn: "Cậu còn chưa về nhà đi à."
Ngủ quên làm giọng nói anh hơi khàn đục, ngữ khí không được tự nhiên như ngày thường lại mang theo chút yếu ớt khó gặp.
Kỷ Xuân Sơn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cất giọng chậm rãi nhẹ nhàng: "Trời mưa."
Thẩm Hòe Tự hỏi: "Cậu không mang theo dù?"
Kỷ Xuân Sơn đáp: "Có mang."
Thẩm Hòe Tự nhíu mày: "Vậy sao còn chưa đi đi?"
Kỷ Xuân Sơn cười hỏi lại: "Thế cậu có mang dù không?"
"Không có." Nói xong, Thẩm Hòe Tự mới phản ứng được Kỷ Xuân Sơn đang ở lại đợi mình. Anh hơi ngượng ngùng gãi đầu, nhưng cuối cùng vẫn mạnh miệng, "Tôi chờ mưa tạnh rồi về."
"Chắc cậu không xem dự báo thời tiết nhỉ." Kỷ Xuân Sơn dập tắt ảo tưởng của anh, "Mưa kéo dài từ tối nay đến sáng sớm mai, tần suất từ trung bình đến rất lớn."
Chắc chắn không thể tránh khỏi trận mắng mỏ của Triệu Văn Nhân rồi.
Đề thi lần này tương đối khó, phần lớn mọi người ra khỏi phòng thi đều mặt mày xám ngoét nhưng anh lại không dám lấy chuyện này ra viện cớ, nếu kể cùng lắm chỉ có thể nhận về thêm một trận thuyết giáo như mưa rền gió dữ của Triệu Văn Nhân mà thôi.
Hôm nay là ngày công bố thành tích, Thẩm Hòe Tự đành gửi hy vọng vào thế lực tâm linh —— Anh lấy từ trong ví tiền ra một tấm ảnh cũ của Chu Nhân* cẩn thận đặt lên mặt bàn, chắp tay niệm chú: "Xin ba phù hộ cho con."
*Chu Nhân - 朱茵: nữ ca sĩ, diễn viên người Hồng Kông sn 1971, được biết tới qua các vai diễn trong phim của Châu Tinh Trì như Trường học Uy Long 2 và Tân Tây du ký.
Chu Nhân là nữ thần thanh xuân của ba anh, tấm ảnh này vốn dĩ luôn nằm trong ví tiền của ông ấy. Sau khi ba qua đời, Thẩm Hòe Tự kế thừa nó từ ba, luôn đem theo bên người coi như chút tưởng niệm.
"Bái lạy Chu Nhân có tác dụng à?" Kỷ Xuân Sơn lần đầu nhìn thấy anh hành động kỳ quặc, biểu cảm trên mặt rất phức tạp.
Thẩm Hòe Tự không đổi tư thế: "Hữu dụng lắm đấy, cậu cũng thử xem sao?"
Kỷ Xuân Sơn quyết đoán cự tuyệt: "Không cần, không cần đâu."
Thẩm Hòe Tự cảm thấy lời này quá ra vẻ, chửi thầm trong đầu: Lát nữa phát thành tích ra cậu cứ giả vờ tiếp cho tôi.
Trương Chính bước vào lớp ngay khi chuông vừa reo, trước ngực ôm một chồng bài thi, sắc mặt đẹp hơn so với Thẩm Hòe Tự dự đoán: "Đã có kết quả kiểm tra giữa kỳ, bảng thành tích sẽ chia sẻ công khai lên group lớp và group hội phụ huynh sau."
Tuy đều là những chuyện dự liệu từ trước, trong phòng học vẫn vang lên từng đợt kêu rên.
"Lần này đề thi vật lý đúng là khá khó, nhưng mà," Trương Chính dừng một chút rồi nghiêm túc nói, "Cũng không khó đến mức để các em giao ra thành tích bết bát cỡ này, đặc biệt có vài bạn rõ ràng bị thụt lùi."
Thẩm Hòe Tự cảm thấy lão Trương đang liếc mình một cái, anh nuốt nước bọt hy vọng bản thân hoặc lão Trương đang hoa mắt.
"Nhưng lớp chúng ta kỳ này có một bạn đạt điểm tối đa duy nhất toàn khối." Trương Chính nở nụ cười như thể cây vạn tuế ra hoa.
Lần này Thẩm Hòe Tự xác định người hoa mắt chắc chắn là mình.
Giọng Trương Chính rất vang dội, từng chữ rõ rành rành: "Lên nhận bài thi của em đi, Kỷ Xuân Sơn."
Kỷ Xuân Sơn thong thả đi lên bục giảng dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, nhận bài thi đạt điểm tuyệt đối của mình về.
*
"Mày chưa về nhà à?" Đoàn Triết thu dọn sách vở, thấy Thẩm Hòe Tự còn nằm nhoài ra bàn giả chết bèn tốt bụng nhắc nhở, "Trời sắp mưa rồi đấy."
"Trước khi chết, tao muốn cảm thụ thế giới thêm một lát." Thẩm Hòe Tự lười ngẩng đầu.
Thành tích đã công bố, Thẩm Hòe Tự xếp thứ sáu. Vốn dĩ phải là thứ năm, nhưng đột nhiên có một tên chuyển trường từ trên trời giáng xuống giật bay vị trí thứ nhất mất rồi.
Sau tiết đầu tiên anh bị Trương Chính gọi lên văn phòng tiến hành giao lưu sâu sắc, ý chính là muốn anh lấy Kỷ Xuân Sơn làm chuẩn.
"Mẹ mày đâu thể thật sự làm gì mày đúng không, chỉ là thi giữa kỳ thôi mà, đâu phải thi đại học." Đoàn Triết an ủi, "Lần này là sơ sảy trượt dốc."
Thẩm Hòe Tự yếu ớt xua: "Mày về trước đi."
Nếu là thi đại học thật thì có khi Triệu Văn Nhân đã lột da anh luôn rồi.
Đoàn Triết nhìn mây mù ngoài cửa sổ, hỏi: "Sắp mưa thật rồi đấy, mày có mang dù không?"
Thẩm Hòe Tự nói rất chắc chắn: "Không mưa đâu."
Đoàn Triết nhớ lại, những lần Thẩm Hòe Tự nói không mưa đúng là trời chưa bao giờ mưa thật. Cậu ta vỗ vỗ vai Thẩm Hòe Tự rồi cầm cặp sách đi mất.
Có thể do gần đây thức đêm quá thường xuyên, Thẩm Hòe Tự vốn chỉ muốn trốn tránh hiện thực một lát không ngờ lại nằm lên bàn ngủ quên một giấc, cuối cùng bị tiếng mưa to đánh vào cửa sổ gọi tỉnh. Trong tầm mắt là phòng học không một bóng người, ngoài cửa sổ mưa to trắng trời, giọt nước dày đặc quất đùng đùng vào mặt kính cửa sổ.
Thẩm Hòe Tự mơ mơ màng màng nghĩ: Đừng nói mình chết thật rồi chứ...
"Ngủ ngon không?"
Thẩm Hòe Tự bị tiếng nói bất thình lình dọa giật cả mình, quay đầu trông thấy khuôn mặt Kỷ Xuân Sơn, thần trí mới như được trở lại mặt đất.
Anh dụi nhẹ hai mắt hỏi Kỷ Xuân Sơn: "Cậu còn chưa về nhà đi à."
Ngủ quên làm giọng nói anh hơi khàn đục, ngữ khí không được tự nhiên như ngày thường lại mang theo chút yếu ớt khó gặp.
Kỷ Xuân Sơn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cất giọng chậm rãi nhẹ nhàng: "Trời mưa."
Thẩm Hòe Tự hỏi: "Cậu không mang theo dù?"
Kỷ Xuân Sơn đáp: "Có mang."
Thẩm Hòe Tự nhíu mày: "Vậy sao còn chưa đi đi?"
Kỷ Xuân Sơn cười hỏi lại: "Thế cậu có mang dù không?"
"Không có." Nói xong, Thẩm Hòe Tự mới phản ứng được Kỷ Xuân Sơn đang ở lại đợi mình. Anh hơi ngượng ngùng gãi đầu, nhưng cuối cùng vẫn mạnh miệng, "Tôi chờ mưa tạnh rồi về."
"Chắc cậu không xem dự báo thời tiết nhỉ." Kỷ Xuân Sơn dập tắt ảo tưởng của anh, "Mưa kéo dài từ tối nay đến sáng sớm mai, tần suất từ trung bình đến rất lớn."
Danh sách chương