Trời bỗng dưng tối sầm, rõ ràng phút trước còn nắng chói chang, thế nhưng không biết từ khi nào mà từng tảng mây đen đã đùng đùng kéo tới.

Kỷ Xuân Sơn ngẩng đầu nhìn trời: "Hình như sắp mưa rồi, chúng ta trở về đi."

"Không mưa đâu." Thẩm Hòe Tự tự tin phán.

Kỷ Xuân Sơn hỏi: "Tại sao?"

Thẩm Hòe Tự đáp không hề nghĩ ngợi: "Bởi vì tôi không mang theo dù."

Lần đầu tiên Kỷ Xuân Sơn nghe đến logic kiểu này nên không khỏi choáng váng.

"Cậu đừng làm cái mặt như thế, Thẩm Hòe Tự phán còn chuẩn hơn dự báo thời tiết nữa đấy." Đoàn Triết nói xong lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên nhướn mày, "À không đúng, hôm phát thành tích không phải trời cũng mưa à? Còn lớn ơi là lớn nữa."

Thẩm Hòe Tự bĩu môi: "Lâu lâu cũng phải lật xe một lần, mày đừng chuyện bé xé ra to."

Còn chưa dứt lời, những hạt mưa to như hạt đậu đã từ trên trời nện thẳng xuống đất.

Thẩm Hòe Tự: "..."

Anh nghẹn ngào: "Đừng nói tao thật sự bắt đầu đen đủi rồi chứ?"



Đoàn Triết trấn an: "Có núi cao phải có thung lũng, đây là quy luật tự nhiên."

Kỷ Xuân Sơn gật đầu đồng ý: "Mọi chuyện nghe theo bản tâm, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành."

Thẩm Hòe Tự lớn tiếng mắng: "Cả hai người cút ngay."

Ba người không ai mang theo dù nên đành men theo đường cũ trở về khu cắm trại. Thời tiết trên núi hay thay đổi thất thường, công ty tổ chức du lịch thấy nhiều đã quen nên không lấy làm lạ, bọn họ nhanh chóng thay đổi thực đơn bữa tối thành buffet đồ nguội, sắp xếp cho các học sinh trở về lều của mình tự ăn uống.

Chiếc lều Thẩm Hòe Tự chọn giờ phút này ngược lại rất có ưu thế, một mặt vừa vặn nhìn ra vách núi, có thể thưởng thức được toàn cảnh núi non trong mưa mà không bị thứ gì cản trở.

"Nghe lời tôi không sai đúng không?" Thẩm Hòe Tự nuốt miếng cơm sushi trong miệng, cực kỳ đắc ý hất cằm, "Bây giờ Đoàn Triết chắc chắn là hối hận xanh ruột, chỗ của nó nhìn ra toàn thấy lều bạt, còn náo nhiệt hơn đi cắm trại vào tuần lễ vàng nữa."

"Không sai." Kỷ Xuân Sơn cười trả lời.

Vừa rồi đi lấy cơm hắn có ghé ngang qua lều của Đoàn Triết, đúng là rất có cảm giác an toàn, nhưng cũng cực kỳ áp lực.

Thẩm Hòe Tự đang trong cơn lên mặt vênh váo, bắt đầu tổng kết triết lý nhân sinh: "Vậy mới nói, đời người không thể chỉ chọn mỗi vùng an toàn, nếu không sau này nhất định sẽ thấy tiếc nuối."

Tiếng cười của Kỷ Xuân Sơn im bặt, ý cười trên mặt cũng dần dần biến mất, chỉ chăm chú nhìn anh.

Thẩm Hòe Tự không chú ý tới sắc mặt đối phương mà lo nói tiếp phần mình: "Chẳng biết bao giờ mới hết mưa nữa." Giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối, "Thế mà tôi còn muốn ngắm dải ngân hà cơ đấy."

Kỷ Xuân Sơn đưa mắt nhìn bầu trời vần vũ mây đen: "Có lẽ hôm nay không thể xem được rồi."

"Thôi vậy." Thẩm Hòe Tự tự an ủi chính mình, "Ngân hà ngắm ở chỗ khác cũng được, đến đây được ngắm cảnh mưa núi đẹp đến thế này xem như đã một chuyến đi không tệ."

Núi non trống trải, mây mù mờ mịt, bên tai là tiếng gió thổi ẩm ướt, khung cảnh khá thích thú dễ chịu.

Kỷ Xuân Sơn bái phục: "Cậu nghĩ thoáng thật đấy."

Thẩm Hòe Tự bật đài ngâm thơ: "Thanh sơn liễu nhiễu nghi vô lộ, hốt kiến thiên phàm ẩn ánh lai. Có biết nghĩa là gì không?"

Kỷ Xuân Sơn đáp: "Ý là cậu ăn no rồi."

Thẩm Hòe Tự lắc lắc ngón trỏ: "Ý muốn nói làm người đừng quá cố chấp, chuyện tốt vẫn còn ở phía sau."



Kỷ Xuân Sơn không tỏ ý kiến gì.

"Kỷ Xuân Sơn." Thẩm Hòe Tự cầm một miếng cánh gà lên, nương ngày lành tháng tốt cảnh đẹp muốn tâm sự chuyện tương lai, "Cậu học môn tự nhiên tốt như thế, sang năm định đăng ký vào trường nào?"

Kỷ Xuân Sơn đáp: "Thiết kế và chế tạo động cơ bay."

"Hả?" Thẩm Hòe Tự chịu đả kích lớn, cánh gà rơi bịch xuống tấm lót ngủ, "Cậu muốn theo ngành hàng không à? Thi trường nào? Bắc Hàng sao?"

"Hàng không vũ trụ." Kỷ Xuân Sơn rút một tờ khăn giấy ướt ra, nhặt cánh gà lên ném vào túi đựng rác, sau đó lau qua chỗ bị dính bẩn, "Từ nhỏ đã quyết định rồi."

"Kỷ Xuân Sơn, cậu ngầu quá." Thẩm Hòe Tự bội phục quá lại sinh ra chút buồn bực, "Tôi thì đăng ký ngành nào còn chưa suy nghĩ kỹ luôn."

"Tại sao?" Kỷ Xuân Sơn hỏi, "Cậu không có chuyện gì muốn làm à?"

"Có thì có, nhưng cậu không được cười." Thẩm Hòe Tự cảm thấy quá khó mở miệng, chỉ vỏn vẹn mấy chữ mà cứ ấp a ấp úng, "Tôi... muốn tự gây dựng sự nghiệp riêng."

Kỷ Xuân Sơn không cười: "Tại sao?"

"Tôi muốn giống như mẹ tôi." Thẩm Hòe Tự nghiêm túc nói, "Mẹ tôi cũng rất ngầu."

Lúc này Kỷ Xuân Sơn mới bật cười, vươn tay xoa nhẹ đầu Thẩm Hòe Tự: "Tại sao lại không cho cười? Chuyện này có gì buồn cười đâu?"

Thẩm Hòe Tự căng mặt: "Lần đầu tiên tôi kể cho Đoàn Triết nghe suýt nữa bị nó cười chết, nói ước mơ của tôi quá bình dân."

Kỷ Xuân Sơn tán thành: "Đúng là rất bình dân."

Thẩm Hòe Tự không thèm so đo: "Năm tôi học lớp 4 ba tôi đã mất, bị ung thư phổi, một mình mẹ tôi không gì là không làm được, gây dựng sự nghiệp, coi sóc việc nhà không việc nào bị bỏ quên, bà ấy là người ngầu nhất mà tôi biết đấy." Nói xong lại bổ sung, "Cậu đứng thứ nhì."

Kỷ Xuân Sơn cụp mắt nhìn Thẩm Hòe Tự, đáy mắt nhu hòa, ngữ khí cực kỳ chắc chắn: "Mẹ sao con vậy, cậu cũng sẽ không kém đâu."

Thẩm Hòe Tự được khen đến phát ngượng, vội xoa xoa mũi chống chế: "Vậy cậu thì sao? Lý do gì mà muốn thi ngành hàng không vũ trụ?"

Kỷ Xuân Sơn nhìn trời suy nghĩ một lát: "Bởi vì tôi cũng muốn ngắm sao." Dừng một chút lại nói, "Hơn nữa, chế tạo tên lửa rất —— là ngầu."



Hắn vừa nói vừa cười, ngữ khí không có chỗ nào đứng đắn.

Thẩm Hòe Tự không mắc câu nữa, nghiêm túc nghi ngờ: "Kỷ Xuân Sơn, hiện giờ cậu đang nói phét đúng không."

Kỷ Xuân Sơn vừa cười vừa lắc đầu không biết là đang muốn phủ định câu nào, cúi đầu ăn hết mấy cái cánh gà còn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện