"Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển trường đấy." Đoàn Triết xoay nửa người gác khuỷu tay lên bàn học Thẩm Hòe Tự, "Tám phần vì chuyện này nên lão Trương mới vào lớp trễ."

"Đừng đè lên bài tao." Thẩm Hòe Tự đẩy Đoàn Triết ra, kéo lại tập đề thi bị hằn nếp nhăn rõ mồn một.

Đoàn Triết cúi đầu liếc một cái, chân mày sắp nhướn lên tận trời: "Ôi vãi, mày làm nhanh vl? Tao mới làm đến bộ đề thứ hai thôi."

"Đợt thi giữa kỳ này tao mà còn bị trừ điểm vật lý nữa thì mẹ tao lại niệm kinh cho tao nghe mất." Thẩm Hòe Tự nhỏ giọng thì thầm.

"Yêu cầu của mẹ mày cao thế." Đoàn Triết nói xong lại cảm thấy lời mình như đang mắng người ta, vì thế sửa miệng: "Dì Triệu nôn nóng muốn con trai cá chép hóa rồng quá rồi, đổi lại là tao, nếu kỳ nào cũng ngồi top đầu bảng, mẹ tao có nằm mơ chắc cũng phải cười tỉnh."

Kỳ thật Thẩm Hòe Tự không tính là học lệch, chỉ là thành tích môn vật lý không quá ổn định. Câu cuối cùng trong bài thi lần trước trừ của anh không ít điểm, làm Triệu Văn Nhân nổi giận nhắc đi nhắc lại suốt hai tuần liền.

Đoàn Triết thu cánh tay lại, làm như suy tư: "Mày nói xem, lúc này rồi còn chuyển trường là chuyện luẩn quẩn đến cỡ nào?"

"Nếu đã vào được lớp mình chắc chắn phải là thứ dữ, không thì đến bài học cũng không đuổi theo kịp đâu." Thẩm Hòe Tự mệt đến mức hai mắt nặng trĩu, vươn tay xoa nhẹ mấy cái, "Mày lo cho thân mình trước đi, thành tích thế kia coi chừng kéo chân sau cả lớp."

"Ăn nói phàm tục thế." Đoàn Triết mím môi, "Một vị tác giả tao rất thích từng nói thế này, lớp học đâu phải con chó, ai lại đi phân ra chân trước chân sau."

"Ừ, tao phàm tục lắm, mày cao quý lát nữa đừng gọi tao cùng đi quay trứng gacha nhớ."

"Tao sai rồi." Đoàn Triết nháy mắt sợ hãi, "Chỉ còn một tẹo nữa thôi là tao full bộ figure!"

Thẩm Hòe Tự không thể hiểu nổi niềm vui thú của Đoàn Triết, nếu xét trên những trò rút thăm trúng thưởng nói chung, anh cơ bản xem như luôn gian lận. Thứ gì cũng đạt được quá mức dễ dàng khiến anh đánh mất hứng thú đối với trò quay gacha may rủi.

"Ngày mốt là thi giữa kỳ rồi, trò Đoàn Triết đã ôn bài xong chưa?" Tiếng nói hồn hậu của Trương Chính vọng xuống từ bục giảng.

Đoàn Triết ngượng ngùng xoay người: "Thầy Trương, em nhờ Thẩm Hòe Tự giảng hộ một bài vật lý thôi ạ."

Trương Chính liếc nhìn Thẩm Hòe Tự đang chúi đầu xuống bài tập của mình thì không tiếp tục truy cứu nữa, hắng giọng rồi cất tiếng: "Hôm nay lớp chúng ta có thành viên mới." Dứt lời, thầy quay đầu nhìn ra cửa, "Em vào tự giới thiệu với mọi người đi."

Phòng học đột nhiên nổi lên tiếng bàn tán ríu rít.

Đoàn Triết dựa lưng sát vào ghế, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn Thẩm Hòe Tự, thấp giọng cảm khái: "Thẩm Hòe Tự, ngôi vị hotboy lớp của mày lung lay rồi."

Lúc này Thẩm Hòe Tự mới ngẩng đầu xem thử cậu học sinh mới chuyển đến.

Hắn nhẹ nhàng bước lên bục giảng, trên mặt treo nụ cười tự tin thoải mái, chất giọng trong trẻo tựa như ánh mặt trời đầu hạ, nóng ấm nhưng không gây cảm giác thiêu đốt bực bội.

"Chào mọi người, tôi tên là Kỷ Xuân Sơn."

Thẩm Hòe Tự không hề hứng thú với cậu bạn chuyển trường nên không để ý sau đó người ta còn nói những gì. Tầm mắt anh vô thức liếc lên vị trí bàn thứ hai bên trái, đột nhiên nắm chặt cây bút trong tay.

Gương mặt Tưởng Mộng Nam đỏ ửng, đang chăm chú ngắm nhìn cậu bạn đứng trên bục giảng.

"Thẩm Hòe Tự?"

"Thẩm Hòe Tự!"

Trương Chính gọi vài lần, Thẩm Hòe Tự mới khó khăn hoàn hồn lại.

Thầy giáo cho là anh phân tâm nên mày rậm nhăn lại, giọng cũng thấp đi mấy bậc: "Vóc người bạn mới hơi cao, để bạn ngồi bên cạnh em nhé, hai em nhớ giúp đỡ nhau học tập."

Trong lòng Thẩm Hòe Tự có một trăm tám mươi điều không vui nhưng không tiện treo lên mặt, ngoan ngoãn đáp: "Thưa thầy, vâng ạ."

Lúc đó anh chưa hiểu lắm câu "giúp đỡ nhau học tập" trong miệng lão Trương là có ý gì, chỉ khờ khạo cho rằng lão Trương lo lắng học sinh mới theo không kịp bài vở nên để anh giảng giải giúp đỡ thêm thôi. Sau này ngẫm lại, có khi mục đích lão Trương để Kỷ Xuân Sơn ngồi cùng bàn với anh là để giúp anh bổ túc môn vật lý.

"Sợ hãi trước giá trị nhan sắc của học sinh chuyển trường rồi à?" Đoàn Triết xoay đầu, do dự nói, "Đừng sợ, anh em vẫn về phe mày, chỉ cần chịu đi quay gacha với tao thì trong mắt tao mày luôn là đứa đẹp trai nhất trần đời."

Rốt cuộc Trương Chính không nhịn được nữa, nửa viên phấn chuẩn xác nện trúng vào tay trái Đoàn Triết: "Đoàn Triết, nếu còn quay lên quay xuống nữa thì nguyên tiết này đứng dậy đọc bài cho tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện