Thẩm Hòe Tự không lay chuyển được Kỷ Xuân Sơn, đành phải xuống lầu dàn xếp những người còn lại trước rồi mới quay lên tầng cao nhất.
Ánh đèn trong quán bar chớp chớp lòe lòe, Thẩm Hòe Tự bị thứ ánh sáng đó rọi vào dường như cũng muốn say theo.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Mặt bàn rượu rất nhỏ, Kỷ Xuân Sơn ngồi cách anh quá gần, lúc nói chuyện hơi rượu phả vào mặt như có như không.
"Suy nghĩ... quả nhiên anh chẳng thay đổi gì hết." Thẩm Hòe Tự lắc lắc ly rượu trong tay, bật cười một tiếng, "Kỷ Xuân Sơn, con đường dài nhất tôi đi qua chính là trò cũ của anh."
Kỷ Xuân Sơn chống tay lên cằm hỏi: "Bây giờ không ngâm thơ nữa, đổi thành văn học mạng rồi à?"
"Bắt kịp thời đại thôi."
Kỷ Xuân Sơn tiếp câu trước đó của anh: "Cái đó không gọi là trò cũ, phải gọi là sách lược."
Thẩm Hòe Tự nâng mắt nhìn hắn: "Có gì khác nhau?"
"Nghe sang miệng hơn."
Thẩm Hòe Tự lắc đầu nâng ly uống một ngụm. Độ rượu quá mạnh, vừa xuống cổ họng lập tức xộc lên cay nồng làm anh sặc đến nhíu mày.
"Thẩm Hòe Tự." Kỷ Xuân Sơn đột nhiên tiến sát lại gần, "Vì sao lại đến tìm tôi?"
"Sợ anh xảy ra chuyện." Thẩm Hòe Tự không trốn tránh mà bình tĩnh nhìn hắn, "Phó tổng của Bác Linh đi ăn cơm với bọn tôi lại nhảy lầu, trách nhiệm này tôi gánh vác không nổi."
"Nếu tôi không phải phó tổng của Bác Linh thì thế nào, cậu còn tới không?"
"Làm gì có nhiều 'nếu' như vậy."
Nhạc nền trong quán bar đột ngột thay đổi thành một bài theo phong cách Chillout.
"Thẩm Hòe Tự, tôi hiểu được môn vật lý, nhưng lại không đọc hiểu nổi cậu." Kỷ Xuân Sơn dời ánh mắt nhìn về nơi vô định khiến Thẩm Hòe Tự đột nhiên nhớ đến biển mây ngày hôm đó, "Cậu luôn ở rất gần, nhưng đến lúc tôi thật sự bước tới mới phát hiện, chúng ta cách nhau rất xa."
Thẩm Hòe Tự lại nhíu mày.
Anh từng đuổi theo, cũng từng tìm kiếm, ở trạm cuối tuyến xe 111, ở Bắc Hàng, ở Tửu Tuyền, Tây Xương, Thái Nguyên, Văn Xương, thậm chí là... Nhật Bản. Nhưng Kỷ Xuân Sơn gần như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, không có bất cứ tin tức gì suốt mười ba năm.
(*Tửu Tuyền (tiếng Trung: 酒泉市, Hán Việt: Tửu Tuyền thị) là một địa cấp thị tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tây Xương (tiếng Trung: 西昌市; Hán-Việt: Tây Xương thị; Tiếng Di: ꀒꎂꏃ) là một thành phố cấp huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Di Lương Sơn, tỉnh Tứ Xuyên
Thái Nguyên (tiếng Trung: 太原; Bính âm Hán ngữ: Tàiyuán; Wade-Giles: T'ai-yüan) là tỉnh lỵ của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
Văn Xương (tiếng Trung: 文昌市, Hán Việt: Văn Xương thị) là một thành phố cấp phó địa trực thuộc tỉnh Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tất cả những địa điểm này đều có bãi phóng hoặc trung tâm phóng tên lửa.)
Tầm mắt Kỷ Xuân Sơn quay trở về: "Tiểu Tự, có nhớ lần đầu tiên tôi hôn cậu là lúc nào không?"
Đương nhiên Thẩm Hòe Tự nhớ rõ. Nếu không phải vì nụ hôn kia, có lẽ mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.
Anh không nhìn hắn, cũng không trả lời.
"Tôi thì nhớ rõ." Kỷ Xuân Sơn tự hỏi tự đáp, "Mười ba năm trước cũng vào hôm nay, chủ nhật, ngày 31 tháng 5."
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên nói một câu rất không liên quan: "Sắp đến 9 giờ."
"Sao thế, cô bé Lọ Lem phải về..."
Đèn đóm trong quán bar thình lình phụt tắt.
Nửa câu còn lại bị bao phủ bởi bóng tối vô biên, hương rượu nồng nặc và tiếng nhạc mê tình, cũng bị bao phủ bằng môi lưỡi của Kỷ Xuân Sơn.
Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng dán lên môi anh dịu dàng va chạm như đang thăm dò, giống hệt nụ hôn đầu hắn tặng cho anh thời niên thiếu.
Gáy bị nâng lên, bàn tay Kỷ Xuân Sơn hơi lạnh, hoặc có thể do da mình quá nóng, Thẩm Hòe Tự tạm thời mất đi năng lực phân biệt, chỉ biết thuận theo bàn tay kia mà ngẩng đầu.
Hơi thở của Kỷ Xuân Sơn không hề khắc chế, ngón tay ấn sau cần cổ nóng bỏng dùng sức, đầu lưỡi ngang ngược cạy mở môi răng Thẩm Hòe Tự dây dưa gặm cắn như đang trút giận, như thể muốn lấp đầy toàn bộ mười ba năm trống vắng.
Thẩm Hòe Tự không thở nổi, anh sắp chết chìm trong nụ hôn này.
Bóng tối làm anh yên tâm, cho phép anh càn quấy. Anh duỗi tay đáp lên vai Kỷ Xuân Sơn, muốn được chết chìm trong hơi ấm và hương vị mình để thất lạc mười ba năm trời.
Không biết qua bao lâu, ánh đèn một lần nữa sáng lên.
Kỷ Xuân Sơn và anh đang ôm cổ nhau.
Thẩm Hòe Tự không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thụ được hắn đang run rẩy, hoặc chính anh run rẩy. Chờ đến khi cả hai cùng bình ổn lại nhịp thở, Kỷ Xuân Sơn dán mặt cọ cọ lên vai anh, nhẹ giọng hỏi: "Có ghê tởm không?"
Thẩm Hòe Tự ngẩn người: "Cái gì?"
Giọng Kỷ Xuân Sơn nghẹn ngào, gian nan lặp lại: "Bị tôi hôn, có còn thấy ghê tởm không?"
Thẩm Hòe Tự như đang ở trần bị người ta hắt một chậu nước lạnh băng, từ đầu đến chân phút chốc bừng tỉnh, toàn bộ lời nói nghẹn dưới cuống họng không phát ra nổi một lời.
Kỷ Xuân Sơn lùi lại, móc ra chiếc điện thoại không ngừng rung lên trong túi quần, là cuộc gọi của trợ lý.
"Tôi ra ngoài nhận điện thoại." Kỷ Xuân Sơn nhìn đôi mắt phủ mờ hơi nước của anh, bất đắc dĩ cười thành tiếng, "Sao thế, ghê tởm đến phát khóc luôn rồi?"
Không nghe ra là nói thật hay đang nói đùa.
Nói xong hắn lại vươn tay quẹt đi khóe mắt ướt át của anh, thấp giọng hỏi: "Ở chỗ này chờ tôi nhé?"
Thẩm Hòe Tự đăm đăm nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh đèn trong quán bar chớp chớp lòe lòe, Thẩm Hòe Tự bị thứ ánh sáng đó rọi vào dường như cũng muốn say theo.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Mặt bàn rượu rất nhỏ, Kỷ Xuân Sơn ngồi cách anh quá gần, lúc nói chuyện hơi rượu phả vào mặt như có như không.
"Suy nghĩ... quả nhiên anh chẳng thay đổi gì hết." Thẩm Hòe Tự lắc lắc ly rượu trong tay, bật cười một tiếng, "Kỷ Xuân Sơn, con đường dài nhất tôi đi qua chính là trò cũ của anh."
Kỷ Xuân Sơn chống tay lên cằm hỏi: "Bây giờ không ngâm thơ nữa, đổi thành văn học mạng rồi à?"
"Bắt kịp thời đại thôi."
Kỷ Xuân Sơn tiếp câu trước đó của anh: "Cái đó không gọi là trò cũ, phải gọi là sách lược."
Thẩm Hòe Tự nâng mắt nhìn hắn: "Có gì khác nhau?"
"Nghe sang miệng hơn."
Thẩm Hòe Tự lắc đầu nâng ly uống một ngụm. Độ rượu quá mạnh, vừa xuống cổ họng lập tức xộc lên cay nồng làm anh sặc đến nhíu mày.
"Thẩm Hòe Tự." Kỷ Xuân Sơn đột nhiên tiến sát lại gần, "Vì sao lại đến tìm tôi?"
"Sợ anh xảy ra chuyện." Thẩm Hòe Tự không trốn tránh mà bình tĩnh nhìn hắn, "Phó tổng của Bác Linh đi ăn cơm với bọn tôi lại nhảy lầu, trách nhiệm này tôi gánh vác không nổi."
"Nếu tôi không phải phó tổng của Bác Linh thì thế nào, cậu còn tới không?"
"Làm gì có nhiều 'nếu' như vậy."
Nhạc nền trong quán bar đột ngột thay đổi thành một bài theo phong cách Chillout.
"Thẩm Hòe Tự, tôi hiểu được môn vật lý, nhưng lại không đọc hiểu nổi cậu." Kỷ Xuân Sơn dời ánh mắt nhìn về nơi vô định khiến Thẩm Hòe Tự đột nhiên nhớ đến biển mây ngày hôm đó, "Cậu luôn ở rất gần, nhưng đến lúc tôi thật sự bước tới mới phát hiện, chúng ta cách nhau rất xa."
Thẩm Hòe Tự lại nhíu mày.
Anh từng đuổi theo, cũng từng tìm kiếm, ở trạm cuối tuyến xe 111, ở Bắc Hàng, ở Tửu Tuyền, Tây Xương, Thái Nguyên, Văn Xương, thậm chí là... Nhật Bản. Nhưng Kỷ Xuân Sơn gần như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, không có bất cứ tin tức gì suốt mười ba năm.
(*Tửu Tuyền (tiếng Trung: 酒泉市, Hán Việt: Tửu Tuyền thị) là một địa cấp thị tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tây Xương (tiếng Trung: 西昌市; Hán-Việt: Tây Xương thị; Tiếng Di: ꀒꎂꏃ) là một thành phố cấp huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Di Lương Sơn, tỉnh Tứ Xuyên
Thái Nguyên (tiếng Trung: 太原; Bính âm Hán ngữ: Tàiyuán; Wade-Giles: T'ai-yüan) là tỉnh lỵ của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
Văn Xương (tiếng Trung: 文昌市, Hán Việt: Văn Xương thị) là một thành phố cấp phó địa trực thuộc tỉnh Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tất cả những địa điểm này đều có bãi phóng hoặc trung tâm phóng tên lửa.)
Tầm mắt Kỷ Xuân Sơn quay trở về: "Tiểu Tự, có nhớ lần đầu tiên tôi hôn cậu là lúc nào không?"
Đương nhiên Thẩm Hòe Tự nhớ rõ. Nếu không phải vì nụ hôn kia, có lẽ mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.
Anh không nhìn hắn, cũng không trả lời.
"Tôi thì nhớ rõ." Kỷ Xuân Sơn tự hỏi tự đáp, "Mười ba năm trước cũng vào hôm nay, chủ nhật, ngày 31 tháng 5."
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên nói một câu rất không liên quan: "Sắp đến 9 giờ."
"Sao thế, cô bé Lọ Lem phải về..."
Đèn đóm trong quán bar thình lình phụt tắt.
Nửa câu còn lại bị bao phủ bởi bóng tối vô biên, hương rượu nồng nặc và tiếng nhạc mê tình, cũng bị bao phủ bằng môi lưỡi của Kỷ Xuân Sơn.
Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng dán lên môi anh dịu dàng va chạm như đang thăm dò, giống hệt nụ hôn đầu hắn tặng cho anh thời niên thiếu.
Gáy bị nâng lên, bàn tay Kỷ Xuân Sơn hơi lạnh, hoặc có thể do da mình quá nóng, Thẩm Hòe Tự tạm thời mất đi năng lực phân biệt, chỉ biết thuận theo bàn tay kia mà ngẩng đầu.
Hơi thở của Kỷ Xuân Sơn không hề khắc chế, ngón tay ấn sau cần cổ nóng bỏng dùng sức, đầu lưỡi ngang ngược cạy mở môi răng Thẩm Hòe Tự dây dưa gặm cắn như đang trút giận, như thể muốn lấp đầy toàn bộ mười ba năm trống vắng.
Thẩm Hòe Tự không thở nổi, anh sắp chết chìm trong nụ hôn này.
Bóng tối làm anh yên tâm, cho phép anh càn quấy. Anh duỗi tay đáp lên vai Kỷ Xuân Sơn, muốn được chết chìm trong hơi ấm và hương vị mình để thất lạc mười ba năm trời.
Không biết qua bao lâu, ánh đèn một lần nữa sáng lên.
Kỷ Xuân Sơn và anh đang ôm cổ nhau.
Thẩm Hòe Tự không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thụ được hắn đang run rẩy, hoặc chính anh run rẩy. Chờ đến khi cả hai cùng bình ổn lại nhịp thở, Kỷ Xuân Sơn dán mặt cọ cọ lên vai anh, nhẹ giọng hỏi: "Có ghê tởm không?"
Thẩm Hòe Tự ngẩn người: "Cái gì?"
Giọng Kỷ Xuân Sơn nghẹn ngào, gian nan lặp lại: "Bị tôi hôn, có còn thấy ghê tởm không?"
Thẩm Hòe Tự như đang ở trần bị người ta hắt một chậu nước lạnh băng, từ đầu đến chân phút chốc bừng tỉnh, toàn bộ lời nói nghẹn dưới cuống họng không phát ra nổi một lời.
Kỷ Xuân Sơn lùi lại, móc ra chiếc điện thoại không ngừng rung lên trong túi quần, là cuộc gọi của trợ lý.
"Tôi ra ngoài nhận điện thoại." Kỷ Xuân Sơn nhìn đôi mắt phủ mờ hơi nước của anh, bất đắc dĩ cười thành tiếng, "Sao thế, ghê tởm đến phát khóc luôn rồi?"
Không nghe ra là nói thật hay đang nói đùa.
Nói xong hắn lại vươn tay quẹt đi khóe mắt ướt át của anh, thấp giọng hỏi: "Ở chỗ này chờ tôi nhé?"
Thẩm Hòe Tự đăm đăm nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Danh sách chương