Ngày thứ hai Thẩm Hòe Tự đúng là phải dự tiệc, chẳng qua đối tượng được mời là bệnh viện Mỹ Giang.
Anh và Kỷ Xuân Sơn chia tay nhau ở Văn Xương không mấy vui vẻ. Kỷ Xuân Sơn đi khá gấp nên để xe thuê lại cho anh, mình thì ngồi taxi trở về Hải Khẩu. Chân trước hắn vừa đi, sau lưng Thẩm Hòe Tự đã kịp đặt vé chuyến bay cuối cùng trở về Bắc Kinh trong ngày.
Hai người cực kỳ ăn ý, không ai chủ động liên hệ đối phương trước.
Bó hoa hồng đỏ trên bàn làm việc đã hoàn toàn héo úa nhưng Phan Thận không dám cho nhân viên vệ sinh vứt đi, cuối cùng vẫn là Thẩm Hòe Tự tự tay ném vào thùng rác giữa cầu thang.
Chuyện hợp tác với bệnh viện Mỹ Giang tiến hành rất thuận lợi, viện trưởng Trương không tiếc lời khen ngợi dự án của bọn họ trên bàn tiệc, vỗ vai Thẩm Hòe Tự nói: "Không ngờ các cậu lại làm việc chuyên nghiệp đến thế, sản phẩm rất chất lượng, rất toàn diện, nếu chỉ hợp tác với mỗi chúng tôi thì phí phạm quá."
"Viện trưởng Trương quá khen rồi." Thẩm Hòe Tự đứng dậy kính ông ta một ly, "Đây đều là việc nên làm."
"Một người bạn của tôi cũng rất có hứng thú với dự án của các cậu đấy." Viện trưởng Trương uống cạn rượu trong ly, "Lần sau tôi sẽ giới thiệu người cho cậu làm quen."
Thẩm Hòe Tự liên tục nói cảm ơn, ôm nửa cân rượu trắng trong dạ dày lảo đảo trở về nhà.
Anh đẩy cửa, ngón tay do dự một lát trên công tắc đèn rồi lại không bật lên, chỉ nương ánh sáng ngoài cửa sổ đi đến trước ghế sô pha, nằm vật xuống lung tung nới lỏng cà vạt.
Bình sao dạ quang kia vẫn đặt trên tầng giá sách cao nhất, nhưng miếng vải bọc bên ngoài đã bị Kỷ Xuân Sơn vứt đi.
Điện thoại réo vang, anh nhìn thử, là Đoàn Triết.
"Mày làm sao thế? Tại sao không trả lời WeChat của tao?" Ngữ khí đầu bên kia cực kỳ hưng phấn.
Lúc này Thẩm Hòe Tự mới nhớ ra mình đã set thông báo tin nhắn của Đoàn Triết thành trạng thái miễn quấy rầy.
"Gần đây bận vụ hợp tác với bệnh viện, không hay xem tin nhắn."
Anh tùy tiện lấy cớ, ngón tay nhanh nhẹn ấn mấy cái kéo Đoàn Triết về thiết lập như cũ.
Đoàn Triết bị niềm vui sắp về nước chi phối nên lười so đo với anh, chỉ nói: "Thứ sáu này tao về Bắc Kinh rồi, nhớ chở tao đi ăn tiệc."
Phản ứng Thẩm Hòe Tự chậm mất nửa nhịp: "Tối thứ sáu được không?"
"Thứ sáu không được, ông bà già nấu cơm chờ tao rồi, thứ bảy đi."
Thẩm Hòe Tự lười nhác đáp "Được".
Cúp điện thoại, anh tiếp tục vùi người trên sô pha chợp mắt một lát, chờ cho cảm giác khó chịu giảm bớt mới đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một bình nước khoáng uống mấy ngụm, sau đó ngồi trở lại sô pha dùng điện thoại tra cứu thông tin về bệnh viện tư Hòa An.
*
Sang thứ tư Thẩm Hòe Tự đi bệnh viện Hòa An một chuyến, khoa Tâm lý của bệnh viện này rất có tiếng, diện tích khuôn viên bệnh viện không nhỏ nhưng kiến trúc và không gian xanh hóa lại không nghiêm túc như các bệnh viện thông thường, có chút giống phong cách của các viện điều dưỡng.
Hôm nay viện trưởng Khương không có mặt, một nữ bác sĩ tên Khương Niệm phụ trách tiếp đón anh.
"Môi trường bệnh viện của các cô tốt thật đấy." Thẩm Hòe Tự được Khương Niệm dẫn đi tham quan một vòng khuôn viên, trong ao sen trước sảnh bệnh viện có mấy chục con cá koi đang bơi, hoa sen trên mặt ao rục rịch chờ nở rộ.
"Hoàn cảnh sinh hoạt sẽ ảnh hưởng một cách tinh tế đến trạng thái tinh thần, nhưng rất nhiều người lại bỏ qua điều này. Hoàn cảnh tốt có thể mang đến ảnh hưởng tích cực cả về mặt thể chất lẫn tâm lý." Khương Niệm dẫn anh đi đến bãi đỗ xe trước cổng bệnh viện, "Đối với bệnh nhân ở chỗ chúng tôi, hai thứ này quan trọng ngang nhau."
Thẩm Hòe Tự đùa theo một câu: "Hôm nay về nhà tôi phải tổng vệ sinh mới được."
Khương Niệm khẽ mỉm cười: "Tâm lý học rất thú vị, nó sẽ bày ra trước mắt anh một vài sự thật và kết luận hiển nhiên mà bình thường anh luôn bỏ qua. Đáng tiếc ngành nghiên cứu tâm lý học ứng dụng ở Trung Quốc bắt đầu khá muộn, cũng không quá được coi trọng."
Thẩm Hòe Tự tán thưởng: "Vậy cô nghiên cứu tâm lý học xem như đứng nơi đầu sóng ngọn gió rồi."
"Có muốn biết lý do tôi học ngành Tâm lý học không?" Khương Niệm nói đến đây liền không nhịn được bật cười thành tiếng, "Ngày còn nhỏ tôi luôn nhớ mình đã từng nhìn thấy UFO, ký ức của tôi cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn nhớ được ngày hôm đó tôi đang ở đâu, làm gì, UFO trên trời có hình dạng, màu sắc thế nào, tất cả đều ghi nhớ rành mạch. Tôi liên tục miêu tả cảnh tượng đó cho các bạn cùng lớp nghe, đoạn ký ức đó càng được kể lại càng chân thật. Nhưng đến lúc tôi kể cho ba mẹ mình nghe, bọn họ lại hoàn toàn không có ấn tượng gì." Cô che miệng cười cong cả mắt, "Tôi còn thật sự cho rằng hai người đó đã bị người ngoài hành tinh tẩy não."
Thẩm Hòe Tự nghe rất chăm chú, còn thường xuyên mỉm cười hùa theo.
Khương Niệm thu cảm xúc lại, hỏi anh một câu: "Anh có biết cái gì gọi là 'Lạm phát trí tưởng tượng' không?"
*Lạm phát trí tưởng tượng - Imagination inflation: là một kiểu bóp méo trí nhớ xảy ra khi tưởng tượng về một sự kiện chưa từng xảy ra làm tăng sự tin tưởng vào ký ức về sự kiện đó.
Thẩm Hòe Tự lắc đầu.
"Ký ức là một thứ có thể được cấu hình lại. Bộ não của chúng ta sẽ tiến hành chọn lọc và cải tạo những ký ức sẵn có, anh càng suy nghĩ về một sự kiện nhiều lần, tưởng tượng hoặc thuật lại, càng dễ có khả năng xảy ra lạm phát trí tưởng tượng." Khương Niệm tạm dừng một lát, tiếp tục nói, "Não bộ của chúng ta rất lười biếng, nó có xu hướng xác nhận nhiều hơn là bác bỏ. Nói cách khác, chúng ta có xu hướng xác minh những ý tưởng hoặc giả định hiện có của mình, thậm chí có khả năng bỏ qua những bằng chứng mâu thuẫn. Nói một cách đơn giản —— ký ức của chúng ta hoàn toàn không đáng tin cậy."
- -------------------
Lời tác giả:
Đoạn ký ức UFO của Khương Niệm là lấy từ ký ức của tôi.
- --
Số chương dự phòng rất nguy ngập, gần đây tôi làm biếng đến nghiện rồi.
Có cảm giác như kiểu ngày mai khai giảng hôm nay còn chưa làm xong bài tập hè... Kỷ Xuân Sơn, Thẩm Hòe Tự, mau tới giúp mẹ làm bài tập!!!
Anh và Kỷ Xuân Sơn chia tay nhau ở Văn Xương không mấy vui vẻ. Kỷ Xuân Sơn đi khá gấp nên để xe thuê lại cho anh, mình thì ngồi taxi trở về Hải Khẩu. Chân trước hắn vừa đi, sau lưng Thẩm Hòe Tự đã kịp đặt vé chuyến bay cuối cùng trở về Bắc Kinh trong ngày.
Hai người cực kỳ ăn ý, không ai chủ động liên hệ đối phương trước.
Bó hoa hồng đỏ trên bàn làm việc đã hoàn toàn héo úa nhưng Phan Thận không dám cho nhân viên vệ sinh vứt đi, cuối cùng vẫn là Thẩm Hòe Tự tự tay ném vào thùng rác giữa cầu thang.
Chuyện hợp tác với bệnh viện Mỹ Giang tiến hành rất thuận lợi, viện trưởng Trương không tiếc lời khen ngợi dự án của bọn họ trên bàn tiệc, vỗ vai Thẩm Hòe Tự nói: "Không ngờ các cậu lại làm việc chuyên nghiệp đến thế, sản phẩm rất chất lượng, rất toàn diện, nếu chỉ hợp tác với mỗi chúng tôi thì phí phạm quá."
"Viện trưởng Trương quá khen rồi." Thẩm Hòe Tự đứng dậy kính ông ta một ly, "Đây đều là việc nên làm."
"Một người bạn của tôi cũng rất có hứng thú với dự án của các cậu đấy." Viện trưởng Trương uống cạn rượu trong ly, "Lần sau tôi sẽ giới thiệu người cho cậu làm quen."
Thẩm Hòe Tự liên tục nói cảm ơn, ôm nửa cân rượu trắng trong dạ dày lảo đảo trở về nhà.
Anh đẩy cửa, ngón tay do dự một lát trên công tắc đèn rồi lại không bật lên, chỉ nương ánh sáng ngoài cửa sổ đi đến trước ghế sô pha, nằm vật xuống lung tung nới lỏng cà vạt.
Bình sao dạ quang kia vẫn đặt trên tầng giá sách cao nhất, nhưng miếng vải bọc bên ngoài đã bị Kỷ Xuân Sơn vứt đi.
Điện thoại réo vang, anh nhìn thử, là Đoàn Triết.
"Mày làm sao thế? Tại sao không trả lời WeChat của tao?" Ngữ khí đầu bên kia cực kỳ hưng phấn.
Lúc này Thẩm Hòe Tự mới nhớ ra mình đã set thông báo tin nhắn của Đoàn Triết thành trạng thái miễn quấy rầy.
"Gần đây bận vụ hợp tác với bệnh viện, không hay xem tin nhắn."
Anh tùy tiện lấy cớ, ngón tay nhanh nhẹn ấn mấy cái kéo Đoàn Triết về thiết lập như cũ.
Đoàn Triết bị niềm vui sắp về nước chi phối nên lười so đo với anh, chỉ nói: "Thứ sáu này tao về Bắc Kinh rồi, nhớ chở tao đi ăn tiệc."
Phản ứng Thẩm Hòe Tự chậm mất nửa nhịp: "Tối thứ sáu được không?"
"Thứ sáu không được, ông bà già nấu cơm chờ tao rồi, thứ bảy đi."
Thẩm Hòe Tự lười nhác đáp "Được".
Cúp điện thoại, anh tiếp tục vùi người trên sô pha chợp mắt một lát, chờ cho cảm giác khó chịu giảm bớt mới đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một bình nước khoáng uống mấy ngụm, sau đó ngồi trở lại sô pha dùng điện thoại tra cứu thông tin về bệnh viện tư Hòa An.
*
Sang thứ tư Thẩm Hòe Tự đi bệnh viện Hòa An một chuyến, khoa Tâm lý của bệnh viện này rất có tiếng, diện tích khuôn viên bệnh viện không nhỏ nhưng kiến trúc và không gian xanh hóa lại không nghiêm túc như các bệnh viện thông thường, có chút giống phong cách của các viện điều dưỡng.
Hôm nay viện trưởng Khương không có mặt, một nữ bác sĩ tên Khương Niệm phụ trách tiếp đón anh.
"Môi trường bệnh viện của các cô tốt thật đấy." Thẩm Hòe Tự được Khương Niệm dẫn đi tham quan một vòng khuôn viên, trong ao sen trước sảnh bệnh viện có mấy chục con cá koi đang bơi, hoa sen trên mặt ao rục rịch chờ nở rộ.
"Hoàn cảnh sinh hoạt sẽ ảnh hưởng một cách tinh tế đến trạng thái tinh thần, nhưng rất nhiều người lại bỏ qua điều này. Hoàn cảnh tốt có thể mang đến ảnh hưởng tích cực cả về mặt thể chất lẫn tâm lý." Khương Niệm dẫn anh đi đến bãi đỗ xe trước cổng bệnh viện, "Đối với bệnh nhân ở chỗ chúng tôi, hai thứ này quan trọng ngang nhau."
Thẩm Hòe Tự đùa theo một câu: "Hôm nay về nhà tôi phải tổng vệ sinh mới được."
Khương Niệm khẽ mỉm cười: "Tâm lý học rất thú vị, nó sẽ bày ra trước mắt anh một vài sự thật và kết luận hiển nhiên mà bình thường anh luôn bỏ qua. Đáng tiếc ngành nghiên cứu tâm lý học ứng dụng ở Trung Quốc bắt đầu khá muộn, cũng không quá được coi trọng."
Thẩm Hòe Tự tán thưởng: "Vậy cô nghiên cứu tâm lý học xem như đứng nơi đầu sóng ngọn gió rồi."
"Có muốn biết lý do tôi học ngành Tâm lý học không?" Khương Niệm nói đến đây liền không nhịn được bật cười thành tiếng, "Ngày còn nhỏ tôi luôn nhớ mình đã từng nhìn thấy UFO, ký ức của tôi cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn nhớ được ngày hôm đó tôi đang ở đâu, làm gì, UFO trên trời có hình dạng, màu sắc thế nào, tất cả đều ghi nhớ rành mạch. Tôi liên tục miêu tả cảnh tượng đó cho các bạn cùng lớp nghe, đoạn ký ức đó càng được kể lại càng chân thật. Nhưng đến lúc tôi kể cho ba mẹ mình nghe, bọn họ lại hoàn toàn không có ấn tượng gì." Cô che miệng cười cong cả mắt, "Tôi còn thật sự cho rằng hai người đó đã bị người ngoài hành tinh tẩy não."
Thẩm Hòe Tự nghe rất chăm chú, còn thường xuyên mỉm cười hùa theo.
Khương Niệm thu cảm xúc lại, hỏi anh một câu: "Anh có biết cái gì gọi là 'Lạm phát trí tưởng tượng' không?"
*Lạm phát trí tưởng tượng - Imagination inflation: là một kiểu bóp méo trí nhớ xảy ra khi tưởng tượng về một sự kiện chưa từng xảy ra làm tăng sự tin tưởng vào ký ức về sự kiện đó.
Thẩm Hòe Tự lắc đầu.
"Ký ức là một thứ có thể được cấu hình lại. Bộ não của chúng ta sẽ tiến hành chọn lọc và cải tạo những ký ức sẵn có, anh càng suy nghĩ về một sự kiện nhiều lần, tưởng tượng hoặc thuật lại, càng dễ có khả năng xảy ra lạm phát trí tưởng tượng." Khương Niệm tạm dừng một lát, tiếp tục nói, "Não bộ của chúng ta rất lười biếng, nó có xu hướng xác nhận nhiều hơn là bác bỏ. Nói cách khác, chúng ta có xu hướng xác minh những ý tưởng hoặc giả định hiện có của mình, thậm chí có khả năng bỏ qua những bằng chứng mâu thuẫn. Nói một cách đơn giản —— ký ức của chúng ta hoàn toàn không đáng tin cậy."
- -------------------
Lời tác giả:
Đoạn ký ức UFO của Khương Niệm là lấy từ ký ức của tôi.
- --
Số chương dự phòng rất nguy ngập, gần đây tôi làm biếng đến nghiện rồi.
Có cảm giác như kiểu ngày mai khai giảng hôm nay còn chưa làm xong bài tập hè... Kỷ Xuân Sơn, Thẩm Hòe Tự, mau tới giúp mẹ làm bài tập!!!
Danh sách chương