Thẩm Hòe Tự ngồi trong phòng làm việc ở nhà mình nhìn không chớp mắt vào mô hình "Thần Tiễn" đặt trên bàn.
Đó là một mô hình tên lửa đẩy Trường Chinh 2F ráp bằng gạch Lego, cũng là loại tên lửa vận chuyển mà Thẩm Hòe Tự mười bảy tuổi thích nhất trong loạt tên lửa Trường Chinh, được thiết kế đặc biệt cho các sứ mệnh không gian có người lái và là "xe chuyên chở" của các phi hành gia Trung Quốc. Đuôi tên lửa được trang bị bốn bộ đẩy nhiên liệu lỏng, đỉnh chóp phía trên bổ sung thêm một tháp thoát hiểm. Mô hình này cao khoảng 58cm, đường kính mặt cắt ngang tối đa khoảng 10cm, tỉ lệ hoàn toàn dựa theo số liệu kích thước thực tế của Trường Chinh 2F.
Quá trình chế tạo có chút trắc trở, cuối cùng mất khoảng năm tháng mới hoàn thành.
Năm đó anh bị di chứng chấn động não, phải dành hơn một tháng lang thang trên các diễn đàn về Lego, thử nghiệm qua vài phần mềm thiết kế bản vẽ DIY, thậm chí không nhớ nổi mình đã lắp ráp thất bại bao nhiêu lần. Cuối cùng trước tháng 11 năm đó mới vất vả hoàn thành món quà sinh nhật này.
Sinh nhật mười bảy tuổi của Kỷ Xuân Sơn đúng vào ngày chủ nhật.
Thẩm Hòe Tự ôm ý tưởng phải thử một lần, viện lý do mình không khỏe để lừa gạt mẹ và lão Trương thành công xin nghỉ học ngày thứ sáu.
Trung tuần tháng 11 Bắc Kinh đã vào đông, anh mặc một chiếc áo phao ngắn hơi mỏng, ôm bộ mô hình tên lửa đến trạm cuối chuyến xe 111 trước 7 giờ sáng thứ sáu rồi ngồi đợi trước trạm xe suốt một ngày dài.
Hôm đó gió tây bắc khá lớn, thậm chí còn hơi buốt nhói. Thẩm Hòe Tự run rẩy xoa xoa tay nhìn chằm chằm từng người đi đường lui tới và hành khách lên xuống xe, mãi đến gần 11 giờ đêm mới chán nản bước lên chuyến xe cuối trở về nhà.
Anh không chờ được Kỷ Xuân Sơn.
Có lẽ ngôi trường mới mà Kỷ Xuân Sơn theo học không cần phải ngồi xe bus.
Suy nghĩ cứ thế trôi đi khá xa.
Thẩm Hòe Tự cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, chỉ lơ đãng một chút mà đã qua 10 giờ tối rồi.
Anh cất mô hình tên lửa vào một chiếc hộp giấy màu xanh biển hơi phai màu, nhét xuống tầng dưới cùng giá sách nhỏ trong phòng làm việc, lại mở WeChat ra nhắn tin dặn dò Phan Thận vài câu rồi mở laptop ra làm việc.
*
10 giờ rưỡi tối, Kỷ Xuân Sơn đứng dưới tòa nhà văn phòng của công ty Thẩm Hòe Tự. Hắn biết rất rõ, phòng ngoài cùng bên phải trên tầng 21 chính là văn phòng giám đốc công ty Mạch Mãn Bình Vu.
Vị trí đó hiện giờ không sáng đèn.
Hắn lấy điện thoại ra, ấn mở cửa sổ chat với Thẩm Hòe Tự. Sau câu ngắn gọn "Hơi bận" kia, Thẩm Hòe Tự không nhắn cho hắn thêm tin nào nữa.
Hắn đang chần chừ không biết nên mở lời thế nào, tin nhắn của Đoàn Triết đã bắn ra trước.
[ James Duan: Đang ở một mình hay hai mình? ]
Kỷ Xuân Sơn ngửa đầu nhìn lên văn phòng đen thui phía trên, gõ điện thoại: [ Một mình, có chuyện gì không? ]
[ James Duan: Rảnh không? Ra uống với tôi một ly đi. ]
*
Năm 2009 là năm đầu tiên bệnh viện Hòa An thực hiện triển khai điện tử hóa hồ sơ bệnh án.
Nếu không phải vì mục đích sửa sang lại tài liệu cho buổi hội thảo sắp tới, có lẽ Đoàn Triết đã không đi đào bới mấy bộ hồ sơ bệnh án xưa cũ đến vậy. Cậu ta liếc mắt một cái đã trông thấy tên Kỷ Xuân Sơn —— Ba chữ này quá mức bắt mắt giữa vô vàn cái tên xa lạ.
Bệnh án của hắn cũng không có gì đặc biệt, thậm chí khá bình thường: Rối loạn giấc ngủ do áp lực tinh thần quá lớn. Sau ba tháng điều trị xuất hiện thêm triệu chứng rối loạn tâm thần: bệnh nhân nói năng hỗn loạn, phản ứng chậm chạp, ý thức mơ hồ, xuất hiện ảo giác thính giác và thị giác mức độ nhẹ, rối loạn trầm cảm và lo âu. Nhập viện điều trị khoảng bốn tháng cơ bản hồi phục lâm sàng.
Tuy ở tuổi thanh thiếu niên đã mắc chứng bệnh như vậy là một chuyện bất hạnh, nhưng cũng không phải hiếm gặp, chuyện khiến Đoàn Triết chú ý chính là thời gian hắn nhập viện điều trị.
Cậu ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định nhắn tin WeChat cho Kỷ Xuân Sơn hẹn gặp mặt nói chuyện.
- -------------------
Lời tác giả:
Sếp Kỷ đúng là nhỏ hơn sếp Thẩm 5 tháng, nếu nói cho chính xác thì xem như niên hạ.
- --
Trường Chinh 2F (Số hiệu: CZ-2F, tên gọi tắt: Trường 2F, tên hiệu: Thần Tiễn)
Chủ yếu được sử dụng để phóng tàu vũ trụ có người lái Thần Châu và vật thể bay cỡ đại lên quỹ đạo tầm thấp.
Ngày 20 tháng 11 năm 1999, Trường Chinh 2F lần đầu tiên phóng thành công, đưa tàu vũ trụ thử nghiệm không người lái đầu tiên của Trung Quốc "Thần Châu 1" vào không gian.
Ngày 15 tháng 10 năm 2003, tên lửa Trường Chinh 2F đưa phi hành gia Trung Quốc đầu tiên là Dương Lợi Vỹ vào không gian, Trung Quốc trở thành quốc gia thứ ba trên thế giới sau Liên Xô và Mỹ, thành công đưa con người vào vũ trụ.
Đó là một mô hình tên lửa đẩy Trường Chinh 2F ráp bằng gạch Lego, cũng là loại tên lửa vận chuyển mà Thẩm Hòe Tự mười bảy tuổi thích nhất trong loạt tên lửa Trường Chinh, được thiết kế đặc biệt cho các sứ mệnh không gian có người lái và là "xe chuyên chở" của các phi hành gia Trung Quốc. Đuôi tên lửa được trang bị bốn bộ đẩy nhiên liệu lỏng, đỉnh chóp phía trên bổ sung thêm một tháp thoát hiểm. Mô hình này cao khoảng 58cm, đường kính mặt cắt ngang tối đa khoảng 10cm, tỉ lệ hoàn toàn dựa theo số liệu kích thước thực tế của Trường Chinh 2F.
Quá trình chế tạo có chút trắc trở, cuối cùng mất khoảng năm tháng mới hoàn thành.
Năm đó anh bị di chứng chấn động não, phải dành hơn một tháng lang thang trên các diễn đàn về Lego, thử nghiệm qua vài phần mềm thiết kế bản vẽ DIY, thậm chí không nhớ nổi mình đã lắp ráp thất bại bao nhiêu lần. Cuối cùng trước tháng 11 năm đó mới vất vả hoàn thành món quà sinh nhật này.
Sinh nhật mười bảy tuổi của Kỷ Xuân Sơn đúng vào ngày chủ nhật.
Thẩm Hòe Tự ôm ý tưởng phải thử một lần, viện lý do mình không khỏe để lừa gạt mẹ và lão Trương thành công xin nghỉ học ngày thứ sáu.
Trung tuần tháng 11 Bắc Kinh đã vào đông, anh mặc một chiếc áo phao ngắn hơi mỏng, ôm bộ mô hình tên lửa đến trạm cuối chuyến xe 111 trước 7 giờ sáng thứ sáu rồi ngồi đợi trước trạm xe suốt một ngày dài.
Hôm đó gió tây bắc khá lớn, thậm chí còn hơi buốt nhói. Thẩm Hòe Tự run rẩy xoa xoa tay nhìn chằm chằm từng người đi đường lui tới và hành khách lên xuống xe, mãi đến gần 11 giờ đêm mới chán nản bước lên chuyến xe cuối trở về nhà.
Anh không chờ được Kỷ Xuân Sơn.
Có lẽ ngôi trường mới mà Kỷ Xuân Sơn theo học không cần phải ngồi xe bus.
Suy nghĩ cứ thế trôi đi khá xa.
Thẩm Hòe Tự cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, chỉ lơ đãng một chút mà đã qua 10 giờ tối rồi.
Anh cất mô hình tên lửa vào một chiếc hộp giấy màu xanh biển hơi phai màu, nhét xuống tầng dưới cùng giá sách nhỏ trong phòng làm việc, lại mở WeChat ra nhắn tin dặn dò Phan Thận vài câu rồi mở laptop ra làm việc.
*
10 giờ rưỡi tối, Kỷ Xuân Sơn đứng dưới tòa nhà văn phòng của công ty Thẩm Hòe Tự. Hắn biết rất rõ, phòng ngoài cùng bên phải trên tầng 21 chính là văn phòng giám đốc công ty Mạch Mãn Bình Vu.
Vị trí đó hiện giờ không sáng đèn.
Hắn lấy điện thoại ra, ấn mở cửa sổ chat với Thẩm Hòe Tự. Sau câu ngắn gọn "Hơi bận" kia, Thẩm Hòe Tự không nhắn cho hắn thêm tin nào nữa.
Hắn đang chần chừ không biết nên mở lời thế nào, tin nhắn của Đoàn Triết đã bắn ra trước.
[ James Duan: Đang ở một mình hay hai mình? ]
Kỷ Xuân Sơn ngửa đầu nhìn lên văn phòng đen thui phía trên, gõ điện thoại: [ Một mình, có chuyện gì không? ]
[ James Duan: Rảnh không? Ra uống với tôi một ly đi. ]
*
Năm 2009 là năm đầu tiên bệnh viện Hòa An thực hiện triển khai điện tử hóa hồ sơ bệnh án.
Nếu không phải vì mục đích sửa sang lại tài liệu cho buổi hội thảo sắp tới, có lẽ Đoàn Triết đã không đi đào bới mấy bộ hồ sơ bệnh án xưa cũ đến vậy. Cậu ta liếc mắt một cái đã trông thấy tên Kỷ Xuân Sơn —— Ba chữ này quá mức bắt mắt giữa vô vàn cái tên xa lạ.
Bệnh án của hắn cũng không có gì đặc biệt, thậm chí khá bình thường: Rối loạn giấc ngủ do áp lực tinh thần quá lớn. Sau ba tháng điều trị xuất hiện thêm triệu chứng rối loạn tâm thần: bệnh nhân nói năng hỗn loạn, phản ứng chậm chạp, ý thức mơ hồ, xuất hiện ảo giác thính giác và thị giác mức độ nhẹ, rối loạn trầm cảm và lo âu. Nhập viện điều trị khoảng bốn tháng cơ bản hồi phục lâm sàng.
Tuy ở tuổi thanh thiếu niên đã mắc chứng bệnh như vậy là một chuyện bất hạnh, nhưng cũng không phải hiếm gặp, chuyện khiến Đoàn Triết chú ý chính là thời gian hắn nhập viện điều trị.
Cậu ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định nhắn tin WeChat cho Kỷ Xuân Sơn hẹn gặp mặt nói chuyện.
- -------------------
Lời tác giả:
Sếp Kỷ đúng là nhỏ hơn sếp Thẩm 5 tháng, nếu nói cho chính xác thì xem như niên hạ.
- --
Trường Chinh 2F (Số hiệu: CZ-2F, tên gọi tắt: Trường 2F, tên hiệu: Thần Tiễn)
Chủ yếu được sử dụng để phóng tàu vũ trụ có người lái Thần Châu và vật thể bay cỡ đại lên quỹ đạo tầm thấp.
Ngày 20 tháng 11 năm 1999, Trường Chinh 2F lần đầu tiên phóng thành công, đưa tàu vũ trụ thử nghiệm không người lái đầu tiên của Trung Quốc "Thần Châu 1" vào không gian.
Ngày 15 tháng 10 năm 2003, tên lửa Trường Chinh 2F đưa phi hành gia Trung Quốc đầu tiên là Dương Lợi Vỹ vào không gian, Trung Quốc trở thành quốc gia thứ ba trên thế giới sau Liên Xô và Mỹ, thành công đưa con người vào vũ trụ.
Danh sách chương