============
Dáng vẻ Thẩm Hòe Tự có hơi chật vật. Mặt anh đang đỏ bừng, trán đổ mồ hôi vì vừa giãy giụa một trận, nhưng ánh mắt lại không trốn tránh nữa mà nở nụ cười nhẹ.
"Em cũng vừa mới nhận ra là anh biết tức giận đấy." Anh đẩy đẩy đầu gối mấy cái, hơi thở nóng bỏng nhưng ngữ khí lạnh băng, "Ngồi dậy đi, nặng quá."
"Không dậy, em nói em thích." Kỷ Xuân Sơn nới lỏng vòng tay để anh dễ dàng hít thở, nhưng nửa người trên vẫn cố chấp đè lên thân thể đối phương.
"Bây giờ không thích nữa, em thở không nổi." Thẩm Hòe Tự nhân cơ hội nhấc tay ra khỏi chăn dùng sức đẩy eo Kỷ Xuân Sơn, lặp lại, "Anh ngồi dậy trước đi."
"Đừng đẩy tôi ra." Kỷ Xuân Sơn nắm tay anh nhấc lên đỉnh đầu, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp, "Tôi không biết em đang khó chịu chuyện gì, nhưng hậu quả phiền phức hồi mười mấy tuổi, tôi sẽ không giẫm vào lần nữa đâu."
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn sạch nước bọt trên môi Thẩm Hòe Tự rồi tiếp tục dùng đầu lưỡi câu lấy lưỡi anh, thấp giọng nỉ non như làm nũng: "Tiểu Tự... Em đừng đẩy tôi ra, cũng đừng trốn tránh tôi." Hắn cắm năm ngón tay vào kẽ ngón tay Thẩm Hòe Tự, dùng sức nắm chặt, "Trái tim tôi cũng là máu thịt, tôi sẽ tức giận, cũng sẽ khó chịu."
Một tiếng "Tiểu Tự" này khiến lỗ tai Thẩm Hòe Tự gần như mềm thành nước.
Bên tai quanh quẩn giọng nói của Kỷ Xuân Sơn, da thịt cảm nhận độ ấm của Kỷ Xuân Sơn, tường đồng vách sắt trăm cay ngàn đắng mới dựng lên chẳng mấy chốc đã hóa thành cát bụi.
Cho nên anh mới luôn trốn tránh không gặp hắn, một khi gặp rồi...
Kết quả luôn nằm trong dự kiến.
Thẩm Hòe Tự sa ngã nắm lấy tay hắn, đáp lại nụ hôn dịu dàng lưu luyến này.
Chăn bị kéo qua một bên, tình dục cách một lớp vải áo mỏng manh nhanh chóng lan tràn. Kỷ Xuân Sơn từ từ cởi nút áo ngủ anh ra hôn lên từng tấc thân thể, khàn giọng hỏi: "Trong nhà có đồ bôi trơn không?"
Thẩm Hòe Tự không trả lời, trong nhà anh lấy đâu ra thứ như vậy.
Anh cởi nút quần jean của Kỷ Xuân Sơn, ngón tay nhấc mép quần lót kéo xuống làm dương v*t sung sức của hắn bật ra ngoài.
Kỷ Xuân Sơn cũng kéo sạch quần ngủ và quần lót anh ra, vừa liếm hôn đầu v* vừa thay anh vuốt ve an ủi dương v*t. Tốc độ kích thích từ cổ tay càng lúc càng nhanh, Thẩm Hòe Tự nhận ra ý đồ của hắn, giữ chặt tay nhíu mày: "Không cần."
Động tác trên tay Kỷ Xuân Sơn không dừng lại, dùng những nụ hôn lấp kín miệng anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Nghe lời."
Thẩm Hòe Tự dùng cả hai tay đè vai hắn đẩy người lên, chính mình cũng ngồi quỳ lên theo. Kỷ Xuân Sơn hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hòe Tự đã đột ngột cúi người ngậm tính khí của hắn vào miệng.
Kỷ Xuân Sơn rất ít khi phát ra tiếng trong lúc làm tình, nhưng lần này hắn thật sự không kiềm chế nổi, vô thức đè chặt đầu Thẩm Hòe Tự khàn khàn rên lên.
Thẩm Hòe Tự đang khẩu giao cho hắn.
Người này là báu vật hắn chôn sâu trong đáy lòng giữ trên đầu quả tim, hiện giờ đang vùi giữa hai chân hắn chuyên tâm hầu hạ dục vọng phấn chấn bừng bừng.
Đầu lưỡi ướt át liên tục trêu chọc rãnh quy đầu nhạy cảm, khoái cảm bùng nổ dần dần hủy hoại thần trí Kỷ Xuân Sơn, dương v*t hắn sưng phồng vì sung sướng, hai tay luồn xuống nách Thẩm Hòe Tự kéo người lên ấn xuống dưới thân mình, thọc hai ngón tay vào miệng anh đè giữ chiếc lưỡi mềm mại rồi di chuyển lên xuống.
Thẩm Hòe Tự hé mắt say mê nhìn hắn, hơi cong đầu lưỡi nhẹ nhàng mút mát ngón tay.
Nhịp thở Kỷ Xuân Sơn càng thêm thô nặng, hắn rút ngón tay ra, cúi đầu cắn lên đôi môi trơn ướt, ngón tay dính đầy nước bọt thừa dịp xâm nhập vào hậu huyệt anh.
Miêu tả của Lâm Nhất về đêm đầu tiên từng để lại cho Kỷ Xuân Sơn sang chấn không hề nhỏ. Vì thế ở trên giường hắn luôn rất cẩn thận, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một tiếng rên đau của Thẩm Hòe Tự đều khiến hắn không chịu đựng nổi.
Thế nhưng lần đầu tiên trong đời, trong đầu hắn chỉ còn lại dục vọng trần trụi dành cho người hắn yêu. Hắn muốn giữ chặt người này dưới thân, tiến vào, lấp đầy anh, đâm thủng anh, khiến anh sung sướng rên rỉ, vì hắn mà cao trào.
Lúc Kỷ Xuân Sơn nhồi tính khí cứng rắn vào trong, lỗ sau của Thẩm Hòe Tự vẫn còn quá chặt, cách một lớp vải áo mà anh vẫn để lại trên lưng hắn mấy dấu tay đỏ bừng.
Giữa tiếng kêu có chút thê lương, Kỷ Xuân Sơn tìm về lại chút lý trí, giật mình buông lỏng bàn tay đang bẻ đùi anh ra.
"Đau lắm sao?" Hắn chậm chạp rút dương v*t ra rồi hôn lên miệng anh.
"Từ phía sau... Vào từ phía sau đi." Sắc mặt Thẩm Hòe Tự trắng bệch vì đau, nhưng thân thể và trái tim đều trống rỗng đến ngứa ngáy. Anh kéo chặt Kỷ Xuân Sơn vào lòng run rẩy ra lệnh, "Hôn... mau hôn lưng em."
Dáng vẻ Thẩm Hòe Tự có hơi chật vật. Mặt anh đang đỏ bừng, trán đổ mồ hôi vì vừa giãy giụa một trận, nhưng ánh mắt lại không trốn tránh nữa mà nở nụ cười nhẹ.
"Em cũng vừa mới nhận ra là anh biết tức giận đấy." Anh đẩy đẩy đầu gối mấy cái, hơi thở nóng bỏng nhưng ngữ khí lạnh băng, "Ngồi dậy đi, nặng quá."
"Không dậy, em nói em thích." Kỷ Xuân Sơn nới lỏng vòng tay để anh dễ dàng hít thở, nhưng nửa người trên vẫn cố chấp đè lên thân thể đối phương.
"Bây giờ không thích nữa, em thở không nổi." Thẩm Hòe Tự nhân cơ hội nhấc tay ra khỏi chăn dùng sức đẩy eo Kỷ Xuân Sơn, lặp lại, "Anh ngồi dậy trước đi."
"Đừng đẩy tôi ra." Kỷ Xuân Sơn nắm tay anh nhấc lên đỉnh đầu, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp, "Tôi không biết em đang khó chịu chuyện gì, nhưng hậu quả phiền phức hồi mười mấy tuổi, tôi sẽ không giẫm vào lần nữa đâu."
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn sạch nước bọt trên môi Thẩm Hòe Tự rồi tiếp tục dùng đầu lưỡi câu lấy lưỡi anh, thấp giọng nỉ non như làm nũng: "Tiểu Tự... Em đừng đẩy tôi ra, cũng đừng trốn tránh tôi." Hắn cắm năm ngón tay vào kẽ ngón tay Thẩm Hòe Tự, dùng sức nắm chặt, "Trái tim tôi cũng là máu thịt, tôi sẽ tức giận, cũng sẽ khó chịu."
Một tiếng "Tiểu Tự" này khiến lỗ tai Thẩm Hòe Tự gần như mềm thành nước.
Bên tai quanh quẩn giọng nói của Kỷ Xuân Sơn, da thịt cảm nhận độ ấm của Kỷ Xuân Sơn, tường đồng vách sắt trăm cay ngàn đắng mới dựng lên chẳng mấy chốc đã hóa thành cát bụi.
Cho nên anh mới luôn trốn tránh không gặp hắn, một khi gặp rồi...
Kết quả luôn nằm trong dự kiến.
Thẩm Hòe Tự sa ngã nắm lấy tay hắn, đáp lại nụ hôn dịu dàng lưu luyến này.
Chăn bị kéo qua một bên, tình dục cách một lớp vải áo mỏng manh nhanh chóng lan tràn. Kỷ Xuân Sơn từ từ cởi nút áo ngủ anh ra hôn lên từng tấc thân thể, khàn giọng hỏi: "Trong nhà có đồ bôi trơn không?"
Thẩm Hòe Tự không trả lời, trong nhà anh lấy đâu ra thứ như vậy.
Anh cởi nút quần jean của Kỷ Xuân Sơn, ngón tay nhấc mép quần lót kéo xuống làm dương v*t sung sức của hắn bật ra ngoài.
Kỷ Xuân Sơn cũng kéo sạch quần ngủ và quần lót anh ra, vừa liếm hôn đầu v* vừa thay anh vuốt ve an ủi dương v*t. Tốc độ kích thích từ cổ tay càng lúc càng nhanh, Thẩm Hòe Tự nhận ra ý đồ của hắn, giữ chặt tay nhíu mày: "Không cần."
Động tác trên tay Kỷ Xuân Sơn không dừng lại, dùng những nụ hôn lấp kín miệng anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Nghe lời."
Thẩm Hòe Tự dùng cả hai tay đè vai hắn đẩy người lên, chính mình cũng ngồi quỳ lên theo. Kỷ Xuân Sơn hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hòe Tự đã đột ngột cúi người ngậm tính khí của hắn vào miệng.
Kỷ Xuân Sơn rất ít khi phát ra tiếng trong lúc làm tình, nhưng lần này hắn thật sự không kiềm chế nổi, vô thức đè chặt đầu Thẩm Hòe Tự khàn khàn rên lên.
Thẩm Hòe Tự đang khẩu giao cho hắn.
Người này là báu vật hắn chôn sâu trong đáy lòng giữ trên đầu quả tim, hiện giờ đang vùi giữa hai chân hắn chuyên tâm hầu hạ dục vọng phấn chấn bừng bừng.
Đầu lưỡi ướt át liên tục trêu chọc rãnh quy đầu nhạy cảm, khoái cảm bùng nổ dần dần hủy hoại thần trí Kỷ Xuân Sơn, dương v*t hắn sưng phồng vì sung sướng, hai tay luồn xuống nách Thẩm Hòe Tự kéo người lên ấn xuống dưới thân mình, thọc hai ngón tay vào miệng anh đè giữ chiếc lưỡi mềm mại rồi di chuyển lên xuống.
Thẩm Hòe Tự hé mắt say mê nhìn hắn, hơi cong đầu lưỡi nhẹ nhàng mút mát ngón tay.
Nhịp thở Kỷ Xuân Sơn càng thêm thô nặng, hắn rút ngón tay ra, cúi đầu cắn lên đôi môi trơn ướt, ngón tay dính đầy nước bọt thừa dịp xâm nhập vào hậu huyệt anh.
Miêu tả của Lâm Nhất về đêm đầu tiên từng để lại cho Kỷ Xuân Sơn sang chấn không hề nhỏ. Vì thế ở trên giường hắn luôn rất cẩn thận, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một tiếng rên đau của Thẩm Hòe Tự đều khiến hắn không chịu đựng nổi.
Thế nhưng lần đầu tiên trong đời, trong đầu hắn chỉ còn lại dục vọng trần trụi dành cho người hắn yêu. Hắn muốn giữ chặt người này dưới thân, tiến vào, lấp đầy anh, đâm thủng anh, khiến anh sung sướng rên rỉ, vì hắn mà cao trào.
Lúc Kỷ Xuân Sơn nhồi tính khí cứng rắn vào trong, lỗ sau của Thẩm Hòe Tự vẫn còn quá chặt, cách một lớp vải áo mà anh vẫn để lại trên lưng hắn mấy dấu tay đỏ bừng.
Giữa tiếng kêu có chút thê lương, Kỷ Xuân Sơn tìm về lại chút lý trí, giật mình buông lỏng bàn tay đang bẻ đùi anh ra.
"Đau lắm sao?" Hắn chậm chạp rút dương v*t ra rồi hôn lên miệng anh.
"Từ phía sau... Vào từ phía sau đi." Sắc mặt Thẩm Hòe Tự trắng bệch vì đau, nhưng thân thể và trái tim đều trống rỗng đến ngứa ngáy. Anh kéo chặt Kỷ Xuân Sơn vào lòng run rẩy ra lệnh, "Hôn... mau hôn lưng em."
Danh sách chương