“Đây đích thực là một đầu mối có thể tra xét”. Sái Tuyền Chung nói:

“Đáng tiếc, ta cũng không biết khi nào kẻ tìm ta đi quyết đấu với người khác đến, không biết lúc nào hắn đi. Hắn dùng khăn che kín mặt, nghe khẩu âm thì mỗi lần mỗi khác, căn bản vô phương tra xét. Có thể là cùng một bọn người, cũng có thể là những kẻ căn bản không liên quan đến nhau”.

“Nếu như ta không tiếp nhận mua bán, chỉ cần đem tiền trả lại là xong. Khi đó, ta phải tìm miếu thổ địa gần địa điểm quyết đấu nhất, nhấc hòn gạch dưới bát hương lên, nhét bạc vào trong đó, sau đó tự khắc sẽ có người đến lấy”. Sái Tuyền Chung tiếp lời:

“Còn về là ai đến lấy và vào lúc nào thì ta cũng không được biết, hơn nữa, ta đã nhận tiền của người ta, cho dù là biết cũng không thể nói cho ngươi biết được”.

Cuối cùng y kết luận:

– Vì vậy, đầu mối này hoàn toàn không thể dùng được.

“Theo cách nói của các hạ, các hạ hoàn toàn không có chứng cớ là mình rốt cuộc có trả lại ngân tiêu hay không?” Truy Mệnh hỏi:

“Vì vậy, các hạ cũng không thể chứng minh là mình chưa từng cùng Mạnh Tùy Viên quyết đấu”.

“Ta hiểu ý của ngươi”. Sái Tuyền Chung thốt:

“Ý của ngươi muốn nói rằng ta cũng vô phương chứng thực rằng mình không phải hung thủ giết toàn gia nhà Mạnh Tùy Viên đúng không?”.

“Đây thực là một chuyện rất đáng tiếc”. Truy Mệnh nói:

“Bởi vì ta thực không hề muốn động thủ với các hạ”.

“Ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc”. Sái Tuyền Chung nói:

“Bởi ta cũng không muốn đối địch với Tứ Đại Danh Bộ”.

“Chỉ bất quá không chỉ có mình các hạ cảm thấy đáng tiếc”. Truy Mệnh thốt:

“Đương nhiên còn có cả Thạch huynh nữa”.

Đoạn Mi Thạch điềm nhiên nói:

– Đáng tiếc chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ta. Vì thế ta không hề cảm thấy đáng tiếc chút nào cả.

“Nhưng tối hôm đó, Thạch huynh cũng ở tại Khô Liễu Đồn”. Truy Mệnh lại bắt đầu uống rượu.

– Ta ở Khô Liễu Đồn là có mục đích riêng.

– Mục đích gì? – Vì ngươi.

Đáp án này không những ngoài ý liệu mà gần như còn có chút kinh người.

“Bởi vì ta?” Truy Mệnh hỏi.

“Ta là một sát thủ, điểm này có lẽ ai cũng biết”. Đoạn Mi Thạch nói:

“Hôm đó, ông chủ của ta nói với ta, có người cho ta một khoản tiền lớn, bảo ta đi giết một người eo lưng đeo hồ lô rượu, tóc xõa, mới nhìn thì giống như một con mèo say, nhưng nhãn thần thì tỉnh táo như một tên lừa bịp vậy”.

“Nghe ra thì cái tên xú bát quái mà Thạch huynh vừa nói chính là ta rồi”. Truy Mệnh nheo mắt cười cười hỏi:

“Ta lấy làm lạ là tại sao Thạch huynh lại không giết ta?”.

“Bởi vì khi ta nhận vụ làm ăn này không biết đối tượng lại là ngươi. Sau đó ta tìm được ngươi, thấy ngươi đang theo dõi một đám phạm nhân bị áp giải, liền âm thầm quan sát thân pháp của ngươi, mới biết ngươi chính là Truy Mệnh”. Đoạn Mi Thạch đáp:

“Sau khi biết ngươi là Truy Mệnh, ta liền không thể giết ngươi!”.

Truy Mệnh thuận miệng hỏi:

– Tại sao vậy?

“Nếu như ta không giết nổi ngươi, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nếu như có giết được ngươi, thì ta lại phải giết thêm vài người nữa”. Đoạn Mi Thạch chau mày đáp:

“Bọn họ là Vô Tình, Thiết Thủ, Lãnh Huyết, cho dù có giết được ba người này thì vẫn còn có một Gia Cát tiên sinh”.

Y cười khổ:

– Loại người như là ngươi, nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta làm sao dám giết?

Truy Mệnh liềp tiếp lời y:

– Vì vậy ngươi cũng trả lại ngân tiêu cho "khách hàng"?

“Trả lại? Chuyện đó chỉ có tên ngốc mới làm thôi!” Đoạn Mi Thạch lắc đầu đáp:

“Ta cầm tiền đào tẩu, tìm một ông chủ mới, đương nhiên đó chính là Hồi gia ở Diệu Thủ Đường. Nghe nói ông chủ cũ của ta đã xuất ra gấp đôi tiền để tìm một người khác đến giết ta đấy!

Khi y cười lên, trên trán liền xuất hiện hai vệt nhỏ màu xám, giống như bóng ma của lông mày vậy:

– Hiện tại giá trị của ta cao hơn cả ngươi rồi đó!

“Ta tin chuyện này”. Truy Mệnh thốt:

“Ngươi giết người nhiều hơn ta, những người hận ngươi cũng nhiều hơn những kẻ hận ta, giá tiền của ngươi cao hơn ta cũng là chuyện đương nhiên mà thôi”.

“Đáng tiếc ta lại không thể tin một chuyện khác được”. Truy Mệnh cúi đầu nhìn hai chân mình:

“Ngươi không có giết ta là sự thực, nhưng không giết ta không đồng nghĩa với việc ngươi không giết Mạnh Tùy Viên”.

“Nói rất hay”. Thất Phát Thiền Sư hỏi:

“Đến lượt bần tăng chưa?”.

Truy Mệnh nheo mắt hỏi lại:

– Đến lượt gì?

“Đến lượt bần tăng bị thí chủ chất vấn, một người xuất gia, bán dạ tam canh đến Khô Liễu Đồn làm gì?” Thất Phát Thiền Sư đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc lởm chởm của mình:

“Nếu thí chủ muốn hỏi bần tăng, chi bằng cứ hỏi y thì hơn”.

Nói đoạn đưa tay chỉ vào một người.

Người bị lão chỉ là Cố Phật Ảnh.

“Là tại hạ bảo sư đệ đi”. Cố Phật Ảnh thốt.

Truy Mệnh mỉm cười đợi Cố Phật Ảnh nói tiếp.

“Tại hạ nhờ y đến Khô Liễu Đồn giao cho Mạnh thái thú một phong thư”. Cố Phật Ảnh ngưng lại lấy hơi rồi lại nói:

“Phong thư này là do Du công tử viết cho Mạnh thái thú”.

“Ta biết điều này”. Truy Mệnh cười cười đáp.

“Thí chủ liệu biết được bao nhiêu?” Thất Phát Thiền Sư lập tức lên tiếng hỏi. Lão hỏi rất trực tiếp, bởi vì trước giờ lão luôn cho rằng khi gặp vấn đề thì phải nắm được mấu chốt của nó, đây mới là phương pháp hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề:

“Thí chủ có biết rằng đêm đó sau khi bần tăng đưa thư liền lập tức rời khỏi hiện trường? Huyết án là sau khi bần tăng rời khỏi mới xảy ra!”.

“Ta biết người mua độ diệp cho Mạnh thái thú ở Lạc Dương thành để ông ta có thể xuất gia chính là Du Ngọc Già công tử, vì thế chỉ cần Mạnh Tùy Viên đến được Lạc Dương sẽ lập tức trở thành thượng tân của Tiểu Bích Hồ, chẳng những vậy mà còn là một cường trợ đáng xem trọng nữa”. Truy Mệnh nheo nheo mắt, nói tiếp:

“Ta cũng biết, trong võ lâm có ba đại cao thủ thuộc phái Ngũ Đài, Đa Chỉ Hoành Đao Thất Phát, Tiếu Khán Đào Sinh Vân Hảí, câu sau là chỉ ba đại cao thủ đương kim của Phích Lịch Đường ở Giang Nam, còn câu trước đương nhiên là chỉ Đa Chỉ Đầu Đà, Cổ huynh và đại sư rồi”.

“Võ lâm đồng đạo đã dát vàng lên mặt bần tăng rồi”. Thất Phát Thiền Sư chắp tay lại.

“Phong thư đó vẫn còn lưu lại hiện trường vụ án. Ta cũng đã xem qua, đại ý chỉ là hỏi thăm Mạnh thái thú, nói ông ta phải cẩn thận, Du công tử đang ở Tiểu Bích Hồ đợi ông ...”. Truy Mệnh không để ý đến những lời khiêm tốn của Thất Phát Thiền Sư, chỉ mỉm cười nói tiếp:

“Du công tử bảo người khác đưa thư theo lý là chuyện hết sức bình thường, bởi vì nếu Tiểu Bích Hồ có được Mạnh Tùy Viên trợ giúp, thật chẳng khác nào như hổ thêm cánh, như rồng thêm vây. Đại sư và Cổ huynh là đồng môn sư huynh đệ, Cổ huynh có nhờ đại sư đi đưa thư cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là ...”.

Truy Mệnh nhìn thẳng vào Thất Phát Thiền Sư nói:

– Đại sư đã gia nhập Lan Đình Trì gia, tại sao còn giúp cho Du gia đưa bức thư này?

“Nguyên nhân rất là đơn giản”. Lần này Thất Phát Thiền Sư còn chưa kịp trả lời thì Cố Phật Ảnh đã tranh trả lời trước:

“Lúc ấy y còn chưa gia nhập Trì gia, sau khi đưa thư, Trì gia mới phát giác ra hành tung của y, liền hết sức thành khẩn mời y gia nhập”.

Truy Mệnh liền hỏi tiếp:

– Tại sao đại sư không gia nhập Tiểu Bích Hồ mà lại về với Trì gia?

Thất Phát Thiền Sư lập tức đáp:

– Bởi vì có y ở đây.

"Y" đương nhiên là chỉ Cố Phật Ảnh.

Truy Mệnh lập tức hiểu rõ vấn đề. Từ xưa đến nay những vị quân chủ đánh đông dẹp bắc, đoạt được giang sơn đều đuổi tận giết tuyệt hết những chiến hữu đã cùng mình kề vai sát cánh, gian khổ sáng lập sự nghiệp huy hoàng. Cùng một đạo lý như vậy, trên giang hồ thì những người cùng xuất thân từ một chỗ thường hay đố kị thành tựu của đối phương, tìm mọi cách để triệt hạ hoặc hạ thấp giá trị của đối phương.

Điểm này Truy Mệnh hiểu rất rõ, chàng không muốn truy xét xem là Thất Phát Thiền Sư hay Cố Phật Ảnh có cách nghĩ này, chỉ nói:

– Đêm hôm đó, ở Khô Liễu Đồn người có bản lĩnh giết chết cả nhà Mạnh Tùy Viên ba mươi sáu người chỉ đại sư, Thạch huynh và Sái thiếu hiệp đây mà thôi.

“Rốt cuộc, trong ba vị ai mới là hung thủ”. Truy Mệnh đảo mắt một vòng:

“Hay là cả ba vị cùng có phần trong vụ án này?”.

Đoạn Mi Thạch hấp háy mắt nói:

– Truy Mệnh tam gia đã điều tra ra được chưa?

Thất Phát Thiền Sư mặt không đổi sắc nói:

– Bị tam bộ đầu điểm danh, không biết là vinh dự vào thân hay là đại họa lâm đầu nữa?

Sái Tuyền Chung cười lạnh nói:

– Câu hỏi này ngươi hỏi chúng ta, còn chúng ta thì biết hỏi ai?

Cố Phật Ảnh thở dài than:

– Đáng tiếc Mạnh thái thú đã chết, rốt cục ai là hung thủ, chỉ sợ không còn ai có thể nói ra được nữa rồi.

Truy Mệnh đột nhiên nói:

– Còn có người có thể nói ra được.

Cố Phật Ảnh ngạc nhiên:

– Ai?

Truy Mệnh đáp:

– Mạnh Tùy Viên.

Chúng nhân đều kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau. Cố Phật Ảnh liền hỏi:

– Không phải ông ta đã chết rồi sao?

Truy Mệnh chậm rãi đáp:

– Nếu như ông ta đã chết, vậy thì người đứng cạnh ta là ai?

Câu này của Truy Mệnh vừa nói ra, toàn bộ sự chú ý của mọi người liền tập trung hết lên người hán tử tướng mạo đường đường, râu dài đến ngực kia.

Hán tử ấy khẽ đằng hắng một tiếng:

– Chào các vị!

Sái Tuyền Chung nhìn thẳng vào y:

– Không phải ngươi đã chết rồi hay sao?

“Đáng lẽ ta đã chết”. Hán tử đột nhiên vạch áo ra để lộ một vết thương hết sức hiểm độc:

“Cũng may, trái tim này của ta khác với người thường, nằm lệch sang phải một chút, vì thế một kích trí mạng ấy bị lệch mất nửa thốn nên cái mạng này mới giữ được đến bây giờ”.

Y nghiến răng nói:

– Nếu như ta cũng chết đi, vậy thì hung thủ có thể tiêu diêu ngoài vòng pháp luật rồi, vì vậy nên ta tuyệt đối không thể chết.

Thất Phát Thiền Sư ngây người nhìn chăm chăm hán tử:

– Vì vậy thí chủ chính là Mạnh Tùy Viên?

“Ta không phải Mạnh Tùy Viên thì ai là Mạnh Tùy Viên?” Hán tử kia cười thảm nói “Mạnh Tùy Viên gặp phải chuyện như vậy, e rằng chẳng còn ai muốn làm Mạnh Tùy Viên nữa”.

Chúng nhân đều im lặng, sắc diện trầm tư, kinh nghi bất định.

Truy Mệnh đột nhiên nói:

– Ta nghĩ, mọi người đều đã hiểu tại sao Mạnh đại nhân không chết. Bây giờ chúng tôi đang đợi đại sư chỉ ra xem ai mới là hung thủ thật sự!

Mạnh Tùy Viên đảo mắt nhìn mọi người trong Tương Tư Đình một lượt.

Tất cả đều im lặng không nói.

“Đêm hôm đó, hung thủ dùng khăn bịt mặt. Nhưng ta vẫn còn nhận ra được thân hình của hắn”. Mạnh Tùy Viên gằn giọng:

“Dịch dung thuật nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa gạt được những người không biết gì, hoặc giả chỉ có thể giấu diếm được nhất thời chứ tuyệt chẳng thể giấu được những hành gia như chúng ta!”.

Đoạn ngừng lại giây lát như để lấy hơi rồi nói tiếp:

– Đặc biệt dịch dung thuật hầu như không thể thay đổi hình dáng của con người được! Dịch dung, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để trà trộn vào một đám hỗn tạp, chứ muốn lộng giả thành chân, e rằng không thể! Rất nhiều truyền thuyết trong giang hồ nói rằng có thuật dịch dung không thể khám phá ra nổi, kỳ thực đều là tưởng tượng mà thôi.

Truy Mệnh gật đầu:

– Vậy không biết thân hình hung thủ trông giống ai nhất?

Mạnh Tùy Viên chỉ tay:

– Người này!

Người bị y chỉ vào là Thất Phát Thiền Sư.

Thất Phát Thiền Sư vừa kinh vừa nộ.

Cố Phật Ảnh thở dài:

– Tam sư đệ, tại sao ngươi lại làm ra những chuyện như vậy ...

Thất Phát Thiền Sư đột nhiên cười phá lên.

Ngửa mặt cười như điên dại.

“Thì ra các người đều hợp lại để hãm hại ta!” Thất Phát Thiền Sư cười ha hả nói:

“Như vậy thì bần tăng còn gì để nói nữa đây?”.

Đoạn Mi Thạch nhảy lên nói:

– Lão lừa trọc! Thì ra là ngươi làm chuyện tốt, hại chúng ta suýt nữa thay ngươi lĩnh tội!

Từng sợi tóc của Thất Phát Thiền Sư dựng ngược lên như bàn chông, gằn giọng nói từng chữ một:

– Bần tăng đã rơi vào bẫy của các người rồi, đâu còn gì để nói nữa?

“Ta có lời muốn nói”. Mạnh Tùy Viên đột nhiên lên tiếng.

Cố Phật Ảnh nói:

– Chỉ cần đại nhân hạ lệnh một tiếng ...

“Thân hình của hung thủ đích thực rất giống Thất Phát Thiền Sư”. Mạnh Tùy Viên nói:

“Nhưng thanh điệu của hung thủ khi nói chuyện lại giống như vị bằng hữu họ Sái này”.

Mục quang của chúng nhân đều tập trung hết lên mình Sái Tuyền Chung.

Sái Tuyền Chung vuốt vuốt mũi nói:

– Tóc của ngươi rất dài.

Mạnh Tùy Viên thốt:

– Ta trước giờ không thích cắt tóc.

Sái Tuyền Chung lạnh lùng nói:

– Xem ra lưỡi của ngươi càng dài hơn.

Mạnh Tùy Viên mặt không đổi sắc:

– Làm sao các hạ biết?

Sái Tuyền Chung hỏi:

– Ta và ngươi có oán hận gì không?

Mạnh Tùy Viên lắc đầu:

– Trước khi toàn gia ta bị giết, chúng ta vô oán.

Sái Tuyền Chung lại hỏi:

– Còn cừu?

Mạnh Tùy Viên lại lắc đầu.

Sái Tuyền Chung liền hỏi:

– Vậy nên ta nghĩ không ra, tại sao ngươi lại phải vu hãm ta. Loại người giống như ngươi, nếu không phải là lưỡi quá dài thì làm sao nói ra những lời như vậy được?

“Ta cũng không muốn vu hãm ngươi”. Mạnh Tùy Viên nói:

“Nhưng đích thực là ta đêm đó ta nghe thấy giọng nói này”.

Đoạn Mi Thạch đột nhiên xen vào:

– Hung thủ rốt cuộc có mấy người?

“Đợi một chút”. Mạnh Tùy Viên không trả lời câu hỏi của y, ngược lại còn nói:

“Có một điểm rất quan trọng, vũ khí của hung thủ không phải kiếm, mà là một cây cương xoa”.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, lập tức mục quang của mỗi người đều tập trung vào cây cương xoa sau lưng Đoạn Mi Thạch.

Đoạn Mi Thạch biến sắc.

“Tuyệt đối không thể”. Đoạn Mi Thạch hét lớn:

“Ngươi nói dối!”.

Mạnh Tùy Viên hỏi ngược lại:

– Tại sao ta phải nói dối?

Đoạn Mi Thạch tức giận:

– Bởi vì ta không phải hung thủ!

Mạnh Tùy Viên lập tức nói:

– Hung thủ đích thực đã dùng cương xoa để giết ta.

“Người của Mạnh gia căn bản không chết bởi cương xoa”. Đoạn Mi Thạch gầm lên:

“Nếu là ta động thủ, ngực của chúng lẽ nào chỉ có một cái lỗ nhỏ ấy mà thôi?”.

Truy Mệnh chợt lên tiếng:

– Nhưng tại trường có một tên quan sai đích thực đã bị cương xoa đâm từ sau lưng, phá tan lồng ngực của hắn ra.

“Ngươi chớ ngậm máu phun người!” Đoạn Mi Thạch tức giận đến run người:

“Bảy tên sai dịch áp giải đó không có kẻ nào bị chết dưới cương xoa cả”.

“Ta có chứng cớ!” Mạnh Tùy Viên đột nhiên lớn giọng nói:

“Ngươi đừng quá xung động!”.

Thất Phát Thiền Sư, Đoạn Mi Thạch, Sái Tuyền Chung cùng lúc hỏi:

– Có chứng cớ gì?

Mạnh Tùy Viên đột nhiên cười:

– Chứng cớ sát nhân!

Y cười hết sức ngụy dị, đột nhiên xuất thủ, chộp lên tay Cố Phật Ảnh. "Soạt" một tiếng, đã xé rách một mảng tay áo của họ Cổ.

Chỉ thấy trên cánh tay phải của Cố Phật Ảnh có một vết thương vừa kéo miệng, hiển nhiên là gần đây mới bị thương.

Mạnh Tùy Viên cao giọng nói:

– Ngày hôm đó hắn ám toán ta, tuy ta đã thọ thương song cũng đâm trúng hung thủ một nhát, chính là đâm vào tay phải của hắn.

Đoạn Mi Thạch tức giận quát lớn:

– Giỏi cho tên họ Cổ! Thì ra là ngươi!

Cố Phật Ảnh dụng lực giật mạnh, nhưng Mạnh Tùy Viên vẫn nắm chặt hai tay, dính chặt không buông. Y thở hổn hển nói:

– Không phải ta! Ngày hôm đó ta căn bản không đến Khô Liễu Đồn!

Đoạn Mi Thạch quát lớn:

– Khẩu thuyết vô bằng! Ngươi còn không sớm nhận tội!

Cố Phật Ảnh dãy dụa nói:

– Ta có nhân chứng!

Truy Mệnh lập tức hỏi:

– Là ai?

Mồ hôi toát đầy trán Cố Phật Ảnh:

– Du công tử!

Đoạn Mi Thạch cười lạnh:

– Các ngươi cùng một giuộc với nhau, tự nhiên y phải nói lời tốt cho ngươi rồi!

Cố Phật Ảnh nói:

– Còn có một người nữa, nhất định có thể nói giúp cho ta.

Lần này đến lượt Mạnh Tùy Viên lên tiếng:

– Ai?

“Con trai ông!” Cố Phật Ảnh vội bổ sung:

“Con trai ông, Mạnh Thứ Minh”.

“Nó?” Mạnh Tùy Viên ngây người.

“Đêm xảy ra huyết án ...”. Cố Phật Ảnh như người sắp chết đuối với được cây gỗ trôi:

“Y ở cùng với tại hạ”.

Mạnh Tùy Viên ngơ ngẩn:

– Lời các hạ ... là sự thật chứ?

“Hoàn toàn là sự thật“. Cố Phật Ảnh lớn tiếng khẳng định.

“Không đúng”. Đoạn Mi Thạch gầm lên:

“Toàn bộ lời hắn nói đều là dối trá”.

– Tại sao ngươi biết?

Truy Mệnh lập tức hỏi.

“Bởi vì Mạnh Thứ Minh đã chết rồi”. Đoạn Mi Thạch tinh minh lão luyện nói:

“Mạnh Thứ Minh chết ở hiện trường huyết án, hắn ...”.

Đột nhiên, y phát hiện mình đã lỡ lời.

Không ai lên tiếng nói gì.

Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn y.

Có ánh mắt khinh bỉ, có ánh mắt phẫn nộ, có ánh mắt của kẻ vui mừng khi thấy người khác gặp họa, có ánh mắt của người đột nhiên ngộ ra chân tướng sự việc.

Y lập tức ngậm miệng.

Y đã hiểu rõ nguyên do.

Y đã nói quá nhiều.

“Cho dù Cổ huynh có nói dối đi chăng nữa ...”. Truy Mệnh chậm rãi nói:

“Nhưng ngươi nói chưa từng đến hiện trường huyết án, tại sao lại biết Mạnh Thứ Minh chết vào lúc nào và ở nơi đâu?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện