Chiếc xe bọc thép của cảnh sát đang đi trên đoạn đường hẻo lánh vắng người qua lại. Nơi này cách thành phố một khoảng khá xa nên việc đi lại cũng rất thuận tiện mà không chen chúc xe cộ.

Trên chiếc xe chở mỗi bên 4 tù nhân vị thành niên, họ sẽ được đưa đến một trong những nơi đặc cách và thoát ly hoàn toàn khỏi xã hội con người. Đây chính là nhà tù dành cho trẻ vị thành niên, được coi là nơi tàn bạo và đẫm máu nhất. Có rất nhiều tù nhân đã ở đây 10 năm thậm chí là 20 năm vẫn chưa được đặc xá.

Ước tính hằng năm có tới hơn 5000 người đã phải bỏ mạng tại đây vì nhiều lí do khác nhau: bạo lực, bệnh tật, chết đói,... đặc biệt hơn nữa ở đây quản ngục có thể đánh tù nhân nếu kẻ đó dám trái lệnh. Điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới pháp luật vì Nhà tù này - KHÔNG CÓ PHÁP LUẬT.

Nhiều người đã làm đơn kiện cáo dỡ bỏ hoàn toàn nhà tù này, nhưng cho đến nay nơi đây vẫn còn cắm rễ chờ đợi những kẻ bất lương, sa ngã vào con đường tội phạm... Không có công lý, công lý chính là kẻ mạnh.

Vương Hải hai tay, hai chân đều bị còng khống chế. Cậu đã nghe nói rất nhiều thông tin về nhà tù dành cho trẻ vị thành niên này, nơi đây chẳng khác thegioingam là bao. Không biết Vương Hải sẽ phải đối mặt với bao nhiêu tầng lớp trong cái nơi địa ngục trần gian này đây.

Xe đã dừng bánh trước cổng nhà tù, bên trong đầy rẫy những tiếng hò reo inh ỏi vang tận ra xa, có vài mẩu thuốc và chai rượu bị ném ra ngoài cổng... Nay có lẽ là có tù nhân mới nên bọn chúng càng nổi máu điên hơn.

Vương Hải cùng những tù nhân khác bước xuống xe đi theo thành hàng. Cánh cổng được kéo sang bên cạnh, bên trong có hàng nghìn tù nhân đứng sau lớp hàng rào nhìn những kẻ phạm tội mới, chúng chửi bới, kêu gào và lăng dọa, dọa sẽ làm gỏi mấy tên lính mới. Chỉ có Vương Hải là bọn chúng để ý nhất, vì theo thông tin cậu ta mới chỉ 17 tuổi rưỡi, mà một tên học sinh trung học không thể cao to như thế được. Vương Hải trong mắt các tù nhân giống như là một ông trùm xã hội đen hơn.

Vương Hải từng bước chân đi qua hàng người, bọn chúng mỗi kẻ nói một kiểu, xúc phạm, dọa nạt thậm chí là ném chai lọ, thuốc lá dở lên người Vương Hải và đám tù nhân mới.

Ngay khi cánh cổng khép lại, địa ngục trần gian đã bắt đầu sôi động hơn bao giờ hết.

Một năm? Một năm sinh tồn trong cái nơi mà bình yên cũng không có, 365 ngày sống trong giết chóc và bạo lực. Vương Hải chưa từng trải qua cảm giác đó, nhưng đã lỡ rồi thì đành cố sống được phút nào thì hay phút đó.

Một tên tù binh ở phía xa khuất đang ngồi dưới bóng cây, hai bên hắn là hai tên đàn em đang bóp vai và quạt cho hắn. Mới chỉ vừa liếc nhìn Vương Hải đi qua, hắn đã nở một nụ cười, báo hiệu điều chẳng lành sắp xảy ra tới Vương Hải.

"Này, có nhận ra ai kia không?"

Tên đàn em châm điếu thuốc cho hắn vội nói.

"Đường đại ca, thằng đó sao?"

"Chẳng phải nó là thằng..."

"Đúng, không ngờ rằng thằng chó đó lại có ngày hôm nay." - Lã Tần Đường nhả điếu thuốc ra rồi kẹp vào hai ngón tay.

Những tù nhân mới khi đến đây trước tiên sẽ phải thay đồ, quần áo tù nhân được thiết kế giống nhau. Sau đó họ sẽ bị cắt trọc đầu, cắt móng tay móng chân và cuối cùng là được đeo một cái vòng kích điện ở chân phòng khi kẻ đó làm loạn. Sau khi mọi thứ xong xuôi, họ sẽ được đưa về phòng giam theo chỉ định của giám thị.

Vương Hải sau khi làm xong thủ tục được quản ngục đưa về phòng 302, bên trong còn bốn tù nhân khác. Sau khi quản ngục dặn dò quy định rồi khóa trái cửa, một tên to con ngồi dưới đất mạnh miệng.

"Ha, lại thêm một lính mới."



"Ê mày, thằng này nhìn có vẻ đô đấy."

Vương Hải liếc mắt nhìn, một tên tù nhân ra vẻ oai búa đứng phắt dậy, tiến tới chỗ cậu ta, đầu nghiêng sang bên trợn tròn mắt nhếch miệng.

"Này thằng chó, mày vừa nhìn đểu đại ca tao sao?"

Vương Hải không nói gì nhưng lại chuyển ánh mắt xuống tầm nhìn phía dưới. Cái tên đó thấp hơn cậu ta một cái đầu, nhìn cơ thể như thủy tinh gãy mà bày đặt lên cơ với ai.

"Nhìn này!" - Vương Hải chỉ vào bàn tay cậu ta.

Tên kia mới chỉ liếc nhẹ thôi đã ăn trọn ngay một cước da bọc thép của Vương Hải. Tên đó phi thẳng vào tường, đầu đập làm văng máu tứ tung. Mấy tên tù nhân còn lại được một phen kinh ngạc, cũng không có gì là lạ khi Vương Hải to con như thế, nhưng sao cậu ta lại mạnh đến như vậy? Cú đấm của cậu ta được nung bằng lửa hay sao?

Tên đại ca ở chỗ này cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục, hắn chán nản banh hai chân đang khép ra, từ tốn đứng lên chỉnh đốn lại quần áo rồi mới nhón chân. Gã này cũng đô con, hai bắp tay gã như hai cái bao cát, cái bụng phệ ra từng cục nhưng đấy mới là điểm mạnh nhất. Vương Hải hơn hắn cái chiều cao nên hắn cũng phải liếc lên nhìn.

"Lính mới tính làm loạn à? Một thằng giết người như mày chỉ có tao mới trị được."

Đáp lại hắn cũng chỉ vài lời qua loa.

"Tao không quan tâm, để tao yên." - Rồi bước qua hắn như chưa chuyện gì xảy ra.

"Thằng chó này sủa cái gì hả?" - Hắn vung đấm.

Vương Hải theo phản xạ chặn lại, bóp chặt quả phật thủ của hắn. Tên đại ca gắng sức kéo tay mình ra nhưng không tài nào nhích ra được dù chỉ một chút.

Tên này mạnh quá!

"Việc của mày là để tao yên." - Nói xong cậu văng nắm tay hắn ra.

Gã trùm không thể tin được có một ngày sức mạnh của hắn bị đánh bại. Trước khi vào trong đây, ở ngoài hắn được gọi với cái tên "huyết cước", chỉ với một chưởng từ bàn tay hắn cũng khiến những kẻ hứng chịu không giữ nổi mạng sống.

Hắn không chấp nhận bản thân bị thua thê thảm như vậy. Ngay khi Vương Hải mới quay lưng, hắn nhanh chóng chọn ngay phần mềm nhất trên da rồi thụt ngay một quả. Cứ tưởng Vương Hải sẽ đau đớn mà nằm vật vã, ai ngờ cậu ta vẫn tỉnh bơ, cơ thể không có dấu hiệu di chuyển.

Hắn cảm thấy như có luồng sát khí từ mắt cậu ta đang đổ dồn về mình. Không ngoài dự đoán, Vương Hải chỉ cần một cái bạt tay, tên đại ca đó đã đập ngay mặt xuống sàn, ngất không còn thấy động đậy. Mấy tên còn lại sợ ra mặt, tên nào cũng lo bản thân phải ăn trọn cái bạt tay của Vương Hải, vội vàng dập đầu cầu xin tha.

Vương Hải cũng chẳng quan tâm, cậu chọn ngay giường tầng hai rồi nằm đánh một giấc trên đấy. Cả thân thể cậu ta cảm giác như đã thả lỏng sau một thời gian dài chưa nghỉ ngơi, lâu lắm rồi Vương Hải mới có thể ngủ ngon như thế này.

Có vẻ như khởi đầu là thế này đây!!!

....



Nơi đây có một luật lệ chỉ riêng tù nhân, đó là mỗi khi có tù nhân mới vào, thì sẽ tổ chức lễ chào đón bằng cách... ĐÁNH NHAU VỚI 20 NGƯỜI!!!

Điều luật này được sinh ra từ những tù nhân thế hệ trước, khi mà để chọn ra người mạnh nhất và người yếu nhất để dễ phân chia. Phong trào nãy được hưởng ứng từ suốt hơn 2 thập kỉ qua. Cho đến nay, người được cho là mạnh nhất ở đây, kẻ đã đánh bại hơn 20 người quá mức giới hạn là Lã Tần Đường.

Ngay khi chuông báo giờ giải lao bắt đầu, Vương Hải và những tù nhân khác đều phải ra giữa sân, vây quanh họ là các tù nhân từ lớn đến nhỏ đều hò reo rất nồng nhiệt. Có vài người đem tiền hoặc đồ có giá trị ra đánh cược, phần lớn họ đều dồn vào Vương Hải vì cậu ta có tỷ lệ thắng cao nhất. Người chủ trì trận đấu này là Lã Tần Đường, dường như hắn đang toan tính gì đó mỗi lần nhìn thấy Vương Hải.

Trận đấu đã bắt đầu: kẻ đầu tiên xông lên với 20 kẻ nặng đô, nhưng gã đó còn không hạ nổi một tên đã bị dập cho tơi tả, lần này hắn sẽ phải kiếm thêm áo mới.

Kẻ thứ hai cũng không ăn thua gì, rồi thứ ba, thứ tư,... chưa một ai chịu đựng được 1 phút. Gã còn lại thì có hơi nhỉnh chút, hạ gục được 5 tên vẫn còn đứng trụ tốt, xem ra hắn đã rất cố gắng. Nhưng thua cuộc thì vẫn là thua cuộc, gã đó vẫn bị hạ đo ván.

Cuối cùng, chính là kẻ được đặt nhiều niềm hy vọng nhất - Đại Vương Hải.

Vương Hải ban đầu không có hứng thú tới mấy trò ma cũ bắt nạt ma mới này, nhưng...

"Mày nói là: nếu hạ được 20 người, thì người chiến thắng có thể sẽ được giảm án?"

"Đúng." - Gã tù nhân chung phòng Vương Hải nói.

"Cái điều luật nhảm cứt gì thế?"

Một nhà tù lấy mạng người ra làm trò chơi, đúng là thứ cặn bã nhất từng được tạo ra, nhưng để có thể thoát khỏi nơi này thật nhanh, thì hết cách rồi.

Mọi người đều hò reo cổ vũ, họ nóng lòng muốn được chiêm ngưỡng con quái vật này. Vương Hải chưa kịp bắt đầu trận đấu thì Lã Tần Đường đã lên tiếng:

"Tao có một thử thách riêng cho anh bạn này, để cho công bằng với những người khác vì cậu ta chiến thắng quá dễ dàng, sao không để cậu bạn này đây đấu với 50 người. Hợp lí phải không?"

Mọi người đều ngơ ngác trước đề nghị của Lã Tần Đường nhưng nhanh chóng lại thu hút được phần lớn người, ai cũng đồng ý để cho Vương Hải đấu với 50 người. Những kẻ đã cược cho cậu ta đều lo sợ tiền của mình sẽ mất trắng nên đã phản đối nhưng phải thu lại lời nói vì đàn em của Tần Đường đã lên mặt.

Vương Hải để ý ngay tới Tần Đường, chỉ thấy hắn ta nhếch môi cười, cậu cảm thấy tên này có gì đó quen quen.

50 người? Cậu ta sẽ phải đấu với 50 người? Mọi người nghe xong đều cầu trời khấn phật cho Vương Hải an tọa mà sống. Còn Vương Hải? Cậu ta ún vai vài lần, lần lượt 50 người đã dàn hàng sẵn bày binh bố trận.

Vương Hải hít sâu một cái, tay nhanh như thoắt vung thẳng mặt một tên, mở màn cho trận chiến. Hàng tá người xông vào dồn toàn lực đánh, chỉ thấy Vương Hải đều né rất nhanh, cứ như phản xạ cậu ta là bẩm sinh vậy, từng cú đấm của Vương Hải dội lên là những kẻ dù có đô cơ đến mấy cũng không thể chịu được. Từng người một ngã xuống, vài kẻ cũng đã "băm hành" cho Vương Hải nhưng cậu ta không si nhê gì, tiếp tục giã nát mặt đối phương, đến khi chỉ còn một kẻ cuối cùng. Hắn ta đã cảm nhận sát khi từ người Vương Hải tỏa ra, biết rằng dùng tay không không thể thắng được, hắn liền nhấc thanh gỗ dưới đất lên lao thẳng vào Vương Hải.

Vương Hải vào thế thủ, ngay khi thanh gỗ gần sát đến người, cậu ta vung nắm đấm khiến thanh gỗ chia làm hai, khiến gã kia tá hỏa, chưa kịp định hình đã ăn trọn một cước vào mồm, răng từ miệng hắn ta rơi xuống.

Cả nhà tù gần như nổ tung lên vì tiếng la hét, quản ngục cũng phải chạy đến can ngăn Vương Hải và lôi từng người bị thương nằm dưới đất lên.

Trong lịch sử, sau Lã Tần Đường thì Đại Vương Hải là người thứ hai lập kỉ lục hạ gục hơn 20 đối thủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện