Nhìn cơ thể lạnh lẽo của mẹ được phủ tấm vải trắng dần rời đi, Lã Tần Đường đã nhận ra sự cô đơn đã bắt đầu đeo bám mình.
Mẹ là người thân duy nhất trên thế gian, từ nhỏ tới giờ Lã Tần Đường chỉ quanh quẩn bên mẹ, cha anh là ai anh cũng không biết, mọi người xung quanh đồn thổi anh là đứa con hoang, mẹ vì bị người ta c.ưỡn.g b.ức mà sinh ra anh.
Mẹ thì bảo rằng cha anh đã chết ở ngoài chiến trường nhưng đến một bức ảnh về cha cũng không có.
Giờ cuộc sống đối với Lã Tần Đường còn ý nghĩa gì - anh tự nhủ.
Mẹ là nguồn sống duy nhất, nhưng mẹ đi rồi.
Có lẽ lời hẹn với Vương Thành Nam phải từ chối thôi vì đêm nay anh sẽ đi với mẹ.
Lã Tần Đường trước khi gieo mình, anh muốn nhìn mẹ một lần cuối, mà Lã Tần Đường đâu có biết, nếu mình không nhìn mẹ lần cuối thì không chứng kiến được một cảnh tượng ghê tởm.
Dọc cầu thang xuống tầng hầm, nơi có căn phòng ghi trên biển hai chữ “Nhà xác”, bên trong tỏa ra khí lạnh và vương vất đâu đây mùi của cái chết, anh cũng cảm nhận được và cũng biết mình sẽ được nếm mùi vị này sớm thôi.
Bỗng dưng Lã Tần Đường nghe thấy một tiếng thở dốc bên trong đại thể, Lã Tần Đường liền kinh hồn bạt vía nghĩ rằng mình chỉ đang ảo giác, nhưng nghe một hồi lâu cái tiếng đó vẫn không hề biến mất khiến Lã Tần Đường nghĩ rằng có ai đó ở trong.
Anh chỉ hé mở cửa chứ chưa vào trong vội, nhưng như thế là quá đủ để Lã Tần Đường chứng kiến toàn bộ sự việc ngay trước mắt.
Một gã bác sĩ đang hùng hục nhấp hông, hai cái chân quàng lên gáy hắn, hình như người đó không động đậy hoặc đã chết.
Hắn ta đang ái tử thi!?!
Không thể tin một tên khoác lên mình bộ áo y đức lại làm ra cái trò mất nhân tính thế này.
Bỗng dưng gã dừng lại rồi gầm lên một cái như vừa thỏa mãn một cái gì đó.
Lã Tần Đường cảm thấy ghê tởm liền muốn rời đi ngay, anh không thể đứng lâu hơn để chứng kiến cái cảnh tưởng hãi hùng vừa rồi.
Nhưng ngay khi gã bác sĩ quay người lại để lộ khuôn mặt, Lã Tần Đường đã trợn tròn mắt lên khi phát hiện gã ta chính là tên bác sĩ ban nãy đưa thi thể của mẹ anh đi.
Vậy không lẽ, cái người mà hắn ta…
Lã Tần Đường mở banh cửa đập nát tường khiến gã bác sĩ kia vội giật nảy mình.
Hắn ta trợn tròn mắt khi biết mình bị phát hiện và càng ngạc nhiên hơn khi hắn biết người trước mặt mình chính là đứa con của thi thể này.
Lã Tần Đường như chết lặng, anh ngây người liền tặng cho gã bác sĩ một ánh nhìn ma quỷ, chết chóc đến khó tả như muốn lao tới xé xác hắn ta ngay lập tức.
Nhưng Lã Tần Đường cần phải xác minh thi thể mà hắn ta đã làm nhục kia là ai? Anh càng tiến gần khiến tên bác sĩ lùi sang một bên, cho đến khi Lã Tần Đường đứng đối diện với cái xác kh.ỏa th.ân trước mặt.
“Sao mày…” - Lã Tần Đường cố kìm nỗi uất ức, nước mắt đang rưng rưng không tự chủ mà rơi xuống hai gò má.
Ánh mắt đầy bi thương cùng nỗi căm phẫn đến cùng cực quay ra nhìn thẳng vào tên bác sĩ thú tính.
Gã ta sợ hãi không vì cái nhìn đáng sợ của Lã Tần Đường mà sợ chuyện ngày hôm nay của hắn sẽ bị phát giác ra bên ngoài.
Việc của hắn bây giờ là trừ khử Lã Tần Đường.
Gã ta liền lao tới với một con dao mổ trên tay, con dao hắn vung lên roẹt một đường vào ngực trái Lã Tần Đường làm anh đau đớn lùi lại.
Lã Tần Đường ôm lấy ngực khự người xuống.
Gã bác sí đứng đối diện anh ánh mắt nhìn xuống, nhoẻn miệng cười.
“Mày thật xui xẻo khi đến đây, đáng lẽ mày nên ra về thì đâu có bị thương như thế này. Giờ mày đã biết tất cả, tao chỉ còn cách tiễn mày về cùng mẹ mày.”
Ánh mắt bi thương dần trở nên điên loạn khi anh bị hắn ta khinh thường, Lã Tần Đường nén nhịn cơn đau lao bất ngờ đẩy người gã bác sĩ ngã xuống đất.
Hắn ngã dập xuống đầu đập vào tường làm hắn mất đi ý thức. Lã Tần Đường điên cuồng cướp lấy con dao từ tay hắn mà đâm rất nhiều nhát lên toàn bộ vùng trên cơ thể hắn.
Máu bắn lên khắp người Lã Tần Đường nhưng không khiến anh dừng lại, càng nhìn thấy máu nhiều càng làm anh trở nên mất kiểm soát hơn.
Cuối cùng Lã Tần Đường chốt hạ bằng cách đâm mũi dao vào ngay hạ bộ hắn rồi cứ thế để nguyên con dao mà từ từ rời khỏi người hắn.
Cảnh tượng phía trước thật hãi hùng, một người bị thủng rất nhiều lỗ trên cơ thể, một con dao dính chặt vào chính giữa hai chân của gã, khung cảnh hệt như một bữa tiệc xác thịt.
Sau khi thỏa mãn cơn điên loạn không tự chủ, Lã Tần Đường mới nhận ra mình vừa phạm phải một sai lầm. Anh nhìn vào hai bàn tay dính đầy máu đã đông cứng vì nhiệt độ của đại thể, sững sờ trước những hành động mình vừa làm.
Anh hét toáng lên rồi lui mình về sau chân không vững mà ngã bệt xuống đất.
Vừa tự than tự trách mình vì làm một hành động vô nhân tính.
Lã Tần Đường nhận ra nếu còn ở lại cái bệnh viện thêm một giây nữa thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ra.
Anh từ tốn trấn an bản thân bình tĩnh, phải thật bình tĩnh thì mới có thể suy xét được mọi việc.
Anh cởi hết quần áo ném vào thi thể của tên bác sĩ, chỉ để lại một quần bảo hộ mặc trên người. Sau đó, Lã Tần Đường lôi xác hắn cùng bộ quần áo ném vào ngăn chứa xác rồi nhét hắn vào trong đấy.
Vì cơ thể đã không thể chịu được nhiệt độ của phòng nên Lã Tần Đường thó mặt ra ngoài kiểm tra xem có ai đi ngang qua đây.
Sau khi xác định không bóng người, Lã Tần Đường vội khép cửa thật khẽ, nhưng vừa định bước lên cầu thang thì anh nghe thấy tiếng bước chân đi xuống.
Anh vội vã trốn vào một góc, tiếng bước chân càng lúc càng gần cho đến khi anh nhìn thấy bóng người xuất hiện dưới nền. Bỗng người đó lên tiếng:
“Cái thằng này lâu la thật, bảo xuống đây vài phút mà giờ mất tăm.”
Tên này cũng mặc áo blose trắng, có vẻ như y là đồng nghiệp hay bạn bè gì đó của gã kia.
Lã Tần Đường trốn một góc nghe trộm lời hắn nói. Một câu nói khiến anh sững cả người.
“15 phút rồi thằng này vẫn chưa ra, hay lại xong con này lại đến con khác.”
Hắn ta vẫn còn cười cợt nói những lời lẽ kinh tởm của mình, bỗng hắn thấy dưới sàn nhà lạnh lẽo một bóng đen đang lớn dần. Tức thì quay đầu lại thì ăn trọn một giáng từ móc bàn tay của Lã Tần Đường.
Hắn phịt máu mũi lăn dưới đất, tay ôm lấy mũi đang không ngừng chảy, vừa đau đớn vừa phải hướng mắt lên nhìn xem ai đã ra tay.
Chỉ có một cậu trai trẻ gầy gò, ánh sáng bị cậu ta khuất tầm nhìn nên hắn không thể thấy rõ mặt. Chỉ có thể nghe tiếng thở nặng nề của cậu ta.
Vì cú sốc ban nãy vẫn chưa nguôi ngoai, Lã Tần Đường lại một lần nữa mất bình tĩnh lao vào tên bác sĩ thúc lên mặt hắn khiến hắn không thể mở hai con mắt ra.
Sau khi hắn bất tỉnh, Lã Tần Đường vội cởi quần áo của hắn ra khoác lên người mình, rồi lôi hắn vàl trong nhà xác ném vào trong ngăn chứa thi thể. Giờ hắn có tỉnh dậy cũng khó mà thoát ra vì cơ thể khi đó đã lạnh cóng đến mức không còn cảm nhận được gì.
Một hình phạt cũng như một án tử quá nhẹ nhàng cho hắn.
Lã Tần Đường khoác lên mình chiếc áo blose trắng, anh hiên ngang đi giữa hành lang nơi mà hàng tá người đi qua đi lại, mặc nhiên không một ai phát hiện ra thân phận anh vì dáng người cao ráo. Chỉ cho đến khi anh nghe thấy có vài người muốn tìm hai gã bác sĩ kia thì Lã Tần Đường mới rảo bước thật nhanh rời khỏi đây.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lã Tần Đường đi vào trong rừng, tại đây anh dùng một cành gỗ cây nhỏ khắc lên một bia đá tên của mẹ rồi đặt xuống một bãi cỏ trống.
Lã Tần Đường đứng trầm ngâm một lúc nhìn vào bia mộ, trong lòng hiện lên sự xót thương, anh lại nhớ về những kí ức hồi còn bé, khi mẹ và anh bị bà ngoại đuổi ra khỏi nhà, bà còn nói mẹ chính là một sự sỉ nhục, làm ô uế danh thanh của dòng họ và không chấp nhận anh là cháu ruột.
Mẹ một mình lang thang sống vất vưởng qua ngày, còn anh lúc đó còn quá nhỏ nên hay nhõng nhẽo khóc lóc, nhưng mẹ chưa lần nào mắng anh mà luôn dỗ dành anh hết mực.
Giờ đây, Lã Tần Đường thầm cảm phục mẹ vì bà ấy đã không bỏ rơi anh vì tình mẫu tử của mẹ dành cho anh là sự chân thật. Bà đã hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình chăm sóc và nuôi lớn đứa con hoang này.
…
Ánh sáng bình minh đã chiếu rọi qua từng kẽ lá, một bóng hình đang nằm dưới một tảng đá, chàng thanh niên này ngủ say sau một đêm khóc lóc như đứa trẻ ngày xưa, hai mắt anh ta sưng lên.
Mà đằng trước anh ta, Vương Thành Nam đã đến từ bao giờ. Thấy Lã Tần Đường nằm trên một tảng đá có viết dòng chữ nào đó.
Anh tiến lại gần khẽ cầm tảng đá lên nhìn, đó là tên của một người phụ nữ.
Lã Tần Đường thấy dưới đầu mình trống trơn liền trở mình ngồi dậy, thấy Vương Thành Nam đứng ngay trước mặt đang cầm tảng đá. Lã Tần Đường hốt hoảng vội đứng lên giật lại tảng đá về mình.
Vương Thành Nam không mất quá nhiều thời gian để hiểu, anh nói:
“Tên trên tảng đá đó, là mẹ cậu phải không?”
Lã Tần Đường không trả lời, tay cầm chặt tảng đá.
Vương Thành Nam cũng không muốn hỏi thêm, bởi anh đã biết nguyên do.
“Chia buồn cho cậu.”
Lã Tần Đường cúi mặt xuống, hai tay bắt đầu buông lỏng tảng đá làm nó rơi xuống đất. Anh không kìm được cảm xúc đau buồn mà rơi nước mắt.
“Bà ấy đi rồi, điều tồi tệ hơn nữa, tôi đã phải chứng kiến bà ấy ra đi mà bị làm nhục.”
“Làm nhục, ý cậu là sao?”
“Đám bác sĩ, chúng nó… mẹ tôi… bà ấy không thể ra đi thanh thản…”
“Nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì sất.”
Lã Tần Đường nhìn vào hai bàn tay của mình, nhớ lại trận kinh hoàng hôm qua.
“Chính tay tôi, đã giết bọn chúng.”
Mẹ là người thân duy nhất trên thế gian, từ nhỏ tới giờ Lã Tần Đường chỉ quanh quẩn bên mẹ, cha anh là ai anh cũng không biết, mọi người xung quanh đồn thổi anh là đứa con hoang, mẹ vì bị người ta c.ưỡn.g b.ức mà sinh ra anh.
Mẹ thì bảo rằng cha anh đã chết ở ngoài chiến trường nhưng đến một bức ảnh về cha cũng không có.
Giờ cuộc sống đối với Lã Tần Đường còn ý nghĩa gì - anh tự nhủ.
Mẹ là nguồn sống duy nhất, nhưng mẹ đi rồi.
Có lẽ lời hẹn với Vương Thành Nam phải từ chối thôi vì đêm nay anh sẽ đi với mẹ.
Lã Tần Đường trước khi gieo mình, anh muốn nhìn mẹ một lần cuối, mà Lã Tần Đường đâu có biết, nếu mình không nhìn mẹ lần cuối thì không chứng kiến được một cảnh tượng ghê tởm.
Dọc cầu thang xuống tầng hầm, nơi có căn phòng ghi trên biển hai chữ “Nhà xác”, bên trong tỏa ra khí lạnh và vương vất đâu đây mùi của cái chết, anh cũng cảm nhận được và cũng biết mình sẽ được nếm mùi vị này sớm thôi.
Bỗng dưng Lã Tần Đường nghe thấy một tiếng thở dốc bên trong đại thể, Lã Tần Đường liền kinh hồn bạt vía nghĩ rằng mình chỉ đang ảo giác, nhưng nghe một hồi lâu cái tiếng đó vẫn không hề biến mất khiến Lã Tần Đường nghĩ rằng có ai đó ở trong.
Anh chỉ hé mở cửa chứ chưa vào trong vội, nhưng như thế là quá đủ để Lã Tần Đường chứng kiến toàn bộ sự việc ngay trước mắt.
Một gã bác sĩ đang hùng hục nhấp hông, hai cái chân quàng lên gáy hắn, hình như người đó không động đậy hoặc đã chết.
Hắn ta đang ái tử thi!?!
Không thể tin một tên khoác lên mình bộ áo y đức lại làm ra cái trò mất nhân tính thế này.
Bỗng dưng gã dừng lại rồi gầm lên một cái như vừa thỏa mãn một cái gì đó.
Lã Tần Đường cảm thấy ghê tởm liền muốn rời đi ngay, anh không thể đứng lâu hơn để chứng kiến cái cảnh tưởng hãi hùng vừa rồi.
Nhưng ngay khi gã bác sĩ quay người lại để lộ khuôn mặt, Lã Tần Đường đã trợn tròn mắt lên khi phát hiện gã ta chính là tên bác sĩ ban nãy đưa thi thể của mẹ anh đi.
Vậy không lẽ, cái người mà hắn ta…
Lã Tần Đường mở banh cửa đập nát tường khiến gã bác sĩ kia vội giật nảy mình.
Hắn ta trợn tròn mắt khi biết mình bị phát hiện và càng ngạc nhiên hơn khi hắn biết người trước mặt mình chính là đứa con của thi thể này.
Lã Tần Đường như chết lặng, anh ngây người liền tặng cho gã bác sĩ một ánh nhìn ma quỷ, chết chóc đến khó tả như muốn lao tới xé xác hắn ta ngay lập tức.
Nhưng Lã Tần Đường cần phải xác minh thi thể mà hắn ta đã làm nhục kia là ai? Anh càng tiến gần khiến tên bác sĩ lùi sang một bên, cho đến khi Lã Tần Đường đứng đối diện với cái xác kh.ỏa th.ân trước mặt.
“Sao mày…” - Lã Tần Đường cố kìm nỗi uất ức, nước mắt đang rưng rưng không tự chủ mà rơi xuống hai gò má.
Ánh mắt đầy bi thương cùng nỗi căm phẫn đến cùng cực quay ra nhìn thẳng vào tên bác sĩ thú tính.
Gã ta sợ hãi không vì cái nhìn đáng sợ của Lã Tần Đường mà sợ chuyện ngày hôm nay của hắn sẽ bị phát giác ra bên ngoài.
Việc của hắn bây giờ là trừ khử Lã Tần Đường.
Gã ta liền lao tới với một con dao mổ trên tay, con dao hắn vung lên roẹt một đường vào ngực trái Lã Tần Đường làm anh đau đớn lùi lại.
Lã Tần Đường ôm lấy ngực khự người xuống.
Gã bác sí đứng đối diện anh ánh mắt nhìn xuống, nhoẻn miệng cười.
“Mày thật xui xẻo khi đến đây, đáng lẽ mày nên ra về thì đâu có bị thương như thế này. Giờ mày đã biết tất cả, tao chỉ còn cách tiễn mày về cùng mẹ mày.”
Ánh mắt bi thương dần trở nên điên loạn khi anh bị hắn ta khinh thường, Lã Tần Đường nén nhịn cơn đau lao bất ngờ đẩy người gã bác sĩ ngã xuống đất.
Hắn ngã dập xuống đầu đập vào tường làm hắn mất đi ý thức. Lã Tần Đường điên cuồng cướp lấy con dao từ tay hắn mà đâm rất nhiều nhát lên toàn bộ vùng trên cơ thể hắn.
Máu bắn lên khắp người Lã Tần Đường nhưng không khiến anh dừng lại, càng nhìn thấy máu nhiều càng làm anh trở nên mất kiểm soát hơn.
Cuối cùng Lã Tần Đường chốt hạ bằng cách đâm mũi dao vào ngay hạ bộ hắn rồi cứ thế để nguyên con dao mà từ từ rời khỏi người hắn.
Cảnh tượng phía trước thật hãi hùng, một người bị thủng rất nhiều lỗ trên cơ thể, một con dao dính chặt vào chính giữa hai chân của gã, khung cảnh hệt như một bữa tiệc xác thịt.
Sau khi thỏa mãn cơn điên loạn không tự chủ, Lã Tần Đường mới nhận ra mình vừa phạm phải một sai lầm. Anh nhìn vào hai bàn tay dính đầy máu đã đông cứng vì nhiệt độ của đại thể, sững sờ trước những hành động mình vừa làm.
Anh hét toáng lên rồi lui mình về sau chân không vững mà ngã bệt xuống đất.
Vừa tự than tự trách mình vì làm một hành động vô nhân tính.
Lã Tần Đường nhận ra nếu còn ở lại cái bệnh viện thêm một giây nữa thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ra.
Anh từ tốn trấn an bản thân bình tĩnh, phải thật bình tĩnh thì mới có thể suy xét được mọi việc.
Anh cởi hết quần áo ném vào thi thể của tên bác sĩ, chỉ để lại một quần bảo hộ mặc trên người. Sau đó, Lã Tần Đường lôi xác hắn cùng bộ quần áo ném vào ngăn chứa xác rồi nhét hắn vào trong đấy.
Vì cơ thể đã không thể chịu được nhiệt độ của phòng nên Lã Tần Đường thó mặt ra ngoài kiểm tra xem có ai đi ngang qua đây.
Sau khi xác định không bóng người, Lã Tần Đường vội khép cửa thật khẽ, nhưng vừa định bước lên cầu thang thì anh nghe thấy tiếng bước chân đi xuống.
Anh vội vã trốn vào một góc, tiếng bước chân càng lúc càng gần cho đến khi anh nhìn thấy bóng người xuất hiện dưới nền. Bỗng người đó lên tiếng:
“Cái thằng này lâu la thật, bảo xuống đây vài phút mà giờ mất tăm.”
Tên này cũng mặc áo blose trắng, có vẻ như y là đồng nghiệp hay bạn bè gì đó của gã kia.
Lã Tần Đường trốn một góc nghe trộm lời hắn nói. Một câu nói khiến anh sững cả người.
“15 phút rồi thằng này vẫn chưa ra, hay lại xong con này lại đến con khác.”
Hắn ta vẫn còn cười cợt nói những lời lẽ kinh tởm của mình, bỗng hắn thấy dưới sàn nhà lạnh lẽo một bóng đen đang lớn dần. Tức thì quay đầu lại thì ăn trọn một giáng từ móc bàn tay của Lã Tần Đường.
Hắn phịt máu mũi lăn dưới đất, tay ôm lấy mũi đang không ngừng chảy, vừa đau đớn vừa phải hướng mắt lên nhìn xem ai đã ra tay.
Chỉ có một cậu trai trẻ gầy gò, ánh sáng bị cậu ta khuất tầm nhìn nên hắn không thể thấy rõ mặt. Chỉ có thể nghe tiếng thở nặng nề của cậu ta.
Vì cú sốc ban nãy vẫn chưa nguôi ngoai, Lã Tần Đường lại một lần nữa mất bình tĩnh lao vào tên bác sĩ thúc lên mặt hắn khiến hắn không thể mở hai con mắt ra.
Sau khi hắn bất tỉnh, Lã Tần Đường vội cởi quần áo của hắn ra khoác lên người mình, rồi lôi hắn vàl trong nhà xác ném vào trong ngăn chứa thi thể. Giờ hắn có tỉnh dậy cũng khó mà thoát ra vì cơ thể khi đó đã lạnh cóng đến mức không còn cảm nhận được gì.
Một hình phạt cũng như một án tử quá nhẹ nhàng cho hắn.
Lã Tần Đường khoác lên mình chiếc áo blose trắng, anh hiên ngang đi giữa hành lang nơi mà hàng tá người đi qua đi lại, mặc nhiên không một ai phát hiện ra thân phận anh vì dáng người cao ráo. Chỉ cho đến khi anh nghe thấy có vài người muốn tìm hai gã bác sĩ kia thì Lã Tần Đường mới rảo bước thật nhanh rời khỏi đây.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lã Tần Đường đi vào trong rừng, tại đây anh dùng một cành gỗ cây nhỏ khắc lên một bia đá tên của mẹ rồi đặt xuống một bãi cỏ trống.
Lã Tần Đường đứng trầm ngâm một lúc nhìn vào bia mộ, trong lòng hiện lên sự xót thương, anh lại nhớ về những kí ức hồi còn bé, khi mẹ và anh bị bà ngoại đuổi ra khỏi nhà, bà còn nói mẹ chính là một sự sỉ nhục, làm ô uế danh thanh của dòng họ và không chấp nhận anh là cháu ruột.
Mẹ một mình lang thang sống vất vưởng qua ngày, còn anh lúc đó còn quá nhỏ nên hay nhõng nhẽo khóc lóc, nhưng mẹ chưa lần nào mắng anh mà luôn dỗ dành anh hết mực.
Giờ đây, Lã Tần Đường thầm cảm phục mẹ vì bà ấy đã không bỏ rơi anh vì tình mẫu tử của mẹ dành cho anh là sự chân thật. Bà đã hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình chăm sóc và nuôi lớn đứa con hoang này.
…
Ánh sáng bình minh đã chiếu rọi qua từng kẽ lá, một bóng hình đang nằm dưới một tảng đá, chàng thanh niên này ngủ say sau một đêm khóc lóc như đứa trẻ ngày xưa, hai mắt anh ta sưng lên.
Mà đằng trước anh ta, Vương Thành Nam đã đến từ bao giờ. Thấy Lã Tần Đường nằm trên một tảng đá có viết dòng chữ nào đó.
Anh tiến lại gần khẽ cầm tảng đá lên nhìn, đó là tên của một người phụ nữ.
Lã Tần Đường thấy dưới đầu mình trống trơn liền trở mình ngồi dậy, thấy Vương Thành Nam đứng ngay trước mặt đang cầm tảng đá. Lã Tần Đường hốt hoảng vội đứng lên giật lại tảng đá về mình.
Vương Thành Nam không mất quá nhiều thời gian để hiểu, anh nói:
“Tên trên tảng đá đó, là mẹ cậu phải không?”
Lã Tần Đường không trả lời, tay cầm chặt tảng đá.
Vương Thành Nam cũng không muốn hỏi thêm, bởi anh đã biết nguyên do.
“Chia buồn cho cậu.”
Lã Tần Đường cúi mặt xuống, hai tay bắt đầu buông lỏng tảng đá làm nó rơi xuống đất. Anh không kìm được cảm xúc đau buồn mà rơi nước mắt.
“Bà ấy đi rồi, điều tồi tệ hơn nữa, tôi đã phải chứng kiến bà ấy ra đi mà bị làm nhục.”
“Làm nhục, ý cậu là sao?”
“Đám bác sĩ, chúng nó… mẹ tôi… bà ấy không thể ra đi thanh thản…”
“Nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì sất.”
Lã Tần Đường nhìn vào hai bàn tay của mình, nhớ lại trận kinh hoàng hôm qua.
“Chính tay tôi, đã giết bọn chúng.”
Danh sách chương