Nhưng từ khi Lã Tần Đường trở thành ông trùm mới cũng là lúc vài băng đảng nhỏ đang dần hình thành, chúng tự tổ chức với nhau để cai quản vùng đất nhỏ của chúng.

Tuy nhiên, mọi hành động của chúng luôn được Đầu Lâu Đỏ giám sát khắt khe, chỉ cần có dấu hiệu bất chính liền ngay lập tức tru di cả băng đảng.

Trong căn biệt thự trước đây của Hắc Thủ, nay đã được khang trang hơn nhiều, vẻ u ám mang lại bầu không khí ảm đạm lạnh lẽo đã không còn, mà thay vào đó là một ngôi biệt thự xa hoa và trang trọng.

Vương Thành Nam đi bộ trên đoạn đường trong cơn tuyết lạnh giá, một tay anh cầm ô và một tay cầm túi đồ ăn.

Trời đã tối đen khiến cho những cơn tuyết bỗng dày đặc hơn, vì thế mà Vương Thành Nam liền đi đường tắt, anh rẽ vào một con hẻm vì trong này có những mái hiên che đi hạt tuyết.

Bỗng nhiên trước mặt anh lấp ló một bóng đen xuất hiện, dần dần bóng đen đó hiện nguyên hình, đó là một cô bé trên tay cầm một con dao, trên ngườu chỉ mặc một chiếc áo và chiếc quần vải mỏng rách rưới, miệng run lên bần bật vì vái rét:

“Đưa tiền… cho tôi… nếu anh muốn sống.”

Cô bé chĩa mũi dao vào Vương Thành Nam từ từ tiến lại gần.

Vương Thành Nam vẫn đứng yên cầm chiếc ô, sau khi cô bé đó tiến đến gần vẫn không thấy anh ta phản ứng gì, cô bé liền gắt gỏng:

“Không nghe tôi nói gì à? Đưa tiền đây.”

Sau khi dùng hết sức để hét, cô bé liền ngất đi do cơn đói hoành hành, Vương Thành Nam liền cởi chiếc áo len của mình khoác lên người cô bé rồi bế lên vai rời khỏi con hẻm.

Trở về biệt thự, Vương Thành Nam liền được vệ sĩ từ trong bước ra đưa đón. Anh liền đưa cô bé cho vệ sĩ chăm sóc, còn mình thì bước lên lầu.

Chậm rãi bước từng bậc thang cũng chính là khi tiếng rên rỉ ái muội được phát ra từ phòng làm việc của Lã Tần Đường.

Phải, trong phòng anh ta có phụ nữ.

Từ sau khi cuộc chiến kết thúc, Lã Tần Đường đã tập làm quen với lối sống ăn chơi. Sau khi đầu tư và điều hành nhiều cơ sở khác nhau trên mảnh đất Nam Thành, Lã Tần Đường đã biết đến mùi vị của tiền. Ngày đêm ăn chơi hưởng lạc, tối đến mời phụ nữ để hầu hạ trên giường. Cuộc sống anh ta trải qua như vậy kéo dài cũng đã hai tháng nay rồi.

Vương Thành Nam đứng trước cửa phòng gõ hai ba lần, bên trong liền im lặng hẳn, không còn tiếng thở dốc cùng chiếc giường xập xình.

Một lúc sau, Lã Tần Đường mở cửa, trên giường anh mặc tạm chiếc quần thứ hai.

Lã Tần Đường cao hơn Vương Thành Nam, cơ thể săn chắc và cường tráng hơn trước đây rất nhiều.

Vương Thành Nam liếc nhìn bên trong, thấy người phụ nữ kia đang xấu hổ dùng chăn che lấp cơ thể đang phô trương, hình như cô ta đã biết Thành Nam đang liếc nhìn.

Anh ta chỉ bật cười, nụ cười này thật khiến cho nhiều cô gái chết mê chết mệt.

“Anh cười cái gì?”

“Xong việc tí xuống ăn tối đi, tôi mới mua vài món ngon lắm.”

“Không thấy tôi đang…” - Lã Tần Đường ậm ừ liếc nhìn cô ả đằng sau. “Lần sau biết rồi thì đừng có phá đám, làm mất cả hứng.”

“Rồi, gửi lời xin lỗi của tôi với cô gái kia nhé.”

Giọng nói có phần trêu chọc làm Lã Tần Đường nhíu mày xuống khuôn mặt thêm phần cáu kỉnh. Anh đóng sầm cửa lại, không quan tâm người bên ngoài đã đi hay chưa, vẫn tiếp tục trèo lên giường với kỹ nữ.

Rục rịch khoảng chừng 15 phút sau, cánh cửa phòng Lã Tần Đường đã mở ra, người đi ra khỏi phòng đầu tiên là ả điếm, mái tóc cô ta bù xù, lả lướt bước xuống thềm bậc.

Sau khi cô ta rời cổng được vài ba giây, Lã Tần Đường mới bước ra khỏi phòng, trên người đã mặc bộ quần áo chỉnh tề.

Vương Thành Nam gấp lại tờ báo, mời người bạn của mình dùng bữa tối do chính mình mua về.

Ngồi ăn tối, Lã Tần Đường đã buông lời trách móc.

“Lần sau không phải ra ngoài mua đồ ăn đâu, nơi này không thiếu gì người hầu.”

“Tôi chỉ là muốn mua đồ tự mình mua thôi, hay cậu đang lo lắng?”

Lo lắng? Ẩn ý trong câu nói của Vương Thành Nam muốn nói đến kẻ đó.

“Đúng vậy, ta không thể biết hắn ta đã rời đi hay chưa? Không thể để chuyện gì xảy ra nếu hắn còn tồn tại trên mảnh đất này.”

“Không quá lo đâu, Hắc thủ đã không còn tung tích đến đây đã 2 tháng rồi. Không ai báo cáo tin gì về hắn, vả lại nếu hắn có quay lại thì sao? Ai sẽ theo hắn? Toàn bộ tay chân hầu hạ Hắc thủ đều đã đem đi chém đầu hết, hắn giờ như hổ đứt chân rồi.”

“Đừng quá chủ quan, hắn không ra mặt thì người của hắn sẽ tiếp cận chúng ta, ta không thể mất cảnh giác được.”

“Ý cậu là người phụ nữ ban nãy á hả?”

“Cô ta tôi đã cho người điều tra lai lịch, chỉ là gái bán hoa thôi.”

Thực sự Vương Thành Nam biết rằng bạn thân anh đã bị ám ảnh bởi Hắc thủ, những điều hắn gây ra cho anh ta đều không thể tha thứ và Lã Tần Đường thì không thể nào chôn vùi khoảnh khắc khi đó.

Khi mà anh không thể tiêu diệt Hắc thủ triệt để mà để hắn có cơ hội chạy thoát, hắn còn tặng anh một viên kẹo đồng ngay giữa cánh tay, vết thương trở thành sẹo như một lời nhắc nhở rằng Lã Tần Đường.

Tính cách của Lã Tần Đường cũng vì thế mà có dấu hiệu bất thường, hằng đêm luôn gặp ác mộng về Hắc thủ, tính khí nóng nảy và có hành vi tự làm hại bản thân.

Anh ta không tin tưởng được ai hết trừ Vương Thành Nam, kể cả là vệ sĩ hay người hầu, anh đều nghi ngờ Hắc thủ sẽ cài gián điệp hay sát thủ để trừ khử mình.

"Lần sau tốt nhất đừng ra ngoài nhiều, kẻ thù quanh ta không ít, từ khi chúng ta thành lập tới giờ có rất nhiều kẻ từng tôn sùng Hắc thủ tạo thành một cộng đồng lớn để tìm cách hạ bệ mình.

Với cả, đừng tin bất kì ai ngoài chúng ta."

Nói xong Lã Tần Đường lau miệng rời khỏi bàn ăn ngay lập tức. Vương Thành Nam nhìn anh ta đã đi khuất tầm nhìn mới gọi vệ sĩ ghé sát tai.

“Xem cô ta dậy chưa?”

Vệ sĩ gật đầu rồi cũng rời đi.

Vương Thành Nam tuyệt nhiên không thể để thân phận của cô gái đó cho Lã Tần Đường phát hiện, nếu không tính mạng của cô ta coi như chấm dứt.



Một lúc sau vệ sĩ hớt hải vội chạy về báo cáo lại cho Vương Thành Nam, vẻ mặt có phần lo sợ.

“Thưa, cô ta trốn mất rồi.”

Nghe xong Thành Nam cũng không có phản ứng gì, cô ta bỏ đi thì càng tốt, đỡ tốn công chăm sóc, vả lại không để cho Lã Tần Đường phát hiện đỡ sinh chuyện về sau.

Việc trước mắt bây giờ cần quan tâm là vấn đề mà Lã Tần Đường nói đến. Từ khi Hắc thủ biệt tích, vài băng đảng nhỏ đã được thành lập lên, có vài băng nhóm còn giữ tư tưởng của Hắc thủ thường hay bóc lột người dân ở vài tỉnh lẻ, Vương Thành Nam đều cho người tới giết sạch hết bọn chúng.

Nhưng không thể diệt phá hết đám sâu bọ này, bọn chúng chỉ có thể âm thầm không làm phát giác.

Chỉ e rằng một ngày không xa, chiến tranh lần thứ 2 lại một lần nữa nổ ra.

Còn trong nội bộ, Lã Tần Đường đã giao việc cho Vương Thành Nam quản lí vài cơ sở làm ăn và buôn bán vận chuyển hàng hóa sang biên giới, mọi thứ đều rất thuận lợi, chưa thấy dấu hiệu phá đám của các băng nhóm khác.

Vương Thành Nam liền gọi một tên vệ sĩ khác.

“Lập tức điều tra vài địa điểm, nhận thấy dấu hiệu bất thường của bọn chúng quay về báo lại cho tôi, đừng manh động vội cũng đừng để bị phát hiện.”

“Đã rõ.”



“Đại ca, bao giờ chúng ta mới thực hiện kế hoạch.”

Một gã trung niên khoảng độ 30-31 tuổi nói với một lão râu đã bạc trắng.

“Không phải vội, đợi đến thời điểm thích hợp hẵng ra tay. Bây giờ, việc cần làm trước tiên là cướp kho hàng vận chuyển biên giới của bọn Lã Tần Đường.”

Gã trung niên tuân chỉ vội lui, chỉ thấy lão già kia vuốt râu cười tự mãn.

“Đế chế của mày rồi sẽ sụp đổ, ta sẽ lập nên một đế chế mới.”



Tại cầu biên giới vùng biển…

Một chiếc xe chở một lô hàng trong đêm, bất ngờ từ đằng xa phía trước, một đám quái xế đang chặn ở cửa khẩu, chúng ngay lập tức lao xe phi tới.

Tài xế trong xe thấy sự hiện diện của những chiếc đèn pha chiếu trực tiếp vào mắt, tầm nhìn bị mờ đi do ảnh hưởng từ đèn của xe khiến tài xế không định hình phương hướng, vội phanh xe gấp.

Những gã quái xế lập tức xuống xe, không để cho tài xế có cơ hội đạp ga, chúng lao vào áp chế, giải thể tài xế ra ngoài.

“Chúng mày… chúng mày là bọn quái nào?”

Bọn chúng không quan tâm lời tài xế nói, lui xuống thùng chở hàng, phá khóa và lôi bên trong một thùng to lớn.

Gã tài xế liền giằng co với đám quái xế nhưng chúng quá đông, một tên dùng gậy đánh vào lưng khiến ông ta ngã vật xuống.

Hắn ghé xuống nói:

“Lô hàng này giờ là của bọn tao, về bảo với đại ca của mày.”

Nhưng ngoài dự đoán của bọn chúng, gã tài xế bất ngờ cười lớn, chỉ nhìn chúng với ánh mắt sắc.

“Mày nghĩ tao đi chỉ có một mình thôi sao?”

“Cái gì?”

Từ hai phía trên lẫn dưới lần lượt là hàng chục người lao ra, ai nấy đều cầm sẵn trong tay dao rựa, mã tấu, bước đi tới đám quái xế, chúng còn đập phá nát xe của cả đám.

So với 10 tên quái xế ở đây thì không thể địch nổi tới tận 50 người.

“Đại ca, giờ phải làm sao đây?”

“Lũ chúng mày lao tới, tao giết thằng này.”

Gã nắm cổ áo tài xế, tay lăm lăm con dao đưa lên cổ.

Một gã trong đám 50 người là đầu xỏ, liền cảnh báo.

“Chúng mày có hai lựa chọn: một là ngoan ngoãn đầu hàng thì còn được ân xá, còn hai là xác chúng mày sẽ trôi trên biển. Chọn đi.”

Cả đám quái xế đều muốn chọn số 1 liền giơ hai tay lên đầu hàng, chỉ còn tên đang đe dọa gã tài xế thì hét lớn.

“Sao chúng mày dám, lũ phản bội, tao sẽ báo cáo với đại ca giết hết lũ chúng mày.”

Khi hắn vừa dứt câu xong, cả cơ thể liền ngã xuống, chỉ là một phát súng từ một gã thiện xạ nổ ra, làm kinh động tới đám quái xế. Chúng từ trước tới nay chưa được nếm mùi súng, chưa biết sự đáng sợ khi viên đạn được bung khỏi ống súng, chúng phát khiếp liền cúi mặt run lẩy bẩy người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện