Tại ngôi trường cao trung nam sinh mang tên Hope - hoặc đúng hơn đã từng là cái tên đó cho đến đi nó đã bị đổi thành Hell.
Đây là trường cá biệt dành cho những nam sinh tuổi vị thành niên tồi tệ và hung ác nhất.
- Ở đây nếu không mạnh sẽ trở thành phế vật -
Kẻ đứng đầu trong ngôi trường này mà ngay cả thầy hiệu trưởng cũng phải kiêng dè đó là Tôn Chí Thành - con trai của một băng đảng xã hội đen có tiếng trong vùng.
Tuy nhiên thế lực của Tôn Chí Thành cũng không hề làm run sợ đám học sinh trong ngôi trường này. Là giang hồ thì sao? Tưởng có thể đem mấy bọn máu mặt đầy xẹo khắp người là có thể dọa được sao? Tôn Chí Thành biết điều đó, cậu ta cũng không thích dùng thế lực của cha mình để chinh phục ngôi trường này mà dùng chính thực lực của bản thân.
Khi mới nhập học, Tôn Chí Thành đã làm quen với lớp học mới bằng cách dùng nắm đấm quét sạch đám nam sinh trong lớp. Ai cũng phải e dè trước sức mạnh của cậu ta, toàn bộ cả lớp A đã tôn cậu ta làm thủ lĩnh và được Tôn Chí Thành dẫn dắt chinh phục các lớp khác.
Kể từ đó, những cuộc xung đột đã xảy ra liên tiếp, vô số những nam sinh đều đánh nhau vô mục đích khiến vài người phải nhập viện vì mức độ tàn bạo không kiểm soát.
Nhưng cuộc chiến không hề dừng lại, suốt gần 1 năm từ khi nhập học, Tôn Chí Thành đã trở thành kẻ mạnh nhất của Hell School. Đi đến đâu, nam sinh nào cũng phải cúi chào trước khí thế của cậu ta.
Đoàn người theo sau Tôn Chí Thành đều là những thủ lĩnh của lớp khác đã bại trận dưới tay cậu và nguyện một lòng trở thành kẻ dưới trướng.
Ngoại trừ có một thành viên của lớp D không chịu khuất phục trước Tôn Chí Thành. Cậu ta vừa chuyển tới trường cùng lúc Chí Thành - Đỗ Đình Phong - nhà nghèo nên không thể đưa Đình Phong vào những ngôi trường học tập bình thường - Hell School là lựa chọn duy nhất vì học phí rẻ và tiện đường đến trường.
Đỗ Đình Phong vì phụ giúp bố mẹ ngoài đồng rất nhiều nên bắp tay cậu ta khá rắn chắc. Khi mới nhập tại học lớp D, Đỗ Đình Phong đã bị đám trong lớp lên mặt dạy dỗ, tất nhiên ngay sau đó, từng đứa bọn chúng đều nằm gục dưới đất ôm người kêu đau đớn, còn bàn tay của Đỗ Đình Phong đã nắm thật chặt, phần đốt bàn tay tím bầm.
Đỗ Đình Phong không quan tâm tới danh thủ lĩnh, dù cậu đã hạ gục được hết đám cùng lớp nhưng điều đó không làm cậu hứng thú.
Ấy là cho đến khi Tôn Chí Thành tìm đến Đỗ Đình Phong, hắn hẹn Đình Phong tại khu sân sau trường để tỉ thí một trận tay đôi phân định thắng thua.
Ban đầu Đỗ Đình Phong đã từ chối thẳng thừng dù cho Tôn Chí Thành có khiêu khích đến đâu. Nhưng khi bị đám học sinh theo hầu hạ hắn dồn đến đường cùng bằng nhiều cách khác nhau.
Đỗ Đình Phong vì muốn chấm dứt đám nam sinh làm phiền đến mình nên đã đồng ý, nhưng với một điều kiện, nếu cậu ta thắng thì Tôn Chí Thành phải lập tức rời khỏi trường này và ngược lại.
Giao kèo đã được đồng ý.
Cuộc chiến vô nghĩa giữa đôi bên đã được chứng kiến dưới hàng ngàn con mắt, bên nào cũng cược Tôn Chí Thành là người chiến thắng, kể cả đám học sinh cùng lớp Đỗ Đình Phong. Bọn chúng đều biết rằng chiến thắng sẽ thuộc về Tôn Chí Thành, cậu ta đã đơn phương độc mã thâu tóm cả ngôi trường này mà không cần nhờ tới thế lực của gia đình. Vậy thì một kẻ vô danh tiểu tốt như Đỗ Đình Phong sao mà so bì được.
Thế nhưng mọi sự dự tính khi nay của bọn chúng đều coi như đổ sông biển, ngay trước mắt chúng là trận đánh ác liệt và cam go hơn bao giờ hết.
Chúng chưa thấy vẻ mặt bầm dập cùng nhịp thở hổn hển này của Tôn Chí Thành, lần đầu tiên miệng cậu ta chảy máu. Còn đối phương, Đỗ Đình Phong cũng chẳng hơn là bao, mặt mày cũng lấm lem đầy vết tích nhưng khuôn mặt không có lấy một chút hưng phấn.
Tôn Chí Thành sau khi nhịp thở đã ổn định, bèn quệt máu ở miệng, miệng nở nụ cười hài lòng.
“Thật tuyệt vời, chưa bao giờ tao gặp ai trâu bò như mày, thật khiến tao cảm thấy vui hơn bao giờ hết.”
“Im miệng đi.” - Đỗ Đình Phong đáp trả.
Cả hai tiếp tục lao vào nhau, vung lên những nắm đấm uy lực, trận này có vẻ như đều ngang tài ngang sức.
Nhưng để chiến thắng, chỉ cần một kẻ nằm gục thì kẻ còn lại sẽ chiến thắng.
Đã hơn nửa giờ đồng hồ mà cả hai xô xát nhau làm toàn bộ nam sinh trong trường được chứng kiến một màn đấu tay đôi hoành tráng.
Cho đến khi cả hai dành cho đối phương một cú đấm cuối cùng thì đều nằm gục xuống cùng một lúc, không còn ai còn dư sức để đứng dậy nổi.
Và thế là trận chiến bất phân thắng bại.
Ngay ngày hôm sau, Tôn Chí Thành đã hẹn gặp Đỗ Đình Phong để nói chuyện, cả hai đều dán băng gâu trên mặt, vì dư chấn hôm qua vẫn còn nên việc nói chuyện có chút khó khăn.
Thấy đối phương cũng đều đau y chang mình khiến cả hai bỗng dưng phì cười, một trận cười đã chính thức đưa hai người trở thành bộ đôi đáng gờm nhất của Hell School.
Cứ thế liên tiếp hàng ngày là vô số đối thủ là nam sinh từ trong lẫn ngoài trường đều muốn so kè với hai người, và kết quả là chưa một ai đứng dậy được chỉ sau 10 giây.
Nhưng ngôi vương của bộ đôi sát thủ cũng đang dần trở nên lung lay vì sự hiện diện của học sinh mới - Hoàng Đại Huy.
Hoàng Đại Huy sau khi nhập học đã bị bọn chúng đem trở thành thứ mua vui cho hội nam sinh trong trường.
Sau khi ra về trước sự ngỡ ngàng của Tôn Chí Thành khi một mình hạ gục một nam sinh hơn hạng cân.
Ngày hôm sau, Đại Huy tính sẽ nghỉ học ngày hôm nay vì phải điều tra tung tích của Tư Nam, sau khi hắn đã bắn Lệ Na và bỏ trốn.
Nhưng ông Hoàng đã nổi cơn thịnh nộ khiến Đại Huy đành miễn cưỡng tới trường - tới cái nơi rác rưởi không có tương lai.
Chiếc xe limo dừng bánh tại cổng trường Hell School, Đại Huy trong bộ đồng phục của trường chỉ muốn xé toạc ra, không thể mặc cái thứ dơ bẩn này trên người.
Tài xế vội chuyển lời tới thiếu gia:
“Thiếu gia đi học vui vẻ.”
“Ờ, ông về đi.”
Một lần nữa Đại Huy phải đối mặt với những kẻ đã lợi dụng lòng tin của anh.
Nhưng ô kìa, nhìn xem, không một tên học sinh nào dám ho he hay lên mặt với anh, vả lại chúng còn làm hành động khiến Đại Huy bất ngờ, đó là cúi gập đầu mỗi khi anh đi qua.
“Chúng mày làm gì thế hả? Tính giở trò gì?”
“Là sự tôn trọng.” - Một giọng nói bất ngờ phía sau vang lên.
Đại Huy nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ngẫm một lúc anh mới nhận ra - đây là gã hôm qua ngồi trên ghế quan sát anh. Hắn ta là Tôn Chí Thành, đi sau hắn cũng là gã hôm qua ngồi bên cạnh.
Bàn tay đã vội siết lại thật chỉ muốn nã ngay vào bản mặt đang coi thường của hắn, nhưng đàn em theo Tôn Chí Thành rất đông, không thể động thủ ngay bây giờ được.
“Tao biết mày, ba mày là chủ tịch tập đoàn Hoàng thị kinh doanh mặt hàng cho toàn bộ Đại Thành này phải không? Không nghĩ một thiếu gia ưu tú xuất sắc như này hà cớ gì lại chui tọt xuống cái nơi lỗ cống hôi rình này.”
“Mày không nói được câu nào ra hồn à, gia đình mày không biết dạy con cái à.”
“Ăn nói cho cẩn thận.” - Đỗ Đình Phong phía sau phản bác.
“Có lẽ chúng ta phải dạy cho thiếu gia đây cách cư xử sao cho đúng mực.”
Hắn ghé sát tai Đại Huy nói thêm:
“Tậo hợp người của mày đi, sau đó chúng ta sẽ cho nhau một cái hẹn.”
“Nếu tao từ chối?”
“Từ chối sẽ không có lợi cho mày đâu. Mày thực sự sẽ chịu đựng được đám học sinh trong trường này suốt 3 năm học sao?”
Tôn Chí Thành không gì là không thể làm, đám học sinh trong này đều nghe lời hắn răm rắp. Đại Huy cũng chẳng muốn ba mình thêm đau đầu về thằng con đã khiến ông ta nhục mặt trước truyền thông.
Đại Huy lập tức ra một điều kiện:
“Nếu tao thắng, lũ chúng mày phải để tao yên.”
“Vậy nếu bọn tao thắng?”
“Tùy mày lựa chọn.”
“Được, vậy hẹn mày ngay chiều ngày mai, tại sân sau trường. Nếu mày không đến, tao sẽ để Đình Phong đây toàn quyền quyết định.”
Sau đó hắn cùng đoàn người của mình rời đi, đám nam sinh bấy giờ đều bâu xung quanh Đại Huy mà buông ra những lời phỉ báng thậm tệ, chúng ném rác, ném giấy, ném đủ thứ chúng nhặt được từ đâu lên người anh.
Bọn chúng đều nhất quyết rằng sẽ không một ai theo phe Đại Huy, vì chúng luôn tôn thờ Tôn Chí Thành mới xứng đáng là thủ lĩnh của cái trường này.
Ngay cả học sinh cùng lớp anh cũng đồng tình không ai đi theo để Đại Huy dẫn dắt, một phần vì sợ hãi thế lực hiện tại của Chí Thành, một phần thì không muốn theo một tên đã hạ gục mình.
Đại Huy không kết nạp được ai, chỉ đành tạm thời gác bỏ những chuyện ở trường sang một bên để chú tâm vào việc trước mắt làm thế nào để tóm được Tư Nam.
Hiện tại hắn đang bị truy nã gay gắt nên sẽ dễ dàng trong việc điều tra, chỉ cần dụ con thỏ này vào hang cọp mà thôi.
Đại Huy nghĩ ngay ra một kế, chính là lấy Lệ Na làm mồi cho con thỏ này. Chỉ cần để cô bé nằm viện rồi tung tin rằng Lệ Na đang được chữa trị, thể nào hắn cũng sẽ chạy tới bệnh viện.
Kế hoạch sẽ được tiến hành ngay trong tối nay.
Ngay sau buổi học hôm nay kết thúc, Đại Huy đã gọi điện cho cảnh sát và bên điều tra tội phạm ngay lập tức vào cuộc. Họ dàn dựng kế hoạch để cho nữ tiếp viên tiết lộ phòng mà Lệ Na đang được chữa trị cho Tư Nam nếu hắn ta xuất hiện.
Đại Huy thuê một sát thủ vô danh đã theo anh từ khi còn bé đã nhận lệnh của anh theo dõi động tĩnh của Tư Nam.
Sau khi ông ta báo cáo lại cho Đại Huy, anh lập tức tới phòng bảo vệ để theo dõi Tư Nam qua máy quay an ninh.
Quả đúng không lầm, Tư Nam đã lộ mặt ngay chốn không người, dù đã đeo một chiếc khẩu trang nhưng cơ thể thì không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Sau khi giám sát hành tung của Tư Nam qua camera an ninh, Đại Huy cùng vài vệ sĩ của mình lập tức tới phòng bệnh của Lệ Na.
Đứng trước cửa phòng, Đại Huy thấy Tư Nam đang quỳ xuống khóc nức nở, cảm thấy sự đểu cáng giả tạo của hắn mà Đại Huy không nhịn được.
Cái gì mà khóc lóc cầu khẩn? Bớt giả tạo lại, thằng khốn.
Sau khi dập tơi bời Tư Nam thừa sống thiếu chết, Đại Huy được gã sát thủ kịp cản lại nếu không sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của Tư Nam.
Ông ta cũng được nhận lệnh của Đại Huy mà rời đi sớm.
Lệ Na thì tỉnh dậy lập tức sau khi kế hoạch đã thành công, nhìn Tư Nam nằm dưới đất mà khuôn mặt cô không chút biểu cảm xót xa nào.
“Cậu ta bị bắt dễ dàng như vậy sao?”
Đại Huy nhận ra sự khác thường trong câu nói của Lệ Na.
“Cô sao thế? Cô có vẻ không còn quan tâm tới hắn như trước?”
“Anh bảo tôi quan tâm một kẻ suýt giết chết tôi ư?”
Hai bên tai Tư Nam cứ oang oang không thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng ánh mắt anh chưa hề khép lại, anh thấy khuôn mặt Lệ Na nhìn về phía mình trông thật khác lạ.
Đây là trường cá biệt dành cho những nam sinh tuổi vị thành niên tồi tệ và hung ác nhất.
- Ở đây nếu không mạnh sẽ trở thành phế vật -
Kẻ đứng đầu trong ngôi trường này mà ngay cả thầy hiệu trưởng cũng phải kiêng dè đó là Tôn Chí Thành - con trai của một băng đảng xã hội đen có tiếng trong vùng.
Tuy nhiên thế lực của Tôn Chí Thành cũng không hề làm run sợ đám học sinh trong ngôi trường này. Là giang hồ thì sao? Tưởng có thể đem mấy bọn máu mặt đầy xẹo khắp người là có thể dọa được sao? Tôn Chí Thành biết điều đó, cậu ta cũng không thích dùng thế lực của cha mình để chinh phục ngôi trường này mà dùng chính thực lực của bản thân.
Khi mới nhập học, Tôn Chí Thành đã làm quen với lớp học mới bằng cách dùng nắm đấm quét sạch đám nam sinh trong lớp. Ai cũng phải e dè trước sức mạnh của cậu ta, toàn bộ cả lớp A đã tôn cậu ta làm thủ lĩnh và được Tôn Chí Thành dẫn dắt chinh phục các lớp khác.
Kể từ đó, những cuộc xung đột đã xảy ra liên tiếp, vô số những nam sinh đều đánh nhau vô mục đích khiến vài người phải nhập viện vì mức độ tàn bạo không kiểm soát.
Nhưng cuộc chiến không hề dừng lại, suốt gần 1 năm từ khi nhập học, Tôn Chí Thành đã trở thành kẻ mạnh nhất của Hell School. Đi đến đâu, nam sinh nào cũng phải cúi chào trước khí thế của cậu ta.
Đoàn người theo sau Tôn Chí Thành đều là những thủ lĩnh của lớp khác đã bại trận dưới tay cậu và nguyện một lòng trở thành kẻ dưới trướng.
Ngoại trừ có một thành viên của lớp D không chịu khuất phục trước Tôn Chí Thành. Cậu ta vừa chuyển tới trường cùng lúc Chí Thành - Đỗ Đình Phong - nhà nghèo nên không thể đưa Đình Phong vào những ngôi trường học tập bình thường - Hell School là lựa chọn duy nhất vì học phí rẻ và tiện đường đến trường.
Đỗ Đình Phong vì phụ giúp bố mẹ ngoài đồng rất nhiều nên bắp tay cậu ta khá rắn chắc. Khi mới nhập tại học lớp D, Đỗ Đình Phong đã bị đám trong lớp lên mặt dạy dỗ, tất nhiên ngay sau đó, từng đứa bọn chúng đều nằm gục dưới đất ôm người kêu đau đớn, còn bàn tay của Đỗ Đình Phong đã nắm thật chặt, phần đốt bàn tay tím bầm.
Đỗ Đình Phong không quan tâm tới danh thủ lĩnh, dù cậu đã hạ gục được hết đám cùng lớp nhưng điều đó không làm cậu hứng thú.
Ấy là cho đến khi Tôn Chí Thành tìm đến Đỗ Đình Phong, hắn hẹn Đình Phong tại khu sân sau trường để tỉ thí một trận tay đôi phân định thắng thua.
Ban đầu Đỗ Đình Phong đã từ chối thẳng thừng dù cho Tôn Chí Thành có khiêu khích đến đâu. Nhưng khi bị đám học sinh theo hầu hạ hắn dồn đến đường cùng bằng nhiều cách khác nhau.
Đỗ Đình Phong vì muốn chấm dứt đám nam sinh làm phiền đến mình nên đã đồng ý, nhưng với một điều kiện, nếu cậu ta thắng thì Tôn Chí Thành phải lập tức rời khỏi trường này và ngược lại.
Giao kèo đã được đồng ý.
Cuộc chiến vô nghĩa giữa đôi bên đã được chứng kiến dưới hàng ngàn con mắt, bên nào cũng cược Tôn Chí Thành là người chiến thắng, kể cả đám học sinh cùng lớp Đỗ Đình Phong. Bọn chúng đều biết rằng chiến thắng sẽ thuộc về Tôn Chí Thành, cậu ta đã đơn phương độc mã thâu tóm cả ngôi trường này mà không cần nhờ tới thế lực của gia đình. Vậy thì một kẻ vô danh tiểu tốt như Đỗ Đình Phong sao mà so bì được.
Thế nhưng mọi sự dự tính khi nay của bọn chúng đều coi như đổ sông biển, ngay trước mắt chúng là trận đánh ác liệt và cam go hơn bao giờ hết.
Chúng chưa thấy vẻ mặt bầm dập cùng nhịp thở hổn hển này của Tôn Chí Thành, lần đầu tiên miệng cậu ta chảy máu. Còn đối phương, Đỗ Đình Phong cũng chẳng hơn là bao, mặt mày cũng lấm lem đầy vết tích nhưng khuôn mặt không có lấy một chút hưng phấn.
Tôn Chí Thành sau khi nhịp thở đã ổn định, bèn quệt máu ở miệng, miệng nở nụ cười hài lòng.
“Thật tuyệt vời, chưa bao giờ tao gặp ai trâu bò như mày, thật khiến tao cảm thấy vui hơn bao giờ hết.”
“Im miệng đi.” - Đỗ Đình Phong đáp trả.
Cả hai tiếp tục lao vào nhau, vung lên những nắm đấm uy lực, trận này có vẻ như đều ngang tài ngang sức.
Nhưng để chiến thắng, chỉ cần một kẻ nằm gục thì kẻ còn lại sẽ chiến thắng.
Đã hơn nửa giờ đồng hồ mà cả hai xô xát nhau làm toàn bộ nam sinh trong trường được chứng kiến một màn đấu tay đôi hoành tráng.
Cho đến khi cả hai dành cho đối phương một cú đấm cuối cùng thì đều nằm gục xuống cùng một lúc, không còn ai còn dư sức để đứng dậy nổi.
Và thế là trận chiến bất phân thắng bại.
Ngay ngày hôm sau, Tôn Chí Thành đã hẹn gặp Đỗ Đình Phong để nói chuyện, cả hai đều dán băng gâu trên mặt, vì dư chấn hôm qua vẫn còn nên việc nói chuyện có chút khó khăn.
Thấy đối phương cũng đều đau y chang mình khiến cả hai bỗng dưng phì cười, một trận cười đã chính thức đưa hai người trở thành bộ đôi đáng gờm nhất của Hell School.
Cứ thế liên tiếp hàng ngày là vô số đối thủ là nam sinh từ trong lẫn ngoài trường đều muốn so kè với hai người, và kết quả là chưa một ai đứng dậy được chỉ sau 10 giây.
Nhưng ngôi vương của bộ đôi sát thủ cũng đang dần trở nên lung lay vì sự hiện diện của học sinh mới - Hoàng Đại Huy.
Hoàng Đại Huy sau khi nhập học đã bị bọn chúng đem trở thành thứ mua vui cho hội nam sinh trong trường.
Sau khi ra về trước sự ngỡ ngàng của Tôn Chí Thành khi một mình hạ gục một nam sinh hơn hạng cân.
Ngày hôm sau, Đại Huy tính sẽ nghỉ học ngày hôm nay vì phải điều tra tung tích của Tư Nam, sau khi hắn đã bắn Lệ Na và bỏ trốn.
Nhưng ông Hoàng đã nổi cơn thịnh nộ khiến Đại Huy đành miễn cưỡng tới trường - tới cái nơi rác rưởi không có tương lai.
Chiếc xe limo dừng bánh tại cổng trường Hell School, Đại Huy trong bộ đồng phục của trường chỉ muốn xé toạc ra, không thể mặc cái thứ dơ bẩn này trên người.
Tài xế vội chuyển lời tới thiếu gia:
“Thiếu gia đi học vui vẻ.”
“Ờ, ông về đi.”
Một lần nữa Đại Huy phải đối mặt với những kẻ đã lợi dụng lòng tin của anh.
Nhưng ô kìa, nhìn xem, không một tên học sinh nào dám ho he hay lên mặt với anh, vả lại chúng còn làm hành động khiến Đại Huy bất ngờ, đó là cúi gập đầu mỗi khi anh đi qua.
“Chúng mày làm gì thế hả? Tính giở trò gì?”
“Là sự tôn trọng.” - Một giọng nói bất ngờ phía sau vang lên.
Đại Huy nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ngẫm một lúc anh mới nhận ra - đây là gã hôm qua ngồi trên ghế quan sát anh. Hắn ta là Tôn Chí Thành, đi sau hắn cũng là gã hôm qua ngồi bên cạnh.
Bàn tay đã vội siết lại thật chỉ muốn nã ngay vào bản mặt đang coi thường của hắn, nhưng đàn em theo Tôn Chí Thành rất đông, không thể động thủ ngay bây giờ được.
“Tao biết mày, ba mày là chủ tịch tập đoàn Hoàng thị kinh doanh mặt hàng cho toàn bộ Đại Thành này phải không? Không nghĩ một thiếu gia ưu tú xuất sắc như này hà cớ gì lại chui tọt xuống cái nơi lỗ cống hôi rình này.”
“Mày không nói được câu nào ra hồn à, gia đình mày không biết dạy con cái à.”
“Ăn nói cho cẩn thận.” - Đỗ Đình Phong phía sau phản bác.
“Có lẽ chúng ta phải dạy cho thiếu gia đây cách cư xử sao cho đúng mực.”
Hắn ghé sát tai Đại Huy nói thêm:
“Tậo hợp người của mày đi, sau đó chúng ta sẽ cho nhau một cái hẹn.”
“Nếu tao từ chối?”
“Từ chối sẽ không có lợi cho mày đâu. Mày thực sự sẽ chịu đựng được đám học sinh trong trường này suốt 3 năm học sao?”
Tôn Chí Thành không gì là không thể làm, đám học sinh trong này đều nghe lời hắn răm rắp. Đại Huy cũng chẳng muốn ba mình thêm đau đầu về thằng con đã khiến ông ta nhục mặt trước truyền thông.
Đại Huy lập tức ra một điều kiện:
“Nếu tao thắng, lũ chúng mày phải để tao yên.”
“Vậy nếu bọn tao thắng?”
“Tùy mày lựa chọn.”
“Được, vậy hẹn mày ngay chiều ngày mai, tại sân sau trường. Nếu mày không đến, tao sẽ để Đình Phong đây toàn quyền quyết định.”
Sau đó hắn cùng đoàn người của mình rời đi, đám nam sinh bấy giờ đều bâu xung quanh Đại Huy mà buông ra những lời phỉ báng thậm tệ, chúng ném rác, ném giấy, ném đủ thứ chúng nhặt được từ đâu lên người anh.
Bọn chúng đều nhất quyết rằng sẽ không một ai theo phe Đại Huy, vì chúng luôn tôn thờ Tôn Chí Thành mới xứng đáng là thủ lĩnh của cái trường này.
Ngay cả học sinh cùng lớp anh cũng đồng tình không ai đi theo để Đại Huy dẫn dắt, một phần vì sợ hãi thế lực hiện tại của Chí Thành, một phần thì không muốn theo một tên đã hạ gục mình.
Đại Huy không kết nạp được ai, chỉ đành tạm thời gác bỏ những chuyện ở trường sang một bên để chú tâm vào việc trước mắt làm thế nào để tóm được Tư Nam.
Hiện tại hắn đang bị truy nã gay gắt nên sẽ dễ dàng trong việc điều tra, chỉ cần dụ con thỏ này vào hang cọp mà thôi.
Đại Huy nghĩ ngay ra một kế, chính là lấy Lệ Na làm mồi cho con thỏ này. Chỉ cần để cô bé nằm viện rồi tung tin rằng Lệ Na đang được chữa trị, thể nào hắn cũng sẽ chạy tới bệnh viện.
Kế hoạch sẽ được tiến hành ngay trong tối nay.
Ngay sau buổi học hôm nay kết thúc, Đại Huy đã gọi điện cho cảnh sát và bên điều tra tội phạm ngay lập tức vào cuộc. Họ dàn dựng kế hoạch để cho nữ tiếp viên tiết lộ phòng mà Lệ Na đang được chữa trị cho Tư Nam nếu hắn ta xuất hiện.
Đại Huy thuê một sát thủ vô danh đã theo anh từ khi còn bé đã nhận lệnh của anh theo dõi động tĩnh của Tư Nam.
Sau khi ông ta báo cáo lại cho Đại Huy, anh lập tức tới phòng bảo vệ để theo dõi Tư Nam qua máy quay an ninh.
Quả đúng không lầm, Tư Nam đã lộ mặt ngay chốn không người, dù đã đeo một chiếc khẩu trang nhưng cơ thể thì không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Sau khi giám sát hành tung của Tư Nam qua camera an ninh, Đại Huy cùng vài vệ sĩ của mình lập tức tới phòng bệnh của Lệ Na.
Đứng trước cửa phòng, Đại Huy thấy Tư Nam đang quỳ xuống khóc nức nở, cảm thấy sự đểu cáng giả tạo của hắn mà Đại Huy không nhịn được.
Cái gì mà khóc lóc cầu khẩn? Bớt giả tạo lại, thằng khốn.
Sau khi dập tơi bời Tư Nam thừa sống thiếu chết, Đại Huy được gã sát thủ kịp cản lại nếu không sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của Tư Nam.
Ông ta cũng được nhận lệnh của Đại Huy mà rời đi sớm.
Lệ Na thì tỉnh dậy lập tức sau khi kế hoạch đã thành công, nhìn Tư Nam nằm dưới đất mà khuôn mặt cô không chút biểu cảm xót xa nào.
“Cậu ta bị bắt dễ dàng như vậy sao?”
Đại Huy nhận ra sự khác thường trong câu nói của Lệ Na.
“Cô sao thế? Cô có vẻ không còn quan tâm tới hắn như trước?”
“Anh bảo tôi quan tâm một kẻ suýt giết chết tôi ư?”
Hai bên tai Tư Nam cứ oang oang không thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng ánh mắt anh chưa hề khép lại, anh thấy khuôn mặt Lệ Na nhìn về phía mình trông thật khác lạ.
Danh sách chương