- Anh có muốn ở cùng em không?
Đây là lần đầu tiên cô hỏi anh một cách trực tiếp và nghiêm túc như vậy.

Trong căn phòng tĩnh lặng như tờ này, cô có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của anh như trống dồn.

Anh như không khống chế được cảm xúc của mình.

Mỗi khi không nhìn thấy cô, anh có cảm tưởng như mình sẽ mất đi cô bất cứ lúc nào, căn bản là mất đi khả năng phán đoán và suy nghĩ thấu đáo như thường ngày.
Tuệ Nhi không nghe được câu trả lời của anh, cô có hơi thất vọng, nhưng không quá nhiều.

Cô nói, lời nói nghiêm túc hơn lúc nãy vài phần.
- Nếu anh thực sự muốn ở bên em thì hãy tin tưởng ở em.

Em nhất định sẽ không làm gì tổn hại đến anh, tổn hại đến mối quan hệ của chúng ta.

Nhưng anh hãy cho em một chút không gian riêng tư, để em làm những việc em cần phải làm.

Ai cũng có những điều khó nói, những bí mật nho nhỏ trong lòng mình mà, đúng không anh? Khi đến thời điểm thích hợp, em sẽ kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện.

Ánh sáng xuyên qua khung cửa chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Nhi khiến gương mặt của cô bừng sáng, làm cho ánh mắt của anh nhìn cô cũng trở nên dịu dàng.


Anh âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô, rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái thật lâu.
- Được rồi, anh tôn trọng bí mật của em.
***
Tuệ Nhi ngủ đến chiều, khi bụng cô réo lên inh ỏi vì đói cô mới mò dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu kiếm đồ ăn để lấp đầy cái dạ dày khốn khổ của mình.
Đối mặt với ánh mắt mơ hồ của đám người hầu, Tuệ Nhi có cảm giác hơi hơi xấu hổ, cô nhanh chóng ăn xong bát súp rồi rời đi.
Cô lấy điện thoại ra gọi lại cho Dương Đình Nguyên.

Nhưng cứ nghe tiếng chuông đổ hồi một là đã thấy máy bận.

Có lẽ hắn đã liệt số của cô vào danh sách đen rồi.
- Chậc...Hắn ta chắc là đang thù mình lắm đây.

Cũng khó trách...Haizz
Nghĩ nghĩ một lúc, Tuệ Nhi lại gọi cho Quách Bưu.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, giọng nói cà chớn của Quách Bưu vang lên.
- Hello Sếp, lâu quá mới thấy Sếp tìm đến em...!Có chuyện gì hay ho cần em giúp sức à Sếp?
Tuệ Nhi không thèm để ý đến thái độ gợi đòn của Quách Bưu, cô nói.
- Giúp tôi một việc.
Quách Bưu nghe giọng điệu Tuệ Nhi có phần nghiêm túc thì biết là có chuyện quan trọng, anh cũng thu lại thái độ không đứng đắn của mình nói.
- Chị muốn em làm gì xin cứ nói.

Đừng nói là một việc, mười việc cũng không thành vấn đề.
- Giúp tôi bắt cóc một người.
- Là ai?
- ...
***
Quách Bưu làm việc rất hiệu quả, đến 5 giờ chiều Tuệ Nhi đã nhận được cuộc gọi của anh báo hoàn thành nhiệm vụ cùng một tin nhắn video đính kèm.
Tuệ Nhi mở video ra xem, cô mỉm cười hài lòng.

Dương Đình Nguyên, lần này để xem anh còn đường nào để chạy.
Tuệ Nhi lái xe đến công ty công ty của Dương Đình Nguyên.

Bây giờ là giờ tan tầm, từng tốp nhân viên cùng nhau lũ lượt ra khỏi công ty để đi về.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về chiếc Ferrari Enzo màu đỏ vô cùng bắt mắt đậu trước cổng công ty.

Một số người còn không nhịn được lấy điện thoại ra chụp vài tấm mà xuýt xoa.
- Ôi...Siêu xe gì đây? Đẹp quá trời quá đất luôn.

- Trông không phải rẻ đâu.
- Ôi trời...rẻ là xe của bà rẻ đó...!Xe này nhìn là biết không vài chục tỷ thì cũng vài tỷ.

Không biết là xe của đại nhân vật nào đây nhỉ? Đến đây chẳng lẽ là ký hợp đồng với công ty chúng ta sao??
- ...
Một loạt tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Tuệ Nhi nhếch môi, mở cửa bước xuống xe, tháo kính râm xuống một cách điệu nghệ.

Gương mặt này, dáng dấp này, còn từ chiếc siêu xe đắt đỏ kia bước xuống...!Trông cô không khác gì minh tinh màn bạc.

Mà có khi minh tinh màn bạc so với khí chất của cô hiện tại còn thua kém vài phần ấy chứ.
- Không phải chứ...Đó không phải là Tuệ Nhi sao?
- Đúng là người tình của Lưu tổng Lưu thị có khác.

Một bước lên mây luôn.

Trước kia khi cô ta còn ở đây, cô ta thậm chí còn đi chiếc xe máy cũ mua lại của người quen tôi đấy.
- Thật không ngờ...cô ta có tài dụ dỗ đàn ông đến vậy.

Tôi mà trơ trẽn được như cô ta, tôi thành tỷ phú lâu rồi.
Tuệ Nhi đứng dựa người vào xe, xoay xoay chiếc kính râm trên tay, thái độ không quan tâm đến những lời nói kia...giống như là thị phi ngoài kia không có liên quan gì đến cô vậy.

Cô rất kiên nhẫn đứng đợi Dương Đình Nguyên đi ra.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của hắn bước ra khỏi công ty, đứng đợi trợ lý đem xe đến cho mình.
Tuệ Nhi liền nhanh chóng tiến lại gần, lên tiếng gọi.

- Giám đốc Lưu, đợi tôi chút...tôi có chuyện...
Dương Đình Nguyên nhìn thấy Tuệ Nhi như nhìn thấy ma, khi trợ lý vừa lái xe đến anh ta vội vội vàng vàng mở cửa lôi anh trợ lý ra rồi leo lên xe phóng đi.
Tuệ Nhi khóe mắt giật giật.

Cô quay lại lái xe đuổi theo hắn.
Hắn lái xe chạy một vòng thành phố, sau đó chạy về hướng ngọn núi phía Bắc.
Trình đua xe của hắn làm sao bằng cô.

Ngay khi cô sắp đuổi kịp hắn thì hắn đột ngột dừng xe.
Tuệ Nhi bẻ tay lái, bánh xe quẹt một đường tóe lửa trên đường nhựa.

Nếu tay lái của cô yếu, có lẽ khúc này đã bỏ mạng rồi.
Phía trước đội bảo trì đường đang chặn xe của Dương Đình Nguyên, yêu cầu hắn ta quay xe trở lại đi đường khác.

Hắn đập tay vào vô lăng chửi thề một tiếng.

Quay lại nhìn thấy xe của Tuệ Nhi đang ở phía sau.

Hắn bực tức bước xuống đi về phía cô.
Tuệ Nhi phía này cũng xuống xe đi tới chỗ của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện